50 Sắc Thái, Fifty Shades of Grey

Chương 18: Q.1 - Chương 18




_Bác sĩ Greene cao, tóc vàng óng, trông rất hoàn hảo trong bộ vest màu xanh hoàng gia. Tôi liên tưởng ngay đến mấy cô nàng làm việc ở văn phòng của Christian. Cô nhìn hệt như một mẫu rập khuôn – một phụ nữ tóc vàng nữa đến từ Stepford. Mái tóc dài của cô được chải gọn thành một búi duyên dáng. Cô tầm bốn mươi.

"Chào ngài Grey." Cô bắt tay Christian.

"Cảm ơn cô đã đến dù chúng tôi mời khá trễ." Christian nói.

"Cảm ơn ngài đã hào phóng cho sự có mặt của tôi, ngài Grey. Chào cô Steele." Cô mỉm cười, ánh nhìn điềm tĩnh.

Chúng tôi bắt tay, tôi nhận thấy ngay cô không phải loại người vui vẻ chấp nhận mất thời gian vì những chuyện không đáng. Giống như Kate. Tôi lập tức có thiện cảm với cô. Cô đưa ánh mắt sắc sảo nhìn chăm chăm Christian trong vài giây và sau một chút bối rối, anh hiểu ngay tín hiệu.

"Tôi xuống lầu dưới đây." Anh nói khẽ, rồi bước ra khỏi căn phòng được xem là phòng ngủ của tôi.

"Ồ, cô Steele. Ngài Grey đã chi ra kha khá tiền để tôi thăm khám cho cô. Để xem nào."

Sau một cuộc kiểm tra tổng quát và trao đổi lâu lắc, bác sĩ Greene và tôi quyết định dùng thuốc ngừa thai. Cô viết đơn thuốc rồi bảo tôi đến lấy thuốc vào ngày mai. Tôi thích cách cô xem mọi thứ đều quan trọng – cô đã hết lòng giảng giải cho tôi chuyện phải dùng thuốc đúng vào một giờ cố định mỗi ngày đến nỗi khi dứt lời, mặt cô cũng xanh như màu áo cô mặc vậy. Và tôi có thể thấy cô cũng tò mò cùng cực về mối quan hệ của tôi với Christian. Tôi không kể gì với cô về chuyện này. Đôi lúc, tôi nhận ra cô không quá điềm tĩnh như bề ngoài của mình và tự hỏi nếu cô trông thấy Căn phòng Màu đỏ của Christian thì sẽ thế nào. Má tôi ửng lên khi hai chúng tôi đi ngang cánh cửa đóng im ỉm của căn phòng đó để về lại phòng trưng bày tranh, hay còn được xem là phòng khách của Christian.

Christian đang ngồi trên ghế bành đọc sách. Dàn âm thanh đang phát một tấu khúc hay đến lịm người. Bài hát ngọt ngào xúc cảm bao quanh, ôm ấp anh, lấp đầy căn phòng rộng lớn. Khoảnh khắc đó, nhìn anh thật thanh thản. Anh quay người lại khi chúng tôi trở vào phòng và nhìn tôi cười ấm áp.

"Xong rồi à?" Anh hỏi bằng giọng quan tâm thành thực.

Anh chĩa cái điều khiển từ xa về phía một chiếc hộp trắng bóng bên dưới lò sưởi, nơi anh đặt chiếc Ipod, giai điệu du dương nhỏ dần đi nhưng vẫn văng vẳng xa xa. Anh đứng dậy, chậm rãi tiến về phía chúng tôi.

"Vâng, thưa ngài Grey. Ngài hãy trông chừng cô ấy; đây là một cô gái trẻ xinh đẹp và thông minh đấy."

Christian sửng sốt – Tôi cũng thế. Không ai nghĩ một bác sĩ lại nói một chuyện không liên quan đến chuyên khoa như vậy. Phải chăng cô ấy đang muốn đưa lời cảnh báo rõ ràng với anh? Christian lấy lại tư thế.

"Tôi hoàn toàn hiểu ý cô." Anh nói khẽ, giọng chưa hết ngạc nhiên.

Tôi so vai, nhìn anh chăm chăm, thấy ngượng cho mình.

"Tôi sẽ gửi ngài hóa đơn sau." Cô nói, giọng hoạt bát và bắt tay anh.

"Chúc một ngày tốt lành và chúc cô may mắn, Ana." Cô ấy cười nheo mắt khi bắt tay tôi.

Taylor đã có mặt ngay để đưa bác sĩ Greene qua cánh cửa đôi ra thang máy. Bằng cách gì anh ấy làm được như vậy nhỉ? Nãy giờ anh ta trốn ở đâu?

"Sao rồi?" Christian hỏi.

"Tốt. Cảm ơn anh. Cô ấy bảo em phải kiêng khem quan hệ trong bốn tuần tới."

Miệng Christian đột nhiên há hốc vì sốc và tôi không thể giữ bộ mặt tỉnh bơ lâu hơn được nữa, tôi nhe răng cười với anh như một con ngốc.

"Anh bị lừa rồi!"

Anh nheo mắt, lập tức tôi ngưng bặt. Gương mặt anh trông thật đáng sợ. Ôi, chết tiệt. Tiềm thức tôi run rẩy thu vào một góc, mặt tôi không còn một hột máu. Tôi tưởng tượng ra cảnh anh bắt tôi quỳ lần nữa.

"Em bị lừa rồi!" Anh nói, nhoẻn cười. Vòng tay qua eo tôi, anh kéo tôi sát lại gần. "Cô thật khó chữa, cô Steele." Anh thì thầm, nhìn đăm đăm vào mắt tôi, đan những ngón tay vào tóc tôi và giữ tôi thật chắc. Anh hôn tôi, nồng nhiệt, tôi phải bám vào cánh tay rắn chắc của anh để giữ thăng bằng.

"Tôi mong em nhiều lắm, còn bây giờ, em cần phải ăn, tôi cũng vậy. Tôi không muốn chút nữa em bất tỉnh trên người tôi đâu." Anh thì thào sát miệng tôi.

"Có phải đó là tất cả những gì anh muốn ở em không – thể xác em?" Tôi hỏi khẽ.

"Đúng và cả cái miệng thông minh của em nữa." Anh nói trong hơi thở.

Anh lại hôn tôi đắm đuối, rồi bỗng dưng đột ngột buông ra, cầm tay tôi dẫn vào bếp. Tôi bị vần như con quay. Phút trước chúng tôi còn đùa giỡn với nhau, phút sau đã… Tôi đưa tay phẩy phẩy khuôn mặt đang nóng bừng của mình. Anh chỉ đơn giản là quá hấp dẫn, còn tôi cần lấy lại cân bằng và ăn chút gì đó. Bản tấu khúc vẫn còn văng vẳng.

"Nhạc gì vậy anh?"

"Của nhà soạn nhạc Villa Lobos, một trong bộ tổ khúc chín phần mang tên Bachianas Brasileiras. Hay, phải không em nhỉ?"

"Vâng." Tôi khẽ hưởng ứng.

Bàn ăn được dọn ra cho hai người. Christian lấy một bát rau trộn ra khỏi tủ lạnh.

"Em ăn món rau trộn gà và bánh mì nhỏ được chứ?"

Ồ, tạ ơn trời, không có gì gây nặng bụng.

"Dạ được, cảm ơn anh."

Tôi quan sát anh di chuyển nhẹ nhàng trong gian bếp. Trông anh khá thoải mái với cơ thể mình, vậy mà anh lại không thích bị đụng chạm… hay là tận trong sâu thẳm, anh không cảm thấy thế. "Không ai là một hòn đảo,"[23] tôi trầm ngâm – có lẽ ngoại trừ Christian Grey.

[23] Câu trích nổi tiếng của nhà thơ John Donne trong Bài Thiền định số 17.

"Em nghĩ gì vậy?" Anh hỏi, kéo tôi khỏi những suy tưởng. Tôi đỏ mặt.

"Em chỉ ngắm cách anh di chuyển thôi."

Anh nhướng mày, bật cười.

"Còn gì nữa không?" Anh hỏi khô khốc. Mặt tôi lại đỏ thêm.

"Nhìn anh tao nhã lắm."

"Cảm ơn cô, cô Steele." Anh nói khẽ, rồi ngồi xuống cạnh tôi, tay cầm một chai rượu vang. "Dùng Chablis nhé?"

"Vâng."

"Em ăn tự nhiên đi." Anh nói ôn tồn. "Nói tôi nghe, em chọn cách nào?"

Tôi thoáng ngẩn ra vì câu hỏi của anh, rồi chợt hiểu anh đang nói về vụ bác sĩ Greene.

"Uống thuốc."

Anh cau mày.

"Em có đảm bảo sẽ uống đúng giờ mỗi ngày không?"

Chà… chắc chắn vậy mà. Sao anh biết được? Tôi thẹn đỏ mặt – có lẽ từ một trong số mười lăm Người Phục Tùng của anh.

"Em biết là anh sẽ luôn nhắc em." Tôi đáp trơn tuột.

Anh đưa mắt nhìn tôi vẻ chiếu cố buồn cười.

"Tôi sẽ ghi nhớ vào lịch làm việc mỗi ngày." Anh nhoẻn cười. "Ăn đi."

Món rau trộn tuyệt ngon. Chính tôi cũng thấy ngạc nhiên vì mình ăn như bị bỏ đói và lần đầu tiên từ khi biết anh, tôi dùng xong bữa trước cả anh. Rượu vang đem lại cảm giác sảng khoái, mát lành và phảng phất vị trái cây.

"Luôn luôn hăm hở, cô Steele nhỉ?" Anh cười đưa mắt nhìn cái dĩa trống trơn của tôi.

Tôi liếc nhìn lên anh qua làn mi.

"Vâng." Tôi thì thầm.

Anh thở mạnh. Ánh mắt anh và tôi dán chặt vào nhau, bầu không khí giữa hai chúng tôi dần dần thay đổi, khiêu khích thêm… mãnh liệt hơn. Ánh nhìn của anh chuyển từ đen tối sang hừng hực lửa, hút tôi vào anh. Anh đứng lên, xóa bỏ khoảng cách giữa chúng tôi, lôi tôi ra khỏi ghế, kéo vào lòng.

"Em muốn chứ?" Anh hỏi trong hơi thở, nhìn tôi đăm đăm.

"Em vẫn chưa ký cái gì cả."

"Tôi biết – nhưng dạo này tôi quên hết luật lệ rồi."

"Anh còn định đánh em nữa không?"

"Có nhưng không phải để làm em đau. Tôi không muốn phạt em bây giờ. Nếu em gặp tôi tối qua, có lẽ mọi chuyện đã khác." Quỷ thần ơi. Anh muốn làm đau tôi… tính sao đây? Tôi không giấu được vẻ sợ hãi trên nét mặt.

"Đừng bao giờ để bị ai thuyết phục, Anastasia. Một lý do mà người khác muốn tôi làm vậy là vì khi đó, cả hai đều thích cho hoặc nhận lấy sự đau đớn. Chuyện đó rất đơn giản. Nhưng em thì không, vì vậy tôi đã dành nhiều thời gian ngày hôm qua để nghĩ về chuyện này."

Anh kéo tôi sát vào người, sự cương cứng ghì sát vào bụng tôi. Tôi biết mình nên bỏ chạy nhưng tôi không thể. Tôi như bị hút chặt vào anh vì một lý do sâu xa, bản nguyên nào đó mà tôi không tài nào hiểu nổi.

"Thế anh đã tìm được lời đáp chưa?" Tôi thì thào.

"Chưa, còn ngay bây giờ, tôi chỉ muốn buộc em lại và dập em điên cuồng. Em sẵn sàng chứ?"

"Vâng." Tôi đáp trong hơi thở, tất cả bộ phận trong cơ thể tôi như co lại cùng một lúc… chà.

"Tốt. Đi theo tôi." Anh nắm tay tôi, bỏ lại mớ bát đĩa dơ trên bàn, chúng tôi lên lầu.

Tim tôi bắt đầu đập liên hồi. Đến rồi đây. Tôi sắp thực sự làm chuyện đó đây. Nữ thần nội tại trong tôi đang xoay liên hồi như trong một vở ba-lê tầm cỡ quốc tế, hết vòng này sang vòng khác. Anh mở cửa phòng giải trí, đứng lui lại để tôi bước vào, và lần nữa tôi lại đứng trong Căn Phòng Đỏ.

Mọi thứ vẫn như cũ, mùi da thuộc, dầu bóng phảng phất hương cam nhè nhẹ, và mùi gỗ, tất cả đều toát ra mùi nhục. Máu nóng trong người tôi rần rật chạy khắp cơ thể – adrenalin hòa trộn với ham muốn và khát khao. Nó như một ly cocktail mạnh dễ làm ta say ngất. Phong thái của Christian đã thay đổi hoàn toàn, uy quyền hơn, cứng rắn hơn và lạnh lùng hơn. Anh chăm chăm nhìn xuống tôi, ánh mắt như có lửa, thèm muốn… đầy mê hoặc.

"Khi vào đây, cô hoàn toàn thuộc về tôi." Anh nói nhỏ, chậm từng chữ một. "Để thực hiện những gì tôi thấy đúng. Cô hiểu chứ?"

Ánh nhìn của anh quá mãnh liệt. Tôi gật đầu, miệng khô khốc, tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

"Bỏ giày ra." Anh nhẹ nhàng ra lệnh.

Tôi nuốt nước bọt, vụng về cởi giày ra. Anh cúi người nhặt chúng lên và đặt bên cạnh cửa.

"Tốt. Đừng do dự khi tôi yêu cầu cô làm điều gì đó. Còn bây giờ, tôi sẽ cởi chiếc đầm này khỏi người cô. Tôi nhớ mình đã muốn làm điều này suốt mấy ngày qua. Tôi muốn cô thấy thoải mái với cơ thể của mình. Cô có một thân hình đẹp và tôi muốn thưởng lãm nó. Nhìn ngắm cô làm tôi thấy vui. Thực ra, tôi có thể nhìn cô suốt cả ngày và tôi muốn cô không thấy ngượng nghịu hay hổ thẹn khi mỗi trần truồng. Cô hiểu chứ?"

"Vâng."

"Vâng gì nào?" Anh nhoài người về phía tôi, trừng mắt.

"Vâng, thưa ngài."

"Cô có thực sự nghĩ vậy không?" Anh cắn cảu.

"Có ạ, thưa ngài."

"Tốt. Giơ hai tay lên."

Tôi làm theo lệnh, anh bước đến, cầm lấy mép váy. Chầm chậm, anh kéo chiếc đầm trên người tôi qua khỏi đùi, hông, bụng, ngực, vai và qua khỏi đầu. Anh đứng lui ra để ngắm nghía tôi và lơ đãng gấp chiếc đầm lại, mắt vẫn không rời khỏi tôi. Anh đặt nó lên cái tủ lớn cạnh cửa. Anh rướn người, giữ lấy cằm tôi, sự động chạm khiến tôi muốn nổ tung.

"Cô đang cắn môiìa." Anh thì thào. "Cô thừa biết nó tác động đến tôi như thế nào." Anh trầm giọng. "Quay lưng lại."

Tôi lập tức quay lưng, không chần chừ. Anh cởi khóa áo ngực của tôi, rồi cầm hai bên dây áo chầm chậm kéo xuống tay tôi, những ngón tay anh lướt trên da thịt tôi. Sự động chạm này làm xương sống tôi như run lên, đánh thức từng nơ-ron thần kinh trong cơ thể. Anh đang đứng sau lưng tôi, rất gần, gần đến nỗi tôi cảm được cả hơi nóng tỏa ra từ cơ thể anh, sưởi ấm tôi, sưởi ấm toàn thân tôi. Anh vén hết tóc tôi ra sau lưng, giữ thành một nắm sau gáy và đẩy nhẹ đầu tôi nghiêng sang một bên. Anh đưa mũi lướt trên phần cổ lộ ra sau mớ tóc của tôi, hít một hơi dài và quay ngược trở lại tai tôi. Cơ bụng tôi siết lại, thèm khát, đòi hỏi. Chao, anh gần như không đụng vào người tôi, và tôi lại thèm khát anh.

"Cô luôn tỏa ra mùi thanh thoát, Anastasia." Anh thì thầm và đặt nụ hôn dịu dàng ngay dưới tai tôi.

Tôi rên lên.

"Im lặng." Anh nói trong tiếng thở. "Đừng thốt một tiếng nào."

Anh kéo hết tóc tôi ra sau, rồi trước sự kinh ngạc của tôi, anh bắt đầu tết chúng thành một bím tóc lớn, những ngón tay anh thoăn thoắt và khéo léo. Anh cột tóc tôi lại bằng một sợi dây buộc tóc tôi không nhìn thấy và sau khi xong việc, anh giật nó một cái khiến lưng tôi ép sát vào anh.

"Tôi thích cô tết tóc mỗi khi vào đây." Anh nói khẽ.

Ưm… tại sao?

Anh buông đuôi tóc tôi ra.

"Quay người lại nào." Anh ra lệnh.

Tôi phục tùng làm theo, hơi thở gấp gáp, nỗi sợ hãi và khao khát đan xen nhau. Một hỗn hợp dễ gây say.

"Khi tôi yêu cầu cô vào đây, thì cô phải trong tình trạng thế này. Chỉ độc một chiếc quần lót trên người thôi. Cô hiểu chứ?"

"Vâng."

"Vâng gì?" Anh ắc mắt.

"Vâng, thưa ngài."

Khóe môi anh nhếch một nụ cười.

"Tốt lắm." Cặp mắt anh bùng cháy. "Khi tôi yêu cầu cô vào đây, tôi muốn cô quỳ ở chỗ đó." Anh chỉ vào một điểm cạnh cửa ra vào. "Quỳ xuống."

Tôi chớp mắt, tiếp thu lời anh rồi quay đi, lóng ngóng quỳ xuống theo mệnh lệnh. "Cô có thể quỳ trên gót chân."

Anh bước về phía tôi, tầm nhìn của tôi lúc này chỉ giới hạn đến ngang ống chân anh. Chân để trần. Tôi phải ghi nhớ điều này để ngộ nhỡ anh muốn tôi nhắc lại. Anh cúi xuống, nắm lấy đuôi tóc tôi lần nữa rồi kéo đầu tôi ra sau để tôi phải ngước mắt lên nhìn anh. Không chút cảm giác đau đớn.

"Cô nhớ tư thế này chưa, Anastasia?"

"Rồi ạ, thưa ngài."

"Tốt. Ở đây và đừng cử động." Anh ra khỏi phòng.

Tôi quỳ gối, chờ đợi. Anh đi đâu? Anh định làm gì tôi? Thời gian trôi qua. Tôi không biết anh để lại tôi như thế này trong bao lâu… Vài phút, năm, mười? Hơi thở tôi dồn dập hơn, nỗi niềm mong ngóng như nuốt chửng lấy tôi.

Và anh bất ngờ quay lại – ngay lập tức sóng lòng tôi lắng xuống và lại thấy náo nức. Không gì làm tôi thấy hào hứng hơn được nữa. Tôi thấy bàn chân anh. Anh đã thay quần jeans khác. Nó cũ hơn, rách te tua, chất jeans mềm và có vẻ sờn. Trời đất ơi. Cái quần nhìn khiêu khích quá! Anh đóng cửa lại rồi treo vật gì đó lên.

"Giỏi lắm, Anastasia. Cô như thế trông thật đáng yêu. Tốt. Đứng dậy."

Tôi đứng nhưng mặt vẫn cúi gầm.

"Cô có thể nhìn lên."

Tôi nhìn lên, anh đang nhìn tôi đăm đăm nhưng ánh mắt dịu đi nhiều. Anh đã cởi áo sơ mi. Lạy trời… Tôi thèm được chạm vào anhCúc quần jeans của anh để hờ hững không cài.

"Giờ tôi trói cô lại đây, Anastasia. Đưa tay phải cho tôi."

Tôi máy móc đưa tay cho anh. Anh lật lòng bàn tay của tôi lên và trước khi tôi kịp nhận ra, anh dùng một cây roi da đánh mạnh vào lòng bàn tay tôi. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến nỗi tôi chưa kịp bất ngờ. Nhưng lạ lùng hơn – tôi không thấy đau. Ừm, không đau lắm, chỉ nhói lên một chút.

"Cô thấy thế nào?" Anh hỏi.

Tôi chớp mắt bối rối.

"Trả lời tôi."

"Ổn." Tôi cau mày.

"Đừng có cau mày."

Tôi lại chớp mắt và cố giữ bất động.Thành công.

"Có đau không?"

"Không ạ."

"Cái này sẽ không khiến cô đau. Cô hiểu chứ?"

"Vâng ạ." Giọng tôi có pha chút băn khoăn. Có thực là nó không gây đau đớn không?

"Tôi đảm bảo vậy." Anh nói.

Chao ơi, tôi thở gấp. Anh có biết tôi nghĩ gì không? Anh cho tôi xem cây roi. Chiếc roi màu nâu, được làm từ những sợi da tết lại. Tôi liếc nhanh đôi mắt anh, chúng như đang chứa lửa và thấp thoáng niềm thích thú.

"Mục đích của việc này là để vui thôi, cô Steele." Anh thì thầm. "Lại đây." Anh nắm khuỷu tay tôi dẫn đến dưới tấm lưới sắt. Kiễng chân lên, anh với tay kéo xuống một cái còng, phần cùm được bọc da đen.

"Tấm lưới này được thiết kế sao cho mấy cái còng tay di chuyển dễ dàng dọc thân lưới."

Tôi nhìn lên. Quỷ quái – trông chúng chằng chịt như bản đồ tàu điện ngầm.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây nhưng tôi muốn chơi đứng với cô. Vì vậy chúng ta sẽ kết thúc khi đến bức tường kia – Anh cầm cây roi chỉ vào chữ thập gỗ hình chữ X lớn đóng trên tường."

"Đưa tay lên cao qua đầu."

Tôi nhanh chóng tuân theo, cảm giác như mình đã hồn lìa khỏi xác – làm một người dưng đứng bên đường quan sát người ta đến khóc thương mình. Chuyện này còn hơn cả đam mê hay nhục dục. Nó là điều đặc biệt hấp dẫn và đáng sợ nhất mà tôi từng trải qua.Tôi đang phó thác bản thân cho một gã đàn ông điển trai, người tự nhận mình hư hỏng đủ đường. Tôi cố nén cái rùng mình sợ hãi. Vẫn có Kate và Elliot, họ biết tôi ở đây.

Anh đứng sát cạnh bên khi siết chặt cái còng. Tôi chăm chú nhìn vầng ngực anh. Cảm giác gần kề anh như ở thiên đường. Mùi hương của sữa tắm và của chính anh, một hỗn hợp như say như ngây và mùi hương đó kéo tôi về thực tại. Tôi muốn lướt mũi và cả lưỡi mình vào đám lông ngực anh. Tôi chỉ cần rướn người ra…

Anh lùi lại rồi nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt chất chứa nỗi thèm thuồng nhục dục, còn tôi, bất lực với đôi tay trói chặt nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đẹp như tượng ấy, đọc thấy sự thèm muốn khát khao ở mình, tôi cảm được sự ẩm ướt đang len lỏi giữa hai chân. Anh bước chậm vòng quanh tôi.

"Nhìn cô đẹp tuyệt trần trong tư thế bị trói này, cô Steele. Và im cái miệng thông minh của cô lại từ bây giờ. Tôi thích thế."

Anh lại đứng trước mặt tôi, móc ngón tay vào quần lót của tôi và thong thả, anh kéo nó xuống chân tôi, lột trần tôi hoàn toàn bằng một động tác chậm đến tuyệt vọng, khi hoàn tất cũng là lúc anh quỳ gối trước tôi. Không rời mắt khỏi mắt tôi, anh vo tròn chiếc quần lót của tôi trong lòng bàn tay, đưa lên mũi và hít một hơi dài. Quỷ thần ơi. Phải anh vừa làm như thế thật sao? Anh cười tinh quái rồi nhét nó vào túi quần jeans.

Anh duỗi người, uể oải đứng dậy tựa một con mèo rừng, chĩa một đầu roi vào giữa rốn tôi, ung dung đi những đường tròn xung quanh nó như để trêu ngươi tôi. Dưới cú chạm của mặt roi da, tôi run người lên, hơi thở hổn hển. Anh lại bước chậm vòng quanh tôi, di cây roi quanh eo tôi. Khi bước sang vòng thứ hai, anh đột ngột vụt nhẹ cây roi, nó vào chạm ngay dưới mông tôi… lên chỗ kín của tôi. Tôi la lên kinh ngạc cùng lúc tất cả đầu dây thần kinh dựng hết lên để tập trung. Tôi giật mạnh còng tay. Toàn thân tôi rúng động.

Đó là cảm giác ngọt ngào nhất, lạ lùng và khoái cảm nhất.

"Im." Anh thì thào khi tiếp tục bước vòng quanh, cây roi lần này quét quanh người, trên eo tôi một chút. Và khi anh vung roi vào tôi lần nữa ở đúng vị trí cũ, tôi thấy mình đang trông chờ nó. Cơ thể tôi chấn động dưới cái đau đớn ngọt ngào này.

Anh tiếp tục rảo bước xung quanh tôi, gõ nhẹ cây roi lần nữa, lần này vào ngay đầu ngực tôi. Tôi ngửa đầu ra sau lắng nghe các đầu dây thần kinh reo lên. Anh gõ vào bên còn lại… một sự trừng phạt êm đềm. Đầu ngực tôi se cứng lại dưới cú đánh, tôi bật miệng rên to, giật mạnh chiếc còng tay da.

"Thấy thích không?" Anh thì thào.

"Thích ạ."

Anh vụt roi vào mông tôi. Lần này tôi thấy nhói đau.

"Thích gì?"

"Thích, thưa ngài." Tôi rên rỉ.

Anh dừng lại… nhưng tôi không còn thấy được anh nữa. Mắt tôi nhắm nghiền uống lấy từng đợt sóng cảm xúc mạnh mẽ đang cuồn cuộn trong người. Chậm thật chậm, anh nhịp từng ngọn roi dọc xuống bụng tôi, xuống nữa. Tôi biết anh đang hướng về chỗ nào nên cố gắng chuẩn bị tâm thế – nhưng khi anh nhịp roi vào điểm nhạy cảm nhất, tôi vẫn không nén được tiếng thét.

"Ôi… xin anh." Tôi rên lên.

"Im." Anh ra lệnh và vụt roi vào mông tôi.

Tôi không ngờ đến mọi chuyện. Tôi bị lạc. Lạc trong một bể xúc cảm dâng trào. Đột ngột, anh di ngọn roi vào sâu, qua cả đám lông mu, xuống tận cửa mình tôi.

"Xemô ướt thế nào, Anastasia."

Anh đứng trước mặt, ôm siết và hôn tôi

"Thích gì?"

"Thích, thưa ngài." Tôi rên rỉ.

Anh dừng lại… nhưng tôi không còn thấy được anh nữa. Mắt tôi nhắm nghiền uống lấy từng đợt sóng cảm xúc mạnh mẽ đang cuồn cuộn trong người. Chậm thật chậm, anh nhịp từng ngọn roi dọc xuống bụng tôi, xuống nữa. Tôi biết anh đang hướng về chỗ nào nên cố gắng chuẩn bị tâm thế – nhưng khi anh nhịp roi vào điểm nhạy cảm nhất, tôi vẫn không nén được tiếng thét.

"Ôi… xin anh." Tôi rên lên.

"Im." Anh ra lệnh và vụt roi vào mông tôi.

Tôi không ngờ đến mọi chuyện. Tôi bị lạc. Lạc trong một bể xúc cảm dâng trào. Đột ngột, anh di ngọn roi vào sâu, qua cả đám lông mu, xuống tận cửa mình tôi.

"Xem cô ướt thế nào, Anastasia."

Anh đứng trước mặt, ôm siết và hôn tôi mãnh liệt, lưỡi anh khuấy đảo trong miệng tôi. Tay anh choàng quanh người, ghì chặt tôi vào người anh. Ngực ép sát ngực tôi. Tôi thiết tha được động chạm vào anh nhưng vô vọng, hai tay tôi đã bị vô hiệu hóa bằng cái còng treo trên đầu.

"Trời ơi, Anastasia, mùi vị cô thật tuyệt." Anh nói trong hơi thở. "Để tôi đưa cô tới đỉnh nhé."

"Làm ơn." Tôi nói như van.

Ngọn roi vụt vào mông tôi một phát. Á!

"Làm ơn cái gì?"

"Làm ơn, thưa ngài." Tôi rên rỉ.

Anh nhìn tôi cười đắc thắng.

"Bằng cái nànhé?" Anh giơ cao ngọn roi trước tầm mắt tôi.

"Vâng, thưa ngài."

"Cô chắc không?" Anh nghiêm mặt nhìn tôi.

"Vâng, làm ơn, thưa ngài."

"Nhắm mắt lại."

Tôi nhắm nghiền mắt lại, không còn thấy căn phòng, anh, và cả… cây roi. Anh nhịp đầu ngọn roi lên bụng tôi lần nữa. Di chuyển chầm chậm xuống dưới chạm vào chỗ nhạy cảm của tôi, lần một, lần hai, lần ba, lần bốn, tiếp tục rồi lại tiếp tục, cho đến cuối cùng, thế là nó đến – tôi không chịu đựng thêm được nữa – tôi lên, tới đỉnh, chếnh choáng, mãnh liệt và có phần kiệt quệ. Tay anh cuộn quanh người giữ tôi vì chân tôi đã mềm như bún. Tôi phó mặc mình trong vòng tay anh, đầu tựa vào ngực anh, khóc tấm tức sau dư chấn của cơn cực khoái. Anh nhấc bổng tôi lên, đột ngột tôi thấy mình đang chuyển động, hai tay tôi vẫn còn bị trói trên đầu và tôi cảm nhận được hơi gỗ mát của dấu thập chạm vào lưng mình, còn anh bật cúc quần jeans ra. Anh đặt tôi tựa vào dấu thập rồi thoăn thoắt mang bao cao su vào, sau đó, anh lại choàng tay qua đùi nâng tôi lên.

"Nhấc chân lên, cưng. Vòng qua người tôi."

Tôi thấy mình kiệt quệ lắm rồi nhưng vẫn cố làm theo. Anh choàng chân tôi qua hông anh và vào tư thế. Chỉ với một cú ấn, anh đã vào bên trong tôi, tôi kêu lên một tiếng, cùng lúc nghe tiếng rên nho nhỏ của anh vẳng bên tai. Hai tay tôi đặt trên vai anh khi anh đẩy vào. Chao, tư thế này sâu thật. Anh đẩy lần nữa rồi lần nữa, mặt anh kề sát cổ tôi, hơi thở gấp gáp phả vào cổ. Tôi thấy mình đang từ từ lên trở lại. Trời, đừng… đừng thêm lần nữa… Tôi không tin cơ thể mình có thể chịu được thêm một cơn địa chấn nữa. Nhưng tôi đã hết cách… Và với một cảm giác quen thuộc không tránh khỏi, tôi thả lỏng rồi lên đỉnh lần nữa, nó ngọt ngào, đau đớn và dữ dội. Tôi lạc hết cả giác quan. Christian cũng lên ngay sau tôi, gầm lên qua hàm răng cắn chặt rồi phóng ra, tay giữ chặt tôi mạnh và gần hết mức có thể.

Anh nhẹ nhàng rút ra khỏi tôi, đặt tôi tựa vào dấu thập, nghiêng người giữ tôi khỏi ngã. Anh tháo còng thả tay tôi ra rồi cả hai cùng đổ sập xuống sàn nhà. Anh kéo tôi vào lòng, ôm dịu dàng nâng niu, đầu tôi tựa vào ngực anh. Nếu có đủ sức, tôi đã vuốt ve anh nhưng tôi không nhấc nổi tay nữa. Mãi một lúc sau, tôi mới nhận ra anh vẫn còn mặc quần jeans trên người.

"Giỏi lắm, cưng." Anh thì thầm. "Đau không?"

"Không ạ." Tôi thì thào. Tôi không chống nổi mắt lên nữa. Sao tôi lại mệt thế này?

"Em có nghĩ nó sẽ đau không?" Giọng anh trầm ấm bên tai khi tôi nằm gọn trong tay anh, những ngón tay anh khẽ vén mấy lọn tóc lòa xòa trên mặt tôi.

"Có."

"Em thấy không, đa phần những nỗi sợ của ta đều do tưởng tượng mà ra, Anastasia." Anh ngưng lại một chút. "Em muốn làm lại lần nữa không?"

Tôi nằm im suy nghĩ trong vài giây vì mệt mỏi còn đang bao trùm cả đầu óc… Lần nữa?

"Muốn." Giọng tôi run rẩy.

Anh ôm chặt tôi.

"Hay lắm. Anh cũng muốn." Anh thầm thì rồi cúi xuống dịu dàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu tôi.

"Và anh vẫn chưa xong với em đâu."

Khi lấy được cân bằng, tôi thấy mình đang nằm trên người anh. Anh nằm trên sàn, còn tôi ở trên anh, lưng tựa lên ngực anh, mắt nhìn chăm chăm trần nhà, thỏa mãn, rạng rỡ và kiệt quệ. Ồ… những người bắn súng, tôi lơ đãng nghĩ – Tôi đã quên bẵng chuyện đó. Christian kề sát vào tai tôi.

"Đưa tay em ra." Anh dịu dàng nói.

Cảm giác tay tôi nặng trịch như chì nhưng tôi cũng cố giơ tay ra. Anh đưa kéo rồi luồn một lưỡi kéo dưới cọng dây nhựa.

"Tôi tuyên bố cô Ana đây được tự do." Anh thì thầm, cắt vào sợi dây.

Tôi cười khúc khích xoa lấy cổ tay mình. Anh cười toe.

"m thanh này dễ thương thật." Giọng anh trầm ngâm.

Bỗng anh ngồi dậy, kéo tôi theo, đặt tôi ngồi trong lòng anh.

"Lỗi tại tôi." Anh vừa nói vừa xoay người tôi để tự mình nắn bóp vai và cánh tay. Anh nhẹ nhàng xoa bóp trả lại sự sống cho tứ chi rã rời của tôi.

Cái gì?

Tôi ghé mắt nhìn anh đang ngồi sau lưng mình, cố gắng thấu hiểu lời anh nói.

"Tại tôi mà em không thường xuyên cười khúc khích như thế."

"Nhưng em đâu phải lúc nào cũng ngoác ra cười hoài như vậy." Tôi mơ màng lẩm bẩm.

"Ồ, nhưng mỗi khi em cười, Steele ạ, đó là những khoảnh khắc tuyệt diệu và vui sướng mà tôi muốn lưu giữ mãi."

"Hoa mỹ quá, ngài Grey ơi." Tôi lại lầm bầm, cố chong mắt mình lên.

Ánh mắt anh dịu dàng quá đỗi và anh nhoẻn cười.

"Tôi tuyên bố em đã bị ‘chơi’ tan tác và cần được ngủ."

"Giờ thì thật là trần trụi." Tôi khôi hài giả đò phàn nàn.

Anh toét miệng cười rồi nhẹ nhàng nhấc tôi khỏi người anh và đứng dậy, cơ thể trần truồng nhưng đẹp rực rỡ. Tôi thoáng ước ao giá như tôi tỉnh táo hơn một chút để thưởng thức cảnh tượng này. Anh nhặt quần jean lên, xỏ vào trở lại, không quần lót.

"Tôi không muốn Taylor hay bà Jones hết hồn khi thấy tôi." Anh nói nhỏ.

Ừm… nhưng bảo đảm họ biết anh là một thằng cha cà chớn lập dị thế nào. Tôi miên man suy nghĩ.

Anh khom người đỡ tôi dậy và dìu ra cửa, sau cửa đã treo sẵn một áo choàng xám chạy gân ô vuông. Anh tỉ mẩn mặc áo choàng cho tôi tựa hồ tôi là một đứa bé. Tôi không đủ sức để nhấc nổi cánh tay mình. Khi tôi đã mặc xong áo chỉnh tề rồi, anh cúi người xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi tôi, miệng nhếch một nụ cười.

"Vào giường nhé." Anh nói.

Ôi… không…

"Để ngủ." Anh nói tiếp, giọng chắc nịch khi thấy vẻ mặt tôi.

Đột nhiên anh nhấc bổng tôi lên và bế tôi đang cuộn tròn trong lòng anh xuống căn phòng phía cuối hành lang mà bác sĩ Greene đã khám cho tôi ban nãy. Đầu tôi gục vào ngực anh. Tôi mệt lả. Chẳng nhớ mình đã từng bao giờ mệt thế này chưa. Anh giở tấm chăn lông, đặt tôi xuống và ngạc nhiên hơn, anh chui vào nằm cạnh rồi ôm chặt tôi.

"Ngủ ngoan nhé, cô gái xinh đẹp." Anh thầm thì bên tai, hôn lên mái tóc tôi.

Và trước khi kịp nói được một câu gì đó vui vui, tôi ngủ mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.