71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 38: Chương 38: Không phải Chúa của tôi




Cố Trường An không nhìn lại Eve, quay người nhìn về phía màn hình, dịu dàng hỏi bạch tuộc, “Những lời này khiến ngươi nhớ ra cái gì ư, bạch tuộc tiên sinh?”

Bạch tuộc được quan tâm liền hoạt bát hẳn lên, tự làm hiệu ứng cố gắng bò ra khỏi màn hình, nhìn qua giống y hệt một miếng thạch bị đập bẹp dí trên lớp kính, trông ngu ngốc đến mức ba người không dám nhìn.

Nó vui vẻ trả lời, “Không, nhưng ta cảm thấy giống như có một tên độc miệng đáng ghét bỗng gặp chuyện xúi quẩy vậy, vui lắm.”

Tên độc miệng đáng ghét bỗng gặp chuyện xúi quẩy... Địch thượng tướng?

Cố Trường An quyết định giả vờ không nghe thấy, hỏi lại, “Bạch tuộc tiên sinh, trước đây ngươi từng nói ngươi cảm thấy ta quen thuộc, theo lời ngươi thì là 'giống một người mẹ nhân loại, trong tình huống trước đây chưa bao giờ gặp, nhận ra con trai mình'. Hiện tại, ngươi có nhớ ra gì không?”

Cố Trường An thấy bạch tuộc sợ hãi Eve, mà nếu Friedrich chính là nguyên liệu làm nên bạch tuộc, vậy thì, có khả năng nào hắn đã từng gặp Eve hay không? Mà nói cách khác, chuyện Friedrich bị biến thành AI hỗ trợ có liên quan đến nhau hay không?

Bạch tuộc giống thạch đông lạnh trên màn hình liếc Eve một cái, run rẩy lắc đầu.

Eve trẻ tuổi lạnh lùng chen ngang, “Hắn sẽ không nhớ, sao con không hỏi ta? Con hận ta đến mức không còn muốn mở miệng nói tiếng nào với ta nữa sao?”

Cố Trường An nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, nhìn sinh vật hình người đang toả ra ánh sáng dịu nhẹ kia.

Cũng mới chỉ có hai tháng ngắn ngủi.

Hai tháng trước, cô vẫn là người bà thân thiết đã cùng anh lớn lên ở cô nhi viện, đối với anh cũng không khác bà cháu ruột. Sống ở cô nhi viện cũng không sung sướng gì, nhưng bà vẫn dịu dàng lạc quan, đứa nhỏ nào cũng yêu quý bà. Bà dạy anh luôn luôn yêu thương nhân loại, luôn luôn tin rằng bản thân mình mạnh mẽ. Lúc nhận tin dữ bà đã qua đời, cuộc sống của anh như bị khoét ra một lỗ hổng không cách nào lấp đầy được.

Mà hai tháng sau đó, cũng là hiện tại, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.

Cố Trường An biết rõ rằng mặc dù Eve đã nhiều lần thay đổi ký ức của anh, che giấu thân phận của anh, nhưng anh cũng không có lý do nào có thể trách cứ Eve.

Dựa theo lời Eve trẻ tuổi nói, cô không phải nhân loại, cũng chẳng có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì đối với nhân loại hết, tất cả những gì cô làm đều là tình nguyện giúp đỡ.

Thậm chí, rất có thể, việc nhân loại có được tàu Conquest cũng liên quan đến cô.

Chỉ là, bởi vì đối với cô nhân loại rất nhỏ bé, bởi vì cô có lòng tốt, nên cô có thể tuỳ ý thay đổi ký ức, quyết định cuộc sống của anh sao?

“Cô” tự xưng là mẹ anh, cũng y hệt một bậc phụ huynh chuyên quyền vậy.

Nhưng cha mẹ của con người đều già đi, qua đời, những ông lão bà lão ngoan cố bị lớp thanh niên trai tráng thay thế, đây là quy luật tự nhiên chọn lọc của nhân loại.

Mà “cô” quá mạnh mẽ so với nhân loại, nếu “cô” vẫn luôn luôn muốn ngồi ở vị trí một người mẹ, chẳng lẽ nhân loại phải vĩnh viễn đóng vai một đứa con không biết tự lập ư?

Cố Trường An bình tĩnh đối mặt với Eve trẻ tuổi.

Anh chân thành mở miệng, “Không, tôi không hận bà, Eve. Tất cả những gì bà đã nói - cho dù tôi không tán đồng cách xử sự của bà, tôi cũng không có tư cách gì để chỉ trích bà. Nhân loại chúng tôi không có tư cách gì chỉ trích bà cả.”

Eve trẻ tuổi gằn từng chữ một, nhấn mạnh, “Con là con của ta, không phải nhân loại!”

Cố Trường An tránh ánh mắt của cô, hơi rũ mắt, tay phải chạm vào tim mình, “Tôi có trái tim của nhân loại, tôi yêu nhân loại, vì sao tôi không phải nhân loại? Tôi chính là nhân loại.”

Không đợi Eve nói gì, Cố Trường An đã tiếp tục, “Tôi chỉ muốn hỏi bà hai vấn đề, Eve. Tôi biết nhân loại trong mắt bà rất yếu đuối, nhưng tôi muốn biết, một, tại sao bà không muốn báo cáo những gì mình biết cho Liên minh Loài người, để chúng tôi biết được chúng tôi đã bị mất đi một nghìn năm ký ức; hai, nếu nhiệm vụ đi xa lần này nằm trong kế hoạch của bà dành cho tôi, vậy thì, lúc trước khi tinh hạm Revelation mất tích, có phải bà đã biết nó sẽ gặp chuyện không?”

Eve trẻ tuổi thấp giọng nguy hiểm nói, “Con của ta, con đang chỉ trích ta thấy chết không cứu ư?”

Cố Trường An lắc đầu, “Tôi không muốn nghĩ vậy, nhưng làm sao bà có thể chắc chắn rằng tạo ra ta là đủ để vạch trần bí ẩn về việc nhân loại mất đi ký ức, lưu lạc trên Loại Địa Cầu?”

Eve trẻ tuổi cao ngạo ngẩng đầu, “Rất đơn giản, ta không có chứng cứ, nhân loại các ngươi sẽ không tin tưởng ta, thậm chí còn có thể ngu dốt làm hại đến ta, nên ta sẽ không liều mạng làm thế.”

“Về phần phi thuyền mất tích, làm sao ta lại không muốn cứu nó thoát chết? Nhưng khả năng của ta trong cơ thể con người cũng chỉ có hạn. Ta đã nhận thấy phi thuyền có biểu hiện bất thường, nhưng cho dù lúc đó ta nói với Tiểu Địch, các con cũng không có khả năng giải cứu nó - trình độ công nghệ của Loại Địa Cầu không thể làm thế. Và nếu ta nói, ta có thể bị coi là một mối nguy hiểm, sau đó bị bắt lại, thế thì tại sao ta lại phải mạo hiểm không cần thiết làm gì?”

“Đây là cơ hội mà ta đang chờ đợi - đưa con rời khỏi Loại Địa Cầu vào vũ trụ. Thời gian sẽ pha loãng những quy tắc giới hạn của con, con sẽ từ từ thức tỉnh bản năng của mình. Một khi con có được sức mạnh, con đương nhiên có thể bảo vệ nhân loại tốt hơn.”

Cô nói một lúc, sau đó lại quay lại vẻ mặt dịu dàng, “Ở trong văn hóa nhân loại, người mẹ luôn dành mọi thứ cho con cái, đây là một tình cảm cao cả và vị tha. Nhân loại ruồng bỏ ta, quên mất những gì ta làm cho bọn họ, thế thì cái gì ta đã bị tước đoạt, ta nhất định phải để cho con mình có được. Nhân loại nợ ta cái gì, cuối cùng ta cũng sẽ đưa cho con.”

Eve trẻ tuổi khát khao nhìn Cố Trường An, “Con à, khi con đã cứu vớt nhân loại, chắc chắn nhân loại sẽ tôn thờ con như một vị thần. Đến lúc đó, con có thể vứt bỏ thể xác cấp thấp này, cùng ta quay về cội nguồn của chúng ta.”

Những người ở đây trợn mắt, há hốc mồm. Những lời cô nói vừa hoang tưởng vừa cố chấp khó tả, bọn họ có chút phản cảm, không tự giác hơi lùi về phía sau một chút. Bọn họ nhìn ánh mắt của cô, cảm giác như đang nhìn một vị thần điên.

Mặc kệ những người khác nghĩ thế nào, Seryozha cảm thấy rất buồn vì đại tá của cậu. Cố Trường An không có biểu cảm gì, nhưng Seryozha biết chắc chắn đại tá của cậu nhất định đang rất đau khổ.

Làm sao thần có thể là một người như vậy được?

Ai sẽ tôn thờ một sinh vật như vậy như một vị thần, ngay cả khi cô ấy vô cùng mạnh mẽ?

Chamberlain phủ nhận “Cô không phải là thần của tôi, không phải là Chúa của tôi.”

Eve trẻ tuổi dùng một giọng thông cảm nhưng không thấu hiểu trả lời, “Ngươi bị những thần tích méo mó lừa bịp rồi, những gì các ngươi ghi trong Kinh Thánh đều là những việc ta đã làm, ngươi tin Chúa cũng chính là tin ta.”

Mặc dù Don không có thiện cảm với cái người Eve đang tỏa sáng này, nhưng nghe cô nói vậy, anh giấu đi sự lo lắng trong lòng, theo thói quen khiêu khích nhìn Chamberlain. Anh muốn xem liệu cái người cuồng tín này sẽ hôn chân cô, hay là nghi ngờ Chúa của hắn?

Chamberlain đặt câu hỏi, “Làm thế nào cô có thể chứng minh rằng những câu chuyện đó giả mạo những việc làm của cô, chứ không phải là một sinh vật khác giống như cô đã đến Trái đất và làm những điều đó? Làm thế nào cô biết rằng các vị thần của tất cả các nền văn hóa có nguồn gốc từ cô, chứ không phải một kẻ nào khác, hay đơn giản chỉ là trí tưởng tượng của người xưa?

Eve trẻ tuổi nhất thời nghẹn lời, rất nhanh hỏi ngược lại, “Ta không có cách nào chứng minh, ngươi cũng chẳng có cách nào chứng minh. Sự thật là, ta đã đến Trái đất, làm những việc thiện đó, còn giả thiết của ngươi thì chẳng có một chứng cứ nào. Nếu ngươi cho rằng những vị thần là do nhân loại tưởng tượng ra, vậy thì tín ngưỡng của ngươi không phải cũng là giả ư? Ngươi tình nguyện nghi ngờ ta, bởi vì ta không phải Jehovah trong tưởng tượng của ngươi?”

Nói xong, sinh vật hình người phát sáng liền thay đổi diện mạo của mình.

Chúa tạo ra con người theo hình dáng của chính mình, vì vậy họ dường như vẫn nhìn thấy hình dáng con người, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều không thể mô tả chính xác diện mạo này, lại càng không nói đến việc nhìn thấy hình dáng của người nọ. Bởi vì Chúa vô hình vô dáng, họ chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhân từ của người đó. Chỉ cần được người đó nhìn như vậy, bọn họ đã cảm thấy vô cùng tốt đẹp rồi.

Don thầm kinh ngạc, cô ta thật sự là thần sao?

Người đó vẫn rực sáng, ánh sáng nhẹ nhàng rắc lên từng con người đang im lặng.

Chamberlain phá vỡ sự im lặng, anh ta một lần nữa phủ nhận “Cô không phải là Chúa của tôi.”

Sinh vật hình người phát sáng đột nhiên trở lại hình dạng của Eve thời trẻ. Cô lạnh lùng nhìn Chamberlain.

“Ngay cả khi tất cả những gì cô nói là sự thật, cô vẫn không phải là Chúa của tôi.”

Chamberlain không sợ, nhìn lại, “Cô đã nói, cô bỏ đi vì ghét nhân loại. Tôi không quan tâm đến ngoại hình của cô, tôi cũng chẳng quan tâm đến chứng cứ của cô. Chúa của tôi sẽ không bỏ rơi loài người, Người luôn luôn yêu thương con người. Niềm tin của chúng tôi với Người đã giúp chúng tôi trải qua hai nghìn, không, hơn ba nghìn năm. Kể cả Người không tồn tại, Người cũng là Chúa của chúng tôi. Mà tôi tin Người tồn tại, nên Người tồn tại.”

Chamberlain nhìn về phía Cố Trường An, sau đó lại nhìn về phía Eve trẻ tuổi, thành kính nói, “Do lâu ngày du hành vũ trụ nên khủng hoảng, tôi từng coi đại tá là Messiah, mong anh ta là người trong lời tiên tri, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi - lẽ ra tôi không nên nghĩ thế. Chúa đã từng dạy, 'Ngươi không được có Chúa nào khác ngoài ta'. Dù cô có quyền năng như thế nào thì cô cũng không phải Chúa trong tín ngưỡng của tôi.”

Eve trẻ tuổi nhìn quanh phòng điều khiển chính.

Những con người kiêu ngạo, ngu dốt, ngu ngốc và tự mãn này cô đã sớm chuẩn bị tâm lý để đối mặt. Khi cô lần đầu tiên đến Trái đất, con người không biết nền văn minh là gì, cô đã nhìn thấy những sinh vật này trong bộ dạng ngu ngốc và man rợ nhất, cô sẽ không thực sự giận bọn họ, cô sẵn sàng tha thứ cho bọn họ.

Điều khiến cô buồn là đứa con của mình.

Anh lớn lên không gầy hơn bất kỳ quân nhân nào. Cô đã cho anh tất cả những gì tốt nhất, vậy mà đứa trẻ này lại nghi ngờ cô, sự thiển cận do bị mắc kẹt trong lớp da của một sinh vật thấp kém đã khiến anh chống lại sự sắp xếp tốt nhất của mẹ dành cho anh.

Bây giờ, Cố Trường An đang thẳng người đứng đó. Anh đang cân nhắc về những manh mối mà anh đã nhận được cho đến bây giờ - anh hy vọng sẽ tìm ra cách để vạch trần bí ẩn về ký ức thiếu hụt của loài người và những hạn chế của bọn họ. Anh hy vọng có thể thoát khỏi vận mệnh của mình, cũng thoát khỏi vận mệnh bị tùy ý quan sát của nhân loại.

Nhân loại nên tránh xa những sinh vật cao cấp hơn này. Những thứ như Eve quá mạnh mẽ, dù tốt hay xấu, nhân loại không hề có khả năng chống trả lại bọn họ.

Eve cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, cười dịu dàng, “Con của ta, con vừa hỏi ta chuyện về Friedrich tiên sinh.”

Cô gọn gàng dứt khoát kêu bạch tuộc là Friedrich làm Cố Trường An khẽ nhíu mày. Anh liếc qua bạch tuộc có chút bối rối, sau đó mới đáp, “Tôi muốn hỏi chuyện về tàu Conquest, liệu nó có liên quan đến bà không?”

“Đương nhiên,“ Eve nhẹ nhàng trả lời, “Trừ ta ra, làm gì còn ai sẽ giúp đỡ nhân loại? Nó không phải công nghệ cấp thấp trong Ngân hà. Thực ra, nó là thứ cấp thấp nhất trong số những ứng cử viên mà ta đã chuẩn bị, nhưng nó là công nghệ duy nhất thành công tiếp nhập. Nhờ thí nghiệm lần này, ta đã có thể hiểu được các quy tắc sẽ giới hạn con đến mức nào. Ta đã sợ mình khiến con trở nên quá mạnh mẽ vì thiên vị, nhưng hóa ra ta đã quá lạc quan.”

“Thử nghiệm?” Cố Trường An thấp giọng lặp lại, “Anh ta thì sao?”

Eve trẻ tuổi đang đợi anh hỏi. Cô nhanh chóng giải thích, “Không phải ta đã nói với con sao? Ta tạo ra con dựa trên những quy tắc, ta tạo ra tàu Conquest cũng thế. Đối với con, đây là một tinh hạm khổng lồ, trong khi con người có thể chỉ thấy một tinh hạm lãng phí vô ích. Khi ra khỏi lớp vỏ kém cỏi này, con sẽ có thể hiểu rằng, nó cũng không phải tinh hạm trong mắt con người. Nó có thể đi vào vũ trụ chính xác bởi vì nó có linh hồn của Friedrich.”

“Friedrich đủ trung thành với nhân loại, có thể bảo đảm rằng khi trở thành AI trợ thủ sẽ không bao giờ phản bội nhân loại. Ta cũng không yêu cầu hắn hy sinh, ta chỉ nói với kẻ thu thập là tìm cho ta một linh hồn tự nguyện hy sinh vì lòng trung thành, sau đó cuối cùng nhận được linh hồn của hắn.”

Nhìn biểu tình nghiêm trọng của bốn người, Eve trẻ tuổi chần chừ một lúc, sau đó vẫn nói tiếp, “Ta nghe nói người yêu hắn vì bảo vệ hắn mà hy sinh, nên ta nghĩ hắn tình nguyện từ bỏ mạng sống của mình.”

Không có ai để ý đến lời của cô, bọn họ đều đang nhìn bạch tuộc bất động trên màn hình.

Cố Trường An nôn nóng gọi, “Bạch tuộc tiên sinh?”

Bạch tuộc quay lưng về phía bọn họ, ôm một cái gì đó giống ảnh chụp, trầm mặc biến mất khỏi màn hình.

Cố Trường An mệt mỏi nhìn cô, thật sự không biết còn có thể nói gì với cô nữa.

Trong đôi mắt xanh xám của Seryozha như có ngọn lửa thắp lên. Cậu phẫn nộ chất vấn, “Cô giấu việc nhân loại chúng tôi bị mất đi ký ức vì cô cho rằng chúng tôi yếu ớt ngu dốt; mà chân tướng Friedrich thượng tướng hy sinh thì cô lại chẳng thèm quan tâm, cứ thế nói toẹt ra, đơn giản vì cô nghĩ có thể dùng nó để khuyên bảo đại tá nghe lời cô. Chúng tôi không có tư cách chỉ trích cô, nhưng tôi vẫn phải nói, cô đương nhiên không phải nhân loại, không phải vì cô quyền năng thế nào, mà vì cô không hề có tâm! Đại tá và cô hoàn toàn khác nhau!”

Eve trẻ tuổi bị Seryozha chọc tức. Cô cứ tưởng mình sẽ không thèm để ý đến nhân loại, nhưng cái người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày này dám nói cô hoàn toàn khác con của mình, khiến cô hoàn toàn bừng lên lửa giận.

Cố Trường An dường như nhận ra điều gì, bước một bước chắn trước mặt Seryozha. Cái động tác bảo vệ này lại khiến Eve càng thêm điên người.

Cô chỉ nhìn hai người, không cử động gì cả.

Ánh mắt Cố Trường An lập tức trống rỗng. Anh vô cảm bước về phía khoang cơ giáp.

Seryozha muốn giữ chặt anh, lại phát hiện ra mình không thể động đậy. Don và Chamberlain cũng trong tình trạng y hệt.

Seryozha cắn răng hỏi, “Cô đã làm gì đại tá?”

Eve dịu dàng nhìn Seryozha, “Một người mẹ sẽ làm gì con mình chứ? Ta chỉ đang giúp nó mở ra những hạn chế của mình thôi. Ngươi thèm muốn con ta, chẳng lẽ ngươi không hy vọng con ta trở nên càng mạnh mẽ, càng an toàn ư? Hay rốt cuộc thì, các ngươi sẽ sợ hãi nó, bài xích nó, làm nó bị thương, giống như bây giờ các ngươi đang sợ hãi ta, bài xích ta, hận không thể làm ta bị thương?

Seryozha lạnh lùng nhìn chằm chằm Eve, “Sau đó thì sao? Cô lại muốn thay đổi ký ức của anh ấy ư?”

Bị nói đúng tim đen, Eve suýt nữa không duy trì được nụ cười dịu dàng kia nữa, “Nếu không phải do nhân loại các ngươi làm hư con ta, làm nó chống đối ta, những tranh chấp này cũng sẽ không xảy ra!”

Seryozha phẫn nộ phản bác, “Đại tá là một con người độc lập, không phụ thuộc vào cô!”

Bây giờ, Cố Trường An đang điều khiển Panda đi ra. Trong cánh tay máy của Panda đang nắm một thanh trường đao. Nếu người Zuke thật ra là Eve, vậy thì những thứ được gọi là rác này cũng chính là vũ khí Eve đã chuẩn bị.

Eve nhìn những vũ khí này, tự thấy mình đã quá tốt bụng với nhân loại, không để ý cười lên, không hề quan tâm đến Seryozha.

“Đi thôi, con của ta,“ Eve nhẹ nhàng phẩy tay, cửa khoang lập tức mở ra, như nữ thần phái ra kỵ sĩ của mình, “Con có thể làm bất kỳ những gì con muốn. Nó làm nhân loại bị thương, con hãy báo thù đi.”

Seryozha mở to mắt nhìn Panda đi vào phòng điều khiển chính, vội kêu lên, “Nó còn chưa phóng ra đường sáng đâu!”

Eve tựa như vừa nghe thấy cái gì buồn cười lắm, khóe miệng cô cong lên, sau đó biến mất.

Ba người vừa điều khiển được cơ thể mình trở lại lập tức vọt đến bàn điều khiển, muốn ngăn cản Panda, nhưng đã quá muộn.

Trong màn hình điều khiển khổng lồ đang hiện ra cảnh Panda đi lại trong vũ trụ như đi trên đất bằng.

Ba người bọn họ không nói nên lời.

Panda càng ngày càng lại gần hành tinh số 2, hành tinh số 2 run lên, muốn chạy trốn, tốc độ nhanh đến quỷ dị, ba người chỉ thấy một tàn ảnh, nhưng Panda đã bắt được nó, như hai cái bóng lướt qua tầm mắt bọn họ.

Mà nói Panda “bắt được”, thật ra là Panda làm một động tác bắt lấy bằng bàn tay máy, sau đó hành tinh số 2 cách một đoạn xa bị kéo về chỗ cũ.

Vũ trụ vô biên, vô số ngôi sao sáng, bức màn tối chân không chết chóc, phối với hai màu đen trắng của cơ giáp, một hành tinh bạc, khung cảnh này thậm chí có thể gọi là đẹp.

Đẹp đến đáng sợ.

Don lỡ lời, “Đại tá anh ấy...”

Anh cũng không nói hết, cắn môi ngăn mình nói tiếp.

Panda chuyển đao trên tay, điều chỉnh cơ giáp trong không trung, vung đao xuống, chém vào lớp cát bạc.

Cát bạc bị đánh vào, như một tảng đá rơi xuống biển sâu, bắn lên cao như bọt nước. Mũi đao tách cát bạc ra, cơ giáp tiếp tục tiến tới, mũi đao lại đâm vào, hành tinh số 2 từ hình cầu dần biến thành hình thoi. Mấy giây sau đó bọn họ hoàn toàn không thấy Panda, sau đó lại thấy Panda xuyên qua từ phía đối diện.

Thời gian như ngưng lại.

Sau đó, toàn bộ hành tinh số 2 hóa thành vô số cát bạc li ti, như tinh vân trong vũ trụ. Nhìn qua, chẳng ai sẽ nghĩ rằng trước đây nó chính là một hành tinh hoàn chỉnh cả.

Panda vung đao lên, đánh tan lớp cát bạc vào vũ trụ mênh mang.

Vị trí trước đây của hành tinh số 2 bây giờ không còn sót lại chút gì.

Panda chậm rãi trở về tàu Conquest.

Trên màn hình hiện ra thông báo, nhắc bọn họ hành tinh số 2 đã bị hủy diệt.

Khoảnh khắc trở lại phòng điều khiển chính, Cố Trường An mới khôi phục lại ý thức của mình. Anh không biết tại sao mình lại đang điều khiển Panda, vì thế ngơ ngác nhảy ra khỏi cơ giáp.

Một lũ sói khổng lồ đang cụp tai, phủ phục trước mặt anh, tỏ vẻ tuyệt đối vâng lời.

Trước mặt một Alpha sức mạnh hoàn toàn áp đảo mình, những Alpha tương đối yếu đuối sẽ bị cưỡng chế biến sang hình thái sói, hoặc là tỏ vẻ vâng lời, hoặc là bị cắn chết.

Bọn nó nhìn Cố Trường An, không thể khống chế được tiếng sói gầm trầm thấp của mình, nghênh đón Sói đầu đàn của mình.

Cố Trường An nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

Đại khái Eve đã quên mất một điều - những người cực kỳ đau lòng sẽ khó có thể bị bóp méo ký ức của mình.

Cố Trường An nhìn ba cái đầu sói, không biết nên giải thích thế nào.

Anh đi về phía trước từng bước một, nhưng không chịu đựng nổi di chứng của việc bộc phát sức mạnh nên lập tức ngã xuống như diều đứt dây.

Cố Trường An rơi vào một đám lông sói trắng muốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.