Âm Thanh Lọt Vào Tai

Chương 12: Chương 12: Giả




ÂM THANH LỌT VÀO TAI

Tác giả: LeU

Editor: Cherry109577599

CHƯƠNG 12: GIẢ

Sáng thứ sáu, Bạch Chi Yến vừa hết giờ học liền ngồi tàu cao tốc về nhà, không mang hành lý.

Bạch Chi Yến rất ít về nhà, nhưng mỗi lần về đều sẽ nói cho bạn cùng phòng biết trước tiên.

Hôm nay lúc trên tàu anh mới nhớ đến điều muốn nói.

Về đến nhà, anh mất hai giờ để tiến hành công khai với bố mẹ, khi ấy toàn bộ gia đình đều trầm mặc.

Suốt ngày thứ bảy, bố mẹ không nói chuyện với anh một câu.

Chiều chủ nhật, anh nói với bố mẹ rằng mình phải về. Lúc này mẹ anh ôm lấy anh, đến khi vai anh ướt nhẹp, bà mới nghẹn ngào mở miệng: “Bố mẹ không trách con, chẳng qua là chuyện này quá bất ngờ, phải tự bảo vệ tốt bản thân, bố mẹ ủng hộ con.”

Bạch Chi Yến gật đầu, tạm biệt bố mẹ bằng một cái ôm, trước khi đi có chút đau khổ cười: “Bố mẹ, cảm ơn hai người.”

Khi đến trường học đã sáu giờ, chân trời nhuộm một màu vỏ quýt, mặt trời chậm rãi trốn vào trong chăn.

Ăn cơm ở căn tin xong, anh đi siêu thị, hỏi trong nhóm có gì cần mang theo không.

Lúc xếp hàng tính tiền nhận được điện thoại của Tạ Dung, anh mang theo đồ bình tĩnh rời khỏi hàng, tự cho là không có sơ hở nào.

Thật ra khi nghe điện thoại của Tạ Dung, anh hít sâu một hơi, sau đó mới cười nói: “Hai người bọn họ đang chơi game sao? Muốn mua cái gì?”

“Không chơi game, họ ra sân vận động chơi bóng ạ. Mua nhang muỗi đi, trong phòng có muỗi.”

“Được thôi.”

Anh chọn một cái bật lửa ở quầy thu ngân khi thanh toán, lúc đi qua cửa hàng hoa quả mua hai quả dưa hấu.

Bia trong tủ lạnh nhỏ của Hồ Việt và Lâm Dã đã được uống hết rồi, nhưng vẫn không bỏ hết hai quả dưa hấu vào được.

Bạch Chi Yến bỏ vào một quả, lấy hai cái thìa từ túi mua hàng của mình và rửa sạch, dùng thìa bổ dưa hấu ra làm hai và đưa cho Tạ Dung một nửa.

Tạ Dung và Bạch Chi Yến trầm mặc ăn dưa hấu, trong phòng chỉ có tiếng của tủ lạnh nhỏ.

“Mở máy điều hòa không khí đi, đợi lát nữa hai người họ trở về sẽ nóng chết mất.” Bạch Chi Yến nói rồi tự mình lấy điều khiển trong tủ mở điều hòa.

Tạ Dung nhìn động tác của anh, mãi đến khi Bạch Chi Yến lại cầm lấy thìa tiếp tục ăn dưa hấu cậu mới thu tầm mắt lại.

Bạch Chi Yến thích lên kế hoạch làm việc, về nhà nói với bố mẹ rõ ràng là bước đầu tiên trong kế hoạch, việc sau anh muốn nó đến thật chậm rãi, dù sao anh cũng đã sẵn sàng dừng lại ở bước thứ hai.

“Hỏi em chuyện này nhé?” Bạch Chi Yến để cái thìa xuống, nhìn Tạ Dung.

Tạ Dung nhướng mày ra hiệu anh nói.

“Năm trước lúc em vừa khai giảng, những gì em nói với lớp trưởng của em về việc em có người thích có thật hay không?”

“Giả.”

“A?” Miệng Bạch Chi Yến mở rộng đến nỗi có thể nhét một quả táo vào.

“Tùy tiện nói thôi.”

Nhìn dáng vẻ đột nhiên thở phào một hơi của Bạch Chi Yến, Tạ Dung cười cười, không nói nữa. Lúc đó rõ ràng có thể cảm nhận được tâm tình Bạch Chi Yến tốt lên, cùng cậu nói đông nói tây.

“Ông đây vẫn cảm thấy trong tim em có người, trạm phát thanh còn có mấy người thích em.”

“Em biết, nhưng em lại không thích con gái.”



“Hai người họ vẫn chưa về, để anh gọi điện hỏi một chút.”

“Vâng.”



Sáng sớm thứ hai, bốn người bọn họ cùng nhau ra ngoài, nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, bắt đầu nghi ngờ bây giờ đã là tháng bảy rồi.

“Biết vậy sớm đã mua xe máy điện.” Lâm Dã thở dài.

“Sơ suất rồi.” Bạch Chi Yến cũng thở dài.

Bắt đầu từ thứ hai, mỗi ngày Bạch Chi Yến đều bề bộn nhiều việc. Trạm phát thanh bận rộn là một chuyện, mới đây công tác chuẩn bị cho tiệc tốt nghiệp của các khoa đã đến thời hạn, chờ người chủ trì có mặt liền sẽ bắt đầu dựng sân khấu và tập luyện.

Bạch Chi Yến là người chủ trì toàn bộ đêm liên hoan, đồng thời lại bởi vì là trưởng trạm phát thanh, phải phân công công việc cho nhiều bộ phận, trừ giờ lên lớp còn lại đều bận, cuối tuần đến thở cũng không thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.