An Tĩnh Trong Em

Chương 9: Chương 9




Cốc cốc cốc.

“Cô Tống, cô có ở trong không ạ?”

“An Tĩnh hả? Em vào đi!”

An Tĩnh bước chân vào thì thấy Tống Nghiên đang xem bảng báo cáo thành tích của mình.

“An Tĩnh, em vẫn còn bị ốm sao? Cô thấy em đã khẩu trang cả tuần nay rồi.”

An Tĩnh họ khan một tiếng, nhưng vẫn trả lời Tống Nghiên.

“Em đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.”

“Vậy em cố gắng khỏe lại nhé. Tuy em đã học ở đây một thời gian rồi nhưng các bạn và em chưa trao đổi trực tiếp.”

“Vâng thưa cô.”

Tống Nghiên lại vùi đầu lật trang thành tích trên bàn, nghiêm túc nhìn từng dòng đánh giá và các giải mà An Tĩnh đã đạt được. Cô giáo nhìn cô cười cười, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng hiếm hoi.

“Cô đã thành tích của bao năm nay, không nhờ em là một hạt giống xuất sắc như vậy. Ban lãnh đạo trường đã ra đề xuất rằng sẽ chuyển em đến A1 để bồi dưỡng nâng cao thêm. Tuy nhiên, có sự chấp thuận của em.”

An Tĩnh trầm ngâm không nói gì, Tống Nghiên vẫn lật tờ thành tích của cô.

“Tuy rằng cô rất muốn giữ em lại ở lớp A7, nhưng mà cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà em bị bỏ lỡ tương lai của mình.”

An Tĩnh nghe xong lời bộc bạch của giáo viên chủ nhiệm mình, không nặng không nhẹ mở lời.

“Thưa cô, em không có ý định chuyển lớp. Em hi vọng là ban giám hiệu không tiếp tục lại đề xuất chuyện này. Với cả em mong thành tích của mình không muốn để ai biết đến ạ. Xin phép cô em về lớp.”

Nhìn bộ dạng của An Tĩnh ra khỏi cửa, Tống Nghiên lắc đầu thở dài.

Không ngờ rằng một cô bé mới mười mấy tuổi lại có suy nghĩ chính chắn như vậy. Nếu như gặp những em nữ sinh khác, sợ rằng hận không thể khoe hết bàn dân thiên hạ rồi.

Tống Nghiên đột nhiên nhớ ra một chuyện mình chưa làm, vội vội vàng vàng ôm sấp tài liệu của mình nhanh chân đi ra khỏi phòng. Do hấp tấp nên cô đã làm rơi tờ giấy thành tích của An Tĩnh xuống sàn nhà.

Khi đó Chu Tần đột nhiên đi ngang qua đó, nhặt tờ giấy lên định mang trả cho Tống Nghiên nhưng mà cô đi gấp quá không nghe tiếng cậu kêu.

Chu Tần nhìn xuống tờ giấy vừa nhặt được, nhìn không khỏi hết hồn, tức tốc mang tờ giấy này mang đến cho Mục Chấp xem.

Con mẹ nó, em gái này thật đáng sợ.

...

An Tĩnh vừa về đến nhà thì nhận được cuộc điện thoai của mẹ mình là Trần Uyển, cô một tay mở cửa một tay nghe máy điện thoại.

“Alo mẹ à, mẹ gọi con có gì không vậy?”

Trần Uyển ở bên đầu dây ở chỗ nào đó rất ồn ào, ở điện thoại An Tĩnh nghe văng vẳng tiếng thông báo chuyến bay.

“Mẹ đang ở sân bay sao? Vậy mẹ định đi công tác mấy ngày? Không phải mẹ hứa với con là cùng nhau làm thịt sấy sao?”

Trần Uyển khó xử hơi thấy ăn năn với con gái, dù sao cũng do bà đã hứa với con gái mình.

“Ờ thì mẹ xin lỗi con. Mẹ cũng không muốn thất hứa với con đâu! Do mẹ gặp công tác đột xuất nên mới vậy đó. Con muốn quà gì không, mẹ đi công tác ở gần biển đây.”

An Tĩnh can lời với mẹ mình, mẹ cô cứ coi cô là con nít mãi. Bực mình cô không khỏi cầu nhau.

“Mẹ cứ lo đi công tác đi, khi về nhớ mua cho con một chuỗi vỏ sò được rồi. “

Nghe thấy thông báo chuyến bay mình sắp cất cánh, Trần Uyển vội nhắc nhở rồi cua mấy luôn.

“Mẹ phải lên máy bay rồi, tới nơi mẹ gọi lại sau. Trong tủ lạnh mẹ lỡ sơ chế thịt rồi, con chịu khó làm dám mẹ ha. À nhớ mang cho dì Lạc một ít, dì ấy rất thích. “

Chưa kịp trả lời thì mẹ cô đã tắt máy, An Tĩnh hạn hán lời với mẹ mình. Lên lầu thay áo quần rồi mới bắt tay vào làm.

Mục Chấp hiện tại đang nằm trên giường chơi game, đột nhiên có một cuộc gọi của Chu Tần gọi tới khiến cho Mục Chấp game over. Anh bực bội, giọng nói lạnh lùng khiến cho Chu Tần bên đầu dây kia phát rung.

“Cậu gọi tôi có chuyện gì? Nếu là chuyện tào lao thì tôi sẽ giết chết cậu. “

Chu Tần giọng nói oang oang bên đầu dây, lên hết tông giọng nhất có thể.

“A Chấp, cậu đã xem bức ảnh tôi gửi cho cậu hồi trưa chưa? Con mẹ nó thật là đáng sợ! “

Mục Chấp ngoáy ngoáy tai, hờ hững trả lời.

“Tôi chưa xem.”

Chu Tần gấp muốn chết, hận không thể chui qua bên điện để mà thông báo cho Mục Chấp.

“Vậy cậu mau xem đi! Em gái nhỏ đó thật không phải là người mất rồi. “

Mục Chấp dường nghe được trong tâm của chủ đề nay giờ, mới nhảy phắt dậy mà mở máy tính để xem tin nhắn. Mở hộp tin nhắn do Chu Tần gửi tới thì thấy 6 bức ảnh được chụp, trên đó ghi rõ sơ yếu lí lịch cùng với những thành tích mà cô gái nhỏ An Tinh này đặt được.

Chu Tần bên đầu dây vẫn thao thao bất tuyệt thành tích của An Tinh không biết mỏi miệng.

“Huy chương vàng giải toán IMO, giải nhất cuộc thi Toàn Tài, Huy chương bạc olympic vật lý quốc gia, học bổng toàn phần của quốc gia tài trợ... (đã được lược bớt đi khá nhiều.) “

Mục Chấp kinh ngạc nhìn bảng thành tích này nhưng sự chú ý của cậu đã bị thu hút bởi ảnh thẻ được dán ở sơ yếu lí lịch.

Ai nói là chụp ảnh thẻ là xấu chứ? Đều đó chứng tỏ là bạn không có đẹp thôi!

Đôi mắt to tròn, không chút gợn sóng yên ả như hồ nước thu. Khuôn mặt trắng nõn như cục kẹo bông, nhìn mà muốn véo lấy. Đặc biệt là đôi môi nhỏ nhắn, hồng nhuận như quả đào nhỏ thật là muốn ngắt lấy xem có ngọt hay không.

Chắc sẽ rất ngọt! Mục Chấp miệng hơi đắng, khô khốc nhìn qua anh đào nhỏ thầm nghĩ.

Không nghe bên Mục Chấp nói gì, Chu Tần liền hấp tấp.

“Ủa alô alô, cậu có ở đó không vậy? “

Mục Chấp mất tự nhiên, dứt khoát cởi áo thun ra ném lên giường.

“Mai tôi lấy mấy tờ giấy đó! Không được để cho ai biết. Nếu không thì... “

Chu Tần bên đầu dây làm động tác khóa miệng, nhanh chóng cướp lời.

“Được được rồi, tôi nhất định không nói cho ai biết đâu. “

King coong, King coong.

Tiếng chuông nhà Mục Chấp vang Lên, Lạc Anh đang dỡ tay trong bếp vọng gọi Mục Chấp trong phòng.

“Tiểu Chấp à, ra ngoài mở cửa cho mẹ xem ai ở ngoài thế.”

Mục Chấp lười biếng, vẫn chăm chăm vào bức ảnh điện thoại không trả lời. Lạc Anh bực bội, bỏ tập đề xuống mở cửa.

Mở cửa ra thì thấy An Tinh tay đang bưng một hộp thịt sấy vẫn còn nóng hổi, khối bay nghi ngút ở trên.

“Cháu hả, Tiểu An? Vào nhà đi cháu!”.

An Tĩnh vội từ chối, hai tay đưa hộp thịt cho Lạc Anh.

“Thôi dì Lạc, cháu phải về để làm xong đồ còn lại và chuẩn bị buổi tối cho ba cháu. Khi nào cháu ranh thì cháu qua chơi ạ. “

Lạc Anh hơi tiếc nuối, thầm hận không thể xách cổ Mục Chấp xuống để gặp cô bé xinh xắn này.

Mục Chấp không ngờ rằng người vừa tới đây là người mà anh tâm niệm bấy lâu nay. Vẫn rề rề bước xuống cầu thang, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cậu nhanh chân bước xuống thì cánh cửa đã đóng lại, Mục Chấp hấp tấp chay tới hỏi mẹ mình người hồi nãy là ai.

Thấy lần đầu tiên cậu quý tử nhà mình thất thố chay tới mình hỏi một cô gai, Lạc Anh không khỏi buồn bực, nhéo vào tây của Mục Chấp.

“Con cũng biết hỏi người đó hả? Tưởng trong đầu con chỉ có mấy cái game guốc cùng với định luật chứ. “

Mục Chấp không quan tâm đến lời mắng nhiếc của mẹ mình, nóng vội vẫn lặp lại câu hỏi vừa nãy.

“Người vừa nãy tới đây là ai vậy mẹ? “

Lạc Anh thấy thằng con mình sốt sắng muốn hỏi An Tĩnh, bà khinh thường không nhanh không chậm trễ lời.

“Hồi nay kêu khô họng không le xuống, bây giờ người ta đi rồi lại hỏi. Chả khác gì lao cha con. Con bé vừa rồi là con gái bạn thân Trần Uyển của mẹ, tên là An Tĩnh. Nhà con bé sát ngay bên cạnh nhà mình đấy! “

Mục Chấp nghe xong lời mẹ mình nói, không khỏi bực tức.

“Sao mẹ không nói sớm hả? “

“Ơ cái thằng này hôm nay bị sao thế. “

Rồi nhìn Mục Chấp bực tức dậm chân đi lên lầu để Lạc Anh ở dưới nhà trong bụng một trần khó hiểu.

Mày có hỏi mẹ đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.