Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 72: Chương 72: Muốn Ôm Thêm Một Cái




Vũ Minh Nguyệt sau khi từ siêu thị trở về thì trên tay đã có không ít túi nhỏ túi lớn. Ngoài nguyên liệu để nấu lẩu cay ra thì cô cũng mua thêm ít thực phẩm khác, phòng khi cô lười biếng không muốn ra ngoài thì còn có cái để vào bếp.

Tài xế đưa Vũ Minh Nguyệt đến dưới toà chung cư cô đang ở, vốn ông ấy còn muốn đi theo cô lên lầu để bảo vệ an toàn cho cô nhưng đã bị cô từ chối. Vậy nên ông ấy đành tuân theo mà quay xe về nhà.

Đây là chung cư cao cấp nhất nước M, vấn đề an ninh rất tốt, người lạ không thể vào được nếu như không có thẻ ra vào của toà nhà. Vì vậy Max mới chọn cho cô nơi này, ông ấy nghĩ cô ở đây sẽ an toàn tuyệt đối.

Vũ Minh Nguyệt biết điều đó, nên cô mới an tâm để tài xế quay về mà một mình đi lên.

Đứng ở trong thang máy, Vũ Minh Nguyệt tâm trạng vô cùng hào hứng, miệng còn không ngừng hát nghêu ngao vài câu.

“Ting.” Thang máy lúc này đột nhiên mở ra, mặc dù vẫn chưa đến tầng của cô. Từ bên ngoài một người đàn ông đeo kính bước vào, trông hắn ta dường như chẳng phải người tốt lành gì, gương mặt cứ hầm hầm khó gần.

Vũ Minh Nguyệt đột nhiên có hơi sợ, cô nuốt một ngụm nước bọt, chân bất giác lui về sau, cả người cũng đã thủ thế để phòng vệ.

Không khí trong thang máy đã ít, nay lại còn căng thẳng hơn, Vũ Minh Nguyệt đến thở cũng không dám thở mạnh, cô cảm thấy thật sai lầm khi lúc nãy không đi cùng tài xế.

“Ting.” Thang máy lại một lần nữa mở ra, lần này mới thật sự đến tầng của Vũ Minh Nguyệt sinh sống.

Không có thời gian nghĩ nhiều, cô vội vàng phóng ra khỏi thang máy, đứng bên cạnh hắn ta cô cảm thấy vô cùng áp bức, hô hấp như muốn ngưng lại.

Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, Vũ Minh Nguyệt bất thình lình cảm nhận được mình đang bị ai đó nhìn chằm chằm, cô theo quán tính xoay người lại thì trực tiếp nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của hắn.

Cũng may thang máy sau đó đã đóng lại, mới khiến Vũ Minh Nguyệt buông lỏng cảnh giác, cô vội vàng chạy về căn hộ của mình. Chỉ vài phút ở thang máy mà tim cô muốn vỡ cả ra, thật làm cô sợ chết khiếp.

Ngay khi đã an toàn vào nhà, Vũ Minh Nguyệt cẩn thận khoá cửa thật chắc chắn, còn nhìn qua mắt mèo để kiểm tra. “Dọa chết mình rồi, người khi nãy trông thật đáng sợ mà!” Cô thở phào nói.

Vũ Minh Nguyệt để nguyên liệu lên bàn, cô lấy đồ đi vào phòng tắm.

Lúc này bên ngoài căn hộ của cô có bóng người xuất hiện, là gã đàn ông khi nãy đã quay lại. Hắn ta đi tới đi lui quan sát, đến ngay cửa phòng cô thì dừng lại, không biết hắn có ý định gì chỉ là hắn nán lại vài phút thì liền đi mất.

Mà những chuyện này Vũ Minh Nguyệt không hề hay biết.

...

Rất nhanh đã đến thứ hai, ngày mà Vũ Minh Nguyệt có hẹn đi thử vai với Trịnh Nguyên.

Hôm nay cô chọn một chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng được làm bằng chất liệu voan, mái tóc dài được chải chuốt gọn gàng, bên dưới cô lại mang một đôi giày búp bê cùng màu với váy.

Max không thể đi cùng cô, ông ấy đã chọn cho cô một người trợ lý, mà sau này cô ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm cho lịch trình của cô.

“Chào em, tôi là Điềm Tâm, trợ lý mới của em!”

“Vâng, em đã nghe cậu nói rồi, sau này mong chị sẽ giúp đỡ em.”

“Đó là nhiệm vụ của tôi mà, không cần phải khách sáo vậy đâu, mong là chúng ta sẽ có thời gian hợp tác vui vẻ.”

“...”

Cuộc trò chuyện làm quen của hai người nhanh chóng kết thúc, bởi vì Vũ Minh Nguyệt phải vào phòng phỏng vấn thử.

Ngoài cô ra thì sảnh chờ vẫn có vài diễn viên đến thử vai, Trịnh Nguyên quả nhiên không phải người xem trọng quan hệ, ông ấy vẫn muốn xem thử ai là người hợp với vai diễn nhất.

Trong phòng có ba vị giám khảo ngồi chờ sẵn, người ngồi ở giữa là Trịnh Nguyên, ông ấy nhìn thấy cô liền mỉm cười thay cho lời chào.

Vũ Minh Nguyệt cũng tinh tế gật đầu đáp lại.

Giám khảo bắt đầu cho cô một đoạn ngắn ở trong kịch bản, yêu cầu cô phải diễn cho thật tròn vai và cảm xúc. Đoạn này nói khó cũng không phải nhưng dễ thì lại càng không, có điều nó khá hợp với cảm xúc của cô lúc này.

“Phân đoạn này nữ chính chỉ mới mười bảy tuổi, cô ấy lại đem lòng yêu nam chính và đã tỏ tình nhưng bị anh từ chối vì còn quá nhỏ tuổi, em có thể làm được không?” Vị nữ giám khảo duy nhất ở trong phòng lên tiếng hỏi cô.

“Dạ vâng, em có thể bắt đầu luôn ạ!” Vũ Minh Nguyệt tự tin đáp, dù trong lòng cô rất hồi hộp.

“Được rồi, vậy em bắt đầu đi!”

“...”

Ngay khi câu nói của giám khảo vừa dứt, Vũ Minh Nguyệt cũng bắt đầu nhập vai. Cô hít một hơi thật sâu, mang hết cảm xúc trong lòng mình bộc lộ nó ra. Kịch bản này thật sự cứ như viết về cô vậy, cho nên cô nghĩ mình có thể đảm nhận được.

“Tách.” Nước mắt Vũ Minh Nguyệt bắt đầu rơi xuống, đôi mắt cô đã đỏ hoe, thật sự cô đã nhập vai vào nhân vật của mình

“Khải Nguyên, anh thật sự không thích em sao? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, một chút cảm xúc dành cho em cũng không có sao?”

Nhân vật này làm cho Vũ Minh Nguyệt nhớ về bản thân của mình, cô đã từng hèn mọn thích một người nhưng đổi lại chẳng được gì. Cổ họng cô nghẹn đắng, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa. Dù giống nhau nhưng cái kết nhân vật này vẫn sẽ được ở bên nam chính, còn cô thì lại không biết bản thân mình sẽ thế nào.

“Xin anh, một lần thôi hãy nhìn về phía em, hãy chắc chắn rằng anh đã hiểu con tim của mình như thế nào.” Vũ Minh Nguyệt càng diễn lại càng nhập tâm, dù trước mặt cô không có ai nhưng cô lại như nhìn thấy hình bóng Âu Dương Tư Duệ ở đâu đây.

“Tốt lắm, được rồi, em có thể quay về và chờ kết quả!” Vị giám khảo nữ kia lên tiếng, cắt đi mạch cảm xúc của cô.

“Minh Nguyệt, làm tốt lắm!” Trịnh Nguyên hài lòng gật đầu khen ngợi cô, dù vẫn còn hơi thô nhưng cái này ông ấy có thể mài dũa được.

“Cảm ơn ban giám khảo ạ!” Vũ Minh Nguyệt thu lại cảm xúc đau lòng, cô cúi đầu nói.

...

Sau khi thử vai xong thì Vũ Minh Nguyệt lên xe về trường học, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm rất nhiều, cứ như dở được một tảng đá nặng nề. Kết quả thế nào cô cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, vì cô biết kỹ năng của mình còn non lắm.

“Chiều nay em cũng không có lịch trình hay buổi học diễn xuất nào, có thể về nhà sớm đấy.” Điềm Tâm kiểm tra lịch trình của Vũ Minh Nguyệt, cô ấy nói.

“Vâng, em biết rồi!”

Vũ Minh Nguyệt cũng chưa phải diễn viên được ra mắt, thì cô lấy đâu ra lịch trình chứ, mỗi ngày chỉ có đến trường học kiến thức rồi lại đến công ty học diễn xuất mà thôi.

“Ừm, vậy sau khi đưa em đến trường thì tôi sẽ về công ty luôn, có gì cần thì em gọi cho tôi nhé!” Điềm Tâm nói, không quên dặn cô tìm mình khi cần.

“Vâng, mong rằng lúc đó chị sẽ không chê em phiền!” Vũ Minh Nguyệt phì cười như một đứa trẻ đáp.

...

Vũ Minh Nguyệt tan trường đã là buổi chiều. Hôm nay ở lớp cô thấy rất căng thẳng vì đột nhiên có một nam sinh tặng hoa cho cô, đã vậy còn kèm theo một lá thư tỏ tình.

Mặc dù cô đã từ chối rồi trả lại cả hoa và thư cho nam sinh kia, nhưng cô lại thấy không vui, cứ như bản thân vừa làm chuyện gì tày đình lắm vậy.

Rời khỏi trường học, Vũ Minh Nguyệt không vội về nhà, cô lại chạy đến công viên nhưng lần này lại không phải đi hóng gió mà là muốn đi tìm gấu lớn hôm trước.

“Hôm nay cậu ấy có đến nữa không nhỉ? Mình muốn gặp lại cậu ấy, còn muốn ôm thêm một cái nữa.” Cô phụng phịu ngồi trên ghế, mong chờ nói thật khẽ.

_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.