Áp Trại Tiểu Phu Nhân

Chương 10: Chương 10




“Không được. . . . . .” Giang Tiểu Mễ cố gắng giãy giụa, nhưng nàng toàn thân mềm yếu, căn bản không làm được gì.

“Tiểu mỹ nhân, đừng phản kháng nữa, nàng càng giãy dụa, càng làm dược tác dụng nhanh hơn.” Lão nam nhân ôm nàng lên giường, đắm đuối nói.

“Ngươi không được đụng ta, nếu không ta liền cắn lưỡi tự vẫn, biến thành quỷ ác tới tìm ngươi!” Nàng cố gắng duy trì lý trí, muốn cho hắn giữa đường bỏ cuộc.

Chẳng qua là, sắc dục hun tâm lão nam nhân kia sao nghe lọt?

“Đã như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là trói nàng lại.” Lão nam nhân cười thật hạ lưu.

“Đừng . . . . .”

Giang Tiểu Mễ dù có ngàn vạn không muốn, cũng chỉ có thể giống như oa nhi mặc cho hắn định đoạt. Nước mắt nhục nhã trào ra vành mắt nàng, muốn rơi xuống.

“Ngươi nam nhân đáng chết này, già như vậy còn muốn sao? Ngươi ở trước mặt ta gắng sức đã là xấu hổ rồi, ta sẽ cười chết ngươi, ta còn ra ngoài loan truyền, đến lúc đó ── Ưm. . . . . .”

Nàng nói trúng nhược điểm của hắn, cho nên hắn thẹn quá thành giận dùng vải nhét miệng của nàng, không để cho nàng nói thêm nữa.

“Ta vốn còn muốn nghe một chút thanh âm yêu kiều dâm đãng của nàng, bất quá nàng mở miệng là không đáng yêu . . . . . . Đúng rồi, ngay cả ánh mắt cũng mơ hồ, như vậy mới kích thích!”

Cái gì thanh âm dâm đãng yêu kiều? Không có mắng tổ tông mười tám đời nhà ngươi đã rất khách khí rồi! Giang Tiểu Mễ ở trong lòng rống to, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Ô! Nàng nhớ tới lần đầu tiên của mình cũng bị xú sơn tặc đó trói chặt. . . . . . Cũng là trói chặt, nhưng đối tượng khác nhau nhiều như vậy, nàng thật sự cảm thấy sống không bằng chết!

Lôi Diệt Thiên, mau tới cứu ta. . . . . . .

Vào giờ phút này, bất kể nàng kiên cường như thế nào nữa, nước mắt tức giận và xấu hổ cứ liên tục rơi xuống.

Lão nam nhân kéo đai lưng nàng ra, hai tay cởi áo khoác nàng, lộ ra cái yếm màu trắng cùng bờ vai trắng mịn, ôm trọn bộ ngực rất tròn tạo thành đường cong mê người.

“Hắc hắc! Tiểu mỹ nhân, da nàng thật là trắng. . . . . .”

Giang Tiểu Mễ nhắm mắt lại, muốn cắn lưỡi tự vẫn, nhưng không có biện pháp.

Lão nam nhân dùng sức tháo cái yếm của nàng ra, cởi tiết khố màu trắng, nữ thể lung linh trong nháy mắt hiện ra trước mắt hắn.

Da thịt kia trắng noãn mà non mịn, như ôn ngọc thượng hạnh, không có chút tỳ vết nào, tinh xảo đặc sắc.

Ôm trọn ngọc phong phập phồng không ngừng, phía trên điểm thêm hai tiểu hồng làm người ta muốn cắn một miếng. Cái bụng bằng phẳng, hai chân thon dài, còn có nơi bí mật làm người ta nghĩ xa xôi. . . . . . Có thể nói là vưu vật khó gặp!

“Ta quả nhiên không có nhìn nhìn lầm, hoa này thật đáng giá! Tiểu mỹ nhân, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, ta. . . . . . Chờ một chút.”

Hắn muốn trước ăn một thứ tráng dương gì đó, để làm nàng chết đi sống lại, mới không bị nàng coi thường!

Lão nam nhân xoay người, lấy bình thuốc ở trên bàn uống một viên dược hoàn, muốn tìm nước trà lại không tìm được.

Hắn lập tức vọt tới cửa phòng, mở cửa ra gọi người ──

Nào biết cửa vừa mở ra, thì có một cái tay ghìm chặt cổ của hắn, tiếp có người hung hăng đập đầu hắn một cái ──

Ô. . . . . .

Bên trong nhà truyền tới tiếng một cô gái nức nở nghẹn ngào.

Lúc này, cửa bị người đẩy ra, lập tức đóng lại.

Ô ô. . . . . . Lôi Diệt Thiên, mau tới cứu ta . . . . . . Giang Tiểu Mễ trong lòng điên cuồng la khóc, như thế nào cũng tránh thoát không được.

Nàng cảm thấy chỉ hoảng sợ cùng thống khổ trước nay chưa có, kế tiếp càng thêm đủ nhục nhã để nàng cắn lưỡi tự vẫn ──

Đáng hận chính là, nàng ngay cả cơ hội cắn lưỡi tự vẫn cũng không có!

Trời ạ! Ai tới cứu nàng. . . . . .

Vừa lúc đó, một đôi bàn tay sờ lên ngực của nàng, vuốt ve trên bộ ngực sữa của nàng.

Không! Không muốn! Giang Tiểu Mễ trên mặt hiện đầy kinh hoảng, nước mắt nhục nhã không nhịn được lăn xuống.

Đột nhiên, nam nhân ngậm tiểu anh đào của nàng mà mút, một tay kia xấu xa đưa vào giữa hai chân nàng. . . . . .

“Ư. . . . . .”

Nàng không ngừng lắc đầu, nhưng nàng bị trói chặt căn bản không cách nào ngăn cản hắn xâm lấn.

Lôi Diệt Thiên, xú sơn tặc, ngươi ở đâu? Mau tới cứu ta. . . . . . Giang Tiểu Mễ ở trong lòng liều chết reo hò, hi vọng cơn ác mộng này có thể nhanh một chút tỉnh lại..

Ngón tay của nam nhân ở giữa hai chân nàng mơn trớn, muốn trêu chọc ra ham muốn ẩn núp. Mặc dù Giang Tiểu Mễ có ngàn vạn không muốn, nhưng bản năng của thân thể không nghe nàng.

Nàng cả người không ngừng run rẩy, mặt đỏ bừng, giữa hai chân chậm rãi chảy ra ái dịch trong suốt . . . . . .

Nam nhân vuốt ve cánh hoa của nàng, không ngừng kích thích ra nhiều ái dịch hơn, ngón giữa thình lình cắm vào hoa kính của nàng.

“Ưm ──” Nàng rên lên một tiếng, nước mắt chảy nhiều hơn. Lý trí của nàng liều chết kháng cự, nhưng bị mê hương khống chế thân thể lại bị hắn trêu đùa làm cho chủ động nghênh hợp, khoái cảm mãnh liệt lan tràn toàn thân.

Không! Nàng tại sao có thể có phản ứng?

Cả đời này, nàng chỉ biết có phản ứng với xú sơn tặc đó, bởi vì nàng thương hắn, cho nên sẽ khát vọng hắn, muốn hắn, mà thân thiết cũng là chuyện hạnh phúc nhất trong thiên địa.

Nhưng, đối với những nam nhân khác. . . . . . Tuyệt đối không thể!

Nhưng theo hắn mút nhũ hoa của nàng, đồng thời ngón tay ở trong tiểu huyệt nàng ra vào, xuân dược đã làm một tia lý trí cuối cùng của nàng biến mất.

Nàng không tự chủ được phát ra tiếng cầu khẩn, cho thấy hắn cũng khát vọng.

Đối phương thấy nàng chuẩn bị xong, mở hai chân nàng ra, chuẩn bị xâm nhập trong cơ thể nàng.

Động tác của hắn kéo trở về một tia lý trí của nàng, nàng liều lĩnh phản kháng, chết cũng không để cho hắn được như ý.

Hành động vô cùng dữ dội làm cho miếng vảo trong miậng nàng bật ra, nàng kêu to, “Đừng!”

Nhưng, nàng căn bản không ngăn cản được.

Hết thảy đều xong rồi. . . . . .

Nước mắt nhục nhã từ hốc mắt lặng lẽ lăn xuống. Nàng rất hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng dài, mà ngày mai nàng tỉnh lại, sau đó, nàng vẫn là tiểu nữ nhân hạnh phúc đó . . . . . .

Nhưng vật cự đại một lần lại một lần ra vào trong cơ thể nàng đã đập vỡ hy vọng của nàng. Nàng cắn môi dưới, cắn mạnh như vậy, cắn đến ra máu.

Hắn có thể làm bẩn thân thể nàng, nhưng hắn không chạm được lòng của nàng, tình yêu nàng đối với Lôi Diệt Thiên!

“Thiên, ta yêu ngươi! Ta vĩnh viễn yêu ngươi!” Lên tiếng kêu to, kêu lên tình cảm sâu nhất trong lòng nàng.

Nam nhân ở trên người nàng chấn động, nhưng bên hông truyền đến khoái cảm mãnh liệt khiến cho hắn không cách nào nói chuyện.

Hắn gia tốc ở trên người nàng, đạt tới cao trào, phát ra một tiếng gầm nhẹ, đem tất cả mầm móng của mình cũng bắn vào trong cơ thể nàng, tràn đầy tử cung của nàng.

Giang Tiểu Mễ cũng đồng thời ngất đi. Bất quá nam nhân cũng không phát hiện, còn tưởng rằng nàng chẳng qua là mệt muốn chết rồi.

“Mèo con, đây là trừng phạt nàng không tin tưởng ta, dễ dàng để người ta lừa gạt chạy đi!” Lôi Diệt Thiên ở bên tai nàng nhỏ giọng nói.

Vốn là hắn là vọt vào cửa phải cứu nàng, nhưng vừa thấy được bộ dáng nàng mê người như thế, trong lòng hắn liền dâng lên hai ngọn lửa.

Một là lửa ghen. Hắn quyết định đem lão đầu tử đó chặt tay móc mắt.

Một lửa khác dục hỏa. Ngọc thể tuyết trắng mê người của nàng cư như vậy hiện ra trước mắt hắn, phảng phất một đôi tay vô hình trêu chọc ham muốn của hắn.

Mà hắn cũng muốn trừng phạt nàng một chút, cho nên quyết định không giúp nàng cởi trói, không để cho nàng biết hắn là ai, dọa nàng một chút.

Hắn ở trên mặt nàng ấn xuống nụ hôn nhẹ, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã vứt xuống.

Nàng rốt cục lại trở về trong ngực hắn rồi!

Hắn ôm lấy ngọc thể thơm mát của nàng, nghĩ tới ngày mai mới giải thích với nàng. Hiện tại hắn chỉ muốn hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương nàng.

Chẳng qua là hắn không nghĩ tới nửa đêm hắn nhất định phải rời khỏi nàng đi xử lý việc gấp, thiếu chút nữa vì vậy mà phát sinh thảm kịch không cách nào vãn hồi ──

Hửng sáng, trong phòng, ba thước lụa trắng chầm chậm bị người ta vắt lên xà nhà.

Giang Tiểu Mễ đứng trên cái ghế băng nhỏ, buộc miếng lụa trắng lại, nước mắt không cầm được lăn xuống.

Trải qua trận ác mộng tối hôm qua, nàng không có mặt mũi tạm biệt nam nhân mình yêu. . . . . .

Giang Tiểu Mễ hai tay run rẩy kéo thẳng tấm lụa, đưa đầu vào, trong lòng ngàn vạn lần không nỡ.

Nàng yêu hắn còn chưa đủ! Nàng thật hối hận mình trước kia đối với hắn không tốt, không quan tâm dịu dàng với hắn, không có . . . . . . Nàng thật không cam lòng ──

Nàng nhắm hai mắt, hai chân đá một cái, mắt thấy sẽ có một luồng hương hồn chầu trời ──

Một thanh đao nhanh chóng bắn về phía lụa trắng. Giang Tiểu Mễ cả người ngã vào trong lồng ngực cường tráng quen thuộc.

“Giang Tiểu Mễ, nàng đang làm gì? !” Hắn vừa tức vừa vội.

“Ta thật xin lỗi ngươi, ngươi để cho ta chết đi!”

“Làm gì mà chết?”

“Ta đã. . . . . . Đã. . . . . . Tóm lại, ta đã không xứng với ngươi!” Nàng khóc sướt mướt ôm cổ hắn.

Hắn đau lòng bưng lấy mặt của nàng, không đành lòng thấy nàng khóc như một tiểu hoa miêu. “Đừng khóc. . . . . .”

“Ta không nên. . . . . . Không nên nghi ngờ ngươi, cho là ngươi ở sau lưng ta tới hoa lâu. . . . . .”

“Nàng cho là ta tới đó?” Hắn giận đến nói không ra lời.

“Nhưng ta vừa đến cửa liền hối hận. Ta không nên tin tưởng nữ nhân ghê tởm đó, lại hoài nghi nam nhân mình yêu mến.”

“Đúng vậy, nàng tại sao có thể không tin ta?” Hắn dùng lực gật đầu, “Thật đáng đánh vào mông!”

“Ta biết sai rồi. . . . . . Nhưng . . . . . . . Tất cả đã không kịp. . . . . . Ngươi để cho ta chết đi!”

Nói xong, nàng lại muốn giành kiếm của hắn, nhưng được hắn kịp thời ngăn cản. Hắn vứt qua một bên, hai tay bắt được vai của nàng, dùng sức lắc lắc, “Nàng điên rồi sao? Ta không có cho phép nàng chết, nàng đừng nghĩ chết!”

“Cho dù ta không chết, ta cũng không còn mặt mũi ở bên cạnh ngươi . . . . . .” Nước mắt không ngừng từ mắt của nàng lăn xuống, thế nào cũng không ngừng được.

“Tại sao?”

“Bởi vì ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta đã. . . . . . Thất thân!” Nàng oa khóc thành tiếng, lại nhào vào trong ngực hắn. “Ta cũng muốn phản kháng, nhưng ta ngửi thấy mê hương, toàn thân lại bị trói chặt. . . . . . Ta vẫn là nên chết!”

Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại giữ nàng lại, tay bưng lấy mặt nàng, cúi đầu xuống bá đạo hôn nàng.

Nàng nhiệt tình hưởng ứng hắn, trong lòng lại tràn đầy tuyệt vọng.

Hắn qua một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào của nàng. “Nàng dễ dàng phí hoài bản thân mình như thế, tuyệt không yêu ta!”

“Ta không phải. . . . . .”

“Nếu như nàng thật yêu ta, nên sống thật khỏe mạnh, coi trọng mình, thương yêu mình, như vậy mới có thể để cho ta thương, để cho ta yêu. . . . . .”

“Ngươi không hiểu! Thân thể của ta. . . . . . Đã. . . . . . Không sạch, ngươi sẽ không yêu ta nữa. . . . . .” Nàng kinh ngạc nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi nói lại lần nữa!”

“Người tối hôm qua chính là ta.”

“Ta vừa nghĩ tới liền. . . . . . Ngươi nói cái gì?”

“Người hôm qua cùng nàng thân thiết là ta.”

Lệ nàng lần nữa chảy xuống. “Ngươi không cần vì để cho ta tốt hơn một chút mà nói dối. . . . . . Nếu như ngươi không quan tâm ta, ta cũng sẽ không trách ngươi.”

“Ta sao lừa gạt nàng? Lão đầu tử đó, con cóc muốn ăn thịt thiên nga. . . . . . Ai dám đụng một sợi lông của nàng, ta nhất định sẽ làm cho hắn không được chết tử tế!”

“Nhưng, ngày hôm qua rõ ràng. . . . . .”

“Lúc hắn đi ra cửa thì bị ta đánh bất tỉnh rồi đóng cửa lại. Sau đó ta vào nhà muốn cứu nàng, lại thấy được hình ảnh hoạt sắc sinh hương, ta nhất thời không khống chế được. . . . . . Cho nên. . . . . .”

“Cho nên sau lại . . . . . . Là ngươi?”

“Đúng.”

“Ngươi!” Nàng đột nhiên như nổi điên đánh hắn, lúc nàng giận dữ đánh người thật đúng là đau.

“Tiểu Mễ, ta không phải cố ý! Ta nghĩ nàng biết là ta. . . . . .”

“Ta nào biết? ! Ta khi đó cả người hỗn loạn, ta chỉ muốn chết! Ngươi biết chàng thiếu chút nữa hại ta treo ngược không? Ngươi thiếu chút nữa hại ta không thể yêu ngươi nữa! Ngươi làm gì trêu cợt ta như thế?”

“Ta sai rồi, ta sai rồi! Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” Hắn ôm chặt lấy nàng, giọng nói tràn đầy áy náy. “Nàng đừng giận ta.”

“Ngươi đem danh tiết quan trọng nhất của nữ nhân trêu đùa! Ngươi ──”

Hắn đột nhiên hung hăng đánh mình một bạt tai.

“Ngươi làm cái gì?” Nàng giữ lấy tay của hắn, nước mắt giàn giụa nhìn hắn.

“Ta tự đánh mình. Ta không nên để nàng như vậy.” Trong lòng hắn cũng hết sức khó chịu. “Nàng tha thứ ta đi. . . . . . Ta thật yêu nàng, không thể không có nàng.”

Nàng vẫn lnghẹn ngào, “Ta cũng yêu ngươi. . . . . . Nhưng. . . . . . Hắn nhìn qua ta. . . . . . Ô ô. . . . . .”

“Không sao, hắn đã được báo ứng.”

“Cái gì?”

“Ta đem hắn cùng mẹ kế vô tâm của nàng giam chung một chỗ, ai biết hai người thế mà hợp lại, làm một buổi tối, kết quả hắn sung sướng quá …….. treo.”

“Treo? !”

“Đúng vậy. Mẹ kễ vô lương tâm của nàng cũng bị bắt đến nha môn.”

“Tại sao có thể như vậy?”

“Cái này gọi là ác giả ác báo. . . . . . Trời ạ!” Hắn ôm chặt lấy nàng, “Ta thiếu chút nữa liền mất đi nàng. . . . . .”

“Chỉ tại ta không đủ tin tưởng ngươi, tất cả đều là ta đáng đời.” Nàng rúc vào ngực của hắn, âm ách nói.

“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ. . . . . .” Hắn nhẹ cắt đứt lời nói nàng, “Nàng nguyện ý cùng một sơn tặc cả đời, cùng kêt chung sao?”

“Ngươi bây giờ còn hỏi như thế? Có phải ngươi hối hận không?”

“Không! Chỉ là tâm của ta vừa cũng bị nàng treo ngược, ta sợ đây hết thảy không phải là chân thật. . . . . .”

Thì ra đại nam nhân luôn không sợ trời không sợ đất này cũng có lúc bất an.

Thật đáng yêu!

“Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi!” Nàng ôm hắn, liên tục nói.”Ta cả đời đều dựa vào ngươi!”

“Chúng ta về nhà đi.” Hắn nhẹ nhàng nói.

“Ừ!” Nàng dùng sức gật đầu.

Nhà, là từ đẹp biết bao! Mà nàng cũng hiểu, chỉ cần nơi nào có hắn, cũng chính là nhà của nàng.

Nàng chưa bao giờ vui vẻ, hạnh phúc giống như bây giờ. Mà nàng biết, trong cuộc sống tương lai, nàng càng thêm hạnh phúc!

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.