Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 20: Chương 20: Trang tương




“Bị 'điểm triệu' đã đủ thảm rồi, bây giờ vậy mà còn thi cốt vô –––– “

“Đừng nói nữa.”

Đệ tử tiên môn mặt đỏ kia xì xào lầm bầm nửa chừng đã bị sư huynh của mình củng một giò.

Ô Hành Tuyết nhìn bọ họ một cái, quay đầu lại, phát hiện mấy bá tánh kia sắc mặt cực lỳ khó coi, nhìn chằm chằm lá bùa trong tay Tiêu Phục Huyên, dường như có chút hoảng hốt. Trong đó có một người càng run rẩy hơn cả, đứng cũng không vững.

Hắn có thể là muốn khom lưng hoà hoãn lại một chút, kết quả lại ép áo khoác kia một cái mùi cống hương nồng nặc lại toả ra khắp nơi.

“......”

Đệ tử tiên môn một bước dài tiến lên giữ hắn lại.

“Sư đệ ta không lựa lời, cả ngày đều nói bậy.” – Đệ tử kia lo sợ mùi cống hương quá nặng sẽ dẫn tới một ít thứ nguy hiểm, nói không ngừng: “Thật ra đều không phải là tệ hại như vậy, có lẽ là...... có lẽ là......”

Hắn có lẽ nửa ngày cũng không có lẽ ra được cái gì, vẻ mặt cầu cứu mà nhìn sang, gấp đến mức mặt đỏ tai hồng.

Ô Hành Tuyết thầm nói nhìn ta làm gì, ta có thể có lẽ được cái gì tốt, mở không chừng còn doạ người hơn cả sư đệ ngươi.

Hắn im lặng một chốc lại chọt Tiêu Phục Huyên một cái.

Chọt xong hắn mới phản ứng lại hình như có chút quá thuận tay.

Tiêu Phục Huyên đang lật xem lá bùa dừng lại, liếc nhìn ngón tay chọt mình, sau đó quay đầu nhìn đệ tử tiên môn cầu cứu kia.

Đệ tử đầy mặt viết “Làm ơn, mở miệng nói cái gì đó cắt ngang đi, giải vây giúp ta đi.”

Vì thế Thiên Túc thượng tiên mở miệng vàng.

Hắn hỏi người phụ nữ: “Lệnh thiên kim tên gì họ gì.”

Ô Hành Tuyết: “......”

Mấy chữ này thêm vài nét bút chính là ý tứ –––– hai người con cái của ngươi đoán chừng cũng giống Triệu Thanh Lai này, cũng ở bên trong tượng đồng nam đồng nữ cũng viết tên bên trên, nói tên ra để bọn ta tìm xem.

Mấy bá tánh kia lôi kéo đệ tử tiên môn tới nơi mục nát này mục đích đúng thật là như thế, lời này cũng không sai.....

Nhưng miệng vàng này về sau vẫn là đừng mở bừa bãi.

Ô Hành Tuyết thầm nghĩ.

Vị tiểu đệ tử xin giúp đỡ kia đóng băng tại chỗ luôn rồi, cả mặt tái mét.

Người phụ nữ kia càng sụp đổ hơn, nàng lảo đảo đỡ lấy vách đá, biểu tình một mảnh trống rỗng, cả người không kiềm được mà run rẩy. Hai tiểu đệ tử khác lập tức bước đến vỗ nhẹ lưng nàng.

Nàng cả vỗ nhẹ cũng không chịu nổi, vỗ một cái đã suy sụp thêm một ít. Nàng khom lưng run lên một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phục Huyên, giọng khản đặc thì thào: “Ta hai tiểu nha đầu tuổi tác còn nhỏ...... gọi...... gọi......”

Nàng nghẹn một hồi lâu mới đọc ra hai nhũ danh: “Gọi là A Nguyên, còn có A Đài.”

“A Nguyên......”

“A Đài......”

“Chờ ta, từ từ đã nha.”

“Từ từ ta.”

Người phụ nữ lại nhỏ giọng lặp lại vài lần, mặc dù không ra tiếng, môi vẫn luôn cử động. Cũng không biết là đang an ủi hai tiểu nha đầu không biết hồn linh đang ở nơi nào hay là đang an ủi chính mình.

Nàng đã nói tên, những người khác cũng không kiêng dè, lần tìm dọc theo vách đá.

Bọn họ lần tìm mới phát hiện huyệt mộ không phải chỉ có một cụm như vậy mà còn khá dài. Chỉ vì ngẫu nhiên có vài khúc cua, ánh sáng từ đèn dầu trên lỗ thủng bị giấu sau khúc cua, vừa nhìn thấy tựa như đã tới cuối đường.

Thật ra lại không phải, nó được xây dựng dựa theo sơn cốc, cực dài, còn có rất nhiều ngã rẽ, hướng đi kỳ quái.

Mấy vòng ngoặt một lần, mọi người lần sờ cũng không ra phương hướng. La bàn của đệ tử tiên môn ở chỗ này căn bản không thể dùng, bọn họ không hiểu ra sao mà băng qua vài ngã rẽ, đột nhiên ý thức được bản thân không đi theo la bàn mà là đi theo Tiêu Phục Huyên.

Nhưng dù là Tiêu Phục Huyên cũng tạm thời dừng lại một tích tắc ở mấy ngã rẽ.

Ô Hành Tuyết quan sát, cuối cùng hỏi: “Ngươi không phải đã tới?”

Tiêu Phục Huyên “ừ” một tiếng. Hắn ngừng bước, ngón tay thật dài ấn nhẹ vách đá, hơi dùng lực lập tức chấn tảng đá rơi xuống từng mảnh.

Ô Hành Tuyết: “Vậy tại sao không biết đường?”

Ngón tay Tiêu Phục Huyên thăm dò trong khe đá, rũ mắt chớp nhẹ, nói: “Không có vào.”

“Không có vào?” – Ô Hành Tuyết hơi ngạc nhiên, “Vì sao?”

Cả tảng đá chắn đường khổng lồ bị hai ngón tay xốc lên, ầm vang một tiếng rơi xuống đất, chấn đến bụi mù xám xịt. Ô Hành Tuyết đứng trong bụi mù híp mắt một chút lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên: “Không muốn vào.”

Trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh, dường như là một đêm lạnh Đại Bi cốc tràn ngập khói bụi, cũng có một bóng người cao cao đứng trong sương mù, cách cầu treo thật dài nhìn vào đại cốc.

Ô Hành Tuyết ngẩn ra.

Hắn hẳn là đã gặp qua cảnh tượng như vậy nhưng cố nhớ lại hắn lại không thể nào nhớ nổi.

Đến khi hắn hoàn hồn đã nghe mấy đệ tử tiên môn kia nói: “Lại là một bức tượng đồng tử!”

Bọn họ một đường tìm được hai bức tượng đồng tử đồng nữ, đều là trống không, bên trong đầy máu khô. Bên trên đều dán lá bùa, viết tiên sứ kính cung.

Một cái tên là Lưu Chí, một cái tên Liễu My.

Nghe thấy là một nam một nữ, cũng đều không biết tung tích.

Tính cả Triệu Thanh Lai lúc đầu, trước mắt bọn họ là cái tượng đồng tử thứ tư. Bọn họ đã hình thành thói quen, theo bản năng rút kiếm chém một cái tượng đồng tử chia năm xẻ bảy......

Lộ ra một người.

Đó là một nam tử thành niên lại lấy một kiểu gập xoắn làm xương cốt đứt gãy, cổ là một đường đứt gãy, đầu chôn vào trong ngực.

Đệ tử tiên môn cả kinh vội vàng thối lui mấy trượng, lưng tựa vào phía bên kia của vách đá.

Sau một lúc lâu, bọn họ lẩm bẩm: “Cái này tại sao lại còn ở bên trong? Có biến thành hung vật hay không?”

Bọn họ cầm kiếm đến thăm dò lại thấy Y Ngô Sinh lấy lưng ngón tay chạm vào cái đầu kia, lắc lắc đầu. Hắn nắm giấy nói: “Không có việc gì, lại đây đi.”

Ô Hành Tuyết quan sát hình thái xác chết này, đoán chừng đây là tiều phu bị điểm triệu đầu tiên.

Mảnh sứ kẹp lá bùa, trên lá bùa là tên tiều phu, viết vô cùng xiêu vẹo trúc trắc.

Lúc trước chỉ là nghe đồn đãi chưa nhìn thấy người, còn chưa có cảm giác chân thật. Giờ phút này tiều phu trong lời đồn kia ngồi xếp bằng trước mặt họ, vừa làm người khác sởn tóc gáy vừa có chút không thoải mái.

Mấy bá tánh kia căn bản không chịu đến gần đây, xa xa chen chút ở nơi tối tăm.

Đệ tử tiên môn vẻ mặt không đành lòng mà nhìn tiều phu kia, lại không bày hắn ra đặt ở nơi này. Vì thế lấy ra một tấm bùa, cẩn thận dán trên trán hắn, đánh dấu lại.

“Chúng ta trước tiên tìm những nơi khác rồi trở lại.”

–––––––

Bọn họ tiếp tục dọc theo vách đá đi sâu vào trong huyệt mộ, vừa đi vừa không ngừng do dự.

“Vì sao ba tượng đá trước người đều mất tích, cái này lại vẫn còn đó?”

“Có lẽ là bởi vì tiều phu kia xảy ra chuyện sớm hơn.”

“Xảy ra chuyện sớm, linh phách bị tổn hại đến mức không còn lại bao nhiêu, bị niêm phong trong tượng đá cũng không thể động đậy. Xảy ra chuyện sau, linh phách còn lại nhiều hơn một ít, không thể niêm phong được.”

Còn không niêm phong được sẽ làm cái gì thì không cần nói cũng biết –––––

Đói cực kỳ sẽ tìm thức ăn. Hoặc là không muốn thừa nhận mình đã chết, tìm kẻ chết thay. Tất cả đều có khả năng.

Đèn dầu trong huyệt mộ lúc sáng lúc mờ, những xác chết bị cắt lìa kia có lẽ đang nằm sấp trong góc nào đó chờ người sống tới.

Nghĩ đến điểm này, tuy là am hiểu tiên thuật cũng sẽ không rét mà run.

Không bao lâu bọn họ lại tìm thấy một bức tượng đồng nữ.

Tượng đồng nữ này bộ dạng loang lổ, một ít màu bị tróc ra, nhìn thoáng qua tựa như nửa bên môi đang cười nửa bên đang khóc.

Có bóng ma từ trước, bọn họ do do dự dự không dám xuất kiếm.

Kết quả một đạo kình phong lướt qua bọn họ, tiếp theo nghe răng rắc vài tiếng giòn vang, tượng đồng nữ kia nứt ra. Lần này trong tượng đồng nữ vẫn trống không, không có người, chỉ có máu và dấu cào, giống như người bị niêm phong bên trong đã từng dùng sức cào vào bức tượng gốm, ý đồ muốn thoát ra......

Lại nhìn mảnh nhỏ đầy đất, nói rõ...... nó thật sự đã thoát ra.

Lá bùa trong mảnh vỡ chợt “vèo” mà bay ra lọt vào giữa ngón tay Tiêu Phục Huyên. Hắn mở tờ giấy ra vừa thấy chữ viết trên đó: Tiên sứ Cao Nga kính cung.

“Cao Nga?” – Đệ tử tiên môn trầm ngâm mãi.

Ô Hành Tuyết thấy một tên trong đó rối rắm đầy mặt, hỏi: “Làm sao vậy, nghẹn đến mức một mặt cay đắng.”

“Cao Nga......”

“Chậc, Cao Nga?”

Tiểu đệ tử kia đọc lại mấy lần, lắc đầu nói: “Ta chỉ là suy nghĩ vị này là nhà ai, cái tên này ta đã từng nghe qua, nhưng mà hình như không phải nghe được từ sư huynh sư tỷ. Ôi, không nhớ gì cả, gần đây nghe qua quá nhiều tên khổ chủ, lẫn lộn mất rồi.”

Nói đến quá nhiều khổ chủ, bọn họ nhìn thoáng qua Tiêu Phục Huyên. Dường như muốn hỏi gì đó, lại chùn bước.

Bọn họ quay đầu chọn Y Ngô Sinh tướng mạo tuấn tú ôn hoà: “Tiền bối, ngài nếu thông hiểu lai lịch và cách dùng của sinh linh phù, vậy ngài có biết, nếu thật sự muốn làm tượng thần sống lại, tổng cộng cần bao nhiều tượng đồng tử đồng nữ hay không?”

“Những chuyện làm tượng thần sống lại này đừng xem là thật, dù sao cũng là truyền sai.” – Y Ngô Sinh nói, “Ta trăm năm đều chưa từng nghe nói qua có ai thành công.”

Thật ra gọi là triệu thỉnh cũng không đúng hoàn toàn. Bản chất chỉ là làm cho tượng thần ngấm vào một chút điểm nhỏ kinh, sau đó người triệu thỉnh sẽ thông qua tượng thần chuyển những lời họ muốn nói tới bản tôn Tiên Đô nghe. Có nghe được hay không là chuyện khác.

Đây là trận pháp mà tiên môn chính quy đều sẽ không dùng qua, coi như là tập tục dân gian nghe qua rồi thôi.

Thời niên thiếu Y Ngô Sinh vừa lúc thích nghe những tập tục dân gian phố phường này, tuy rằng qua loa không có trật tự nhưng lại rất có ý nghĩa, nghe qua đa phần hắn đều sẽ nhớ rõ. Nhưng hắn không nghĩ tới, một ngày kia sẽ nhìn thấy những tập tục dân gian đó theo cách như thế này.

Hắn trầm mặc một lúc, đáp: “Chắc là 33 vị đồng tử đồng nữ.”

“Vậy đúng rồi.” – Đệ tử tiên môn gật đầu.

“Nhớ không lầm thì, người nhà bị điểm triệu đúng là 33 hộ. Đúng không sư huynh?”

“Đúng vậy. Tính đến hôm nay, vừa đúng 33 hộ.”

Vừa đúng 33 hộ?

Ô Hành Tuyết bỗng nhiên mở miệng nói: “Hay là các ngươi nghĩ lại lần nữa, có thể đếm được bao nhiêu?”

Tiểu đệ tử tiên môn sửng sốt, da mặt đỏ lên: “Tiền bối đừng có giễu cợt bọn ta, tổng cộng có 33 hộ, còn có thể đếm sai sao?”

“Vậy không đúng.” – Ô Hành Tuyết nói: “Có một hộ có hai người, 33 hộ, không phải có 34 người?”

Nhóm tiểu đệ tử sửng sốt, phản ứng lại.

Gia đình dẫn bọn họ tới Đại Bi cốc chính là nhà của hai tiểu cô nương A Nguyên và A Đài, nếu đếm như vậy chẳng phải dư một người.

Nếu thiếu, còn có thể nói là chưa gom đủ người. Bây giờ nhiều hơn một người, vậy trận pháp kia có thể thành không?

“Huống hồ, vì sao lại thêm một người?”

“Là đếm dư ai sao?”

“Hỏi một chút đi.”

Tiểu đệ tử kia muốn hỏi mấy bá tánh một chút, kết quả vừa quay đầu lại đã phát hiện người phụ nữ kia đứng sau lưng hắn, cách hắn rất gần, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn hắn.

Một chớp mắt kia, tiểu đệ tử bông nhiên nhớ tới, la lên: “Cao Nga!”

Hắn cuối cùng cũng nhớ ra được, cái tên “Cao Nga” trên tượng đồng nữ này không phải nghe từ trong miệng sư huynh sư tỷ hắn mà là người phụ nữ này khi đến tìm hắn đã tự báo tên họ, nàng nói hai đứa con gái của nàng bị triệu vào Đại Bi cốc, muốn bọn họ trợ giúp đi tìm trong cốc.

Nếu bị điểm triệu căn bản không phải hai đứa con gái thì sao?

Nếu...... chính là bản thân nàng thì sao?

Vậy 33 hộ kia, nhân số đã vừa khớp rồi.

Ngay sau đó hắn lại nghĩ đến, bọn họ tìm được tượng đồng tử đồng nữ trống không tổng cộng có bốn cái, theo tên gọi là hai nam hai nữ.

Mà bá tánh tìm bọn họ vào cốc vừa vặn cũng bốn người, hai nam hai nữ!

Cao Nga nở một nụ cười với hắn, đôi mắt đen nhánh cong cong, miệng lộ ra từ khăn vải thật dày, cũng là một đường cong tối om.

Tiểu đệ tử lông tơ dựng ngược, kiếm bay ra ngoài.

Trong tích tắc, khăn vải bọc quanh cổ Cao Nga trải ra, lộ ra chữ giữa cổ. Cái cổ bị cắt dọc theo con chữ, chỉ có một chút da thịt còn dính liền, theo động tác của ả lung lay sắp đổ.

Tiểu đệ tử kia bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao mấy bá tánh lại quấn quần áo quanh người, tay chân đều bó cực chặt.

Đó là bởi vì sợ tan......

Có lẽ là cảm thấy không giấu được nữa, bốn bá tánh kia không giả vờ nữa, từng người một người liền áp sát theo.

Ba tên trong đó chọn ba tiểu đệ tử tiên môn kia, còn một tên còn lại thì lủi đến bên này.

Khi Ô Hành Tuyết cảm thấy sau lưng có hơi thở, khe khẽ thở dài.

Thầm nói thật sự chọn.

Hắn cong ngón tay lên, quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Tiêu Phục Huyên.

Ô Hành Tuyết: “......”

Tích tắc sau, vừa mới đánh nát một đống âm vật – Chiếu Dạ thành chủ lại buông tay, mũi chân vừa chuyển đến sau lưng Tiêu Phục Huyên. Ngón tay hắn chống lưng thượng tiên đẩy về phía trước một bước, nói: “Thượng tiên cứu mạng, ta sợ.”

Tiêu Phục Huyên: “......”

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ: “..........................................”

Hai bọn ta càng sợ hơn ngươi tin hay không?

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đợi lâu rồi QAQ, ngày mai nghỉ một ngày để dành, ngày mốt nhập V đổi ba hợp một. Yêu mọi người~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.