Bà Xã Ảnh Đế Là Siêu Đầu Bếp

Chương 7: Chương 7




Nghe Mục Nhan nói xong, Trần Trạm trực tiếp mời các đầu bếp nổi tiếng mà mình mời tới đi lên nếm thử.

Còn phía Vương Vũ lại là xung phong nhận việc mà lên.

Nhìn thấy có người đi lên sân khấu để ăn, nhóc Diệp Vũ Triết mở to mắt nhìn, vô cùng chờ mong, nói: “Papa, con cũng muốn ăn!”

“Nhóc Triết đi lên, con cũng muốn.” Diệp Vũ Thánh cũng lập tức giơ tay nhỏ của mình lên.

Về phần Diệp Vũ Hành nhỏ nhất, nhìn anh hai một chút, nhìn anh ba một chút, rồi lại nhìn Mục Nhan trên sân khấu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Con cũng vậy.”

Thì là, các anh làm cái gì, bé cũng làm theo, sẽ không sai.

Diệp Hoài Cẩn tạm thời không đồng ý cho ba anh em lên sân khấu, ánh mắt hướng về phía Trần Trạm vẫn còn đang xem đoạn phim vừa mới quay lúc nãy, điều anh để ý nhất hiện giờ chính là, biểu hiện của Mục Nhan vừa rồi có làm cho Trần Trạm vừa lòng hay không.

Thoáng nhìn qua, thấy Trần Trạm đang xem nội dung ghi hình, trên mặt ông ấy hiện ra một nụ cười nhạt, khoé miệng của Diệp Hoài Cẩn không kìm được mà cong lên.

Thành công!

Anh lập tức cúi đầu nhìn ba nhóc con bên cạnh mình: “Đi, đi lên chỗ của mami đi.”

Diệp Hoài Cẩn vừa hô một tiếng, ba tên nhóc con lập tức nhanh như chớp tuột xuống ghế ngồi, dùng bước chân nhỏ của mấy nhóc chạy lên sân khấu.

Trên sân khấu lúc này, Mục Nhan đang chia súp đậu hủ Văn Tư ra làm mấy phần đưa cho Vương Vũ cùng các đầu bếp nếm thử.

Vừa cho một muỗng vào miệng, ánh mắt của Vương Vũ đã vụt sáng.

Thật là ăn quá ngon!

Hương vị mềm nhuyễn tươi mới, từng sợi đậu hủ tinh mịn vừa vào miệng lập tức tan ngay, các nguyên liệu kèm theo càng làm tăng thêm vài phần tươi mới cho món ăn, làm cho người ta ăn miếng thứ nhất, sẽ lại muốn ăn tiếp miếng thứ hai.

Vài ba muỗng, Vương Vũ đã ăn sạch sẽ súp đậu hủ Văn Tư trong chén của ông ta không còn một giọt.

Về phần các vị đầu bếp bên kia, các phương diện cần kiểm tra càng nhiều hơn.

Sau khi cùng nhau thảo luận một cách tỉ mỉ, các vị đầu bếp đều tỏ vẻ tán thành đối với trù nghệ của Mục Nhan, sau đó bắt đầu cùng Mục Nhan tán gẫu. Khi biết Mục Nhan lấy được bằng thạc sĩ ở Basque Culinary Center, trong lòng đã có lời giải đáp về trù nghệ của cô.

Học ở Basque Culinary Center, vậy thì trình độ và kỹ thuật nấu nướng tất nhiên là không thể nghi ngờ.

Nhưng họ cũng hiểu rất rõ một việc là, Mục Nhan đối với ẩm thực trong nước e là cũng mười phần hiểu biết. Chính là món Trung Quốc lẫn Phương Tây đều thập phần am hiểu.

Sau đó, hai bên lại chuyển sang trao đổi kiến thức về trù nghệ với nhau trên quan hệ bạn bè.

“Mami, con cũng muốn ăn.” Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ xíu vọt tới như tên bắn ôm lấy đùi của Mục Nhan.

Cúi đầu nhìn xuống, Mục Nhan đã thấy nhóc Triết ăn hàng nhà mình, phía sau đi theo còn có nhóc Thánh và nhóc Hành, sau cùng là Diệp Hoài Cẩn.

Nếu đã nấu, cũng không nên lãng phí. Mục Nhan lịch sự cáo lỗi cùng mấy vị đầu bếp, sau đó mượn một cái chén nhỏ múc ra đút cho ba tên nhóc nhà mình.

Ba tên nhóc đã nếm được mùi vị thơm ngon của món ăn, nhưng là sau khi ăn hết một chén, cũng không đòi ăn thêm.

Ở điểm này, rất rõ ràng ba cậu nhóc đều có thói quen tốt.

Lúc này, Trần Trạm phía dưới đài đã xem xong toàn bộ thước phim ghi hình Mục Nhan, hầu như trong lòng đã có quyết định.

Tiếp theo đó, ông ấy cũng không cần kiêng dè những người khác, trực tiếp gọi mấy vị đầu bếp lại, sau đó nghị luận cùng nhau.

Mục Nhan thấy vậy, nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn, vẻ mặt cô có chút khẩn trương.

“Em thể hiện rất tốt.” Diệp Hoài Cẩn nắm tay của Mục Nhan, dịu dàng nói, giống như cho đối phương thêm sức mạnh.

“Dạ.” Bởi vì có những lời khích lệ của Diệp Hoài Cẩn, tâm trạng của Mục Nhan lập tức được thả lỏng.

Cô đã biểu hiện hết sức mình, nhưng quyền chủ động tiếp theo không phải ở nơi cô.

Vương Vũ nhìn thấy hai người động viên nhau, trong lòng âm thầm gật gù.

Tình cảm của vị Diệp ảnh đế này cùng với vợ thật đúng là tốt, mà cũng phải thôi, trong giới ai chẳng biết Diệp ảnh đế giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy.

Phải biết rằng, dựa vào cấp bậc thần cùng gương mặt điển trai kia của Diệp Hoài Cẩn, cho dù biết anh đã kết hôn sinh con, thì cũng có rất nhiều nữ minh tinh muốn ngầm qua lại với anh, nhưng có người nào thành công qua chưa? Không có!

Ở trên người của Diệp Hoài Cẩn, ông ta lại thấy được tình yêu đích thực trong giới giải trí.

Bên này, Trần Trạm đã thảo luận với mấy vị đầu bếp xong, sau đó chủ động đi đến bên cạnh đoàn người của Mục Nhan, cười thật tươi, nói: “Cô Mục, hiện tại chúng ta có thể thảo luận một chút vấn đề của hợp đồng.”

Lúc biết được thực lực của Mục Nhan từ các vị đầu bếp nơi đó, Trần Trạm không còn một chút băn khoăn nào.

Nhan sắc xuất sắc, tay nghề xuất sắc, hơn nữa còn có một cái hậu trường mạnh mẽ Diệp Hoài Cẩn nữa.

Đây là người được chọn tốt nhất cho tiết mục của ông ấy nha!

Mục Nhan nghe thế, trong lòng lập tức vui vẻ, nói: “Được, lập tức có thể.”

Và rồi, hai người Mục Nhan, Trần Trạm cùng với Vương Vũ và Diệp Hoài Cẩn còn có ba tên nhóc mỗi người một câu bắt đầu thảo luận.

Vấn đề Mục Nhan chú ý nhất vẫn là các vị đầu bếp nào được lựa chọn, liên tiếp nói lên tên của mấy vị mà bản thân cô thích.

Đối với yêu cầu của Mục Nhan, Trần Trạm tỏ vẻ chính mình sẽ hết sức thỏa mãn, sau đó nói ra một ý kiến của mình.

Hai người rất nhanh đã đạt thành nhận thức chung.

Trần Trạm bảo trợ lý của mình ngay lập tức hoàn thành bản hợp đồng.

Chỉ trong chốc lát, hợp đồng được mang đến, lúc này Diệp Hoài Cẩn mới đưa cho Hướng Thiên kiểm tra một chút, xác định không có sai lầm gì, sau đó, hai bên đều ký tên để hoàn thành bước cuối cùng.

Như vậy thôi đã ký xong rồi?

Sau khi Mục Nhan ký tên mình vào hợp đồng, lại đột nhiên cảm thấy toàn bộ quá trình thật là quá mức thuận lợi.

“Cuối tuần chúng ta sẽ bắt đầu ghi hình, trạm thứ nhất chúng ta chọn chính là Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên.” Sau khi ký xong hợp đồng, Trần Trạm trực tiếp nói với Mục Nhan.

Tuy rằng nói là vòng quanh thế giới, nhưng trước đó, bọn họ cũng muốn đi một vòng ghé thăm các món ngon của các thành phố của Hoa Hạ*, Thành Đô được công nhận là “Thành phố của mỹ thực”, tất nhiên là nơi đầu tiên bọn họ muốn đến.

Trần Trạm nói với Mục Nhan điều này, ngoại trừ là nói, cũng có nghĩa là nhắc nhở.

“Đại khái cần bao nhiêu ngày để ghi hình?” Mục Nhan nhớ kỹ trong đầu, sau đó lại hỏi đến thời gian ghi hình.

Biết rõ ràng, mới có thể sắp xếp ổn thoả, trong nhà còn có ba con yêu tinh nhỏ dính người nữa!

“Ba ngày, từ thứ bảy đến thứ hai.” Trần Trạm lập tức báo thời gian chính xác.

Nghe được thời gian chính xác, Mục Nhan hơi hơi yên tâm rồi.

Như vậy, cũng dễ sắp xếp ba tên nhóc ở nhà.

Sai khi tất cả mọi thứ đều đã ổn thoả, Mục Nhan cùng đoàn người ra về.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, lúc này, Vương Vũ mới tủm tỉm cười nhìn sư đệ của mình, nói: “Trần Trạm, tiếp theo, hai sư huynh đệ chúng ta có thể ở hợp tác tuyên truyền rồi.”

Cả nhà Diệp ảnh đế đó nha! Cái này chỉ cần tuyên truyền một lần thì hiệu quả cũng sẽ tương đương hai lần.

Fans của Diệp ảnh đế đã tò mò về vợ con của anh đã lâu, nhất là ba bảo bối.

Từ khi cái tin tức Diệp Hoài Cẩn muốn dẫn ba bảo bối tham gia《Bố ơi mình đi đâu thế? 》được xác định, trên internet mấy ngày nay đều đang cầu hình ảnh, mà tại Weibo chính chủ《Bố ơi mình đi đâu thế? 》của bọn họ cũng có fans mỗi ngày vào hỏi khi nào thì quay hình.

Bọn họ chưa bắt đầu tuyên truyền, mà nhiệt độ này đã vô cùng hot rồi!

“Còn phải dựa vào sư huynh dẫn dắt nhiều.” Trần Trạm lập tức phụ họa nói theo.

So với sư huynh đã có tiết mục đứng vững gót chân rồi, thì tiết mục này của ông ấy mới thực sự cần tuyên truyền nhiều hơn, hiện tại khách mời của hai bên có sự trùng hợp, ông ấy đương nhiên là muốn đi ôm đùi sư huynh nhà mình.

Người trong nhà, cũng không cần phải khách sáo như vậy.

“Mỗi một kỳ《Bố ơi mình đi đâu thế?》, sẽ có vài kỳ có các bà mẹ tham gia.....” Vương Vũ chưa nói xong, nhưng ý tứ đã thật rõ ràng.

Trần Trạm vừa nghe, lập tức nói: “Vừa lúc《Vòng quanh thế giới 》bên em bắt đầu khai máy trước sư huynh một chút.” Đến lúc đó phát sóng được hai số, thì《Bố ơi mình đi đâu thế?》cũng bắt đầu lên sóng, thật vừa vặn, đến lúc đó thân phận được công khai, tự nhiên nhiệt độ cũng có thể dẫn tới chương trình này.

Thật sự là vẹn toàn đôi bên, quá tốt!

Hai người nhìn nhau, trong lòng đã định những bước tiếp theo sẽ hợp tác chặt chẽ.

Bên này, từ lúc ra khỏi đài Xoài, cẩn thận vượt qua khu vực có fans vây xung quanh, trái tim của Hướng Thiên lúc này mới hết hồi hộp.

Hướng Thiên quay đầu về ghế sau, thấy ba tên nhóc con đang chụm đầu nói chuyện ríu rít, mà anh ta nghe không hiểu chúng đang nói gì cả. Về phần Diệp Hoài Cẩn, thì đang nắm tay Mục Nhan, sắc mặt hai người bình thản mà nhìn ba đứa con của mình chơi đùa.

Giờ khắc này, Hướng Thiên cảm giác được cả người anh ta bị gõ thật mạnh, cảnh tượng cả nhà hạnh phúc thế này, hoàn toàn là ngược chó độc thân như anh ta à nha!

Dường như chú ý tới ánh mắt của Hướng Thiên, Diệp Hoài Cẩn lười nhác ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh ta: “Có chuyện gì sao?”

“Hoài Cẩn nè! Hai chuyện này đã quyết định xong cả rồi, hiện tại cậu nên bắt đầu bàn về công việc tiếp theo với anh không phải sao.” Hướng Thiên nói thẳng.

Vừa mới quay xong một bộ bom tấn của Hollywood, tuy rằng hiện tại phim chưa công chiếu, nhưng bởi vì Diệp Hoài Cẩn đảm nhiệm nam chính, nên rất nhiều ánh mắt của thương hiệu lớn trên quốc tế đều theo sát Diệp Hoài Cẩn. Anh ta thừa cơ hội này giúp Diệp Hoài Cẩn có được nhiều lời bình phẩm tốt từ các thương hiệu lớn trên quốc tế, hiện tại còn quảng cáo đang chờ Diệp Hoài Cẩn chụp ảnh nữa!

Vì phòng ngừa Diệp Hoài Cẩn tiếp tục đắm chìm vào ôn nhu hương**, nên dĩ nhiên anh ta phải có trách nhiệm nhắc nhở một chút.

“Ngày mai bắt đầu.”

Diệp Hoài Cẩn liếc mắt một cái đã hiểu ý của Hướng Thiên, liếc nhìn anh ta một cái, rồi giống như là nhớ tới chuyện gì, tiếp tục nói: “Anh giúp em tìm một người đại diện có kinh nghiệm lại đây hỗ trợ.”

“Theo Mục Nhan à?” Hướng thiên lập tức hiểu ý.

“Ừ.”

Mục Nhan nghe hai người nhắc tới mình, cô nói: “Em không phải nghệ sĩ, không cần người đại diện.”

“Sau này có thể em sẽ cùng truyền thông giao tiếp một đoạn thời gian khá lâu, em ứng phó không được.”

Diệp Hoài Cẩn nói thẳng, tuy rằng anh dự tính công bố Mục Nhan, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện không thể xác định được chính xác, anh phải cẩn thận hơn một chút.

“Được rồi! Nhưng chỉ là tạm thời.” Mục nhan lập tức nhấn mạnh.

Đợi cô tham gia show này xong, ba đứa nhỏ trong nhà cũng thuận lợi lộ diện trước công chúng, xác định sẽ không hề nhấc lên sóng gió quá lớn nào, cô sẽ yên lặng mở nhà hàng của bản thân một cách lặng lẽ, làm tốt vị trí vợ của ảnh đế là được.

Đối với giới giải trí, sở dĩ cô có chú ý, chỉ vì người cô yêu tồn tại trong vòng luẩn quẩn này mà thôi.

“Ừ.” Diệp Hoài Cẩn nhẹ đáp, lấy tay sờ đầu Mục Nhan, anh còn không hiểu cô sao?

“Papa, con cũng muốn sờ đầu.” không biết lúc nào Diệp Vũ Thánh đã chú ý tới cha mẹ của mình, vội vàng mở miệng nói.

Diệp Hoài Cẩn nghe vậy, cười nhẹ, vươn bàn tay to rộng của mình vò vò đầu của Diệp Vũ Thánh.

Diệp Vũ Thánh hưởng thụ loại cảm giác này, giống như là mèo con, cọ cọ vào tay của Diệp Hoài Cẩn.

“Còn có con.”

“Còn có con.”

Hai bánh bao nhỏ còn lại cũng không chịu yếu thế, liên tục nói.

Diệp Hoài Cẩn: “......”

—— Việc không tốt khi có ba bảo bối chính là, nếu có việc cần làm, cần phải làm đến ba lần mới được.

Nghĩ vậy, anh cũng nhận mệnh mà sờ đầu hai nhóc còn lại.

==========

Trong chốc lát, xe đã đứng trước cửa nhà.

Sau khi cả nhà xuống xe, Hướng Thiên và tiểu Ngô trực tiếp rời khỏi, chuẩn bị quay về công ty tìm người đại diện thích hợp cho Mục Nhan ngay lập tức.

Mới vào cửa, ba bóng dáng nhỏ lập tức vui vẻ chạy đến khu trò chơi của mấy nhóc, chỉ chừa lại Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn ở phía sau.

“Cuối tuần sẽ bắt đầu quay!” Đi tới ghế sô pha, Mục Nhan nói.

Trong giọng nói còn mang theo một chút khác lạ, chỉ là đi ra ngoài một chuyến như vậy thôi, cuối tuần đã bắt đầu quay hình rồi, tốc độ này đúng thật là quá nhanh.

“Đến lúc đó em chỉ cần giống lúc em trên sân khấu hôm nay là được, chỉ thay đổi địa phương mà thôi.” Diệp Hoài Cẩn nhìn ra sự khẩn trương của Mục Nhan, nhẹ giọng trấn an cô.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================

Mục Nhan mỉm cười với Diệp Hoài Cẩn, tỏ vẻ mình không có gì, sau đó tiếp tục hỏi Diệp Hoài Cẩn thời gian ghi hình của một show khác: “Vậy《Bố ơi mình đi đâu thế? 》thì khi nào bắt đầu quay?”

“Trễ hơn em hai tuần.”

“Vậy khi nào phát sóng?” Mục Nhan tiếp tục hỏi.

Thời gian phát sóng của《Vòng quanh thế giới 》lại đúng lúc《Bố ơi mình đi đâu thế?》bắt đầu thời gian ghi hình. Mục Nhan cảm thấy chuyện này không phải là trùng hợp.

“Đại khái chậm hai tập so với em.” Diệp Hoài Cẩn cũng lập tức hiểu được tính toán của hai vị đạo diễn, mượn danh khí cho vợ anh cọ***, tất nhiên là anh trăm phần trăm vui vẻ.

“Vậy là hai người chúng ta các ngày cuối tuần tiếp theo cơ bản sẽ không ở nhà, Hai tuần này em đi quay trước, anh ở nhà chăm bọn nhỏ?” Mục nhan hỏi.

“Hai tuần này anh phải giải quyết mấy cái quảng cáo còn lại trước đó, em trực tiếp mang ba đứa nhỏ đi theo đi, để bọn chúng lộ diện trước trên hai tập phát sóng bên em, đạo diễn Trần sẽ không để ý đâu.”

Thậm chí còn có thể vui vẻ hơn cái chữ vui vẻ nữa kìa! Muốn cho tụi nhỏ lộ diện, về sau còn có thể có nhân khí****, Diệp Hoài Cẩn vẫn quyết định làm cho tụi nhỏ đi theo mami trước đi.

“Anh xác định không thể nghiệm trước một chút cảm giác tự mình giữ tụi nhỏ sao?”

Mục Nhan có hứng thú hỏi tiếp, tuy là, trong một năm, thời gian bọn nhỏ ở chung với papa cũng rất nhiều, nhưng phần lớn thời gian sẽ là tham gia chương trình《Bố ơi mình đi đâu thế?》, chỉ là có bốn cha con bọn họ ở đó, cũng không biết đến lúc đó Diệp Hoài Cẩn có quen không.

Có lẽ là thái độ Mục Nhan vui sướng khi người gặp họa quá rõ ràng, Diệp Hoài Cẩn rất nhanh đã phát hiện Mục Nhan là lạ, nhướng mày hỏi: “Em cảm thấy anh chăm bọn chúng không nổi?”

Mục Nhan mỉm cười: “Đến lúc đó sẽ biết.”

Hiện tại nói hết ra, đến lúc đó sẽ không vui!

Mà lúc này ba anh em Diệp Vũ Thánh còn không biết mấy nhóc sẽ có thay đổi vào cuối tuần ở một đoạn thời gian thật dài tiếp theo.

......

Thời gian trôi nhanh, đã đến ngày thứ sáu.

Ngày hôm nay Diệp Hoài Cẩn cũng đã hoàn thành xong một quảng cáo quan trọng, trực tiếp tới nhà hàng của Mục Nhan.

Cho xe dừng ở bên đường, sau đó lấy di động ra gọi cho Mục Nhan.

Mục Nhan vừa nghiên cứu xong một món ăn mới, đang cùng nhóm đầu bếp trong nhà hàng trao đổi để cải tiến, sau đó cô chuẩn bị tan tầm đón bọn nhỏ.

Đúng lúc này, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy trên màn hình hiển thị hai chữ ông xã, khóe môi của Mục Nhan cong lên, tiếp nhận điện thoại.

“Tan tầm chưa?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Diệp Hoài Cẩn.

“Ừ, chuẩn bị tan tầm.”

“Đúng lúc, anh ở dưới lầu.”

Dưới lầu?

Mục Nhan có chút bất ngờ, nhưng vẫn lập tức nói: “Em lập tức xuống dưới.”

Dứt lời, cúp điện thoại, xách cái túi ở bên cạnh lên rồi nói một chút với cửa hàng trưởng về các điểm cần chú ý, sau đó lập tức rời khỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Mục Nhan, cửa hàng trưởng lập tức đoán được nhất định là người chồng đẹp trai thần bí của bà chủ bọn họ đã đến!

Mà nói tiếp, bà chủ của bọn họ thật đúng là người may mắn trong cuộc sống nha!

Giờ phút này, sau khi Mục Nhan đi xuống lầu cũng rất nhanh phát hiện được chiếc xe quen thuộc.

Đánh một vòng, trực tiếp ngồi lên vị trí ghế phụ.

“Sao hôm nay anh rãnh mà đến đây?” Mục Nhan vui vẻ hỏi.

“Quảng cáo đã hơ khô thẻ tre*****, thời gian vừa lúc, nên chuẩn đến đây cùng em đón con.” Diệp Hoài Cẩn nói xong, thuận thế hôn lên mặt Mục Nhan một cái.

Động tác như vậy đối với Mục Nhan mà nói là đã quá quen thuộc, nên cô lập tức cũng trả về một cái hôn, sau đó thuận miệng, nói: “Bọn chúng sẽ vui vẻ đến hỏng mất.”

Lúc mới bắt đầu đi học, ba đứa nhỏ đã hỏi qua tại sao papa không thể tới đón bọn chúng mỗi ngày. Sau này quen rồi mới không hỏi nữa, nhưng mỗi lần Diệp Hoài Cẩn đi đón chúng, bọn chúng đều vô cùng vui vẻ, điều này làm cho cô cảm thấy người làm mẹ như cô cũng có chút ghen tuông.

Nhìn ra suy nghĩ của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn cười nhưng không nói, đạp chân ga, lái xe rời đi.

Một lát sau, xe đã dừng ở cổng nhà trẻ.

Lúc trước Mục Nhan chọn lựa nhà trẻ này cũng là bởi vì nơi này cách nhà hàng của cô gần.

Bọn họ vừa đến, tiếng chuông tan học cũng vừa vang lên.

Mục Nhan trực tiếp đi xuống xe đón bọn nhỏ.

Nhìn thấy hình dáng nhỏ nhắn của Mục Nhan đi về phía nhà trẻ, Diệp Hoài Cẩn bắt đầu chờ mong cảnh tượng chính mình cũng quang minh chính đại****** cùng Mục Nhan đi đón bọn nhỏ tan học.

Ngày này, rất nhanh sẽ đến.

Không lâu sau, Diệp Hoài Cẩn đã thấy được ba cái bóng dáng nhỏ lanh lợi đang ở bên cạnh Mục Nhan, ánh mắt của anh bỗng chốc trở nên mềm mại.

Lúc này, khi Diệp Vũ Thánh đang tìm xe của nhà mình, thì lại thấy một chiếc xe quen thuộc.

“Đó là xe của papa, papa hôm nay tới đón chúng ta phải không mami?” Diệp Vũ Thánh vô cùng vui mừng mà hỏi Mục Nhan.

Sau khi nhìn thấy Mục Nhan gật đầu, ba cậu nhóc lập tức chạy vèo một cái tới xe của Diệp Hoài Cẩn.

Phía sau, tất nhiên là Mục Nhan hết cách đành bó tay đuổi theo.

Cô giúp bọn nhỏ mở cửa xe, ba tên nhóc nhanh chóng kéo cặp sách của mấy nhóc lên xe, sau đó cùng nhau chen lên chỗ giữa của hai cái ghế xe phía trước, gọi Diệp Hoài Cẩn.

Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy ba bảo bối nhà mình vui vẻ, cũng hôn lên từng khuôn mặt trắng mềm của bọn chúng một cái.

“Hôm nay ở nhà trẻ vui không?”

“Dạ vui.” Ba nhóc đồng thanh nói.

Lúc này, giống như là nhớ tới cái gì, Diệp Vũ Thánh lập tức trông mong mà nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Tháng sau chúng con có đại hội thể dục thể thao rất vui, papa và mami có thể tới tham gia không, đến lúc đó papa có thể tới không?”

Sau khi Diệp Vũ Thánh nói xong, Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành đều chờ mong mà nhìn Diệp Hoài Cẩn.

Các bạn nhỏ của mấy nhóc đều chưa nhìn thấy papa đâu!

Mấy nhóc cũng muốn cho các bạn nhỏ gặp papa, papa của mấy nhóc đặc biệt đặc biệt đẹp trai, so với papa của các bạn khác đều đẹp hơn.

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của tụi nhỏ, tính toán thời gian, sau đó Diệp Hoài Cẩn lập tức đồng ý: “Được.”

Khi Diệp Hoài Cẩn nói như vậy, ba đứa nhỏ bỗng dưng kinh ngạc mà nhìn papa của bọn chúng.

Papa của mấy nhóc thật sự sẽ tham gia sao?

Nhìn thấy ba đôi mắt trỏn xoe, long lanh, trong lòng Diệp Hoài Cẩn không khỏi thấy đau lòng một chút.

Tuy rằng anh làm bạn bên cạnh với tụi nhỏ cũng không ít, nhưng là ở rất nhiều sự kiện, papa như anh thật sự chưa làm đủ tư cách, may mắn, bây giờ còn chưa gọi là trễ.

**********************************

* Hoa Hạ: nước Trung Quốc ( đây là tên cũ của nước Trung Quốc)

** ôn nhu hương: thường chỉ tình cảm trai gái

*** cọ nhiệt: tương tự như ké fame. Lợi dụng nhiệt độ của một người để làm mình nổi tiếng.

**** nhân khí: sự nổi tiếng, sự yêu thích.

***** hơ khô thẻ tre: thuật ngữ trong ngành, ý chỉ đã đóng máy ( đối với quay phim) hoặc đã hoàn thành xong các nghiệp vụ ( chụp ảnh)

****** quang minh chính đại: một cách công khai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.