Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp

Chương 1: Chương 1




Ôn Du Du đầu rất đau.

Ánh mặt trời chói mắt, cô theo bản năng lấy tay che che mắt lại.

Bên cạnh truyền đến tiếng nói của một thiếu niên tuổi dậy thì: “Du Du, cậu đừng tỏ tình tiểu tử Lương Cảnh Nam kia làm gì, cùng tôi ở bên nhau thật tốt a.”

Lương Cảnh Nam? Đây là ai?

Cô vì cái gì phải cùng anh ta tỏ tình?

Ôn Du Du nghĩ như vậy, buông tay đang che mắt xuống.

Chung quanh cãi cọ ồn ào, tất cả đều là tiếng cười nói.

Trước mắt là sân trường hoàn toàn xa lạ, giờ này hẳn là lúc tan học, các thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục tốp năm tốp ba đi ra cổng trường.

Nhìn qua, nơi này hình như là trường cao trung.

Nam sinh vừa rồi nói chuyện áp sát vào cô, hơi thở tràn ngập ánh mặt trời: “Du Du, cậu mua giày đắt vậy cho cậu ta, cậu ta không phải là không cảm kích? Hà tất một hai phải thắt cổ chết trên cái thân cây Lương Cảnh Nam.”

Ôn Du Du lúc này mới thấy rõ mặt nam sinh.

Cậu ta hân hình cao lớn, che cả người cô, ngũ quan tuấn lãng kiên nghị, trên mặt mang theo ý cười, làn da là khỏe mạnh màu lúa mạch, trong tay còn ôm trái bóng rổ.

Năng động như ánh mặt trời, là loại hình mà nhiều nữ sinh thích nhất.

“ Cậu là ai?” Nói xong, Ôn Du Du sửng sốt một chút.

Thanh âm này rất mềm mại, ấm áp.

Nam sinh thu lại ý cười trên mặt, đem bóng rổ giấu ở phía sau, sau đó một lần nữa chậm rãi lấy ra, động tác trịnh trọng như là ở tặng hoa hồng.

“ Tôi là Trình Dật Minh ở ban hai bảy, Ôn Du Du, cậu có thể làm bạn gái tôi không?”

“ Cậu quá nhỏ.” Ôn Du Du suy nghĩ vẫn có chút phân tâm.

Cô đã lên đại học, sao có thể cùng một cậu nhóc cao trung ở bên nhau.

“Quá nhỏ? Chúng ta không phải cùng tuổi sao?” Trình Dật Minh khoa trương mà mở to hai mắt nhìn, nói xong còn muốn sờ trán Ôn Du Du, “Du Du, cậu làm sao vậy? Không phải là bị cảm nắng đi?”

Đúng lúc này, bốn năm nam sinh từ bên kia đi đến.

Nhìn thấy nam sinh trắng nõn đi ở chính giữa, Trình Dật Minh sắc mặt tức khắc liền khó coi.

Ôn Du Du lui về phía sau nửa bước, né tránh bàn tay to của Trình Dật Minh.

Lúc này, cô cũng chú ý tới đám nam sinh đang từ bên kia đi đến.

Mơ hồ còn nghe được, bọn họ đang bàn tán về cô.

“Kia không phải Ôn Du Du sao, cô ta sao lại đứng ở cổng trường?”

“ Chắc chắn vì muốn quấn lấy Nam ca.”

“Lần này không biết lại mua cho Nam ca thứ gì, còn không phải là trong nhà có chút tiền dơ bẩn sao.”

“Nam ca, chờ lát nữa lúc anh cự tuyệt đừng thương hương tiếc ngọc, dù sao Ôn Du Du da mặt cũng dày, ha ha.”

Nói xong, trừ bỏ Lương Cảnh Nam người xung quanh đều nở nụ cười, ác ý rõ ràng.

Ôn Du Du còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại, tự nhiên bị trào phúng một hồi, đầu cô lớn hơn nữa.

“Mẹ nó, miệng thật bẩn, lão tử đi đánh chúng nó.” Trình Dật Minh như con trâu thở hổn hển định đi qua đánh nhau.

“Ai, cậu từ từ.” Ôn Du Du bắt lấy góc áo cậu ta.

Trình Dật Minh cho rằng cô đau lòng Lương Cảnh Nam, lông mày nhíu lại, “ Cậu yên tâm đi, tôi không đánh Lương Cảnh Nam.”

Lại một lần nghe thấy cái tên này, Ôn Du Du cảm thấy tên này quen quen. Lương Cảnh Nam, Trình Dật Minh, còn có một Ôn Du Du giống tên cô, không phải là nhân vật trong một quyển tiểu thuyết sao?

Cô ngày đó đọc quyển tiểu thuyết tên là 《 cô vợ nhỏ xinh đẹp bạch liên hoa của lão đại 》, nam chính tên Lương Cảnh Nam.

Bởi vì nữ phụ ác độc trùng tên cô, cô còn cùng tác giả mắng nhau một hồi trong khu bình luận.

Không nghĩ tới cô cư nhiên xuyên sách, còn thành nữ phụ chịu khổ kia.

Tình tiết trước mắt, cô vẫn có ấn tượng.

Rốt cuộc nhìn người tên giống mình, làm ra cái việc khiến người ta xấu hổ đến đầu ngón chân đều cuộn lại, muốn quên đều quên không được.

Dựa theo cốt truyện, cô hiện tại hẳn là vất vả giành được giày đá bóng phiên bản giới hạn đưa cho Lương Cảnh Nam, sau đó bị cậu ta ở trước công chúng hung hăng vũ nhục một trận.

Lương Cảnh Nam tâm cao khí ngạo, không thích người ta lấy tiền “Vũ nhục” cậu ta, cuối cùng cậu ta còn đem đôi giày làm trò cười cho mọi người, ném vào vũng bùn.

Ôn Du Du nhìn về phía cổng trường, hai ngày trước trời mưa, quả nhiên có cái vũng bùn nhỏ.

Ôn Du Du hít sâu một hơi, nhìn hộp quà trong tay, bên trong là một đôi giày thể thao giá trị 3000.

Cô nhìn qua giống như đang định tặng quà cho người nào đó.

Đúng lúc này, đám người Lương Cảnh Nam vừa hay đi đến trước mặt cô.

“Ôn Du Du, tôi cùng cậu đã nói bao nhiêu lần, không cần tặng đồ cho tôi. Mặc kệ cậu xài bao nhiêu tiền, tôi đều sẽ không thích......” cậu.

Lương Cảnh Nam còn chưa nói đã thấy Ôn Du Du đem hộp quà đưa cho Trình Dật Minh: “ Cậu không phải nói thích đôi giày này sao, tôi giúp cậu giành được.”

Trình Dật Minh dại ra tại chỗ, ngây ngốc mà chỉ chỉ cái mũi của mình: “ Tặng....... Cho tôi?”

Tuy rằng chưa rõ ràng lắm tình huống hiện tại, nhưng tay cậu đã tự động nhận lấy hộp quà.

Đây chính là lần đầu tiên Du Du mua quà cho cậu, ô ô ô, đột nhiên muốn khóc.

“Ân, đương nhiên là cho cậu. Nơi này, trừ bỏ cậu, còn có ai xứng nhận?” Ôn Du Du cười đến động lòng người.

Lương Cảnh Nam cùng bốn tuỳ tùng của cậu ta sắc mặt vô cùng khó coi.

Đặc biệt Lương Cảnh Nam đang tự tin đôi giày này thuộc về mình thì khuôn mặt tức đến vặn vẹo.

Ôn Du Du lời này, còn không phải là đang nói cậu ta không xứng với đôi giày này sao?

Ôn Du Du như là lúc này mới phát hiện Lương Cảnh Nam, xoay người hướng mặt cậu ta: “Xin lỗi, cậu vừa rồi là đang nói chuyện với tôi sao?”

“Đừng tưởng rằng cậu dùng thủ đoạn này là có thể khiến cho tôi chú ý. Tôi ghét nhất là loại người phú nhị đại không học vấn, không nghề nghiệp như cậu.” Lương Cảnh Nam nắm chặt bàn tay, thân thể tức giận đến run nhè nhẹ.

Trung học Minh Hoa là cao trung tốt nhất tỉnh, có không ít phú nhị đại đi cửa sau vào.

Tỷ như Ôn Du Du, tỷ như Trình Dật Minh.

Ôn Du Du lấy kính Gucci từ chiếc túi LV trên tay tiêu sái đeo lên, cả người khí tràng nháy mắt liền thay đổi, “Thỉnh bạn học Lương nhường đường một chút, cậu đang cản trở tôi ngồi Rolls-Royce về căn biệt thự của tôi đấy.”

Lương Cảnh Nam vẫn là lần đầu bị Ôn Du Du đối xử như vậy.

Cậu ta cả người đều ngốc, không tự chủ được mà dịch bước chân, nhường ra một lối đi.

Ôn Du Du cùng Trình Dật Minh song song đi ra khỏi trường học, bước đi tiêu sái.

Ở cổng, hai người phất tay tạm biệt, sau đó một người lên Rolls-Royce, một người ngồi trên Maserati.

Siêu xe nghênh ngang mà đi, Lương Cảnh Nam khuất nhục mà đứng ở cổng trường.

Tuỳ tùng của cậu ta nhìn nhau liếc mắt một cái, có chút xấu hổ khẩn trương.

“Cái kia, Nam ca, tôi đi trước.”

“Vừa rồi mẹ tôi gọi tôi...”

Bốn người ngươi túm ta, ta túm ngươi, một đám chạy đi, chỉ còn lại Lương Cảnh Nam sắc mặt âm trầm.

Ôn Du Du sau khi lên xe về liền đem chuyện vừa rồi hoàn toàn quên ở sau đầu.

Lúc cô xem tiểu thuyết rất không thích nam chính, rõ ràng không có tư bản chống lưng, lại luôn là tự cho là thanh cao, khinh thường người.

Đặc biệt Lương Cảnh Nam còn có một chút tính ghi thù.

“Tiểu thư, ông chủ hôm nay đưa khách về nhà.” Tài xế thông qua kính chiếu hậu, thật cẩn thận mà nhìn Ôn Du Du.

“Ân, đã biết.” Có thứ gì không ngừng rung, Ôn Du Du móc di động trong túi ra.

Thấy cô biểu tình bình tĩnh, tài xế lúc này mới thả lỏng.

Ôn Du Du mở khoá, người tên “Tiểu Minh”, tin nhắn không ngừng được gửi đến.

Tiểu Minh: Cậu chú ý tới biểu tình vừa rồi của Lương Cảnh Nam không? Tôi hoài nghi cậu ta giây tiếp theo liền sẽ hỏng mất.

Tiểu Minh: Còn có mấy tên tuỳ tùng của cậu ta mặt xấu giống như cục đá trong mương, ha ha ha ha.

Tiểu Minh: Đúng rồi, giày cậu đưa tôi rất thích, tuy rằng vì cậu ta, nhưng chỉ cần là cậu đưa, tôi đều thích.

Tiểu Minh: Moah~~

Giày là nguyên chủ mua tặng Lương Cảnh Nam, đương nhiên Trình Dật Minh đi không vừa được.

Ôn Du Du đang muốn cùng cậu ta giải thích, bên kia lại gửi tin nhắn.

Tiểu Minh: Tôi nghe điện thoại.

Du Du check it out:Được.

Ôn Du Du lúc này mới chú ý nickname của mình, cô mau chóng đổi thành Du Tai Tai.

Sau đó, cô liền đóng di động, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong sách Ôn Du Du từ nhỏ sống trong nhung lụa nhà giàu, ngẫu nhiên biết được tin cha mẹ ly hôn, cảm thấy không ai muốn mình, thiên hạ đệ nhất đáng thương, từ đây bắt đầu tự sa ngã.

Lúc này Ôn Du Du có tâm tư phản nghịch trở thành một tên côn đồ, trừ bỏ học tập, cái gì đều làm.

Trên thực tế, cha mẹ Ôn Du Du là ly hôn hoà bình, tuy rằng tách ra nhưng họ đều đối xử tốt với Ôn Du Du.

Chỉ là Ôn Du Du lâm vào trong cảm xúc của chính mình ra không được mà thôi.

Cô không thích trong nhà có khách, mỗi lần nghe được có người đi trong nhà, cô đều sẽ đại náo một hồi, cho nên vừa rồi tài xế cùng cô nói chuyện mới có thể khẩn trương như thế.

Trường học cách nhà cũng không tính xa, không bao lâu liền đến.

Nhà Ôn Du Du là biệt thự đơn lập, cửa không có khóa, nhẹ nhàng đẩy liền mở.

Vừa vào cửa, cô liền chú ý tới thiếu niên gầy yếu ngồi trên sofa

Thiếu niên sườn mặt tinh xảo, làn da có chút tái nhợt, tóc mái trên trán che khuất vắng lặng trong mắt hắn.

Nghe được có người mở cửa, hắn vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích, không có nửa điểm phản ứng.

Thật giống như đem chính mình cô lập trong một thế giới nhỏ.

Ôn Phong nhìn con gái, ông sợ con giận liền không dám nói cô mà là hướng cô giới thiệu: “Đây là con trai của bằng hữu của ba tên là Lâm Sư, thằng bé nhỏ hơn con một tuổi, tạm thời ở nhà của chúng ta một thời gian.”

Mới vừa nghe thấy cái tên này, Ôn Du Du liền sững sờ ở cửa.

Cư nhiên là Lâm Sư, nhân vật trong quyển sách khiến cô đau lòng vô cùng.

Thấy Ôn Du Du đánh giá thiếu niên trên sofa, Ôn Phong căng thẳng sợ cô giây tiếp theo sẽ cự tuyệt.

Lâm Sư tính tình mẫn cảm, nếu là Du Du khóc nháo, nói không chừng sẽ xúc phạm tới đứa nhỏ này.

“ Được ”.

Không nghĩ tới, Ôn Du Du vui vẻ đáp ứng rồi.

Cô đi tới hướng Lâm Sư, khoảng cách cùng hắn còn chưa tính là gần, thiếu niên liền khẩn trương mà nắm chặt quyền như là tùy thời sẽ ra tay đả thương người.

Ôn Du Du nhớ rõ, trong sách nói Lâm Sư từ nhỏ không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể.

Vì thế cô ngồi xuống sofa cách Lâm Sư còn nửa cái sô pha.

“Lâm Sư chào cậu, tôi tên Ôn Du Du.”

Nhuyễn thanh nói xong, cô chờ mong Lâm Sư đáp lại.

Đợi nửa ngày, Lâm Sư vẫn như cũ bảo trì tư thế lẳng lặng ngồi, chỉ có cằm tinh xảo hơi hơi căng thẳng, tỏ rõ hắn thính lực bình thường.

Ôn Du Du:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.