Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong

Chương 19: Chương 19




Triệu Hổ đặc biệt lắng tai nghe. Nhưng sau khi nghe kiểu miêu tả chữ chồng lên nhau của Tương Bình xong, hắn nhíu lông mày, nhìn Triệu Hàn Yên cùng Triển Chiêu phản ứng một cách ẩn ý.

Triển hộ vệ thân là Nam hiệp không hổ là người đã đương đầu qua gió to sóng lớn, biểu tình vẫn không nhúc nhích.

Triệu tiểu huynh đệ thì mím môi, tựa hồ nhẫn nhịn cười. Nhưng khi Triệu Hổ muốn nhìn cẩn thận hơn, biểu tình lại rất nghiêm túc.

Triệu Hổ gãi đầu một cái, có chút không quá chắc chắn.

“Thật sự là âm thanh bị roi đánh vào người?” Triệu Hàn Yên nghiêm nghị hỏi Tương Bình.

Tương Bình hì hì cười, sững sốt một chút, bị thái độ của Triệu Hàn Yên lây, biểu cảm nghiêm túc lại, suy nghĩ một chút: “Nghe ngươi nói như vậy, đúng là giống. Nói thật trước đó ta vẫn cho là âm thanh của loại chuyện đó, nhưng luôn cảm thấy chỗ nào đó là lạ, không đúng lắm.”

“Vậy rốt cuộc là loại âm thanh nào? Ngươi xác định đi!” Triệu Hổ vội la lên.

Tương Bình do dự một chút, “Tiếng của loại chuyện đó cùng tiếng roi đánh người không quá giống nhau, hẳn là roi! Lại nói loại chuyện đó cũng nên có thở dốc cùng tiếng hừ hừ, có đúng không?”

Ba người đều không đáp lời.

“Không phải chứ?” Tương Bình kinh ngạc quan sát bọn họ ba người, sau đó chỉ Triệu Hàn Yên, “Hắn còn non chút, có thể không hiểu thông, chẳng lẽ Nam hiệp cùng vị Triệu này cũng không...”

Triệu Hổ vội nói: “Ngươi nói bậy nói bạ cái gì, hiểu, ta dĩ nhiên hiểu, Triển gia khẳng định so với ta càng hiểu. Bất quá ban ngày ban mặt, ngươi công khai nói loại chuyện này, quá thương phong bại tục, chúng ta là lười phản ứng.”

“Ồ, phải không?” Tương Bình hoài nghi quan sát Triệu Hổ cùng Triển Chiêu, sau đó ý vị thâm trường cười lên.

“Đêm qua ngươi có nhân chứng không?”

“Không có a.” Tương Bình không hiểu, nhìn Triển Chiêu đột nhiên hướng hắn đặt câu hỏi.

“Mang về Khai Phong Phủ.” Triển Chiêu ra lệnh.

Triệu Hổ vừa nghe liền có thể hả giận, lập tức bắt Tương Bình.

“A? Các ngươi đây là...” Tương Bình giãy giụa.

“Ai dám động tới huynh ấy!”

Người tới, quần áo trắng như tuyết, như một thanh kiếm hàn lạnh lẽo xuất khỏi vỏ, xông thẳng tới trước mặt ba người Triệu Hàn Yên, Triển Chiêu cùng Triệu Hổ, mắt phượng giấu đao, giọng thêm bất thiện.

Tương Bình thấy Bạch Ngọc Đường, kích động giãy giụa hai cánh tay, vội vàng nhờ giúp đỡ nói: “Ngũ đệ, bọn họ vô lý! Ta bất quá là hoài nghi bọn họ ba người cùng Ngũ đệ giống nhau, đều kinh nghiệm non nớt, bọn họ liền trả thù đem ta bắt lại. Ngũ đệ mau cứu ta!”

Bạch Ngọc Đường sắc mặt nhất thời biến thành đen, giơ đao liền muốn chém Tương Bình.

“Triển hộ vệ, cứu mạng!” Tương Bình thoát khỏi khống chế của Triệu Hổ, nhanh trốn sau lưng Triển Chiêu.

Triển Chiêu giơ thanh đại kiếm chưa ra khỏi vỏ lên, lập tức chặn kiếm của Bạch Ngọc Đường, nghiêm nghị cảnh cáo Bạch Ngọc Đường: “Tương Bình là người liên quan đến bản án trọng yếu, Bạch huynh xin không càn quấy.”

Ánh mắt lẫm liệt trong nháy mắt từ Tương Bình dời đến trên người Triển Chiêu.

Hai người đối mặt nhau, bầu không khí quỷ dị. Như mũi tên căng trên cung, chạm một cái liền bùng nổ.

“Tương huynh là cố ý nháo Bạch huynh, có lẽ là muốn báo thù chuyện đêm qua. Huynh ấy thông minh, tự giác biết không đánh lại huynh, liền muốn thử Nam hiệp một chút.” Triệu Hàn Yên thanh âm êm dịu bình tĩnh, dễ dàng để người nghe lọt tai.

Sau khi Bạch Ngọc Đường bị Triệu Hàn Yên nhắc nhở, ánh mắt sắc bén lần nữa chuyển tới trên người Tương Bình.

Tương Bình mới vừa rồi còn cười trộm trong lòng, vạn lần không nghĩ tới trong nháy mắt 'kế hoạch' của mình lại dễ dàng đoán được như vậy. Hắn một bên thì trong lòng thầm oán Triệu Hàn Yên lắm mồm, một bên mặt lộ vẻ sầu khổ đối với Bạch Ngọc Đường, hốt hoảng khoát tay, tỏ vẻ mình oan uổng.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, thu kiếm, nói với Triển Chiêu: “Cứ việc mang đi, róc xương lọc thịt mang cho sói ăn mới xứng đáng!”

“Có còn là huynh đệ nữa hay không!” Tương Bình không cam lòng ầm ỉ, lấy tay lau “lệ” bên khóe mắt.

“Huynh đệ cái rắm, không cần cũng được.” Cánh tay Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng rơi xuống bả vai Triệu Hàn Yên, “Mới vừa biết một người, so với huynh càng hữu dụng, càng dễ nhìn hơn huynh.”

“Đệ——” Tương Bình tức giận, sắc mặt tím bầm, nhất thời nghẹn nói không ra lời.

Triệu Hàn Yên ở trong lòng run lên một chút, vốn muốn lập tức đánh rớt tay Bạch Ngọc Đường, bọn họ còn không coi là quen thuộc! Nhưng chuyển mắt nhìn Triển Chiêu cùng đám người Triệu Hổ đang nhìn bên này, nhớ lại nàng lúc trước thiếu chút nữa ở trước mặt Triển Chiêu lộ sơ hở, vào lúc này nếu như phản ứng quá kịch liệt, há chẳng phải là 'phá' càng thêm 'phá'.

Triệu Hàn Yên liền vui vẻ a một tiếng, đồng thời thẳng thắng khoe khoang đón nhận lời mời của Bạch Ngọc Đường, “Có thể làm hyunh đệ của Cẩm Mao Thử, ta vô cùng vinh hạnh!”

Bạch Ngọc Đường cao hơn Triệu Hàn Yên nửa cái đầu, thời điểm bả vai Triệu Hàn Yên dựng lên, cảm nhận được bộ xương tinh xảo của “hắn”, trong lòng đang cảm thấy kỳ quái, quay lại liền bị tiếng cười của Triệu Hàn Yên hấp dẫn, hắn thuận thế 'Trên cao nhìn xuống' quan sát Triệu Hàn Yên. Vầng trán tròn gầy trắng nõn, lông mi dài tinh tế nhướng cao, lấp la lấp lanh, lung thúy sương mù*, miệng chu sa dưới cái mũi nhỏ thổ khí như lan*, dễ dàng khiến cho người nhìn phát cuồng.

*thổ khí như lan, phụng thân như ngọc: hơi thở tựa hoa lan; dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miếu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.

*lung thúy sương mù: ý chỉ đôi mắt thu thủy, xinh đẹp.

Bạch Ngọc Đường định lực cũng không tệ lắm, trước khi sắp thất thần, hắn đã nhắc nhở chính mình, nhìn đi chỗ khác, cũng rút bàn tay đang đặt trên bả vai của tiểu đầu bếp.

Thân thể tuy bị kéo ra xa hơn, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không thoát khỏi ảnh hưởng của tiểu đầu bếp đối với bản thân. Bởi vì hắn ngửi được mùi hương trên người của tiểu đầu bếp rất đặc biệt, vị đầu bếp này đã từ lâu không mang theo mùi của đồ ăn, mà là một hương trà rất dễ ngửi, còn kèm theo mùi hoa lài nhàn nhạt như có như không.

Bạch Ngọc Đường lúc này mới nhớ tới hỏi tiểu đầu bếp làm sao lại chạy đến nơi này tra án, sau đó biết được “hắn” không chỉ biết làm thức ăn, còn đươc Bao đại nhân coi trọng làm bộ khoái, thật khiến hắn phải nhìn Triệu Hàn bằng con mắt khác.

“Xin hỏi Bạch huynh mới vừa đi đâu? Làm sao sáng sớm mà không ở khách trọ?” Nếu Bạch Ngọc Đường trở lại, Triển Chiêu dĩ nhiên cũng phải hỏi chàng lấy lời khai.

“Đi đến các tiệm cháo lân cận ăn sáng, “ Thời điểm Bạch Ngọc Đường mới vừa vào khách trọ liền nghe nói có người chết, đang muốn hỏi ngược lại Triển Chiêu người chết là ai, chỉ thấy căn phòng cách vách bên trong mang ra một cổ thi thể dùng vải trắng đắp lại.

Bạch Ngọc Đường muốn xem mặt, nha sai đem phần khăn đội đầu vén lên cho Bạch Ngọc Đường quan sát.

“A, vụ án này các người không cần tra.”

Triệu Hàn Yên đoán Bạch Ngọc Đường biết được cái gì, hỏi hắn tại sao nói ra lời này.

“Người này đáng chết, có cái gì để tra.” Bạch Ngọc Đường giọng khinh miệt, khó nén được sự khinh thường của hắn đối với người chết.

“Huynh biết hắn?” Triệu Hàn Yên lại hỏi.

“Người này là Phùng Chí Tân, thứ tử của Đô Chỉ Huy sử đương triều Phùng Cao, ngày thường quần là áo lụa* lại ăn chơi trác táng khắp nơi, ỷ thế mà chiếm đoạt cô nương nhà lành, đã sớm đáng chết rồi.” Bạch Ngọc Đường nói.

Quần là áo lụa: ý chỉ trang phục của con nhà quyền quý

Tương Bình nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hắn chính là Phùng Chí Tân mà đệ nhắc tới?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Tương Bình tiến tới bên người Bạch Ngọc Đường, con ngươi giật giật, tựa như muốn nói với hắn cái gì. Nhưng mặt Bạch Ngọc Đường không biểu cảm, không cho hắn bất kỳ câu trả lời nào. Tương Bình không thể làm gì khác đành phải từ bỏ.

Triển Chiêu âm thầm đem dị trạng hai người ghi lại trong lòng, tạm thời không nói gì.

Nha sai bắt đầu ghi danh mỗi một tên họ của những người trú tại khách trọ. Trương Long thì dẫn người đi tra xét tình hình gần phòng của người chết, bao gồm cửa sổ dưới nóc phòng, nhưng cũng không có phát hiện dấu vết dị thường nào.

“Mọi người nói hung thủ làm sao vào được phòng? Hơn nửa đêm, nhảy cửa sổ lại hết sức thuận tiện, 'Lai vô ảnh, khứ vô hình*.' Triệu Hổ xoa xoa cầm, suy nghĩ nói.

*Lai vô ảnh, khứ vô hình: tới lui nhưng không ai biết.

“Ở nơi đông người lui tới như Trạng Nguyên lầu này mà gây án không lưu lại dấu vết, chứng tỏ hung thủ lớn gan thận trọng, gây án thành thạo, thủ pháp sạch sẽ gọn gàng, chắc chắn đã lên kế hoạch trước. Nếu trong trà có bỏ thuốc thật, hung thủ kia có thể là khách trọ của Trạng nguyên lầu.” Triệu Hàn Yên chuyển mắt, “Ta đoán hắn chỉ ở một đêm, sáng sớm liền không thấy người nữa.”

Triển Chiêu lập tức tới hỏi Lưu chưởng quỹ, hắn nói: “Ai da, vậy cũng không phải số ít, nghe nói có người chết, sáng sớm liền có không ít người đòi trả phòng.”

“Chỉ ở một đêm, hơn nữa còn là trước khi phát hiện người chết liền trả phòng?” Triệu Hàn Yên hỏi.

Lưu chưởng quỹ lắc đầu bày tỏ không có, lập tức hắn chợt nhớ tới cái gì, đưa ánh mắt nhìn về phía phòng Thiên Tự số một, “Tối hôm qua trái lại có một vị khách kỳ quái tới, mang mũ ô sa, muốn phòng Thiên Tự số một, đến nay chưa đi ra.”

Nha sai phụ trách ghi danh khách trọ nói: “Nhưng chúng ta mới vừa điều tra phòng số một, không có người.”

Lưu chưởng quỹ không tin, chạy tới phòng số một kiểm tra, chăn nệm các nơi bày biện đều cực kỳ chỉnh tề, thật giống như chưa từng có người ở qua vậy.

“Đây? Người đi từ lúc nào?” Lưu chưởng quỹ than thở, lại nói, “Đúng rồi, ta nhìn hắn ăn mặc kỳ quái, không nói tiếng nào, chỉ ra dấu nói chuyện, liền đặc biệt chú ý, thời điểm thu tiền, cố ý muốn hắn lưu lại tên.”

“Tên là gì, mau nói.” Triển Chiêu nói.

“Ta để hắn viết trên quyển sổ, để ta đi lấy.”

Lưu chưởng quỹ sau đó liền đem quyển sổ trình lên, nội dung vừa vặn bắt đầu một trang mới, ở phía trên có một hàng chữ: “Phòng số một Thiên Tự, ba mươi hai lượng, Âu Nhị Xuân “

Âu Nhị Xuân?

Tên này khiến Triệu Hàn Yên cùng Triển Chiêu đám người lập tức nhớ tới hung thủ giết người Âu Đại Xuân của vụ án áo tơi.

“Âu Đại Xuân, Âu Nhị Xuân, đây là trùng hợp sao?” Triệu Hổ không hiểu thở dài nói.

Triển Chiêu cảm thấy không phải, quay lại nhìn về phía Triệu Hàn Yên, muốn nghe xem “hắn” nói như thế nào.

“Tất nhiên không phải trùng hợp, nguyên danh của Âu Đại Xuân là Âu Đại Cương, sau đó mới đổi. Âu Nhị Xuân hiển nhiên là tương ứng với 'Đại', cho nên đứng hàng hai.” Triệu Hàn Yên cau mày, vốn tưởng rằng hôm nay chẳng qua đụng phải một vụ án giết người biến thái quật roi nam nhân lõa thể, lại không nghĩ rằng vậy mà sẽ có liên hệ tới vụ án áo tơi.

Mối liên hệ này, khiến cho có mặt tất cả những người từng trải qua vụ án kia đều bắt đầu lo lắng bất an. Bởi vì Âu Đại Xuân là sát thủ liên hoàn, lúc bị bắt, hắn đã giết liên tục giết ba người, nếu như tên của Âu Nhị Xuân thật sự là xuất phát từ “thứ hạng” của Âu Đại Xuân mà tới, như vậy cũng đồng nghĩa với việc vị Âu Nhị xuân này có thể là sát thủ liên hoàn. Nhưng việc đáng sợ nhất chính là hai người này rốt cuộc có liên hệ gì bọn họ cũng đều không biết.

Người chết Phùng Chí Tân rất có thể không phải là người bị hại duy nhất, sau đó chắc cơ lẽ vẫn còn người thứ hai, người thứ ba...

“Cái gì mà Đại Xuân Nhị Xuân, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ta làm sao nghe không hiểu?” Tương Bình nghe được chẳng qua chỉ là lời nói ngắn gọn, cũng không biết toàn bộ quá trình vụ án, cho nên rất mơ hồ.

Nhưng Bạch Ngọc Đường vừa nghe liền hiểu, há mồm liền đâm thẳng vấn đề: “Hai cái tên này, là học Bắc hiệp Âu Dương xuân?”

Triển Chiêu kinh ngạc với phản ứng nhanh trí của Bạch Ngọc Đường, gật đầu.

“Có chút thú vị.” Bạch Ngọc Đường cười nhạo một tiếng, hiển nhiên gợi lên hứng thú, hắn sải bước đi đến bên cạnh thi thể, trực tiếp kéo xuống toàn bộ vải trắng đắp trên thi thể.

Bên trong Trạng Nguyên lầu vẫn còn có mấy người khách cùng tiểu nhị vây xem, cách xa xa nhìn, lẩm bẩm. Kết quả chợt nhìn thấy cả cổ nam thi trần trụi, khắp người vết roi, đặc biệt là nửa người dưới cơ hồ... Bọn họ rối rít che miệng quay đầu ói.

“Hắn không phải là người thứ nhất.” Bạch Ngọc Đường nửa rũ mi mắt quan sát trạng thái sau khi chết của Phùng Chí Tân, dung nhan lạnh lùng, “Bảy ngày trước ở Trần Châu, ta đã thấy qua một cổ thi thể cùng tình trạng của thi thể này giống nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.