Bạn Học Đáng Ghét, Tôi Yêu Cậu

Chương 2: Chương 2: Xuyên không rồi!!!




Tại sao tôi lại ở đây? Chẳng phải tôi bị tai nạn chết rồi sao? Chẳng lẽ tôi bị xuyên vào cuốn tiểu thuyết sáng nay?

Một loạt câu hỏi tôi tự đặt cho mình. Tôi ngồi ngẩn ngơ một lúc, quay sang thì chẳng thấy cô bạn đáng yêu đó đâu cả. Một lúc sau, cô bạn đó quay trở lại cùng với một vị bác sí trông khá chững chạc.

Cô bạn đó hấp tấp nói:

“ Bác sĩ, đây là bạn cháu. Cậu ấy bị tai nạn được đưa vào đây 2 hôm trước. Bây giờ tỉnh dậy trông rất kì lạ. Bác sĩ xem xem cậu ấy có sao không ạ?”

Tôi nhìn cái vẻ mặt đỏ phừng phừng vì vừa dốc sức chạy đi gọi bác sĩ cho tôi mà cảm thấy buồn cười, cũng có chút cảm động. Cô gái nhỏ này có vẻ rất lo cho tôi, rất quan tâm tới tôi. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ cảm nhận được điều đó từ bạn bè hay gia đình. Bạn bè cùng lớp khi xưa ghét bỏ tôi, khinh miệt tôi chỉ vì tôi là một đứa mồ côi. Họ nói tôi là đứa không có cha sinh mẹ dạy, coi tôi là đứa mồ côi dơ bẩn, nghèo hèn. Họ bắt nạt tôi, cho người đánh tôi. Họ căn bản không coi tôi là con người. Ba mẹ tôi thì bỏ tôi từ khi tôi mới có chút nhận thức về cuộc sống. Tôi đã phải sống cô đơn lủi thủi một mình trong suốt 10 năm trời. Tôi còn từng nghĩ rằng một đứa như tôi thì đáng để được ai quan tâm? Vậy mà cứ cầu mong, tôi cảm thấy mình đúng là rất ngốc nghếch! Nay nhận thấy cô bạn học đáng yêu kia quan tâm tới mình, tôi thật sự rất cảm động!

Vị bác sĩ kia khám tổng quát bên ngoài cho tôi rồi nói:

“ Bệnh nhân kì lạ có thể do va đập mạnh với mặt đất nên dẫn tới mất trí nhớ. Ngoài ra cũng không có vấn đề gì đáng ngại, sau này chú ý nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ cho đến khi hồi phục là ổn!”

“ Vâng cháu cảm ơn ạ!” _ Cô bạn học cúi người nói_

Tôi không nói gì chăm chú nhìn cô gái trước mặt mình.

Bác sĩ bước ra ngoài. Lúc này tôi mới lên tiếng:

“ Bạn học Diệp...”

“ Gọi là Phương Chi” _ Cô bạn đó nghe tôi gọi và đáp_

“ Vậy thì Phương Chi, cậu có thể nói qua về mình cho mình biết được không? Mình thật sự không nhớ gì cả.”

“ Cậu là Lâm Cẩm Nghiên, năm nay 16 tuổi, sinh ngày 17 tháng 9 năm 2005, hiện là học sinh lớp 11A1 trường cao trung Tứ Xuyên.Mình là Diệp Phương Chi, học chung trường, chung lớp với cậu. Cậu đang sống một mình tại khu chung cư ở Thành Đô cách trường mình vài trăm mét. Ba cậu là Lâm Minh Viễn, mẹ cậu là Nhược Ái Linh.”_Phương Chi kể cho tôi nghe từng chút từng chút một_

“ Ba mẹ mình còn sống ư?” _ Tôi sững sờ khi nghe Phương Chi nhắc đến cụm từ “ ba mẹ “_

“ Ba mẹ ư? “ Từ lâu tôi đã không còn hiểu định nghĩa của nó là gì, nó có ý nghĩa như thế nào. Nay nghe lại nó, trong lòng tôi dâng lên một tầng chua xót. Tôi nhấc khoé miệng cười nhạt.

“ Ba mẹ cậu còn sống nhưng họ không sống với cậu, họ bỏ lại cậu được 2 năm rồi. “_ Phương Chi điềm tĩnh nói tiếp.

“Còn gì nữa không?”_ Tôi hỏi_

Phương Chi lắc đầu. Nhìn qua thái độ của Phương Chi tôi liền biết cậu ấy nói dối. Có lẽ nguyên chủ có phần kí ức đau buồn nào đó không thể quên, đây là bạn thân của nguyên chủ nên chắc cũng biết. Có vẻ như cô ấy không muốn mình nhớ lại cho lắm.

“ Phương Chi này, tại sao mình lại nằm đây vậy?”_ Tôi hỏi_

“Vào hôm thứ 5 tuần này, lúc cậu tan học, đi ra ngoài đón xe để về nhà thì gặp tai nạn, người đi qua đường đưa cậu vào đây và gọi cho mình.”_Phương Chi trả lời_

Tôi cũng không thắc mắc gì nữa, nằm xuống và ngẫm nghĩ:

“Thôi thì xuyên cũng đã xuyên rồi, không biết bao giờ mới về được nhà, cũng không biết cách trở về nên cứ ở đây hưởng thụ cuộc sống mới này thay cho nguyên chủ vậy.”

Hết 1 tuần ở bệnh viện, tôi quay trở lại với việc tới trường. Mới 6h sáng, Phương Chi đã đứng ở cửa nhà tôi gọi tôi, rủ tôi đi học chung. Và tôi tất nhiên cũng không từ chối, tôi muốn hưởng thụ cảm giác được quan tâm như thế này. Chúng tôi đi ăn sáng cùng nhau, đi học chung trên một con đường, tôi bây giờ cảm thấy rất hạnh phúc.

Khi vào trường, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về 2 đứa chúng tôi. Đầu tôi lúc này mọc toàn dấu?, tôi rất thắc mắc tại sao mọi người lại nhìn chúng tôi như vậy. Phương Chi thì không nói không rằng kéo tay tôi bước đi nhanh hơn. Tôi ngoái đầu lại nhìn. Trong lúc này, tôi không nhìn đường và va vào một người. Tôi ngã sóng xoài ra sân. Người đó không chút thương xót chỉ tặng cho tôi một cái nhìn sắc lạnh:

“ Ngu ngốc!” _ Người đó nói _

Phương Chi quay lại đỡ tôi lên. Tôi từ từ đứng lên nhìn kỹ mặt của người kia. Đó là một nam sinh, nhìn qua phong thái và gu ăn mặc thì có thể thấy đây là một học sinh cá biệt.

“ Thiên Uy” _ Một tiếng gọi từ xa vọng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.