Bán Thảm Học 101

Chương 10: Chương 10: Mạt thế




Giang Phong lúc này mới nhận ra lưỡi mình như lưỡi mèo vậy, không ăn được đồ quá nóng nên phải thổi ba lần mới ăn một miếng. Cách ăn chậm chạp này khiến cho hắn ăn bữa cơm mà cảm giác như là hắn rảnh rỗi không có việc gì làm mới nhàn nhã ăn uống như vậy.

Giang Phong: [Ài, sao Sở Minh Trảm lại tới nhanh như vậy.]

10587: [Đó là người ta lo lắng cho cậu nên mới sốt ruột mà chạy tới nhanh vậy đó, cậu nên hài lòng với điều này đi.]

Giang Phong: [Thôi đi, tao vốn định nhân lúc y còn chưa tới mà xử gọn rồi về tìm y tính sổ. Giờ thì hay rồi, còn chưa ăn được nửa bữa y đã xông tới, tao không kiếm được cớ gì nữa để bí po y rồi.]

10587: [Ngoại trừ bí po Sở Minh Trảm trong đầu cậu không còn thứ gì khác hay sao?]

Giang Phong: [Có mà, chọc tức Sở Minh Trảm.]

10587: [Làm người đừng thiếu đánh như vậy được không?]

Giang Phong: [Tao cũng muốn vậy lắm chứ, nhưng mục tiêu nhiệm vụ của bọn mi lương thiện dễ sợ, tao không nhịn được.]

10587: [Dừng dừng dừng, là tôi bị bug hả mà lại như vừa nghe thấy cậu nói Sở Minh Trảm lương thiện vậy? Người lương thiện sẽ định làm cậu què một tay luôn à?]

Giang Phong: [Là bởi vì quá lương thiện nên chỉ có thể nghĩ ra cách trả thù đơn giản như vậy chứ.]

Người phụ nữ nấu cơm ban nãy đưa cho Giang Phong một bát canh, hắn nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy bát, chậm rãi thổi hành lá trên mặt canh ra xa: [Huống gì y còn cho tao lựa chọn khác là nếu không nổ súng thì tao cũng chẳng bị gì cả. Nếu thật sự là kẻ tàn nhẫn, ví dụ đổi lại là tao thì có thể cho y có may mắn không sứt mẻ miếng nào được hay không?]

10587: [Hẳn là không.]

Giang Phong: [ Quan trọng là trên tay y chưa từng dính máu người, đời trước và cả đời này, hai đời y chỉ từng giết zombie.]

Trong lúc nói chuyện với hệ thống, Giang Phong còn dành thời gian bật ngón cái cho người phụ nữ kia. Người đó rất là vui vẻ, liên tục tỏ ý “muốn uống canh nữa ở đây vẫn còn” với Giang Phong.

Giang Phong: [Trong lòng y, mặc kệ Giang Phong đời trước đã làm gì, Giang Phong đời này chung quy là vô tội. Vậy nên cho dù tao có đến trước mặt cho y giết thì y cũng không thể ra tay được, như vậy nhàm chán thật đấy.]

10587: [Từ từ, sao nghe sai sai thế nào ý, cậu lại muốn --]

[Mi xem...] động tác uống canh của Giang Phong dừng lại, trong giọng nói chợt có ý cười: [Nếu tao tìm một cơ hội nói cho y biết Giang Phong đời trước chính là Giang Phong đời này thì sẽ ra sao?]

10587: [Sẽ chết đó! Không đùa đâu, sẽ chết thật đó!]

[Là một người tốt như vậy đến trả thù người khác cũng phải cho đối phương đường lui, ấy mà lại phải chĩa súng về phía tao, cái khoảnh khắc y nghiến răng nghiến lợi bóp cò ấy --] Giang Phong cho hành lá chừa lại sau cùng vào miệng, dùng răng sau nghiền nát từng chút một, [Dáng vẻ của y lúc ấy chắc chắn còn khiến tao vui sướng hơn so với bát canh nóng hổi trong mạt thế này.]

Ở lối vào chính.

Đồ Vũ Đạt là người luôn theo nguyên tắc “Cướp người thì được chứ không thể giết người”, cộng thêm gã cũng không dám khiêu khích Giang Phong, tuy là chủ nhà nhưng gã cũng không lợi dụng ưu thế mà ra tay tàn nhẫn. Còn Sở Minh Trảm càng không cần phải nói, nhìn thì dữ nhưng muốn y giết người là chuyện không thể xảy ra. Thêm nữa là ở mạt thế đạn súng rất quý nên hai đám người đều không nỡ dùng dao súng thật, hai bên đều giơ súng nhưng lúc đánh vẫn là dùng dị năng để đánh.

Bên có dị năng đánh lách cách lang cang bùm bùm không có chút náo nhiệt tưng bừng nào cả, cứ như là mở 'Trận đấu giao lưu hữu nghị của các dị năng thời mạt thế kỳ thứ 10' vậy. Bên không có dị năng giơ súng lại không thể bắn, nhưng không thể làm mất thể diện được nên bắt đầu đấu võ mồm. Vậy nên liền biến thành cảnh tượng hỗn loạn: dị năng đấu nhau hoa hết cả mắt, xen lẫn vào đó là tiếng hỏi thăm cả mười đời tổ tông họ hàng lẫn nhau.

Sau khi Giang Phong nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hiếm thấy mà trầm mặc một hồi.

Đến nỗi Đồ Vũ Đạt, không nghĩ là trong thời gian ngắn lại có thể thể nghiệm đến hàng tá chuyện như vậy, cả người có chút mơ màng. Lúc Sở Minh Trảm kêu “Giao Giang Phong ra đây!”, gã lập tức hét lại “Giang Phong là người của ông đây việc gì phải giao cho mi!”

Người khác lúc này đều đang hỏi thăm tổ tông nhau, còn hai người bọn họ vẫn cứ cãi nhau xem Giang Phong rốt cuộc là người của ai, như gây nhau vì ái ái tình tình, hoàn toàn không cách nào nhìn thẳng. Đáng nói chính là Đồ Vũ Đạt là người đàn ông thô kệch để râu quai nón, mà Sở Minh Trảm cũng không thân thiện là bao. Lại kết hợp với lời thoại như trong các bộ phim lúc tám giờ của hai người, toàn bộ cảnh tượng đều trở lên méo mó kỳ dị.

Ngay lúc lời thoại của Đồ Vũ Đạt phát triển thành “Chính mi không xem trọng người ta, giờ lại không biết xấu hổ đi tìm ông đòi người”, Giang Phong rốt cuộc không chịu nổi nữa, giơ tay vỗ vỗ vai Đồ Vũ Đạt:

“Cũng hòm hòm rồi, đừng diễn quá đà quá.”

Nhân vật chính dẫn đến toàn bộ sự việc xuất hiện, tất cả mọi người dừng tấn công, cửa chính vốn vô cùng ầm ĩ liền trở nên yên tĩnh. Tiểu Mã đi qua cùng Sở Minh Trảm, trước khi tới trong lòng đã não bổ ra một kịch bản 800k chữ, có lòng tin vững chắc là sau khi Giang Phong bị bắt đi nhất định đã phải chịu sự khinh nhục nhưng hắn lại thà chết chứ không chịu khuất phục, cũng không dám nghĩ thêm hắn rốt cuộc đã phải chịu oan ức đến mức nào. Lúc này thấy người, tiểu Mã duỗi tay định gọi Giang Phong mau về đội. Chẳng qua tiểu Mã còn chưa kịp lên tiếng, mọi người liền nghe thấy Đồ Vũ Đạt cực kỳ thân thiện hỏi Giang Phong một câu:

“Đến lúc phải đi rồi à?”

“Ừ, phải đi rồi.” Giang Phong nói xong cất bước đi về phía Sở Minh Trảm.

“Vậy tôi... tôn trọng quyết định của cậu, chỉ là,“ Đồ Vũ Đạt nhân cơ hội trộm cắn một miếng ớt giấu ở tay áo, nháy mắt đỏ cả vành mắt vì cay, vừa khịt mũi nói, “Nếu bọn họ mà có bất cứ chỗ nào đối xử không tốt với cậu, nhất định nhớ quay về tìm tôi!”

Thua người không thua trận, nếu không nói lời nào mà để cho Giang Phong nghênh ngang rời đi như vậy, là lão đại như gã chẳng phải là rất mất mặt sao.

Đầu trọc biết chính mình gây họa, lúc này ở bên cạnh ra sức lấy công chuộc tội, “Ôi, lão đại của chúng ta thật là tốt bụng, trong lòng không nỡ cũng không muốn cưỡng ép người khác. Lão đại anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được một người cũng thích anh!”

Giang Phong vừa đi được nửa đường, nghe thấy lời này bước chân đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Đồ Vũ Đạt, “Nếu anh thật lòng không nỡ như vậy thì tôi cũng có thể thường xuyên đến thăm anh đó, anh thấy sao?”

“Vậy, vậy thì...” Đồ Vũ Đạt lau nước mắt, lần này là nước mắt hàng thật giá thật, gớt nước mắt trước cho con gà mái trong doanh trại bị nhắm cho vào nồi kia, “Vậy thì còn gì bằng!”

Thế là Đồ Vũ Đạt ôm đầu khóc rống lên tại chỗ, vừa rống vừa đá mông đầu trọc.

Giang Phong cười, tiếp tục đi.

Sở Minh Trảm thấy Giang Phong quay về đội, nhưng lại không nhìn y lấy một cái. Một đường chạy xe về, một đường không nói lời nào.

Là thật sự không nói lời nào, lúc trước sắp xếp vị trí luôn là tiểu Mã lái xe ngồi trước, y cùng Giang Phong ngồi ghế sau. Mà Giang Phong luôn có thể tìm được lý do linh tinh gì đó, chẳng hạn như nắng gắt quá, ghế cứng quá để kiếm cớ, kết quả là lần nào cũng dựa vào người y.

Nhưng lần này, toàn bộ hành trình Giang Phong vẫn giữ khoảng cách nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn không có ý muốn tựa gần qua chỗ y.

Xe chạy về căn cứ, y tá Hứa là người đầu tiên lao tới. Lúc đi cứu Giang Phong, người đi là người có dị năng hoặc là có khả năng chiến đấu, còn bên hậu cần như y tá Hứa, đội căn bản sẽ không cho đi theo góp vui.

“Anh Giang, chỉ mới một lúc thôi mà vết thương sao lại thành thế này.” Y tá Hứa bắt lấy tay Giang Phong nhìn trái nhìn phải, “Không ổn không ổn rồi, phải đi băng lại thôi.”

Sở Minh Trảm thấy bộ dáng y tá Hứa ân cần niềm nở với Giang Phong liền cảm thấy chướng mắt, trước đây Giang Phong đều sẽ cố ý hoặc vô ý tránh có tiếp xúc thân thể với y tá Hứa, lúc này lại hoàn toàn không có ý đó, để cho đối phương tùy ý ôm tay hắn kéo đến chỗ để hộp y tế. Nếu muốn nhắc đến, Sở Minh Trảm y mới là người có năng lực chữa trị hàng thật giá thật, còn y tá Hứa cũng lắm là phụ tiêm hoặc thay thuốc mà thôi ấy mà suốt ngày khoe khoang.

Y tốn sức lớn như vậy đi cứu người, kết quả người cứu về rồi còn chẳng đoái hoài gì đến y, vậy y tất nhiên sẽ không mặt nóng dán mông lạnh nữa. Giỏi thì anh để cánh tay kia cho y tá Hứa chữa cho đi, đừng dùng dị năng chữa trị của tôi nữa, cũng coi như là anh có khí phách đó.

Sở Minh Trảm nghĩ mắt không thấy tim không phiền, nhấc chân chuẩn bị về phòng thì nghe thấy y tá Hứa kêu một tiếng;

“Anh Giang, vết thương bị thiêu đến cả băng gạc cũng dính lại vào cùng da thịt rồi!”

Chỉ nghe một câu như vậy, trái tim Sở Minh Trảm liền thắt lại.

“shhhhhh --”

Tiếng shhhh này không phải phát ra từ Giang Phong, mà tiếng hít ngược khí lạnh của hết thảy người nghe được lời của y tá Hứa. Không cần nhìn đến vết thương, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy da đau thịt xót.

“A ui, đau đau đau đau đau.” Tiểu Mã là người đầu tiên ngó qua, thấy xong liền ôm tay chạy mất, “Không được không được, em không xem nổi cái này đâu.”

“Không sao, cậu xé băng gạc xuống đi.” Giang Phong cắn một chiếc khăn, nói có chút không rõ: “Mau xé đi, tôi cũng sẽ bớt bị giày vò đau đớn.”

Ông chú xẻng ở bên cạnh giúp giữ bả vai Giang Phong, nhìn thoáng qua vết thương, thật sự không nhìn nổi nữa, quay đầu lại; “Tiểu Giang này, cậu cũng tàn nhẫn với chính mình quá rồi, về sau đừng nên để xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Cùng tiếng nghẹn khó chịu của Giang Phong, băng gạc bị xé ra, mọi người có mặt ở hiện trường cũng run lên theo bản năng.

Sở Minh Trảm thấy Giang Phong tựa lên bàn hồi lâu mới bấm bấm giữa mày, yếu ớt giải thích với ông chú xẻng, “Lúc đó... vì vội cầm máu nên mới xử lý như thế, không nghĩ được nhiều như vậy.”

Phỏng chừng là vì mới chịu đau đớn dữ dội nên Giang Phong cũng không có phản ứng gì với mấy bước khử trùng băng bó tiếp theo, chỉ ngơ ngác ngồi đó, để mặc cho y tá Hứa chỉnh băng gạc.

Ông chú xẻng nhìn bộ dáng Giang Phong, ở bên cạnh nói chuyện phiếm phân tán chút lực chú ý: “Tôi nghe Sở Minh Trảm nói về chuyện vườn trái cây rồi, may mà có cậu đi theo, bằng không hai người bọn họ e là cũng không về được. Hơn nữa lúc quay về cậu còn gặp thêm chuyện phiền phức như vậy... Cậu cứ yên tâm ở trong phòng nghỉ ngơi, nếu có việc gì thì có mấy người chúng tôi đây rồi.”

Giang Phong không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu, cảm ơn mọi người, vẫn như cũ không để ý tới Sở Minh Trảm đang muốn tới đỡ hắn, tự mình đi lên tầng. Mấy người chung quanh thấy tình hình của hai người họ như vậy, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không ai có ý định xen vào chuyện nhà người khác, đùa nhau vài câu rồi quay lại ai làm việc nấy.

Sở Minh Trảm dù nói không tính chữa trị cho Giang Phong, nhưng sau khi biết đối phương đốt vết thương để cầm máu, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm được, cho dù là Giang Phong ở trước mặt mọi người không cho y bậc thang leo xuống, y cuối cùng vẫn là xuống nước.

“Giang Phong,“ Sở Minh Trảm tiến đến trước mặt đối phương nhỏ giọng nói, “Tôi thức tỉnh dị năng chữa trị rồi.”

Nói xong hắn y nhớ tới, đời trước y cũng là lén nói cho Giang Phong như này, Giang Phong nghe xong vẫn luôn ngăn y không để y nói cho người khác biết. Theo lời của Giang Phong, nếu là có dị năng có thể dùng để tấn công cũng tốt, dù nói cho người khác biết mình cũng không chịu thiệt thòi gì. Nhưng loại như dị năng chữa trị này, càng ít người biết càng tốt, nếu không rất dễ bị người trong đội nổi lòng tà ác mà gây hại.

Y lúc ấy cảm thấy lời của Giang Phong rất có lý, nên cho đến khi y chết, người trong đội cũng không biết chuyện y có dị năng chữa trị. Đây cũng là một lý do quan trọng khiến y bị cô lập, mọi người chỉ có thể thấy được Giang Phong dùng dị năng hệ họa xuất thần nhập hóa, dù bị thương cũng có khả năng hồi phục mạnh mẽ, là sức chiến đấu không thể thiếu trong đội. Còn y không có bất cứ ưu thế gì ngoài có chút kỹ năng đánh đấm, nhưng y vẫn luôn được Giang Phong ưu ái, không biết khiến bao người ganh ghét.

Vì tránh cho đời này giẫm lên vết xe đổ, Sở Minh Trảm không đợi Giang Phong nói gì, liền bổ sung một câu, “Hôm nay mọi người đã vất vả quá rồi nên tôi không nói với trong đội. Mai tôi sẽ nói cho --”

“Cậu muốn nói với ai thì nói, thích chữa cho ai thì chữa,“ tay trái Giang Phong mở cửa không khựng lại chút nào, lúc nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại chẳng thiếu khí lực, “Không cần báo cáo cho tôi, không liên quan gì đến tôi cả.”

Giang Phong: [Thuốc còn tác dụng bao lâu vậy.]

10587: [Nếu tính là ba giờ thì còn 45 phút nữa.]

Giang Phong: [Ok, vậy là đủ rồi.]

“Được, nếu anh không muốn dính dáng gì đến tôi nữa.” Sở Minh Trảm bước nhanh lên trước vài bước, ngăn hắn đi về phòng ngủ, “Vết thương do tôi gây ra tôi sẽ chịu trách nhiệm chữa trị, coi như chúng ta không ai nợ ai. Chữa xong tôi sẽ dọn đi không quấy rầy đến anh nữa, cũng đỡ phải để anh có thái độ kỳ quái với tôi như vậy.”

“Ồ, chê tôi kỳ quái,“ Giang Phong đẩy Sở Minh Trảm tựa lên cửa phòng ngủ, “vậy tôi đây càng muốn kỳ quái mà hỏi cậu, dị năng chữa trị của cậu đây thức tỉnh mấy ngày rồi?”

Hỏi câu này rõ ràng là đang đào hố, nếu Sở Minh Trảm nói thức tỉnh được vài ngày rồi vậy sau đó hắn có thể ép hỏi rất nhiều vấn đề.

Nhưng là Sở Minh Trảm vẫn còn thông minh, còn lâu mới nhảy xuống hố: “Mới vừa thức tỉnh thôi, không đến nửa ngày.”

“Không đến nửa ngày,“ Giang Phong khẽ cười một tiếng, “Ai chẳng biết dị năng mới vừa thức tỉnh không vững vàng, muốn lôi tôi ra để luyện tập cứ việc nói thẳng, còn vòng vo gì mà không ai nợ ai.”

Hắn vừa nói vừa bóp cổ Sở Minh Trảm, “Nếu cậu cứ nhất thiết muốn tính toán việc này cùng tôi, vậy tôi cũng tính cùng cậu. Tôi cứu cậu hai lần, cũng có nghĩa là cậu nợ tôi hai mạng, cậu lấy gì để mà trả tôi, trả được hết thảy sao?”

Giang Phong cũng không có bóp chặt, chỉ là buộc Sở Minh Trảm phải ngửa đầu nhìn hắn. Màu mắt của đối phương trộn lẫn màu nâu bên trong, cũng giống màu tóc y vậy. Không giống mắt hắn, đôi mắt Sở Minh Trảm luôn luôn có thần. Nếu chỉ là nhìn hắn không thôi thì không có gì, phải khiến cho đối phương hiện lên sự giận dữ trừng mắt nhìn hắn mới được, lúc này chính là thời khắc xinh đẹp nhất của đôi mắt ấy.

Mà hiện tại, nó rất đẹp, đẹp đến nỗi Giang Phong bắt đầu không nhịn được mà đếm lông mi của đối phương.

Sở Minh Trảm không giãy giụa, lăng lăng nhìn thẳng Giang Phong như vậy, “Rốt cuộc anh muốn như thế nào.”

Tất nhiên là Đồ Vũ Đạt muốn làm gì tôi, tôi cũng muốn làm như vậy với cậu. Trong lòng Giang Phong nghĩ thế, vừa định mở miệng buông lời hung ác, kết quả lại thở không ra hơi, cả người không tự chủ được mà ngã lên người Sở Minh Trảm.

Giang Phong chỉ cảm thấy trời đất bỗng nhiên quay cuồng, bên tai tràn ngập tiếng ong ong.

“Giang Phong?” thanh âm Sở Minh Trảm từ phía trên vọng xuống như bị ngăn cách bởi một tấm thủy tinh.

Sở dĩ nói là phía trên là vì hiện giờ Giang Phong không thể tự đứng vững được, dù Sở Minh Trảm đã dốc sức đỡ những vẫn không ngăn được hắn sắp ngã xuống đất.

Giang Phong: [Cho tao một lời giải thích.]

10587: [Tôi có tính sai thời gian đâu, mới qua hai giờ hai mươi phút, tôi cũng hoang mang lắm chứ bộ.]

Giang Phong: [Tao mặc kệ, bảo thời gian có hiệu lực ngắn nhất là ba giờ cơ mà, kết quả lại mất tác dụng nhanh như vậy, tao muốn hoàn tiền.]

10587: [... Giờ ai mà thèm quan tâm 200 Sa tệ kia của cậu chứ. Từ khi tôi có ý thức tới nay, chưa bao giờ nghe nói qua thuốc này có thể mất đi tác dụng chỉ trong ba giờ hết.]

Nói xong 10587 lại kiểm tra dữ liệu lần nữa, xác nhận lại Giang Phong không nằm trong số những đại lão có tên trong danh sách. Huống chi cho dù là mấy vị đại lão này cũng không ai có thể khiến thuốc tái tạo sinh mạng mất hiệu lực chỉ trong ba tiếng đồng hồ được.

10587 lần đầu tiên trong đời cảm thấy cái gì gọi là ớn lạnh: [Giang Phong, cậu... rốt cuộc là cái thứ gì vậy...]

[Trùng hợp ghê,] Giang Phong cảm giác được cơn đau dần rõ lên, hắn lại chỉ cảm thấy sự đau đớn này cực kỳ quen thuộc, [tao cũng muốn biết.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.