Bán Thảm Học 101

Chương 14: Chương 14: Mạt thế




10587: [Vậy số thuốc kia là thuốc gì?]

Là đại diện phục vụ khách hàng, 10587 có thể dùng góc nhìn của thứ ba để quan sát tình hình xung quanh Giang Phong —— với điều kiện là Giang Phong không đóng thị giác của nó. Nhưng cũng không phải cái gì nó cũng thấy được, ví dụ như nó vẫn mãi không tìm được cơ hội để xem xem đống thuốc trong lọ kia là loại thuốc gì.

Giang Phong: [Để tao coi... tổng hợp vitamin B, vitamin D, Magnesium L-Threonate, dầu cá, Melatonin ——]

10587: [Dừng dừng, đây không phải đều là thực phẩm chức năng hả, sao bảo là thuốc chữa bệnh tâm lý mà?]

Giang Phong: [Tao bảo là thuốc chữa bệnh tâm lý lúc nào?]

10587:?

Giang Phong: [Lúc trước tao nói là, “Chỗ thuốc đó không giúp ngăn tôi nổi điên được”, “Không có thuốc không biết tôi sẽ phải chịu đau đớn đến như nào”, nào có nói số thuốc đó là để trị bệnh tâm lý đâu.]

Giang Phong: [Tất nhiên thực phẩm chức năng không ngăn tao nổi điên được, hơn nữa một ngày tao không uống phức hợp vitamin B cả người sẽ rất khó chịu, không có chút vấn đề nào cả.]

10587: [? Cậu này là đang ỷ vào Sở Minh Trảm dễ tin người mà bắt nạt y.]

Giang Phong: [Nào có, tao nào bắt nạt y. Tao vẫn luôn cảm thấy mình thật sự rất khỏe, còn y cứ một mực nói đầu óc tao có bệnh, ta không mắng lại còn chiều theo y, thời buổi này người tốt như tao hiếm lắm đấy.]

10587:...

“Làm thuốc của anh,“ Sở Minh Trảm vuốt nhẹ nhãn thuốc không chữ trên lọ, “là cần phải làm những gì?”

“Không cần làm gì nhiều, ở bên tôi lúc tôi khó chịu là được.”

Sở Minh Trảm đợi một lát không thấy Giang Phong nói tiếp, nghi hoặc nói: “Không cần chữa giúp anh hả?”

“Không cần thiết lắm, khi nào cần tôi sẽ nói với cậu. Thật ra nếu thực sự đau cũng không sao hết, hơn nữa càng là ——” Giang Phong như muốn nói gì đó, nhưng kịp phanh lại, “Không phải là tôi rất muốn nói về mấy việc này đâu, thông cảm thông cảm.”

Nếu trở thành thuốc của Giang Phong nghĩa là phải thường xuyên chữa trị cho đối phương, vậy Sở Minh Trảm đúng thật là cần phải mặc cả với Giang Phong, dù gì nếu ngày nào cũng phải dùng dị năng thì sẽ rất tiêu hao năng lượng. Nhưng hiện tại nếu đối phương đã nói không cần phải chữa trị gì nhiều, vậy Sở Minh Trảm liền cảm thấy không phải chuyện gì lớn.

“Được, vậy tôi sẽ ở lại.”

Nhưng Sở Minh Trảm nhanh chóng nhận ra, y rốt cuộc là giao ước cùng loại ác ma gì đây. Khác với đời trước, đời này Giang Phong không ngăn y nói với đội về dị năng chữa trị của mình, không chỉ không ngăn, còn ở bên cạnh góp vui lúc y giải thích cùng mọi người trong đội về dị năng của mình.

“Vì năng lực của tôi có hạn nên giờ chỉ có thể chữa trị những vết thương nặng nguy hiểm đến tính mạng và những trường hợp ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt hằng ngày, hy vọng mọi người hiểu cho.”

Điều kiện sinh hoạt trong mạt thế thiếu thốn, trong đội khó tránh khỏi có người sẽ mắc chút bệnh lặt vặt. Tuy là nói không nghiêm trọng sẽ không chữa trị, nhưng trong lòng mọi người đều nghĩ tìm cơ hội ngầm tiếp cận với Sở Minh Trảm, có thể chữa được đỡ đến đâu thì hay đến đấy.

“Trước mắt tôi bị thương nghiêm trọng nhất trong đội, ban ngày mọi người muốn cậu ấy giúp thế nào thì tùy,“ Giang Phong dùng cánh tay không bị thương ra hiệu, “nhưng sau khi mặt trời lặn cậu ấy thuộc về tôi.”

Trong đội có người không hài lòng lắm, “Nhưng nhỡ buổi tối có việc gì khẩn cấp ——”

“Hiện giờ việc nguy hiểm trong đội đều làm vào ban ngày, buổi tối có thể có tình huống khẩn cấp thì cùng lắm là chật eo lúc “tạo ra em bé” mà thôi.” Giang Phong ngậm một điếu thuốc nhưng lại không châm lửa, “Nếu thật sự có việc cấp bách cần cậu ấy, tất nhiên tôi sẽ không ý kiến gì. Dù sao buổi tối tôi cũng ngủ bên cạnh cậu ấy, nên nếu ai hơn phân nửa đêm vì mấy chuyện lặt vặt mà quấy rầy cậu ấy ngủ, cũng chính là quấy rầy giấc ngủ của tôi.”

Trong lúc nói chuyện Giang Phong dùng dị năng châm thuốc, “Tôi tin là mọi người sẽ không muốn trải nghiệm rời giường khí* của dị năng hệ hỏa chút nào.”

*起床气 - rời giường khí: trạng thái bực mình khó chịu khi bị đánh thức.

Mấy người khá là quen thân với Giang Phong như ông chú xẻng, Tiểu Mã, Tiểu Kim cũng không coi là việc gì lớn. Bọn họ biết con người Giang Phong không tệ, nếu thật có tình huống nguy hiểm đến mạng người, Giang Phong sẽ không ngăn. Đây chẳng qua chỉ là đang lập quy tắc, dị năng chữa trị không giống với những dị năng nguyên tố khác, cực kỳ dễ dàng bị đạo đức trói buộc, làm thế nào cũng không xong.

Những người còn lại dù không thân với Giang Phong, nhưng cũng đều biết dị năng hệ hỏa của Giang Phong không yếu, cộng thêm hắn có thể phá khóa, là người không thể thay thế trong đội được. Chắn chắn sẽ có người bất mãn với cách hành xử của Giang Phong, nhưng cũng không ai dám đứng ra thách thức công khai.

Lúc này hầu như mọi người đều đang suy nghĩ về việc dị năng chữa trị, chỉ có mình Tiểu Mã bắt được trọng điểm.

“Anh Giang, là do công lúc em làm đổ chậu đậu phộng kia đi, bằng không hai người các anh sao có thể ngủ cùng nhau nhanh như vậy.”

Sở Minh Trảm:...

Thật ra lúc Giang Phong vừa mở miệng, y đã nghe ra có gì đó không đúng rồi, chỉ là không chỉ ra thôi. Việc này không nhắc còn tốt, nhắc tới là càng bôi càng đen. Kết quả không nghĩ tới lại gặp một Tiểu Mã đầu gỗ thế nào lại bồi thêm một câu như vậy trước mặt mọi người như này.

Lúc ấy giường Giang Phong toàn đậu phộng, cơ bản là không có chỗ để ngủ. Tuy rằng lúc ấy Giang Phong vừa đe dọa vừa dụ dỗ y một thôi một hồi, nhưng trong lòng Sở Minh Trảm hiểu rõ tình trạng đối phương rất kém, không chịu nổi giày vò nên y cũng không chuyển đến phòng khác, gần đây đều ngủ lại phòng hắn. Huống hồ lúc ấy vết thương trên tay Giang Phong thật sự rất nặng, Sở Minh Trảm cũng lo lắng nhỡ ban đêm vết thương của Giang Phong bị nhiễm trùng sẽ lại có chuyện không hay xảy ra, nên cũng không dọn đi mà ngủ lại bên cạnh Giang Phong.

Vốn dĩ y còn tưởng rằng hai người bọn họ chen chúc một đêm thôi, lại không nghĩ đến sau khi dọn sạch đậu phộng vết thương cũng không nghiêm trọng gì nữa, Giang Phong vẫn đúng giờ xuất hiện ở trên giường y.

Sở Minh Trảm:...

Mạt thế đến hệ thống cấp nước trong khu nhà đã ngưng hoạt động, nên người có dị năng hệ thủy trong đội đã làm riêng một phòng tắm ở tầng một, mọi người đều phải xuống dưới tầng tắm rửa. Có điều nước mà dị năng hệ thủy tạo ra đều là nước lạnh, vì thế quy củ trong đội trở thành, để người có dị năng hệ hỏa tắm trước, lúc bọn họ tắm sẽ làm nước nóng luôn, những người phía sau nhân lúc nước còn ấm mau chóng tắm rửa.

Sở Minh Trảm hiện tại tuy rằng có thân phận dị năng giả, có quyền lợi được ưu tiên tắm trước, nhưng y không phải dị năng giả duy nhất trong đội, chờ đến lúc y được tắm nước đã lạnh đi mất rồi. Kỳ thực là thanh niên khỏe mạnh, vốn dĩ cũng không thành vấn đề gì nhưng trời vào thu cũng có mấy ngày lạnh lẽo, y tắm nước nửa ấm nửa lạnh đi ra lại hứng gió, tức khắc nổi hết cả da gà.

Kết quả vừa vào phòng đã thấy Giang Phong bày ra tư thế mỹ nhân nằm trên giường, ngay cả tóc cũng đã sấy khô rồi.

Kiểu tóc của Giang Phong không phải là tóc ngắn, dù là trong mạt thế điều kiện tồi tàn, đối phương vẫn cực kỳ màu mè như cũ mà giữ kiểu tóc hơi dài phải chăm chút như trước đây. Nhưng là Giang Phong có vốn liếng để mà màu mè, cả thế giới ước chừng cũng chỉ có mình Giang Phong dám dùng dị năng tự uốn tóc chẳng sợ đốt bay luôn lông mày mà thôi.

“Lạnh à?” Giang Phong giang hai tay, “Đến đây, tôi ấm lắm.”

Sở Minh Trảm nâng chân đá đá ngực Giang Phong nhưng không dùng sức, “Không lạnh, anh về phòng anh đi.”

“Không về, tôi khó chịu.”

Nghe vậy, Sở Minh Trảm duỗi tay đặt lên sườn cổ Giang Phong kiểm tra một chút, không kiểm tra ra có chỗ nào không ổn, ngoại trừ vấn đề về đầu óc vẫn đó của hắn.

“Tôi thấy anh không sao rồi, dậy dậy, xuống khỏi giường tôi đi.”

Vừa nói chuyện, Sở Minh Trảm vừa định rút tay về đã bị Giang Phong túm ngã lên giường. Cũng không biết trước kia Giang Phong từng luyện qua thứ gì, chỉ tốn chút sức làm y không cách nào mà giãy giụa được.

“Giang Phong! Buông ra!”

“Lúc trước tôi có nói qua, tôi khó chịu không phải vì đau, cậu chẳng kiểm tra ra chút gì cả.”

Sở Minh Trảm bị Giang Phong đè dưới thân, lưng quay về phía Giang Phong nên không nhìn được vẻ mặt của đối phương. Y có thể cảm nhận được lực độ Giang Phong khóa chặt cổ tay y, biết đối phương là đang nghiêm túc.

“Tôi không lừa cậu,“ ngữ khí Giang Phong suy yếu đi rất nhiều, “Có phải chỉ khi tôi biểu hiện ra mặt yếu ớt cho cậu thấy cậu mới nguyện ý tin tưởng tôi không.”

Sau đó, Giang Phong buông lỏng tay ra. Sở Minh Trảm không vội xoay người lại, vì xoay lại cũng không biết phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với hắn.

“Tôi không cần cậu phải dùng dị năng, cũng không cần cậu làm gì cả,“ Giang Phong từ phía sau dựa đến gần y, lại không ôm eo y, chỉ duỗi tay túm lấy góc áo y, “Chỉ là muốn cậu ở cùng với tôi một lúc thôi, được chứ?”

Sở Minh Trảm nhất thời không nhẫn tâm được, đành cũng chiều theo hắn cả. Sau khi tỉnh táo y lại nghĩ đến tình hình lúc đó, dù cho lại cho y mười nghìn cơ hội lựa chọn, y vẫn sẽ đồng ý.

Không còn cách nào khác, y cảm thấy dáng vẻ kia của Giang Phong bất cứ ai cũng đều không thể từ chối được.

Nhưng vẫn là câu nói kia, giao ước cùng ác ma là phải trả giá đắt.

Kể từ sau đó, Giang Phong như dính ở trên giường y. Cơ bản lộ tuyến hoạt động mỗi ngày của Sở Minh Trảm là, ban ngày ra ngoài làm việc, buổi tối trở căn cứ tắm rửa ăn cơm, sau đó đi đối phó với Giang Phong ăn vạ trên giường y không đi. Một ngày hai ngày còn không sao, nhưng không chịu nổi mỗi ngày đều như vậy.

Lúc đầu Sở Minh Trảm còn cảm thấy có thêm cái lò sưởi bên cạnh cũng không tệ. Trước kia Giang Phong không ở cạnh y cũng không đến mức tỉnh lại vì bị lạnh, nhưng có thêm một người có thể tự ấm lên như Giang Phong như vậy bên cạnh cũng sẽ khiến y ngủ an ổn hơn chút. Nhưng nhân sinh không chỉ có ăn cơm tắm rửa ngủ, mọi người đều là người khỏe mạnh có nhu cầu, lại đang độ tuổi xuân, khó tránh khỏi trong đầu sẽ nghĩ đến vài chuyện.

Vì Giang Phong đang dưỡng thương, mười ngày có tám ngày là nằm trong phòng. Mà Sở Minh Trảm không giống vậy, ban ngày cơ bản đều có việc bận phải ra ngoài, buổi tối trở lại căn cứ cơ hội duy nhất để hành xử chính là lúc tắm rửa. Nhưng vấn đề là chắc chắn bên ngoài phòng tắm có một đống người xếp hàng chờ, trong hoàn cảnh như vậy y thật sự không xuống tay được.

Trở về phòng mình, Giang Phong lại thế nào cũng phải bám dính trên giường y, quả thực là không có đường sống. Cộng thêm diện mạo Giang Phong như vậy, cả ngày lắc lư trước mặt y ai mà nhịn nổi.

Cũng không biết có phải do “nóng bức” quá không, rõ ràng là đang mùa thu mà Sở Minh Trảm lại bị nhiệt miệng.

Cuối cùng cũng có một ngày Giang Phong không đúng giờ xuất hiện tại giường y, y cũng không biết Giang Phong đi đâu, nhanh chóng khóa ngay cửa lại, tranh thủ thời gian làm việc nên làm.

Hai ngày này Sở Minh Trảm sốt ruột, Giang Phong không phải không nhìn ra. Nhìn dáng vẻ đối phương đổi cách dỗ hắn đi kia, hắn đã biết Sở Minh Trảm sốt ruột việc gì. Nhưng không có cách nào cả, chỉ cần hắn không muốn đi, Sở Minh Trảm có ngồi trên đống lửa cũng phải nhịn. Thực ra là hôm nay hắn cố ý tới trễ, rốt cuộc nếu thật là để đối phương nhịn hết nổi rồi, hắn cũng rất đau lòng.

Nhưng để Sở Minh Trảm “tự giải quyết” gọn gàng dễ dàng như vậy, tất nhiên là không thể. Vậy nên hắn canh đúng thời gian, cầm theo một đoạn dây thép đi tới cửa.

“Làm gì mà phải khóa cửa kĩ vậy.” Giang Phong làm bộ làm tịch lắc lắc tay nắm cửa, kết quả rõ ràng là không mở được.

Trong phòng không có bất cứ âm thanh gì.

Vì thế hắn lại gõ cửa, “Ngủ sớm vậy à?”

Vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, nhưng nếu nghe kĩ có thể nghe được chút tiếng hít thở dồn dập.

Giang Phong lấy dây thép bắt đầu cạy khóa, vừa cạy vừa hắng giọng điều chỉnh thanh âm miên man đến mức có thể dụ dỗ con người ta nhất, “Mới có mấy ngày ấy mà cậu đã không thương tôi rồi, Sở Minh Trảm... “

Hmm... Có vẻ là còn chưa tới.

Khóa đã được mở, Giang Phong nhấn tay nắm cửa, dùng thanh âm tràn ngập ám chỉ, gọi một tiếng, “Sở ca ——”

Trong phòng truyền đến tiếng nghẹn ngào.

Giang Phong mở cửa, dựa lên khung cửa, ôm ngực cười nói, “Cậu đây là lén làm gì sau lưng tôi vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.