Bạn Trai Của Tôi Là Thái tử

Chương 4: Chương 4






“Tôi. . . . . . Tôi chỉ vì quá thương tâm, cho nên cần người ôm an ủi. . . . . .” Tiểu Miêu một bên ấp úng một bên lui về phía sau, thanh âm bởi vì người đụng phải dị vật phía sau mà biến mất.

Cô quay đầu lại vừa nhìn, thì ra là sau lưng mình có cây đại thụ chống đỡ , cô lần nữa quay đầu đối mặt với Ngàn Thần, phát hiện anh đã sớm nắm chặt cơ hội đưa ra hai tay đặt tại trên cây, đem cô ôm trong vòng ngực, để cho cô không thể động đậy bỏ chạy mất .

“Anh . . . . .”

“Tôi hoan nghênh cô tới ôm, muốn ôm bao lâu cũng có thể.” Hô hấp của hắn thổi lất phất qua mặt của cô, Tiểu Miêu có thể cảm nhận được thân thể ấm áp cùng thân hình rắn chắc của anh đang đè nặng mình.

“Anh đừng mơ có thể dùng lời ngon tiếng ngọt tới dẫn dụ tôi.” Tim của cô đập quá nhanh, hại cô thiếu chút nữa hô hấp không được.

“Không tin? Tôi chỉ đối với cô mới có thể như vậy.” Lửa tình thiêu đốt làm thanh âm trầm thấp của anh trở nên thêm khàn khàn, “Tôi có thể đối với cô lời ngon tiếng ngọt yêu thương cực kỳ lâu.”

Tiểu Miêu nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt lóe sáng, muốn cười nhạo, “Bao lâu? Biển cạn đá mòn?”

Anh khẽ mỉm cười, làm cô trong lòng không khỏi một hồi xao động.

“Đến khi cô không muốn nghe nữa.”

Khóe miệng cô cũng gợi lên một đường cong, “Vậy chẳng phải tôi mất đi một chút niềm vui rồi?”

“Sẽ không , ngược lại , tôi sẽ đem đến cho cô nhiều niềm vui hơn.”

Tiểu Miêu cảm thấy anh một giây kế tiếp lại thâm sâu hôn miệng nhỏ cô, tay nhỏ bé của cô chống đỡ ở ngực anh, lòng bàn tay truyền đến tim anh đang đập mạnh. Thì ra là cũng sẽ khẩn trương a!

Phát hiện nho nhỏ này cũng làm cho cô hết sức thỏa mãn, vô cùng đắc ý.

Tiểu Miêu phóng túng đắm chìm mình trong cảnh ngọt ngào hấp dẫn , dù sao anh ta là cũng là người lấy đi nụ hôn đầu của mình, hơn nữa anh ta hôn rất tốt a, lại đẹp trai như vậy, cô nên hảo hảo nắm chặt cơ hội này . Tiểu Miêu chột dạ khuất phục nghĩ tới.

Cô không tự chủ được vuốt ve, cái đụng chạm nhẹ này giống như là thứ kích thích, làm anh phát ra một tiếng rên rỉ vui vẻ.

Tiểu Miêu mơ hồ cảm nhận được bàn tay to của anh ở trước ngực mình dao động, sau đó liền kéo vạt áo của cô ra, một tay thăm dò vào che lấy bộ ngực sữa của cô.

Cách áo lót mỏng, Ngàn Thần tựa hồ không hài lòng việc đụng chạm gián tiếp như vậy, bàn tay to của anh liền đem áo cùng y phục của cô cởi ra, lộ ra bộ ngực tuyết trắng tràn đầy co dãn. Sau đó anh giống như dã thú đói bụng , nắm thật chặt thứ rất tròn mềm mại này, giống như sợ cô sẽ biến mất.

Tiểu Miêu bản năng giãy dụa thân thể, nhưng là chống cự rất yếu ớt một chút hiệu quả cũng không có, ngược lại càng làm cho thân thể anh càng kích động.

Trời chiều hoàng hôn xuất hiện đầy sắc quang, chiếu vào tế trên da thịt tuyết trắng của Tiểu Miêu, càng làm nổi bật hơn, vô cùng mịn màng.

“Em thật là đẹp. . . . . .” Anh nhẹ giọng khen ngợi, đầu thấp dần hôn xuống bộ ngực của cô, giống như bé trai ngậm vào làm cho nụ hoa nhỏ của cô sớm đứng thẳng.

Tiểu Miêu hung hăng thở ra một ngụm khí lớn, khoái cảm từ ngực lan ra, đây là khoái cảm trước giờ cô chưa từng trải qua. Anh một tay kia vuốt ve một bên vú, lửa nóng ở miệng không ngừng thay phiên liếm láp, từng trận khoái cảm hướng Tiểu Miêu tập kích, làm cô toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.

“A. . . . . .” Cô cắn môi dưới không muốn làm cho mình kêu thành tiếng, vậy mà càng muốn nhịn, lại bật ra tiếng thở gấp càng thêm mê người, càng muốn kháng cự, càng lâm vào trong cuống dã kích thích.

Hai tay của cô không tự chủ ôm lấy đầu của anh, hướng anh đòi hỏi nhiều hơn.

“Thật xinh đẹp, rất hấp dẫn a!” Hai tay của anh ở hai bên trên vú xoa lấy, giống như nhào bội mì, lỗ mũi ở hai bên trên vú tham lam ngửi, từng trận mùi thơm thiếu nữ truyền đến, bướng bỉnh dùng chóp mũi ở hai bên điểm nhẹ một chút. Tiếp, anh dùng răng nhẹ gặm lấy nụ hoa nhỏ nhô ra, trên bộ ngực sữa tuyết trắng nhanh chóng hiện ra hai đóa Tiểu Hoa đỏ, thoạt nhìn mê người cở nào .

“A. . . . . .” Cô thật sâu thở hổn hển, lông mày xinh đẹp thật nhíu chặt vào một chỗ, hai mắt nhắm lại khẽ cắn đôi môi, hai tay ấn đầu của anh, giống như đang nhẫn nại sự hành hạ nào đó, trên mặt khả ái vô cùng hấp dẫn.

Bất chợt, có một tiếng vang đánh thức hai người đang cuồng liệt kích tình, Tiểu Miêu dẫn đầu khôi phục lý trí.

Trời ạ! Cô thiếu chút nữa đang ở bãi đậu xe trường học phô bày tất cả nhiệt tình rồi , nếu có người đi qua. . . . . .

” Em muốn về nhà.”

“Anh đưa về.”

“Không cần.” Cô bắt lấy y phục, như là đang chạy trốn mãnh thú, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Tiểu Miêu không nhìn thấy nam nhân phía sau cũng không nhúc nhích, chẳng qua là si ngốc nhìn thân ảnh càng lúc càng nhỏ, chậm rãi tràn đầy một loại tình cảm ấm áp.

Tiểu Miêu cùng Ngàn Thần vừa đến câu lạc bộ đêm liền bị âm nhạc làm đinh tai nhức óc, tất cả mọi người chơi hết sức điên cuồng, làm Tiểu Miêu hoa mắt choáng váng.

Oa! Bây giờ là vậy sao? Tất cả mọi người thoát khỏi thế tục gông xiềng, đi tới Thiên đường điên cuồng này? Tiểu Miêu ngơ ngác đứng ở cửa.

Nếu không phải là sợ hãi thế lực hung ác, cô cũng không muốn đến cái nơi như thế này đâu, đúng là có hấp dẫn thu hút người thật nhưng làm biết bao người sa đọa thảm hại…

Không quan hệ, lừa gạt cùng Ngàn Thần tiến vào, đem anh giao cho học tỷ, cô liền tự do. Hy vọng thân thể của anh cường tráng một chút, có thể ứng phó năm kiều nữ kia, bằng không tổn hết thanh danh, trở lại trường học sẽ rất mất thể diện.

“Uy! nhà quê a! Chưa từng tới sao? Đi mau!” Phía sau một đống lãng tử cùng mấy nàng kiều nữ hồ nháo nói

Thật là đáng sợ đó! Nếu như nhìn người ta lâu một cái, rất có thể sẽ bị chém, cô mới không muốn chết anh hùng như thế tại nơi này! Tiểu Miêu thầm nghĩ.

“Vâng. . . . . vâng . . . . .” Cô khúm núm muốn thối lui.

“Làm gì? Cũng phải xếp hàng! Trên bảng hiệu có chữ viết, các người không có biết chữ sao?” Ở bên cạnh cô, Hoàng thái tử mở miệng sẵng giọng .

Trời ạ! Điện thoại di động của cô đâu? Mau gọi xe cứu thương, nếu không sau đó một trong hai người bọn họ sẽ bị chém, lúc ấy kêu cứu mạng cũng không kịp .

Quả nhiên, lời nói của Ngàn Thần liền làm cho đám người kia tực giận.

“Mày nói gì?”

“Như thế nào?” Ngàn Thần lạnh lùng nói, bộ dạng tuyệt không hề sợ.

“Có tin hay không tao mời mày ăn tử quả đấm?” Lão Đại hung ác dẫn đầu trong đó nói, sau đó liền một tay động thủ.

Trời ạ! Hắn nói không phải là làm liền chứ?

Tay Tiểu Miêu cầm lấy tay áo của Ngàn Thần kéo kéo, nhỏ giọng nhắc nhở, “Ngàn đặc tiên sinh, Ngàn đại ca, đừng gây chuyện nữa!”

Nhìn thấy Tiểu Miêu mặt trắng bệch, thoạt nhìn rất sợ, nên Ngàn Thần cũng không muốn sự việc làm to ra.

“Này! Mày cũng là đại ca đó? Muốn trốn sao ?” Đại ca xã hội đen một bộ muốn làm trên trận diễn Young and Dangerous hí mã.

“Không có, không có, anh ta nào có năng lực a!” Tiểu Miêu vội vàng bày khuôn mặt tươi cười giảng hòa.

Ngàn Thần lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng.”

“Đại ca là Hắc Tùng!”

“Đại ca là dũng sĩ.”

Ngàn Thần vừa nói một câu, làm nhóm người kia vây tại một chỗ, đầu dựa vào đầu nghiên cứu bữa nay đại ca cũng là dũng sĩ sao?

Tiểu Miêu cảm thấy trên trán toát ra mồ hôi hột. Không thể nào! Chỉ giả bộ thôi, bọn họ còn không biết, như vậy nghiêm túc nhiệt liệt thảo luận.

Xem ra bọn họ là ngu ngốc quá rồi

“Đi thôi!” Ngàn Thần dắt tay nhỏ bé Tiểu Miêu đi vào bên trong, không để ý tới phía sau những dạng người kia “Một đám ngu ngốc.”

“Thằng này? Muốn trốn!” Nói thì chậm, nhưng đánh nhau thì nhanh, bọn họ vọt lên, một quyền đánh tới.

“A! Cẩn thận.” Nói thật, Tiểu Miêu cũng không muốn đở, nhưng là bản năng phản ứng chiến đấu quên mình xông tới, mắt đã thấy quả đấm vung ngay đến trước khuôn mặt khả ái của mình.

Ô ô! Một quyền này đánh xuống, không sưng như đầu heo mới là lạ.

Từ nhỏ đến lớn, lão mẹ đều có nói, gặp chuyện bất bình, phải rút dao tương trợ , đạo lý này cô nhớ mãi nhưng mà vẫn không cam lòng a!

Đều là tại cái tên ôn thần này, cô mới biết anh ta không bao lâu, liền bị làm hại thương tích chồng chất, tay phải của cô băng bột vừa mới tháo xong, không muốn đổi lại mặt bị thương.

A! suy nghĩ lung tung lâu như vậy, thế nào còn không có cảm giác bị đánh . . . . . . Đó!

Không, là cảm giác đau?

Tiểu Miêu từ từ mở mắt ra, thất kinh!

“Ông trời của tôi a!”

Đối phương vẫn ra quyền, nhưng là chẳng biết lúc nào Ngàn Thần cư nhiên ngăn ở phía trước của cô, dùng bộ ngực sắn chắc lãnh một quyền.

Cô mở to mắt nhìn một màn này. Oa! Anh sẽ không đau chứ? Một quyền này nhìnf vào thấy rất mạnh lực nha.

“Dám đụng đến bạn gái ta, tìm chết!”

Một giây kế tiếp, tình cảnh trở nên hỗn độn. Nhìn vào hai bên đang gây chiến với nhau, giống như hiệp sĩ đang bị đám người xấu vây đánh a…….nhưng hình như lực lượng không đồng đều thì phải….

Cô cho là Ngàn Thận một người đánh không thể thắng nhiều người như vậy, nhưng là, cô mười phần sai . Anh trong nháy mắt hóa thân thành dũng tướng rồi, tới đánh một, tới đánh hai, rồi dùng chân đả kích.

“Oa! đẹp trai! Cố gắng lên, cố gắng lên!” Tiểu Miêu không nhịn được vỗ tay, vì Ngàn Thần mà cổ vũ.

Đánh tới một nửa, nghe được nữ nhân mình thích hoan hô, chỉ cần là nam, cũng sẽ cảm thấy hết sức kiêu ngạo. Mà Ngàn Thần cũng không ngoại lệ, đánh càng thêm hăng hơn, làm cho đối phương từng người nằm bẹp xuống mặt đất.

Giỏi! có thể ban thưởng.

Đột nhiên, truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. . . . . .

“Nhanh trốn đi.” Vốn còn muốn tiếp tục đánh nhưng cả bọn liền bỏ chạy.

Tiểu Miêu cũng liền bận rộn bắt lấy tay Ngàn Thần, hai người bắt đầu chạy ra bên ngoài.

Dọc theo đường đi, người trên đường nhìn một nam một nữ ở trên đường chạy như điên, ánh mắt của bọn họ phát sáng, lấy điện thoại chụp hình, trong lòng đều nghĩ tới, có phải hay không đang đóng phim?

Không biết chạy bao lâu, Tiểu Miêu bắt đầu chân nhũn ra, không cẩn thận ngã nhào .

“A!”

“Không có sao chứ?”

“Thật là đau.”

Ngàn Thần nhìn chung quanh, sau đó một thanh ôm lấy cô.

“Anh làm cái gì?”

“Tìm một chỗ trốn, thuận tiện xem một chút đầu gối của em.”

“Ừ!”

Ngàn Thần còn tưởng rằng cô sẽ to tiếng nói cự tuyệt không muốn, không ngờ cô đột nhiên trở nên mềm mại nghe lời làm anh hết sức giật mình, lại càng thêm thích cô hơn.

Ngàn Thần ôm lấy cô, đi vào một một nhà trọ tình nhân

“Tôi thuê một phòng”

Tiểu Miêu mở to miệng, nhưng không biết phải nói những gì.

“Một phòng sao?” Nhân viên quầy thanh âm quá mức điềm mỹ, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn chăm chú vào Tiểu Miêu đang được Ngàn Thần ôm trong lòng.

Cô nhân viên phảng phất như đang nói: Ai nha! cô bé lọ lem này thật may mắn, được hoàng tử đẹp trai nhự vậy để ý, hơn nữa còn thuê một phòng tình nhân để hưởng thụ dục tiên dục tử cá nước thân mật, cô này thật có phước tu bao đời a.

Tiểu Miêu đem mặt vùi sâu vào ngực Ngàn Thần , hai tay vòng quanh người anh chặt hơn, cũng không tự chủ tiết lộ ra ý đồ Ngàn Thần là của cô. Bởi vì hy vọng không có những nữ nhân khác tưởng nhớ anh, cô đem anh ôm thật chặt thật chặt, ngay cả đã đến cửa phòng bọn họ cũng không có hay biết.

Tiểu Miêu chỉ cảm thấy ngực của anh thật là ấm áp, thật an toàn, hảo. . . . . .

“Em nếu không ngại, giúp một tay mở cửa phòng đi!” Anh ở bên đối với cô kề tai nói nhỏ nói: “Vào phòng tùy em muốn sao cũng được”

Nghe vậy, mặt của cô lập tức hồng giống như mông của Hầu tử ( mông con khỉ ), bất quá cô lập tức mở cửa, để cho anh ôm đi vào.

“Thả xuống, em rất nặng. . . . . . A!”

Cô liền bị thả xuống ngay lập tức, bất quá anh cũng còn không tha cho, Tiểu Miêu chưa kịp phản ứng lại gì thì bị anh bá đạo hôn lên môi

“Ngàn. . . . . .”

“Gọi Thần, Tiểu Miêu hư.” Anh liền rời đi môi của cô nhưng chưa được một giậy lại không chống đỡ nổi cái miệng nhỏ nhắn ấy nên liền hôn tới tấp.

Hư? ! Cô nào có hư? Xấu nhất chính là anh đi? Không lịch sự chưa được sự đồng ý của người ta mà dám thuê phòng, mặc dù cô tất nhiên tuyệt đối sẽ không cùng anh làm cái gì. . . . . Nhưng là, nụ hôn của anh rất khiến cô mất hồn a!

Cô hai tay chống đỡ ở ngực anh, nhưng không có khí lực đẩy người ra, chỉ có thể mềm nhũn mặc cho anh định đoạt.

Nụ hôn tựa hồ muốn ngay lập tức đem cô nuốt đến trong bụng, hôn làm cô toàn thân không tự chủ được hòa tan.

Ngàn Thần mong muốn cùng liều lĩnh hôn, làm cho cô lấy thân báo đáp, muốn đem trinh tiết của mình hiến tặng cho anh, một đời chỉ có thể theo bên cạnh anh.

Mà cô, vốn là chống đỡ ngực của anh muốn kháng cự bằng bàn tay nhỏ bé, bất tri bất giác biến thành vuốt ve anh.

Ngàn Thần bị cô đụng chạm làm cho dục hỏa càng thêm nóng bỏng, anh lầu bầu một tiếng, sau đó rời khỏi người cô. Tiểu Miêu giống như bị hụt hẩng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

Phát sinh chuyện gì? Không phải muốn tiếp tục đi xuống sao? Mặc dù cô nhất định sẽ phản kháng. . . . . . Ách! Vẫn nên tiếp tục! Bất quá anh cư nhiên lâm trận bỏ chạy. . . . . .

Ngàn Thần tựa hồ dùng phần tự chủ còn lại của mình, hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào phía phòng tắm. Trong lúc nhất thời, Tiểu Miêu cảm thấy trong lòng có một chút không thoải mái.

Theo những gì Tiểu Kim cùng cô nói qua, nam nữ hai bên nếu đã có nụ hôn nóng bỏng thì đến thiên hạ đại loạn cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình, nhất định sẽ phát sinh mối quan hệ đó, cái này cái này. . . . . .Nhưng là anh cư nhiên cứ như vậy bỏ lại cô, người liền chạy trốn vào phòng tắm.

Đáng giận! Cô hào phóng đáng yêu như vậy, vóc người cũng đâu có giống như mấy tiểu béo muội, mặc dù sẽ không khiến nam nhân khi thấy ngay lập tức kéo đến thăm hỏi, nhưng cũng không đến nổi hù họ trốn đi!

Anh, là người đầu tiên, cũng là người đáng chết nhất.

Khi Ngàn Thần vừa đi ra khỏi cửa phòng tắm, cô lập tức bật thốt lên không chút suy nghĩ, “Anh không muốn em sao?” Nếu như so với khi cô mặc bikini hát giống Thái Y Lâm bảy mươi hai lần, cũng tuyệt đối sẽ không mất thể diện như bậy giờ. Cô thật là đại đầu heo! Cư nhiên đem uất ức ở trong lòng lớn tiếng nói ra như vậy!

Cái này nói to như vậy tưởng chừng như muốn cho ai cũng nghe thấy, huống chi anh cũng không phải là người điếc.

Xấu hổ! Tiểu Miêu vội vàng bắt lấy cái chăn, đem mình bọc lại. Thật là trời có giải oan cũng không được, cô nên làm cái gì bây giờ?

Lúc này, một cánh tay vén nhẹ chăn lên, thấy khuôn mặt đẹp trai rất không thiện lương tiến gần trước mặt cô, sâu trong cặp mắt anh như có bầu trời đêm sang lấp lánh cùng Tiểu Miêu bốn mắt nhìn nhau

Cô chú ý tới lông mi của anh thật dài, rất cong, đủ để khiến các đại nữ minh tinh có thể bất chấp tất cả để đổi lấy, không cần phải nối này gắn nọ, đau đến rụng cả lông mi thật.

Tim của cô đập vô cùng nhanh, anh lại gần như vậy, cơ hồ muốn đem cái đầu của mình cùng chui vào trong chăn, ngay cả hô hấp muốn sống cũng bị anh cướp đi… Không được, đầu cô rất choáng váng, không biết là bởi vì anh đến gần nên ngất, bị mị lực của anh làm thần hồn điên đảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.