Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 64: Chương 64: Si tình




⚠️ Warning: Chương này có tình tiết chém giết, yếu tim xin skip sang chương sau

Tần Chi Hà về đến nhà đã nửa đêm, nàng chung quy cũng là nữ nhi của Tướng phủ, Tống quốc công dù cho không thích, mà nếu người thật sự mất tích, không chú ý cũng không được.

Huống hồ còn có mấy đứa con đang chờ.

Lúc nàng ngơ ngác được đưa vào cửa, trời cũng đã gần sáng. Bọn hạ nhân nhìn thấy nàng, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa nàng vào. Nhũ mẫu đối xử với nàng không tệ, nhanh chóng vỗ người nàng, cũng mang thức ăn nước uống đến: “Mau ăn đi, có phải là lạnh lắm không?”

“Tướng công đâu?”

Nhũ mẫu thấy nàng hình như có chút không giống ngày trước, nói: “Công gia ở chính phòng.”

“Ta đi tìm hắn.”

“Chờ trời sáng rồi hẵng đi đi.” Nhũ mẫu bưng bát lên, dỗ nàng: “Nào, ăn cơm.”

Chén cơm kia lại đột nhiên bị nàng hất rơi, nàng cay nghiệt nói: “Ta cũng không phải không tay không chân, không cần ngươi!”

Sau khi nàng điên cũng thực sự là thường xuyên nổi nóng, mà trong lời này lại có ý tứ khác. Nhũ mẫu còn thấy kỳ quái, nàng đã đứng dậy đi ra ngoài, dọc theo con đường trong kí ức đi tới trước cửa chính phòng.

Lúc này trời còn chưa sáng, bên ngoài lạnh buốt, trên người nàng có chút bùn đất, tóc tai cũng rối như tơ vò, nhưng nàng cũng không kịp sửa soạn. Đến chính phòng, người giữ cửa không thấy sợ hãi, mặt vẫn cung kính, ánh mắt không có vẻ gì là sợ, chỉ nói: “Quốc công gia đã ngủ rồi, ngày mai phu nhân quay lại đi.”

Tần tam muội trầm mặt xuống, tát hắn một cái: “Nhìn cho rõ ngươi đang nói chuyện với ai!”

Người hầu bị tát thần sắc tức giận, lại thấy sau nàng còn có cả Lưu ma ma, cuối cùng là giận mà không dám nói gì. Tần tam muội cười lạnh một tiếng, nhìn qua giống như đã khỏi hoàn toàn, mà trong mắt lại ít đi mấy phần cao cao tại thượng trước đây, nhiều hơn mấy phần điên cuồng.

Nàng dùng sức đẩy cửa ra, một đường đi vào giường che kín rèm, còn chưa tới chỗ, đã nghe thấy bên trong vang lên một tiếng chất vấn: “Trễ như vậy rồi, làm cái gì thế?”

Tống quốc công kéo rèm, liếc nhìn nàng, thần sắc cũng khác ngày xưa rất nhiều, trong ánh mắt là chán ghét không hề che giấu chút nào: “Phu nhân sao lại chạy ra ngoài? Còn không dẫn nàng đi?”

Đám hạ nhân tiến lên, Tần tam muội lại nghe được trong giường vang lên giọng nói, một tiếng cực kì kiều nhuyễn: “Ai thế?”

Một cánh tay trắng noãn đặt lên vai Tống quốc công, thị thiếp xinh đẹp liếc nhìn Tần Chi Hà, lập tức rụt lại: “A...”

Tống quốc công an ủi vỗ về nàng, ôn nhu dỗ một câu: “Đừng sợ.” sau đó chỉ huy hạ nhân phía sau: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Lưu ma ma? Mau dẫn nàng đi!”

Lưu ma ma đưa tay qua kéo Tần Chi Hà, nàng lại đột nhiên hét lên một tiếng, muốn rách cả mí mắt nhào tới: “Ngươi dám to gan ——!”

Từ lúc nàng vào cửa, bên người Tống quốc công cơ hồ chưa từng xuất hiện bất kỳ nữ nhân nào, hết thảy thị nữ hơi có chút sắc đẹp đã bị nàng đổi đi toàn bộ. Nàng không cho phép bất luận người nào có ý với Tống quốc công, càng sợ người khác tranh đi tí xíu lực chú ý của hắn. Ai có thể nghĩ tới, nàng vừa mới bị độc điên không lâu, trượng phu của nàng đã lén nàng nuôi kiều thiếp.

Bệnh điên nàng phát tác, nhào tới mỹ thiếp phía sau Tống quốc công. Mỹ thiếp kia hét lên một tiếng, lập tức lùi vào trong, đã thấy Tần Chi Hà nhanh nhẹn bò lên, móng tay sắc nhọn trong nháy mắt cào lên gò má xinh đẹp của nàng ta. Tống quốc công giận dữ, một phát túm được cánh tay nàng, một cước đột nhiên đá tới: “Mau đưa mụ điên này trói ra ngoài!!”

Tần Chi Hà tóc tai bù xù, đôi mắt liếc thấy trào phúng và đắc ý trong mắt mỹ thiếp kia, càng ngày càng ra sức giãy dụa. Nhưng nàng tại sao có thể là đối thủ của đám tay chân trong phủ, rất nhanh đã bị trói chặt. Tống quốc công sờ vết thương trên mặt mình, giận cả người cũng run: “Nhốt lại, mau nhốt nàng lại cho ta!”

Tần Chi Hà bị trói chặt ngay tức khắc, bị dẫn vào trong viện của mình, bị ném lên giường. Nàng càng điên hơn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không ai dám tới gần, Lưu ma ma để nước ở xa cho nàng, khẽ nhíu mày, không thể làm gì hơn là quay người đi ra ngoài, để lại hai nô tài canh cửa.

Nàng ngày thường cay nghiệt với đám hạ nhân, huống hồ vừa nãy mới đánh một nô tài trong đó. Hai người đợi đến sau khi Lưu ma ma rời đi, bỗng nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái. Nô tài bị nàng đánh âm thầm đi vào, Tần Chi Hà đang nỗ lực rút mình ra khỏi dây thừng, vì phòng ngừa nàng la to, miệng nàng cũng bị chặn.

Nô tài kia bước vào, nàng đột nhiên cảnh giác, miệng phát ra tiếng la không rõ ý nghĩa, sợi tóc rối loạn làm cho ánh mắt nàng điên cuồng càng ngày càng đáng sợ. Nhưng nô tài này lại một chút cũng không sợ, còn cười lạnh một tiếng.

Sau khi điên địa vị của Tần Chi Hà có thể nói là xuống dốc không phanh, nàng rất nhanh từ trong tỉnh táo gián tiếp ý thức được tình cảnh của mình, vừa cật lực khống chế mình, vừa phẫn hận bấm móng tay.

Mấy đứa con đều không đến thăm nàng. Lưu ma ma nói cho nàng biết, các công tử tiểu thư đều sợ nàng, bởi vì nàng trước đó đột nhiên phát rồ bóp cổ Tống Trân. Sau lại, Tống quốc công vì an toàn của con, cũng không cho bọn chúng tới.

Tống Ca thì có lúc cũng tới, mà cũng rất ít hỏi han ân cần nàng. Sau khi bị chặt chân, tính cách hắn cũng thay đổi trầm mặc tối tăm.

Trong lòng Tần Chi Hà nhất thời bị ủy khuất lớn lao lấp kín, nàng gấp gáp thở dốc, phát run, rít gào, nàng lại phát hiện mình như vậy cực kỳ khủng bố. Nàng rõ ràng không muốn như vậy, lại như hoàn toàn không khống chế được mình, điều này làm cho bản thân nàng cũng sợ hãi.

Nàng được phép ra cửa, đã là ba ngày sau. Có lẽ là bởi vì hai ngày nay nàng biểu hiện không tệ, Lưu ma ma chủ động cởi dây thừng cho nàng. Nàng hỏi: “Tiện tỳ kia ở đâu?”

“Ngài cứ như vậy... Quốc công gia sẽ theo nàng ta mất.”

Mấy ngày ở chung, nhũ mẫu cũng phát hiện nàng lúc tốt lúc kém. Bà thở dài, mà Tần Chi Hà lại hoàn toàn không chịu, bà không thể làm gì khác hơn là giúp đối phương hỏi thăm, nói cho nàng biết: “Nàng hai ngày này nói khẩu vị không tốt lắm, cho nên không ra cửa.”

Chuông cảnh báo trong lòng Tần Chi Hà mãnh liệt vang, không cách nào khống chế đố kị lại một lần nữa ép điên nàng: “Khẩu vị không tốt?”

Thời gian Tống quốc công đón mỹ thiếp cũng không ngắn, nghe nói khẩu vị không tốt, hắn lập tức mời đại phu vào phủ khám, bất ngờ, lại là hỉ mạch.

Tống quốc công lại nửa vui nửa sầu, vừa cảm thấy đứa bé này không thể có, lại mềm nhũn lòng trước thị thiếp nước mắt như mưa, lệnh người sắc thuốc dưỡng thai. Lưu ma ma tuy rằng cảm thấy phu nhân điên, Tống quốc công tìm tân hoan là chuyện tốt, nhưng đã đến tuổi này, còn muốn sinh con vậy thì có hơi quá phận, bà nói chuyện này cho Tần Chi Hà.

Xế chiều hôm đó, Tần Chi Hà ngụy trang thành nha hoàn bưng thuốc dưỡng thai đi vào chính phòng.

Mỹ thiếp kia kiều nhược nhét ô mai vào miệng, nghe thấy động tĩnh, nhăn hàng lông mày tinh tế lại, nhẹ giọng nói: “Để xuống đi.”

Tần Chi Hà không chớp mắt nhìn khuôn mặt đẹp của nàng, từ từ đi qua đặt thuốc xuống, xông lên, lấy dây thừng đã từng trói mình mấy ngày trước quấn lên cổ nàng. Thị nữ bên cạnh nàng giật nảy cả mình, vội vàng chạy ra ngoài, lại bị Lưu ma ma một phát bắt được. “Phu nhân của ngươi là tiện tỳ, ngươi kêu gào cái gì?”

Trong phòng, Tần Chi Hà không chớp mắt nhìn mỹ nhân đang bất lực nhìn mình, trầm thấp, hung tợn nói “Hắn là phu quân của ta, của ta!”

Mãi đến tận khi ngực mỹ nhân không còn phập phồng, nàng mới chậm rãi nhấc mi mắt lên, đứng dậy về phía bàn, trên đó là khung thêu, có xiêm y của trẻ con, còn chưa xong. Nàng duỗi tay cầm kéo lên, đi về phía mỹ nhân nằm trên đất.

Xuân chợt ấm, Tống Tụng sai người thông gió cho noãn phòng, tỉ mỉ quan sát đóa hoa lần đầu gặp nắng, tưới nước đồng thời phun thuốc đuổi sâu, phòng ngừa có sâu bệnh. Y chăm sóc tỉ mỉ, hoa này đứt quãng nở không ít, còn có cành lá rủ xuống, rất có ý cảnh.

Trên hành lang, Tề quản gia chạy chậm tới, thở hồng hộc: “Vương phi, xảy ra chuyện rồi.”

“Làm sao?”

“Tống quốc công bị mù mắt.”

Ánh mặt trời vàng chói từ lúc mở cửa sổ chiếu vào, chiếu lên con ngươi long lanh thanh thiển của Tống Tụng. Thần sắc y không đổi, nhàn nhạt nói: “Làm sao mà mù?”

“Là, là điên phụ kia... Nàng giết một mỹ thiếp gần đây Tống quốc công yêu thích, còn, còn cắt thi thể nàng ra. Tống quốc công tối hôm qua trở lại phòng lên giường, giường đã bị máu tươi nhiễm ướt đẫm. Hắn sợ hết hồn, ai biết điên phụ kia đột nhiên lao ra, đâm mù hai mắt của hắn... Điên phụ kia lúc này đã khôi phục thần trí, cầm giữ phủ Quốc công, nghe nói còn nhốt Quốc công gia rồi.”

Mí mắt Tống Tụng vẫn không chớp, nói: “Mắt hắn còn có thể trị hết không?”

“... Hai con ngươi đã phế bỏ, chỉ sợ đời này không lành được.”

Ngón tay Tống Tụng đùa bỡn cánh hoa non mềm, nói: “Thú vị.”

Tề quản gia nhìn y.

Vương gia rời đi đã gần hai tháng, Vương phi khoảng thời gian này rất ít tiết tâm tình ra ngoài. Hắn nhìn gương mặt như sứ trước mặt, hoảng hốt cảm thấy y dễ lừa thiện lương chỉ là lừa gạt.

Hắn nói: “Chúng ta, có cần làm gì không?”

Tống Tụng nở nụ cười: “Không vội.”

Trong phòng tối tăm, Tần Chi Hà nhìn tay mình, lại nhìn về phía Tống quốc công bị nàng quấn lên cột. Giờ khắc này Tống quốc công đang bị băng gạc che lại hai mắt, trên vải trắng có hai vết máu.

Ngón tay Tần Chi Hà run lên, nàng cực kì hận con đàn bà kia, nàng ta dám cướp đi trượng phu của nàng, nàng cũng hận trượng phu, nhưng nàng căn bản không muốn thương tổn hắn... Nhưng nàng lúc đó không khống chế được, nàng chỉ là hi vọng ánh mắt của trượng phu vĩnh viễn dừng ở trên người mình. Nàng nâng mặt Tống quốc công ép hắn nhìn mình, mà nam nhân này lại dám bỏ qua nàng.

Nếu hắn không chịu nhìn mình, vậy hắn giữ lại đôi mắt này còn có tác dụng gì?

Nàng quái lạ bật cười, bỗng nhiên lại bụm mặt khóc.

Nàng hôm qua hành động càng ngày càng làm các con không dám tới gần nàng, Tống quốc công nghe thấy giọng của nàng, cũng bắt đầu sợ hãi. Hắn tận lực ngừng thở, mà mất đi hai mắt, thính lực lại càng ngày càng nhạy bén.

Tần Chi Hà tự nhủ: “Đều do nàng ta... Tần Thanh Hà, nàng ta hại ta, hại ta biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ... Tướng công, tướng công...”

Nàng vuốt ve mặt Tống quốc công, làm cho cả người hắn cứng ngắc, nghe nàng khóc nói: “Không phải ta muốn tổn thương ngươi, không phải ta, là Tần Thanh Hà, là Tần Thanh Hà hại chúng ta...”

Nàng khóc một lúc, ngữ khí chuyển thành thâm độc: “Ta nhất định sẽ giết nàng ta, còn có Tần gia... Bọn họ không để ý ta, tướng công, hu hu hu.”

Sắc mặt Tống quốc công trắng bệch, lòng sợ hãi một trận tiếp một trận, nổi da gà một tầng tiếp một tầng, tê cả da đầu dường như muốn rớt xuống.

Không biết qua bao lâu, nữ nhân đòi mạng này rốt cục cũng yên tĩnh lại, Tống quốc công hít một hơi, râu mép cũng run lên.

Ban đầu, hắn bị trói, sau đó, đoán chừng là thấy hắn không có lực sát thương gì, Tần Chi Hà thả trói cho hắn, chỉ là không cho hắn ra khỏi phòng.

Tần Chi Hà bây giờ phát điên gián đoạn, phần lớn thời gian đều rất lý trí, không khác biệt gì với người bình thường. Có Lưu ma ma người Tần phủ, bọn hạ nhân cũng không dám làm gì nàng. Nghe nói Tần gia còn phái người đến hỏi, bọn hạ nhân đều nói mắt của hắn là tự mình không cẩn thận làm bị thương, mà Tần Chi Hà hết thảy đều tốt, Tần gia không thể cưỡng ép đưa nàng về.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, nếu như Tần gia xác nhận Tần Chi Hà đã điên thành như vậy, còn tàn nhẫn như vậy, vì phòng ngừa mình nói chân tướng ra, chỉ sợ sẽ diệt khẩu mình.

Tống Ca bây giờ cũng trong lòng bàn tay Tần Chi Hà, nhất định là không thể trông cậy vào, duy nhất có thể giúp hắn... Tựa hồ chỉ có một người.

Khi Tống quản sự đem một phong thư cầu cứu giao cho Tề quản gia, lão mới cuối cùng biết rõ Tống Tụng chờ cái gì.

Vội vã giao thư cho Tống Tụng, lão nói: “Chắc là Tống quốc công sai người truyền đến, chúng ta là cứu hay không cứu?”

Tống Tụng đọc lá thư đó một lần, nói: “Chẳng hay gì.”

Tề quản gia: “?”

Tống Tụng chậm rì rì nói: “Cầu xin không đủ chân tình, không cứu.”

Tề quản gia xoa mồ hôi trán, nói: “Chung quy cũng là phụ thân ngài, mắt hắn đã mù ba ngày rồi, vạn nhất...”

“Tần thị si tình như vậy, yêu hắn điên cuồng như vậy, hắn lẽ ra nên hưởng thụ mới phải.”

Tề quản gia: “...”

Tống quốc công hưởng thụ hay không hưởng thụ lão không biết, ngược lại đổi thành lão, lão hưởng thụ không nổi.

Tống Tụng cầm lá thư kia, lật tới lật lui nhìn một hồi, nói: “Ngươi nói, nếu ta giao phong thư này cho Tần Chi Hà, nàng có thể điên thêm một lần không... Tỷ như, chặt hai tay của hắn?”

Tề quản gia suýt nữa thì quỳ. Tống Tụng nhìn biểu tình của lão, khẽ mỉm cười, nói: “Đùa thôi, cứu đi, tìm người nói cho Tần Chi Hà, là Hoàng hậu đưa tướng công nàng đi.”

Tề quản gia vội vàng xoay người đi sắp xếp, Tống Tụng ngồi trước cửa sổ, đề bút phác ra tướng mạo một người.

Y bỗng nhiên biết rõ vì sao Lệ Tiêu lại cho y bức chân dung.

Bởi vì hắn nhớ y.

Tác giả có lời muốn nói:

Điên điên chương sau vìa, chương sau sau Hoàng hậu lĩnh cơm hộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.