Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em

Chương 12: Chương 12: Rất khó để không thiên vị




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Mẹ à, nói thật là con chẳng còn bộ nào để thay.” Vẻ mặt Giản Tang Du áy náy, nói: “Không phải quần áo con đã bị dọn hết khi kết hôn xong rồi à?”

“Vậy con mặc của Gia Nguyệt.” Mẹ Giản vội vàng đổi giọng điệu: “Gia Nguyệt có khá nhiều bộ lễ phục mới, tất cả đều được mua vào hai ngày trước.”

“Mẹ, con gầy hơn Gia Nguyệt, lại cao hơn em ấy nên con không mặc vừa đồ em ấy đâu.” Giản Tang Du đứng đó mỉm cười liếc nhìn Giản Gia Nguyệt, giọng điệu mang theo sự khó hiểu, lên tiếng: “Gia Nguyệt không vui khi mặc đồ giống chị ư?”

Giản Gia Nguyệt im lặng đứng đó.

Vui vẻ? Tại sao cô ta có thể vui vẻ hả?

Giản Tang Du lớn lên xinh đẹp hơn cô ta, da trắng hơn cô ta, dáng người cũng đẹp hơn cô ta. Cho dù cô chỉ đeo trang sức nền nã, cùng là một bộ lễ phục nhưng đứng cạnh cô khiến Giản Gia Nguyệt trở thành một trò cười.

“Mẹ, chị Gia Nguyệt không thích mặc giống chị thì để chị ấy thay không được sao? Mẹ cũng nói chị Gia Nguyệt có rất nhiều bộ lễ phục mới còn gì, chị ấy thay là đơn giản nhất mà? Tại sao muốn chị con đi thay?” Giản Gia Lãng nói thẳng khiến mẹ Giản kinh hồn khiếp vía: “Con cảm chị con mặc bộ này còn đẹp hơn chị Gia Nguyệt, vốn dĩ nước da của chị ấy không hợp với màu đỏ diễm lệ, rốt cuộc ai làm tạo hình hôm nay cho chị ấy thế? Có phải chị ấy đắc tội với nhà tạo mẫu không hả?”

“Giản Gia Lãng!” Rốt cuộc Giản Gia Nguyệt chẳng thể kiềm nổi cơn giận mà hét nhỏ với cậu, cô ta trông thấy ánh mắt của khách mời bên cạnh thì cảm thấy mọi người đều đang chê cười mình.

Giản Gia Nguyệt không thể tiếp tục chờ nữa, cô ta cố chịu đựng mà đi lên lầu. Bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu, cô ta không đủ dũng cảm để mặc bộ lễ phục này đứng cạnh Giản Tang Du.

Mẹ Giản nhìn con gái khổ sở mà lòng quặn đau, bà ta liếc Giản Tang Du, cũng chẳng trách mắng bởi việc mặc giống đồ chỉ là việc ngoài ý muốn, trước đó cô chưa từng trở về nhà nên chẳng thể nào biết Giản Gia Nguyệt mặc bộ đồ này vào hôm nay.

Chỉ là trong lòng mẹ Giản còn nghi ngờ, trước kia Giản Tang Du chọn phong cách quần áo sáng màu, bảo thủ, tại sao hôm nay lại chợt thay đổi chứ?

Không công bằng nhưng Giản Tang Du mặc lễ phục này đẹp hơn Giản Gia Nguyệt rất nhiều.

Song, nhìn Giản Tang Du thì lòng mẹ Giản rất khó để không thiên vị.

“Gia Lãng, từ sau này con phải chú ý thái độ nói chuyện với chị.” Mẹ Giản cũng không trách mắng Giản Tang Du mà chỉ mở miệng mắng Giản Gia Lãng một câu.

“Mẹ, thái độ của con làm sao? Con chỉ nói sự thật mà thôi, Giản Gia Nguyệt vốn không thích hợp với màu rực rỡ, làn da chị ấy đen càng mặc chỉ càng đen hơn.” Nhưng hết lần này đến lần khác, Giản Gia Nguyệt nhất định phải mặc màu rực rỡ, cô ta luôn dùng quần áo màu rực rỡ đó để che lấp sự tự ti, tôn lên lòng hư vinh của mình.

“Đó là chị của con!” Mẹ Giản không kiềm được cơn tức, nói: “Bởi vì lúc bé chịu nhiều vất vả nên da con bé mới đen, chăm sóc nhiều năm cũng trắng như Giản Tang Du!”

Giản Gia Lãng quay lưng về phía mẹ Giản, nếu hôm nay không phải sinh nhật mẹ thì cậu chẳng muốn trở về.

Sinh ra đã đen liên quan gì với hồi bé chịu khổ với không khổ? Giản Gia Nguyệt giống ba nên vẻ ngoài đen, xem như có chăm sóc một trăm năm cũng vẫn hoàn đen!

“Chị ơi, chúng ta qua bên cạnh lấy đồ ăn đi.” Giản Gia Lãng thấy Giản Gia Nguyệt bước xuống lầu sau khi đã thay đồ xong, lo lắng Giản Tang Du tiếp tục ở lại sẽ bị sỉ nhục nên nhanh chóng kéo cô đi sang bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.