Bất Tử Một Phần Hai

Chương 10: Chương 10: Hành lang khách sạn 10




Cược lầu

...

Yến Nguy nhìn thấy vẻ mặt của Cao Minh thì biết rằng mình đã đoán đúng.

Hai người này không giống như những người chơi mới không biết gì. Ngay từ đầu tiến vào phó bản, Cao Minh đã có vẻ trấn định, phương hướng cho tới nay cũng không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa hắn cũng là người chơi đầu tiên đưa ra khái niệm “cầu thang” là khái niệm phá vỡ trừu tượng. Cao Minh thậm chí không bị mắc kẹt trên tất cả các cầu thang của khách sạn giống như những người chơi khác, dường như ngay từ đầu hắn đã xác định rằng “cầu thang” không phải là khái niệm vật lý.

Tuy rằng Tôn Thạch không có tố chất cao như Cao Minh, nhưng câu nói “bảo mệnh” vừa rồi cũng đủ để chứng minh hắn không phải là người chơi mới.

Xung quanh hành lang dài yên tĩnh quỷ dị, chân dung và gương xen kẽ, phản chiếu ánh sáng ảm đạm. Yến Minh Quang thu lại lưỡi đao, trầm mặc không nói ngồi ở một bên, không hề phải ứng với những lời Yến Nguy vừa nói, tựa như hắn thật sự bày mưu tính kế cho Yến Nguy.

Cao Minh đẩy kính, vẻ mặt khẩn trương.

Yến Nguy lại vô cùng tùy ý nói: “Bất kể là trò chơi ảo hay là loại phó bản sinh tử này, chỉ cần có thứ tự trước sau khi bắt đầu vào cửa thì có người chơi cũ đều là một chuyện rất bình thường. Nhưng tôi nhớ tòa nhà dường như đã nói, sau khi qua cửa sẽ đi vào tầng tiếp theo? Vậy tại sao lại có người chơi cũ tồn tại ở tầng một? Hình như hai người còn... rất không muốn chúng tôi biết?”

Đôi mắt màu trà nhạt của cậu hơi lay động, đôi môi mỏng hơi cong lên, giọng nói lành lạnh mà trong veo.

Yến Nguy giống như đang nói chuyện phiếm với bạn bè, nói xong, cậu còn ưu nhã cầm lấy khăn ăn trên bàn, từng chút từng chút lau khóe miệng dính chút nước sốt rau. Cuối cùng, cậu còn móc ra không biết bao nhiêu túi khăn giấy ướt, lại lau khóe miệng mình một lần nữa.

Cao Minh nhìn cậu, thế nhưng dần dần buông lỏng cảnh giác.

Một lát sau, Cao Minh thở dài: “Kỳ thật Yến Minh Quang đã nhìn ra, tôi không nói thì mọi người sớm muộn gì cũng sẽ đoán ra. Đúng vậy, tôi và Tôn Thạch đều không phải là người chơi mới, chúng tôi là người chơi hạ lầu.”

Yến Minh Quang ngước mắt lên, trên khuôn mặt gợn sóng không sợ hãi hiện lên một tia kinh ngạc.

Yến Nguy chớp chớp mắt, lông mi rậm khẽ rung động. Cậu lẩm bẩm: “... Người chơi hạ lầu?”

“Đúng vậy. Nếu chúng ta có thể sống sót ra khỏi phó bản, cậu sẽ thấy rằng tòa nhà thực sự là một thế giới hoàn chỉnh, nó thậm chí còn có khu vực sinh hoạt và khu vực giải trí cho người chơi sống sót, nơi đó thậm chí giống như thế giới của chúng ta. Cậu còn có thể dùng điểm tích lũy đổi tất cả đồ đạc, thực hiện hết thảy... Tôi nói xa rồi, điều quan trọng nhất là tòa nhà vô cùng cân bằng.”

“Có ba khái niệm theo quy tắc: nâng lầu, hạ lầu, cược lầu. Theo quy tắc của tòa nhà, số tầng cũng không nhất thiết phải từng tầng từng tầng, nếu người chơi có lòng tin vào thực lực của mình có thể trực tiếp lướt qua mấy tầng —— cái này gọi là nâng lầu. Mà tại sao tôi và Tôn Thạch lại ở phó bản tầng một, là vì hạ lầu. Bắt đầu từ phó bản tầng hai, ngoại trừ cầu thang đi lên thì trong tòa nhà còn có một cầu thang đi xuống. Nếu người chơi tìm được cầu thang đi xuống trước khi chết cũng có thể sống sót rời khỏi phó bản, nhưng bị coi như phó bản thất bại, cần phải hạ lầu vượt qua một lần nữa, giảm bao nhiêu tầng tùy thuộc vào mức độ thất bại của phó bản. Bất kể là nâng lầu hay hạ lầu đều sẽ kéo cao độ khó của phó bản.”

Yến Nguy im lặng cười nhạo một chút.

Cho dù là hạ lầu thì đó cũng là người chơi lâu năm lợi hại hơn những người chơi ở tầng dưới, hơn nữa hạ lầu và nâng lầu đều khiến độ khó tăng lên, đối với người chơi vốn đã ở tầng này vô cùng không thân thiện.

Cái gọi là cân bằng này, kỳ thật căn bản là cá lớn nuốt cá bé.

Cậu nhìn thoáng qua Yến Minh Quang, lúc này là Yến Minh Quang mở miệng: “Cho nên anh lên lầu thất bại mới xuất hiện ở tầng một?”

Ngữ điệu Yến Minh Quang cực nhạt, âm thanh đều nhuốm một tầng lạnh băng, Cao Minh căn bản không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu: “Đúng, thật ra tôi là người chơi tầng hai. Mặc dù có kinh nghiệm hai ba phó bản nhưng thực lực của tôi rất bình thường. Lúc lên tầng ba tôi thất bại, may mắn tìm được cầu thang thang thoát ra, bị hạ xuống hai tầng nên xuất hiện ở nơi này. Tôn Thạch chắc là cũng như vậy, có thể vận khí của hắn ở phó bản lúc trước khá tốt nên nhặt được đạo cụ rồi dùng đạo cụ đó thoát khỏi phòng tranh.”

Đuôi lông mày hắn khẽ động: “Vậy đánh cược lầu...?”

Cao Minh tháo kính xuống, xoa xoa mi tâm của mình, vô cùng sầu não nói: “Bắt đầu từ tầng hai, nếu độ khó của phó bản cao hơn nhiều so với tầng trước – bình thường đều do quá nhiều người chơi hạ lầu hoặc người chơi nâng lầu mang đến, còn có tòa nhà xem xét trong phó bản có người chơi có năng lực sinh tồn, sẽ trực tiếp phát sóng phó bản này ở khu giải trí của thế giới trong tòa nhà, hơn nữa còn mở ra ván cược.”

Ván cược?...... Thật thú vị.

Yến Nguy im lặng cười cười.

Cao Minh nói tiếp: “Nếu một phó bản mở ra phát sóng trực tiếp và ván cược, người chơi ở thế giới trong tòa nhà có thể lựa chọn dùng điểm tích lũy để đặt cược, đặt cược xem phó bản có thành công hay không. Người chơi chiến thắng có thể có quyền chọn phó bản tiếp theo. Người chơi thua cuộc sẽ được sắp xếp thụ động vào phó bản được chọn ít nhất – này bình thường đều là nơi khó khăn nhất. Cược lầu rất mê hoặc nhưng cũng có rất nhiều người chơi thua cuộc vì phó bản quá khó mà chết trên con đường tắt này.”

“Vậy tầng kia đâu...?”

“Đó là lý do tại sao tôi không muốn mọi người biết.” Cao Minh mặt mày ủ rũ lau kính gọng đen cổ hủ của hắn: “Bây giờ các cậu hẳn là sẽ nghe được âm thanh nhắc nhở.”

Cao Minh còn chưa dứt lời, trong đầu Yến Nguy vang lên âm thanh gợi ý của tòa nhà.

[Vì bạn đã biết rằng tồn tại thế giới trong tòa nhà nên các tính năng còn lại của bảng thông tin sẽ được bật trước cho bạn. Bây giờ người chơi có thể đi từ bảng thông tin vào trung tâm mua sắm, trao đổi, giao diện cược lầu, v.v.]

[Phát hiện người chơi tìm ra quy tắc của tòa nhà trước trong phó bản tầng một, mở bảng điều khiển trung tâm thương mại, cược lầu, người chơi nhận được phần thưởng: chỉ số cơ thể 1 điểm, lực cảm giác 1 điểm, điểm tích lũy 1 điểm. Đồng thời, để cân bằng phó bản độ khó của phó bản sẽ tăng lên.]

[Phát hiện độ khó của phó bản vượt quá giới hạn, phó bản trước mắt bị động mở cược lầu, người chơi trong phó bản đã có giao diện cược lầu cũng có thể tham gia đặt cược.]

Giờ phút này, trong đầu tất cả người chơi cùng vang lên một âm báo.

[Mời tất cả người chơi chú ý, độ khó của phó bản tăng lên.]

[Địa điểm phó bản là khách sạn hành lang dài, thời gian phó bản được rút ngắn xuống còn ba ngày. Thời gian phó bản còn lại là hai ngày, trước 12 giờ đêm mai không tìm được cầu thang thì coi như là thông quan thất bại. Hạn chế của quỷ quái trong phó bản giảm xuống, khả năng kích hoạt tử vong tăng cao. Khả năng đạo cụ rơi tương đối cao, phần thưởng thông quan tăng gấp đôi. Yêu cầu tất cả người chơi tìm kiếm manh mối và cố gắng sống sót.]



Thế giới trong tòa nhà, trung tâm khu giải trí.

Tại khu vực cược lầu, ánh đèn ngợp trong vàng son lấp lánh chói mắt, trên quảng trường ngoài trời từng hình chiếu lập thể lơ lửng giữa không trung ồn ào náo nhiệt —— đó là hiện trạng phát sóng trực tiếp phó bản dưới nhiều nguyên nhân khác nhau.

Trong hình, bộ xương khô hôn môi tượng thần đã cào rách trái tim người chơi, người làm bánh sắc mặt tái nhợt dùng gan người chơi làm thành bánh ngọt đỏ như máu, thi thể ngâm trong nước... Hình ảnh tàn nhẫn và đẫm máu liên tiếp xảy ra.

Người chơi không ở trong phó bản đi qua đi lại dưới đủ loại hình chiếu lập thể, cuồng nhiệt tìm kiếm phó bản có độ khó cao đáng đặt cược.

Có người chợt ngã ngồi xuống đất, sắc mặt buồn bã, lẩm bẩm nói: “Tôi đánh cược thua rồi... Tôi xong rồi, tôi bị phân đến một phó bản khó khăn ở tầng chín!? Tôi chỉ là một người chơi tầng năm... Tôi chết chắc rồi... Tại sao tôi lại đặt cược người chơi trong phó bản này sẽ vượt qua? Loại phó bản có độ khó cao này căn bản không ai có thể vượt qua!!!”

Đột nhiên, một nơi trống trải trên quảng trường chậm rãi dao động, không khí phía trên run rẩy một chút, một phó bản mới được phát sóng trực tiếp chiếu ra.

Đó là một phó bản tầng một với độ khó cực cao!

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phó bản khó khăn mới mở ra cược lầu? Hay là tầng một?”

“Đây là do người chơi hạ lầu quá nhiều kéo cao độ khó hay là có người mới biết tất cả quy tắc của thế giới trong tòa nhà trước khi ra khỏi phó bản, cho nên mới kích hoạt cơ chế cân bằng?”

“Là người chơi hạ lầu quá nhiều phải không? Người chơi đó tôi biết! Tên là Tôn Thạch, lúc trước tôi cùng hắn thông quan phó bản tầng một, hắn không phải là người chơi mới. Nhưng phó bản tầng một có quá nhiều tân thủ, sau khi độ khó tăng cao thường là toàn quân bị diệt...”

Người vừa rồi đánh cược thua hai mắt sáng ngời vọt tới, không chút do dự đặt toàn bộ điểm tích lũy còn lại trên người mình lên phó bản này, nói: “Tôi đặt phó bản này thất bại! Phó bản tân thủ thì làm sao có thể thành công... Tôi có thể đổi lại phó bản đơn giản ngay lập tức!”

“......”



Cao Minh nói rõ xong tất cả, chấp nhận số mệnh nhìn phó bản khó khăn.

Nhưng Yến Nguy mà hắn vẫn nói sẽ tận lực bảo vệ, tận lực chiếu cố lại không hề khổ não, ngược lại còn hứng thú một mình nghiên cứu bảng thông tin.

Một lát sau, Yến Nguy khẽ cong mặt, mở một cái nút trên thanh thông tin, nói: “Tôi mở nút riêng tư của cược lầu ra thì hình chiếu sẽ không bao giờ cắt đến góc nhìn của tôi nữa, hơn nữa khi nhìn thấy tôi cũng là mặt khảm sao?”

Pixelization hoặc khảm là bất kỳ kỹ thuật nào được sử dụng trong chỉnh sửa hình ảnh hoặc video, theo đó, hình ảnh được làm mờ bằng cách hiển thị một phần hoặc toàn bộ hình ảnh ở độ phân giải thấp hơn rõ rệt.

Ánh mắt cậu xán lạn, vẻ mặt tùy ý mà tự nhiên, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra tràn đầy dục vọng khiêu chiến.

Cao Minh nhìn ngây người trong nháy mắt, lúc này mới gật đầu: “Đúng. Nhưng... Nếu chúng ta qua cửa rồi, người chơi không đóng quyền riêng tư cũng sẽ nhận được phản hồi từ cược lầu. Cậu đóng cửa như vậy, mặc dù không ai sẽ biết tình hình của cậu, nhưng nó không có lợi.”

“Tại sao không có lợi? Cao Minh, lúc độ khó tăng lên, tòa nhà thưởng cho tôi một chút điểm tích lũy, anh cảm thấy điểm tích lũy này dùng để làm gì?”

Cao Minh sửng sốt một chút, không quá mấy giây hắn đã bừng tỉnh đại ngộ dưới sự nhắc nhở của Yến Nguy: “Đây chính là ám chỉ bảo người chơi đặt cược!”

“Từ bỏ việc mở ra góc nhìn phát trực tiếp, đồng thời cũng làm cho những người xem hình chiếu hoàn toàn không biết gì về chúng ta —— hoàn toàn không biết gì có nghĩa là bọn họ sẽ không đánh cược.” Yến Nguy nở nụ cười: “Tỷ lệ cược thông quan thành công đương nhiên sẽ rất cao, nếu lúc này tôi đặt cược thông quan thành công, phản hồi nhận được sẽ tốt hơn nhiều so với đơn thuần mở hình chiếu.”

Cậu ném một điểm tích lũy duy nhất của mình vào giao diện cược lầu, không chút do dự lựa chọn “Người chơi thông quan hoàn mỹ”, đặt cược.

Yến Minh Quang cũng không nói một lời làm xong tất cả.

Sau đó, Yến Nguy thần sắc tự nhiên vỗ vỗ bả vai Cao Minh, nói với hắn: “Cám ơn vì đã nói với tôi điều này. Tôi đảm bảo, thứ tôi mang lại không chỉ là khó khăn tăng lên... mà còn có gấp đôi phần thưởng.”

Thanh niên chậm rãi đứng lên, đút hai tay vào bên sườn áo gió. Khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, như thể độ khó của trò chơi tăng lên hoàn toàn không ảnh hưởng đến cậu, ngược lại làm cho hai tròng mắt điểm xuyết sự tự tin.

“Đi thôi”, Yến Nguy nhướng mày, “Chúng ta đến bệnh viện.”

Cao Minh chợt không tiếp nhận được một Yến Nguy tương phản lớn như vậy, đợi đến khi ba người đến bệnh viện, Cao Minh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Sau đó, Cao Minh tận mắt nhìn thấy Yến Nguy vào bệnh viện giả vờ là người đưa đồ ăn, cùng nhân viên an ninh trao đổi một hồi. Sau khi lấy được tin tức, Yến Minh Quang đánh ngất nhân viên an ninh, Yến Nguy mặc quần áo an ninh, lại cùng một bác sĩ thực tập mới tới nói chuyện một hồi.

Không bao lâu sau, Yến Nguy từ nhân viên bán hàng đến nhân viên an ninh lại đến bác sĩ thực tập vào trong phòng lưu trữ thông tin của các bác sĩ, tất cả đều diễn hết lần này đến lần khác, cuối cùng ở trong phòng lưu trữ lấy được manh mối cần thiết.

Cao Minh trợn mắt há hốc mồm: “Cậu, cậu trước đây...? “Lúc trước hắn tự cho là mình có nhiều kinh nghiệm, tốt xấu gì cũng coi như nửa người chơi cũ, thế mà hắn còn nói sẽ chiếu cố Yến Nguy nhiều lần!

Hắn có chút xấu hổ: “Tôi múa rìu qua mắt thợ rồi...”

Yến Nguy chỉ im lặng cười cười, in hồ sơ lấy được ra, không nhanh không chậm nói: “Thời gian phó bản giảm bớt, chúng ta chỉ còn lại ba mươi mấy tiếng đồng hồ, phải nhanh chóng tìm ra mấu chốt. Bệnh viện này quả nhiên có manh mối quan trọng, chủ khách sạn —— cũng chính là họa sĩ của tất cả các bức chân dung, mười năm trước đã khám bệnh tại khoa tâm lý của bệnh viện này.”

Máy in phát ra âm thanh, in ra một hồ sơ bệnh án và một hồ sơ của nhân viên y tế.

Yến Nguy cầm lấy một hồ sơ bệnh án của mười năm trước.

Bên cạnh cậu, Yến Minh Quang chậm rãi mở ra bức chân dung tự họa mà bọn họ lấy được ra đặt song song với hồ sơ bệnh án, người đàn ông trong bức chân dung tự họa giống hệt với hình ảnh của bệnh nhân trong hồ sơ bệnh án!

“Người họa sĩ đã đến bệnh viện này mười năm trước để trị bệnh tâm lý.” Yến Nguy lật sang một tờ khác, đó là mô tả bệnh: “Bệnh nhân nói rằng anh ta đã bị rối loạn tâm lý. Anh ta có thiên phú trong hội họa, vẽ chân dung với linh khí bẩm sinh. Hơn nữa anh ta theo đuổi sự hoàn mỹ, mỗi một bức tranh đều vô cùng tinh xảo. Anh ta kiếm được rất nhiều tiền từ những chân dung và thậm chí mở một khách sạn hành lang dài dành riêng cho việc trưng bày các bức tranh. Nhưng có một ngày, không biết vì cái gì, linh khí của anh ta tựa hồ đã hao tổn hết, rốt cuộc anh ta cũng không vẽ ra được ánh mắt làm cho bức chân dung sống động...”

Vì vậy, người họa sĩ bắt đầu rơi vào sự điên rồ.

Ông ta đến bệnh viện khám bệnh, các loại thuốc trị liệu, thậm chí còn mời một chuyên gia tư vấn tâm lý chuyên nghiệp ở bệnh viện này cứ cách vài ngày lại đến khách sạn hành lang dài để điều trị tâm lý cho ông ta. Nhưng điều này dường như không hữu ích, chướng ngại vật tâm lý của ông ta ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cũng không vẽ ra đôi mắt sống động.

Yến Nguyễn lật hồ sơ bệnh án đến trang cuối cùng, chẩn đoán bên trên còn ghi rõ tình trạng của bệnh nhân ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng đến trang tiếp theo, cũng là trang cuối cùng, mười năm trước, vào ngày 3 tháng 7, người họa sĩ đã khỏi hẳn.

“Cái này...” Vẻ mặt Cao Minh kinh ngạc: “Ngày hôm trước bệnh tình càng ngày càng tệ, trang cuối cùng lại hoàn toàn khỏi hẳn? Cái này...”

Trong lòng Yến Nguy mơ hồ có suy đoán: “Ông ta đột nhiên tìm được phương pháp vẽ mắt. Hơn nữa, cùng ngày, cũng là ngày 3 tháng 7 mười năm trước, bác sĩ tâm lý khám bệnh cho ông ta mất tích.”

Yến Nguy lại lật tiếp – đó là tư liệu của bác sĩ khám bệnh cho người họa sĩ.

Góc trên bên phải tư liệu dán một tấm ảnh, giấy tờ chứng nhận, người phụ nữ trong ảnh tết bím tóc hai bên buông xuống phía trước, khoác một thân áo trắng tinh, nụ cười dịu dàng.

Mà dáng vẻ của cô...

Là bức chân dung nữ bác sĩ hoàn chỉnh duy nhất trong phòng tranh trên tầng cao nhất của khách sạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.