Bẫy Cô Ấy

Chương 11: Chương 11: Chương 9




Editor: Everly

- --

Ôn Nhiễm vẫn cho rằng việc này vẫn như lần trước, ồn ào hai ngày là qua chứ không nghĩ đến nó lại càng lúc càng lớn như vậy.

Lúc đầu là bạn học trên Wechat hỏi cô có phải thoát kiếp FA hay không, sau đó mấy giảng viên cũng trêu ghẹo vài lần. Đến Ôn Tân Nhĩ cũng hỏi cô và Tạ Quan Tinh tiến tới bước nào rồi.

Ôn Nhiễm: “.....”

Dương Tiểu Mạn bên cạnh cũng hoài nghi Ôn Nhiễm, “Ôn Nhiễm, không phải cậu giấu tớ lén lút yêu đương rồi chứ?”

Tuy Ôn Nhiễm cho rằng mình và Tạ Quan Tinh cũng có thể tiến thêm bước nữa nhưng không phải hiện tại, cũng không phải tình cảnh rối nùi như vậy.

Còn nữa, nếu hẹn hò thật thì phải đến mức này sao? Nháo đến nỗi mọi người ai ai cũng biết sao?

Ôn Tân Nhĩ nghe Ôn Nhiễm giải thích xong cũng trầm ngâm một lúc lâu, “Nếu không thì hai người từ giả thành thật là được chứ gì, dù sao chị cũng đánh chủ ý lên Tạ Quan Tinh mà?”

Cool boy đang đeo tai nghe xem trò chơi phát sóng trực tiếp, nghe Ôn Nhiễm oán giận như thế thì đưa ra ý tưởng như vậy.

Ôn Nhiễm trợn mắt, “Dù có hẹn hò thì cũng không phải bị mọi người đẩy đến như vậy.”

“Có gì khác à?” Thẳng nam Ôn Tân Nhĩ bắt đầu lên tiếng.

“Em thấy Tạ Quan Tinh rất tốt với chị mà chị lại vội vàng phũ sạch quan hệ như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ đau lòng.” Ôn Tân Nhĩ nói.

Ôn Nhiễm bên kia bực bội uống mấy ngụm nước, “Nói chung là chị thấy nhất định là có người ở phía sau góp gió thêm củi, hồi đó cũng có rộ lên mấy tin này nhưng không có ồn ào như vậy.”

“Mỗi ngày đều có người hỏi chị làm thể nào mà câu được cún con.” Ôn Nhiễm nói hơi lắp bắp, cảm thấy bản thân cũng cạn lời.

“Vậy chị câu như nào vậy?” Ôn Tân Nhĩ thất thần.

Người dẫn đội ra một đại chiêu trực tiếp tiêu diệt binh đoàn, Ôn Tân Nhĩ vỗ đùi một cái không tiếng động mà rống một câu “Trâu bò!”

Ôn Nhiễm trực tiếp cúp điện thoại.

Cô biết mà, Ôn Tân Nhĩ mà đáng tin cậy thì heo mẹ cũng có thể leo cây, mê game đến nỗi bạn gái cũng không có.

Vừ cúp điện thoại Ôn Tân Nhĩ thì Tạ Quan Tinh đã gửi tin nhắn tới.

[Tạ Quan Tinh: Học tỷ, em đang ở dưới kí túc xá của chị. Em có chuyện muốn nói với chị.]

Chỉ là tin nhắn thôi chứ không thấy mặt Tạ Quan Tinh mà Ôn Nhiễm cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu và vẻ mặt của Tạ Quan Tinh.

Chắc là giống như một chú mèo nhỏ ngây thơ lại vô tội, nhiều người đàm tiếu như vậy chắc là cậu rất sợ hãi.

Sau khi nhận được tin nhắn của Ôn Nhiễm, Tạ Quan Tinh mới dọn cặp sách từ thư viện đi đến.

Cậu mặc áo sơ mi xanh nhạt và quân thể thao xám, lúc không có biểu tình gì lại mang đến cảm giác lạnh lẽo.

Đèn trên hành lang còn chưa sáng, cậu đi xuống lầu thì đụng phải một đám nam sinh đang đi lên.

Tạ Quan Tinh theo thói quen đi sang phía bên kia nhưng lại đụng phải một nam sinh đang đi lên.

Tạ Quan Tinh mờ mịt ngẩng đầu.

Nam sinh kia cười nhạo một tiếng, “Ôn Nhiễm thích loại người như mày sao?”

Tạ Quan Tinh trầm mặc không đáp lại mà chịu đựng đám nam sinh hi hi ha ha giễu cợt, bóng dáng đơn bạc hiu quạnh.

Mấy nam sinh này có quan hệ trong trường, trong nhà lại có tiền. Bình thường hành sự rất ngang ngược, có người vốn dĩ cũng định đi xuống từ chỗ này như thấy một màn này lại đi về lối khác.

Không thì đi từ thang máy xuống.

Bọn họ cũng không bắt nạt Tạ Quan Tinh, đều là sinh viên ai mà lại ấu trĩ không có đầu óc như vậy.

Vẻ mặt của họ ôn hòa thương lượng, chẳng qua là lời nói của họ âm dương quái khí, không dễ nghe cho lắm, thậm chí còn có chút chói tai.

“Ánh mắt của Ôn Nhiễm hình như không được tốt thì phải, sao lại thích người yếu ớt như vậy chứ”, nam sinh vui cười, “Mày như vậy thì làm sao mà tao yên tâm giao Ôn Nhiễm cho mày được đây?”

Tạ Quan Tinh cúi đầu, bộ dạng ngoan ngoãn, “Tôi và học tỷ không có hẹn hò.”

Cậu vân đạm phong khinh*, bộ dáng không nhanh không chậm thực làm người khác bội phục nhưng cũng làm bọn họ khinh thường.

[*]: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

“Không có? Mày nói không có thì là không có à?” Nam sinh lạnh lùng nhìn, “Trước khi mày tiếp cận Ôn Nhiễm thì cũng phải nghĩ đến mày với cô ấy không giống nhau. Cô ấy được bọn này để ý, còn mày, mày xứng sao?”

“Lâm ca Lâm ca bớt nóng, nói không chừng Ôn Nhiễm là bị nó lừa, loại người bề ngoài đơn thuần nhưng thật ra tâm tư lại cực kì xấu xa.”

“Ôn Nhiễm là mắt mù hay không có đầu óc mà lại đi coi trọng mày?” Người được gọi là Lâm ca hất tay người bên cạnh ra, “Tao theo đuổi cô ấy lâu như vậy, cô ấy thích cái gì tao cũng mua, mày cho cô ấy được cái gì? Mày dựa vào đâu chứ!”

Tạ Quan Tinh chậm rãi nâng tầm mắt, khóe miệng câu lên, “Tôi không cần mua cái gì cho chị ấy thì chị ấy cũng sẽ thích tôi.”

Giọng cậu không lớn, nhưng đủ làm mọi người đứng đây ngẩn ra.

Thằng nhóc này nói cái quái gì vậy?

Nó điên rồi à?

Nói cái gì mà không cần mua cho Ôn Nhiễm thì Ôn Nhiễm cũng sẽ thích nó? Chẳng lẽ Ôn Nhiễm thật sự thích nó sao?

“Mày nói lại lần nữa coi!”

Tạ Quan Tinh bị đẩy ngã vào tường, sau lưng là vách tường cứng rắn khiến cậu đau đến hơi nhăn mi lại.

Đó giờ cậu không bị bắt nạt, nhưng bây giờ cậu cảm thấy loại bắt nạt này cũng thẩ là ngọt ngào. Tất cả mọi người sẽ cảm thấy học tỷ là người của cậu.

Cậu thật thích cảm giác này.

“Tôi nói là”, Tạ Quang Tinh khẽ nhếch cằm, ánh mắt mang theo chút khinh miệt, “Tôi không giống các người, tôi và các người không giống nhau, học tỷ thích tôi đó.”

Tạ Quan Tinh vừa dứt lời đã bị đấm một cú vào mặt, lúc buông ra trong miệng đã ngập máu. Cậu nhìn thoáng qua dưới lầu, không thấy bóng dáng của cô gái nào đó mới hơi ngước mắt lên.

“Rất thích, rất thích bộ dạng các người thẹn quá hóa giận.”

Mọi người còn chưa nghe rõ Tạ Quan Tinh nói gì đã thấy cậu ôm cặp sách ngồi dậy, dùng sức đá vào bụng Lâm Phân.

Người sau cơ hồ lập tức quỳ xuống, một cú này hoàn toàn không phải sức lực của con người nữa, không giống như một người có thể đá ra được, mà giống một bó thép lấy trớn từ xa nhanh chóng đập vào bụng, đấm cho lục phủ ngũ tạng như tan ra, đấm cho người ta mất đi thần trí.

Lâm Phân ngã trên mặt đất, mấy nam sinh khác chạy tới dìu cậu.

Đỡ Lâm Phân đứng lên, bọn họ còn muốn đánh Tạ Quan Tinh một trận.

Chẳng qua còn chưa kịp động thủ thì Tạ Quan Tinh đã buông cặp sách giơ tay lên che đầu.

Mọi người ở đó sửng sốt.

Tạ Quan Tinh lần nữa lộ mặt ra, vẻ mặt hung ác bừa bãi không còn sót lại chút gì, hàng mi run rẩy, giọng nói ủy khuất lại vô tội.

Giống như bạn nhỏ bị bắt nạt khiến ai cũng đau lòng.

“Em với học tỷ không giống mọi người nghĩ đâu, em sẽ cách xa chị ấy ra mà.” Tạ Quan Tinh thấp giọng nói.

Cậu vừa dứt lời thì đã nghe tiếng nói của nữ sinh mang dép lê đứng ở bậc cầu thang.

Ngữ khí Ôn Nhiễm lạnh như băng, “Mấy người đụng đến người của tôi? Mấy ngời muốn làm gì?”

Ôn Nhiễm che chở phía trước, Tạ Quan Tinh đứng phía sau chậm rãi rũ tay xuống, trong mắt lại ra vẻ người chiến thắng cầm được cờ.

- ----

Editor có lời muốn nói:

Mọi người thấy A Nhượng nhà mình trà xanh cỡ nào chưa =))))

À mà để tránh tình trạng bị reup lên mấy trang lậu thì trước khi up bản edit tui sẽ up bản convert trước để tụi nó đăng cho đã đi rồi up bản edit lên sau nhe. Cách phân biệt là bản convert thì tên chương tui sẽ in hoa toàn bộ, còn bản edit thì viết như mọi hôm nhe iu iu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.