Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 18: Chương 18: Loạn tượng




Việc triều đình cuối cùng vẫn quan trọng hơn so với hậu cung, Tuyên đế bị Hà Thừa tướng giáo huấn một phen, liền bỏ xuống tâm tư tuyển mỹ nhân, quay đầu nổi lên quan tâm đối với Thuần Vu Gia.

Dù sao cũng là tâm phúc theo hắn hai đời, tuy nói tham một chút không tính khuyết điểm lớn, nhưng kết bè kết cánh, tham ô hối lộ nên chặt đứt gốc rễ từ hiện tại. Lúc trước một mặt chế hành y, lại đem Hà Thừa tướng lưu lại trong triều áp chế y, chung quy không bằng quân thần một lòng chung sức, không có khúc mắc.

Bất quá kiếp trước là vì Chu Huyên làm phản, trong triều nhân tài điêu tàn, hắn mới có thể đối Thuần Vu Gia nể trọng quá mức, đến mức để y không biết cao thấp. Hiện giờ thừa dịp thời điểm còn sớm, chi bằng sửa đổi tính tình của y, dạy y biết kính sợ……

Tuyên đế ném xuống tấu chương trong tay, kêu cung nữ mài mực, chính mình đứng dậy vòng ra sau lưng, thưởng thức cảnh đẹp hồng tụ thêm hương này. Khi cung nữ xoay người hướng hắn bẩm báo, hắn liền nhanh chóng xoay mặt đi, thẳng đến lúc người lui ra khỏi điện mới tiến đến bên bàn phê duyệt tấu chương. (há há, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ…)

Lại nói bản tấu chương này, là bẩm báo việc Tương Châu tri phủ tham ô ngân lượng cứu tế của triều đình, đóng cửa thành không thu nạp lưu dân.

Hiện giờ vùng Tuyên Phủ khai chiến đã hơn một tháng, Tây Bắc lưu dân ngày càng nhiều, các tỉnh đều phụng chỉ dàn xếp. Ngay cả kinh đô và vùng lân cận cũng đặt chỗ cứu tế, đúng hạn phát cháo.

Quốc khố ngân lượng phải chi viện cho tiền tuyến, khó có thể xuất ra quá nhiều. Trong cung nay ít người, nội khố cũng không cần quá tốn kém, Tuyên đế liền đem ngân lượng tồn trữ của tiền triều phân phát cho các châu phủ, lệnh phủ huyện các nơi dàn xếp lưu dân, mở kho cứu tế.

Mà cái tên Tương Châu tri phủ này, tham ô đúng số bạc mà Tuyên đế xuất ra từ tư khố phân phát đi các nơi.

Những việc này Tuyên đế vốn đã thấy nhiều, nếu chỉ tham bạc quốc khố, cũng không đến mức động can qua lớn như vậy. Nhưng tiền này vốn là Tuyên đế tính dùng để nạp phi tuyển mỹ nhân, ngay cả hoàng đế hắn đây còn phải chịu nhịn vì dân chúng, vậy mà một tên tri phủ nho nhỏ dám đem bàn tay bẩn thỉu duỗi về đống bạc này, nếu không hung hăng trừng trị một trận, Tuyên đế liền nhịn không nổi.

Dù cho số bạc này cùng với chuyện Tuyên đế thành thân không quan hệ, nhưng tên Tương Châu tri phủ đã bị hắn ghim, mà Thuần Vu Gia đúng là sự lựa chọn tốt nhất trong lòng hắn để phái đi giải quyết.

Nếu trông thấy nhiều kết cục của tham quan, đặc biệt là khi tự mình sửa trị những tên tham quan, có thể sẽ khiến Thuần Vu Gia cảnh giác một chút, sau này không đến mức bị ngoại vật làm mù mắt, phân không ra tánh mạng toàn gia cùng quyền thế tiền tài cái nào mới càng quan trọng.

Sau khi hạ chỉ, trưa hôm đó Thuần Vu Gia liền vào cung chào từ biệt.

Tuyên đế suy bụng ta ra bụng người, thông cảm cho tâm tình không muốn đường xa bôn ba của y, tự mình đem y từ trên mặt đất nâng dậy, vỗ vai khuyên nhủ: “Tương Châu cách kinh thành bất quá hơn bốn trăm dặm, khoái mã hai ba ngày liền đến nơi, trên đường trẫm phái Ngự lâm quân hộ tống, Ấu Đạo không cần lo lắng.”

Thuần Vu Gia thụ sủng nhược kinh, cúi đầu đáp: “Thần không dám vì yêu bản thân mà quên việc nước nhà. Hôm nay thần vào cung là tới từ biệt Thánh thượng, cũng thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể. Hiện giờ đang là giao mùa, nóng lạnh lúc này lúc khác, bệ hạ triều vụ bận rộn, càng phải chú ý giữ gìn, để tránh bị cảm lạnh.”

Tuyên đế trong lòng dễ chịu không thôi, cũng ôn tồn an ủi nói: “Ấu Đạo yên tâm, trong cung đều có lương y, trẫm làm sao dễ dàng bị bệnh? Nhưng thật ra ngươi bôn ba bên ngoài, càng cần phải chú ý…… trên đường chậm một chút cũng không sao, phải đặt an toàn lên trên hết.”

Tuyên đế sắc mặt hoà nhã, lời nói lộ ra quan tâm, người nghe lại càng như ngồi trong gió xuân. Thuần Vu Gia ngẩng đầu cảm tạ, thấy Tuyên đế sắc mặt đầy quan tâm, trong lòng nóng lên, tự nhiên liền nghĩ đến một câu của Vương Hữu Quân: Mặt như ngưng chi, mắt như điểm sơn, này chân thần tiên trong xác phàm*.

[*Chú thích:

– Vương Hữu Quân tức Vương Hi Chi, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc.

– Ngưng chi 凝脂: ý chỉ da thịt trắng trẻo mịn màng.

Trong Kinh Thi cũng thấy có một câu tương tự: “Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi” – dịch nôm na theo cách hiểu của ta là ‘Tay mềm như mầm cỏ, da trắng tựa trăng non’.

– Mắt như điểm sơn: ý chỉ con ngươi đen nhánh sâu thẳm, dễ khiến người khác bị hút vào bên trong, kiểu như rất có thần ấy.

– Ý cuối là ta tự dịch tầm bậy theo cách hiểu của mình thôi, ai đã từng đọc qua câu này thấy không đúng thì báo cho ta biết nha.]

Lời này phát ra giữa quân thần lại có vẻ quá mức thân mật. Thuần Vu Gia trong lòng nhảy dựng, có rất nhiều lời nghĩ muốn nói ra. Lại không biết làm sao lưỡi như mắc tóc, đáy lòng vô số ý nhưng nói không thành lời, rõ ràng đã tới bên miệng, thế nhưng một câu cũng không thốt ra được.

Đến cuối cùng, y vẫn là mang theo một đội Ngự lâm quân cùng đầy bụng tiếc nuối rời khỏi, hướng thẳng đến Tương Châu điều tra vụ án tham ô kia.

Không chỉ án tham ô trước mắt, mà ngay cả dây mơ rễ má đằng sau Tương Châu tri phủ y cũng muốn nắm lấy một thể. Thuần Vu Gia tâm tư suy tính, muốn tóm được mấy con cá lớn cấu kết trong triều, bắt bọn hắn phải phun ra mấy trăm vạn lượng bạc, mới không phụ trọng trách mà Tuyên đế đã đặt lên vai mình.

Thuần Vu Gia mang theo quyết tâm lên đường, Tuyên đế ở trong cung lại vẫn từng ngày bận rộn chính vụ, thượng triều ngẫu nhiên bị Hà Thừa tướng lấy bốn thành sáu mà khen một hồi, nào là không mê nữ sắc, cần chính ái dân, nghe xong cơ hồ tâm như tro tàn.

Nhưng mà trong triều rốt cuộc vẫn còn quan viên hiểu sự. Thí dụ như Lễ bộ Thượng thư, cũng chính là người trước kia đã khuyên Thành đế lập phi cho hắn, Tông chính Tự khanh Hạ Trưng, một lần nữa thượng tấu, tháng ba tới đây trong cung nên chọn ra người chủ trì lễ cày ruộng* cùng lễ rước tằm.

[*Tức lễ tịch điền: nhà vua sẽ tự thân xuống ruộng cày vài đường, tạ ơn trời đất, cầu cho mùa vụ bội thu, ngoài ra còn nhằm khích lệ nông dân.]

Lễ cày ruộng không đề cập tới, lễ rước tằm phải do hoàng hậu chủ trì!

Tuyên đế quả thực muốn nở mặt nở mày mà đắc ý, nhưng việc còn đang thương nghị trên triều, hắn vẫn phải nghiêm mặt, mang theo nhàn nhạt u buồn bất đắc dĩ hỏi Hà Thuyên: “Hậu cung của trẫm hư không, chớ nói hoàng hậu, ngay cả phi tử phẩm cấp thấp cũng chưa từng nạp. Lễ rước tằm thế nhưng không có người chủ trì, phải làm thế nào cho phải?”

Hà Thừa tướng vân vê bạch ngọc hốt bản, không nhanh không chậm mà đi đến giữa điện, cúi đầu bẩm tấu: “Thánh thượng hà tất lo lắng, trong cung đều có thái phi thái tần, không bằng chọn ra một vị chủ trì việc này. Dù sao bá tánh xem là tấm lòng thương dân của triều đình, hà tất quá mức để ý người được chọn.”

Tuyên đế còn muốn nói thêm, Thái úy Nhạc Vu cũng theo bước ra khỏi hàng, phụ họa nói: “Hà Thừa tướng lời nói không sai. Bệ hạ hiện giờ phải đối diện với chuyện dụng binh Tây Bắc, những sự vụ khác càng đơn giản càng tốt. Lễ rước tằm ở các triều đại trước cũng không phải hàng năm đều cử hành, cần gì vì một chút lễ nghi mà liên lụy tới nhiều chuyện khác?”

Trong tam công đã có tới hai người phản đối, Hạ Trưng địa vị không đủ đối chọi cùng hai người này, mà Thuần Vu Gia người hắn nhất sủng tín nhất cố tình lại rời kinh…… Tuyên đế liền không còn chờ mong gì ở quần thần, tự mình yên lặng nghiến răng nuốt máu, lần thứ hai thừa nhận thống khổ của việc không thể nạp phi, dựa vào an bài của Lễ Bộ chuẩn bị cho buổi diễn tập trước.

Nghi thức tế lễ này kiếp trước hắn đã làm qua vô số lần, thuần thục đến không thể thuần thục hơn, đối với việc cày cấy cũng không có hứng thú quá lớn, lễ diễn tập vừa xong liền lôi kéo hai lão nông dân, hỏi thăm sinh kế của bọn họ như thế nào.

Hai lão nông dân kia là trong kinh ngàn tuyển vạn tuyển ra tới, đối diện hoàng đế cũng chẳng dám nói mấy câu, đều chỉ biết cười, không ngừng khoe khoang hiện tại thịnh thế ra sao, mỗi người áo cơm sung túc, đem Tuyên đế tán thưởng đến có thể so với Tam Hoàng Ngũ Đế.

Chỉ là bọn họ trên mặt tuy mang vẻ tươi cười, đáy mắt lại có vài phần lo lắng âm thầm.

Trong triều người nịnh hót Tuyên đế đâu chỉ hàng trăm, ngay cả tinh anh như Thuần Vu Gia còn thường xuyên dỗ ngọt hắn, huống chi hai kẻ nông phu? Tuyên đế tùy ý hỏi vòng vèo vài câu, liền từ trong miệng lão nông kia tìm được chân tướng. Phía tây kinh thành, chỗ lưu dân sinh sống hỗn tạp, lại có vài người sốt cao không lùi, trên người tựa hồ còn phát ban.

Đây là ― bệnh dịch vào mùa xuân!

Tuyên đế bỗng nhiên đứng dậy, đem buổi diễn tập toàn bộ ném xuống, ngồi long liễn lập tức trở lại trong cung, trên đường đi khẩn cấp phân phó người triệu Hà Thừa tướng, các trọng thần cùng người của Thái Y viện chờ sẵn đợi triệu kiến.

Hà Thừa tướng cùng Nhạc Thái úy vào cung sớm nhất, nghe xong việc Tuyên đế nói, đều cả kinh thất sắc. Trong kinh nếu phát ôn dịch, nhất định là đại họa ập tới, càng quan trọng chính là, ôn dịch kia rốt cuộc sinh sôi từ chỗ nào? Nếu thật là từ Tây Bắc mà đến, Tuyên Phủ mấy chục vạn đại quân có hay không cũng đã nhiễm phải?

Ngay lúc tình hình chiến đấu giằng co, trong quân vạn nhất lại phát bệnh dịch, chỉ sợ không chiến mà bại trong khoảnh khắc, khiến người Tây Nhung thừa cơ tiến quân thần tốc, xâm chiếm châu phủ.

Hà Thừa tướng ngay cả quạt lông đều không phe phẩy, trên mặt trầm tĩnh, trấn an Tuyên đế: “Trong kinh thời tiết không như Tây Bắc, lưu dân trú ngụ tại một chỗ, co thể vì không hợp khí hậu mà phát bệnh cũng là lẽ thường tình. Quân tình mỗi ngày đều tấu truyền về, không có gì khác thường, chúng ta không cần suy nghĩ quá mức. Chỉ là vẫn nên có phòng bị…… điều vài lương y cùng dược liệu đưa tới Tây Bắc cùng vùng lưu dân.”

Ba người ở trong điện thương nghị xong đại cục, liền triệu người của Thái Y viện vào để nghe ý kiến.

Các Thái y nghe xong lập tức vâng lệnh, phái người đi xem xét cụ thể tình trạng bệnh, Tuyên đế lại lấy bạc từ tư khố, phát cho người của các bộ đi an bài, mua thuốc dự trữ chuẩn bị ứng phó tình hình bệnh dịch.

Nghị sự kéo dài đến buổi tối, sau khi lưu vài vị đại thần lại trong cung dùng bữa, Tuyên đế mới hồi cung nghỉ ngơi. Hắn cũng không ngủ được, phê xong tấu chương lại kêu Vương Nghĩa cầm chút y thư tới. Đọc một hồi, liền không khỏi nhớ tới đời trước.

Hắn nhớ kỹ vốn mấy năm nay nên là mưa thuận gió hoà, cũng không có Tây Nhung xâm phạm biên cương, càng không có bệnh dịch, thế nào hiện giờ hắn vừa đăng cơ, liền nháo ra nhiều điềm xấu như vậy?

Chẳng lẽ là thần tiên bất mãn hắn giết Thành đế tự lập…… mà vốn vị thần tiên kia thật sự coi trọng hắn sao? thời khắc hắn bị Thành đế chiếm đoạt sao không thấy thần tiên cứu hắn, sau khi hắn lật đổ bạo quân, ngược lại khắp nơi đều không thuận lợi?

Tuyên đế nghĩ đến tức giận trong lòng, không xem y thư nữa, tùy tay ném tới trên bàn, đẩy cửa sổ ra cho thông khí, liền ngửi được một cỗ hương vị ngọt ngào. Chuyển mắt nhìn qua, vài cành hoa đào trong viện còn đọng sương đêm, ánh trăng tròn vành vạnh, buông xuống nhàn nhạt ánh sáng dịu dàng.

Đào chi yêu yêu,

Chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu quy,

Nghi kỳ thất gia.

(Đây là bài thơ Đào yêu 1 trong Kinh Thi, thuộc Quốc phong – Chu Nam)

Đào hoa mơn mởn

Nở rộ khắp vườn

Nàng đi lấy chồng

Yên bề gia thất.

(Dịch bừa bởi Mia Tree – vì không thấy ai dịch bài thơ theo thể trên, toàn dịch ra lục bát nên editor tự ý dịch theo trình độ của mình)

Hắn ngay cả gia thất đều không có, còn xem đào hoa cái gì! Tuyên đế bực bội mà đem ánh mắt chuyển dời xuống trên ngọn đèn, cảm thấy cả người khô nóng, liền đứng bên cửa sổ đón gió một lúc.

Vương Nghĩa tiến vào đưa trà, thấy hắn đón gió đêm, liền vội vàng đem hắn kéo vào, mở miệng lải nhải: “Bệ hạ của ta ơi, lúc này mới vừa tháng ba, gió đêm còn lạnh, nếu bị thổi đến sinh bệnh thì phải làm sao bây giờ?”

Tuyên đế tùy ý ậm ừ hai câu cho có lệ, bưng chén trà uống một hơi cạn sạch rồi đem người tống cổ ra ngoài. Chính mình trằn trọc một đêm, suy nghĩ hỗn loạn đủ chuyện.

Tình hình bệnh dịch tiến triển cũng không làm hắn hài lòng. Phái đi mấy tên thái y, đều nói là nhiệt độ ở vùng lưu dân có phần cao hơn trong thành, thời tiết nóng bức khiến bệnh càng lan nhanh, người bệnh ngày càng nhiều, lại chưa tìm ra được phương thuốc hữu hiệu.

Chuyện khiến Tuyên đế có chút cao hứng chính là trong quân tạm thời không thấy bệnh tình.

Theo sự vụ triều chính càng ngày càng nặng nề, Tuyên đế trong lòng càng ngày càng phiền cấp, trên người cũng khô nóng đến không muốn mặc quần áo. Cố tình ngày lễ tịch điền lại tới, hắn phải thay lễ phục chính thức, đi trước hoàn thành nghi thức tế lễ phiền phức.

Sau khi nghi thức kết thúc, Tuyên đế cảm thấy đầu óc hôn mê, miệng mũi đều toát ra hơi nóng. Khó khăn thay đổi lễ phục, bước tới giữa ruộng, bất giác đụng trúng một cơn gió lạnh từ hướng đông thổi tới.

Nhưng cái lạnh của cơn gió cũng không thể nâng dậy tinh thần Tuyên đế. Hắn chưa kịp cất bước, bỗng nhiên cảm giác trong mũi trào ra một dòng ấm nóng, trước mắt tối sầm, thân mình thẳng tắp ngã về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.