Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan

Chương 52: Chương 52: Chương 51




Dung Trì trực tiếp đi vào vấn đề chính, không để cho Dung Niên có thời gian chuẩn bị.

Khi hỏi xong, anh còn liếc đôi mắt lãnh đạm qua.

Dung Niên đứng ngây tại chỗ, đầu nhỏ rũ xuống trông có vẻ không biết phải làm gì.

"Chưa theo đuổi được?" Dung Trì thấy cậu không trả lời, trong lòng đột nhiên nhảy ra ý nghĩ này.

Suy nghĩ đó làm lông mày anh khẽ nhăn lại, đáy mắt còn phảng phất sát khí.

Dung Niên vội vàng lắc đầu, cậu theo đuổi được rồi! Hiện tại Lục Cận Ngôn là bạn trai cậu!

Nhưng, nhưng mà——

"Anh hai, em mới theo đuổi được xong, khi nào có dịp thì em dẫn tới gặp anh được không?" Dung Niên nhỏ giọng hỏi: "Giờ đã phải đi gặp người lớn ngay thì có hơi nhanh."

Quan trọng nhất là, nếu bây giờ anh hai mà gặp được thì bạn trai cậu sẽ trở thành bao cát cho anh hai mất.

Dung Niên không muốn bạn trai mình bị đánh.

Nghe những lời này, không hiểu sao trong lòng Dung Trì nổi lên một tia dự cảm không lành.

Nhưng anh không hiểu vì sao loại dự cảm này đột nhiên lại tới.

Dung Niên biết yêu rồi, mặc dù anh vẫn chưa thể quen được nhưng nếu Dung Niên gặp được người nào đó tốt đẹp, có thể lọt vào mắt anh. Theo lý thuyết, anh sẽ không đánh gãy uyên ương.

Càng không làm một bà già khó tính gây khó dễ cho đối phương.

Nhưng tại sao cảm giác kỳ lạ trong lòng ấy đột nhiên lại tới?

"Cho dù là mới theo đuổi được thì cũng phải cho anh biết gốc gác chứ." Dung Trì dừng lại động tác, tháo găng tay ra rồi nhìn thẳng vào người cậu: "Anh có thể không cần gặp hắn*, nhưng anh nhất định phải biết hắn là loại người gì."

*他[ta]: anh ấy, cô ấy

Lâu rồi Niên Niên nhà bọn họ chưa giao tiếp với người khác, bây giờ đột nhiên sa vào tình yêu, đương nhiên Dung Trì sẽ lo lắng đối phương là người tốt hay xấu.

"Anh ấy là người cực kỳ cực kỳ tốt." Dung Niên cố ý nhấn mạnh hai từ 'cực kỳ'.

Nhấn mạnh xong, cậu tiếp tục tìm từ ngữ thích hợp để nói: "Là em chủ động tới tìm anh ấy, anh ấy rất ôn nhu, lại còn tinh tế, em từng nói gì anh ấy cũng đều nhớ kỹ."

"Gia cảnh thế nào?" Dung Trì hỏi.

Dung Niên suy nghĩ một lát: "Vô cùng tốt luôn."

Tập đoàn lớn nhất thành phố A được truyền lại từ nhiều thế hệ, ngoài nước cũng có mấy chi nhánh địa vị hiển hách, nghiêm túc mà nói, gia cảnh còn tốt hơn nhà cậu không biết bao nhiêu lần.

"Mặt mũi thì sao?" Dung Trì tiếp tục hỏi.

"Đẹp!" Dung Niên nhan khống lâu năm không cần nghĩ đã trả lời.

Trong mắt cậu, Lục Cận Ngôn đẹp đến mức vô lý.

"Tính cách?"

"Ôn nhu, chu đáo, còn biết nấu cơm nữa." Dung Niên đếm từng ưu điểm của Lục Cận Ngôn, cậu thấy số cũng không đủ dùng.

Dung Trì hỏi một số vấn đề ấy xong, trong đầu cũng tự lọc ra người được chọn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người chẳng bao giờ ra khỏi cửa như Dung Niên, tên cậu thích chắc chắn chỉ hoạt động ở thành phố A này.

Gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, tính cách ôn nhu chu đáo, còn biết nấu cơm.... Nói ngắn gọn là vô cùng hiền huệ.

Người như vậy còn tồn tại sao?

"Tên là gì?"

Trong đầu Dung Trì chọn lọc người thích hợp nửa ngày, nhưng mãi cũng không đoán ra là ai, vì vậy anh nhíu mày hỏi.

Dung Niên lắc lắc đầu nhỏ: "Anh hai, em không nói đâu. Nếu em mà nói thì chắc chắn anh sẽ đi tìm anh ấy, anh ấy sẽ rất sợ đó.

"Lại còn sợ nữa?" Dung Trì không nhịn được, khoé môi cong thành nụ cười: "Người của em lá gan cũng hơi nhỏ nhỉ."

Dung Niên không hé răng.

Dung Trì tiếp tục hỏi thêm mấy câu, tổng kết được, những cái khác Dung Niên đều sẵn sàng khai nhưng ngoại trừ tên đối phương, cậu sống chết không chịu tiết lộ.

Mắt thấy nếu còn tiếp tục hỏi nữa thì sẽ làm cho bé con khóc, cuối cùng Dung Trì vẫn mềm lòng, không tiếp tục làm cậu khó xử.

"Được rồi, anh không hỏi nữa." Dung Trì bước vài bước tới, xoa nắn mặt cậu: "Nhớ lại lời lúc trước anh từng nói với em."

"Yêu đương, gặp người lớn, kết hôn, sinh con, cái này sinh hay không đều được." Anh nhắc lại: "Tóm lại không được làm xáo trộn các bước trên."

"Chưa gặp người lớn, nhất quyết không để cho hắn chạm vào người em." Lúc Dung Trì nói những lời này, tuy trên mặt không có biểu tình gì nhưng đáy mắt anh vẫn hàm chứa sát khí: "Nếu hắn dám chạm vào em trước, anh nhất định sẽ băm hắn."

Chưa gặp người lớn mà đã dám chạm vào bé con nhà họ.

Quá rõ ràng, đây chẳng phải là loại người tốt lành gì.

Dung Niên nghẹn họng.

Bỗng nhiên cậu lại muốn hỏi anh hai, nếu, nếu cậu là người chạm vào đối phương trước, vậy ai sẽ là người... bị băm vậy?

Xoa nắn khuôn mặt nhỏ mềm mại kia xong, Dung Trì mới nhặt gang tay lên, cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa.

Cả người toàn mồ hôi dinh dính, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Bị anh hai tra hỏi, ngoại trừ tên thì những cái khác Dung Niên đều nói hết, lại bị cảnh báo thêm lần nữa, không được phát sinh quan hệ với đối phương thì cậu mới được buông tha.

Đương nhiên cũng chỉ có cậu nghĩ mình đã được buông tha.

Còn chưa biết được.... Dung Trì có tra hỏi lại lần nữa hay không.

Nhìn anh hai bước vào phòng tắm, Dung Niên cũng quay về phòng mình.

Nhìn động tác của anh hai, nếu hôm nay mà đưa mình về Phong Viên, chắc chắn anh ấy sẽ kiểm tra phòng có người khác hay không.

Nếu đã vậy, chi bằng hôm nay không về cho an toàn.

"Lục Cận Ngôn, em không về Phong Viên đâu, hôm nay em ngủ ở nhà."

Nằm xuống giường, Dung Niên mở khung chat ra chủ động gửi tin nhắn.

Hai ngày nay không về nhà ăn cơm, hôm nay chỉ ngủ mỗi một tối, Dung Niên còn đang sợ anh hai với cả ông nội không vui.

"Chờ một chút, tôi trả lời tin nhắn rồi nói chuyện với anh sau."

Vốn dĩ Lục Cận Ngôn vừa mới gọi video với anh họ của hắn được một lát, nhìn thấy thông báo hiện lên một cái tin nhắn, không chần chừ, hắn trực tiếp ném anh họ mình sang một bên rồi trả lời tin nhắn Dung Niên.

"Được, hôm nay em cứ ở lại nhà đi. Ban ngày chỉ ngồi trên xe nên chắc em cũng mệt rồi, tối nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Trả lời xong, Lục Cận Ngôn nghĩ đến Dung Trì chỗ cậu, lại hỏi tiếp: "Anh hai em có hỏi gì về anh không?"

"Có hỏi, nhưng em không nói tên ngài cho anh hai đâu."

"Trường hợp không giấu được thì nói tên anh ra cũng không sao hết." Lục Cận Ngôn sợ Dung Trì ép hỏi bé con, làm cho bé con sợ hãi vì vậy hắn nhẹ nhàng dỗ dành cậu.

Dung Niên vẫn cô cùng kiên quyết.

Cho dù không bảo vệ được Lục Cận Ngôn, cậu cũng nhất quyết không chịu bán hắn.

Hai người nhắn thêm một chốc, dưới lầu truyền đến tiếng gọi của ông nội, lúc này Dung Niên mới không cam lòng mà dừng lại cuộc trò chuyện với Lục Cận Ngôn.

Còn Lục Cận Ngôn, từ sau khi Dung Niên bảo mình phải đi xuống tầng, hắn mới tiếp tục cùng Lục Đinh Diệp bốc phét.

"Anh họ."

Hắn nhìn khung vuông nhỏ góc phải màn hình, hỏi: "Còn đấy không?"

Lúc này Lục Đinh Diệp không ngồi trên xe lăn nữa mà chuyển sang ghế sopha.

Y mặc quần áo ngủ, tóc vẫn hơi ướt, dáng vẻ mới tắm xong cách đây không lâu.

"Chậc, vừa nãy nói chuyện phiếm với bé Dung Niên sao? Chú mày động tâm thật đấy à?" Giọng điệu y lười biếng, trên mũi không treo chiếc kính quen thuộc, khi đôi mắt lạnh lùng thiếu mất lớp kính ấy lướt qua, nhìn trông có vẻ không dễ chọc.

Lục Cận Ngôn nhíu mày: "Anh không thấy câu hỏi này rất vô nghĩa sao?"

Hắn độc thân đến bây giờ, xung quanh có không ít người mon men lại gần, cả nam lẫn nữa đều không thiếu.

Nhưng hắn ngứa mắt cả lũ.

Đến bản thân hắn còn tưởng mình bị bệnh, nhưng đến khi gặp được Niên Niên, hắn chợt nhận ra rằng mình không sao cả.

Hắn cũng biết thích một người.

Hoá ra đấy là nhất kiến chung tình.

"Cận Ngôn, thử nói xem nếu Dung Trì mà biết thì..."

Nhìn biểu cảm trên mặt Lục Đinh Diệp, Lục Cận Ngôn khẽ nhíu mày, biết ngay y đang nghĩ cái gì.

"Định bán tôi à?" Hắn lạnh lùng hỏi.

Giống như lần ở sân bay, sự hiện diện của Lục Đinh Diệp chẳng phải là để mang hắn ra chọc điên Dung Trì hay sao.

Chẳng qua là không thành công đến phút cuối được.

Không thể không nói, về mặt nào đó hai người anh em này cũng khá giống nhau.

Đặc biệt là lúc đùa giai đối phương, khi đấy cả hai đều không biết xấu hổ là gì.

"Anh."

Thấy y dứt khoát thừa nhận, hiếm khi hắn không bực mình ngược lại giọng điệu còn hơi nhẹ nhàng.

"Lần này anh không bán tôi được đâu."

Lục Đinh Diệp nghe vậy, lập tức hiểu ra vấn đề. Ánh mắt lạnh lùng của y dừng lại trên mặt Lục Cận Ngôn, bâng quơ nói: "Sao? Lại túm được cái đuôi của anh rồi?"

Lục Cận Ngôn cười nhẹ: "Cũng không có gì, chẳng qua lần trước sân bay tuỳ tiện quay được một đoạn video."

"Anh nói xem có trùng hợp hay không? Trong đoạn video này lại có anh lọt vào camera."

Lục Đinh Diệp: "........"

Trong một khoảnh khắc, Lục Cận Ngôn thấy rõ ý định giết người diệt khẩu toát ra từ trong mắt y.

"Anh, thứ cho tôi không nhắc trước, xác suất có thể giết được tôi rất nhỏ, gần như là không thể. Vì vậy tôi khuyên anh nên từ bỏ đi."

"Được rồi, đừng lằng nhằng nữa. Nói đi, muốn anh làm gì." Lục Đinh Diệp thu lại cảm xúc trong đáy mắt, giọng điệu nhàn nhạt hỏi.

Khoé môi Lục Cận Ngôn cong thêm vài phần.

"Việc tôi định nhờ anh rất đơn giản, giải quyết mâu thuẫn giữa hai nhà Dung - Lục."

"Nói cách khác, giải quyết Dung Trì."

Lục Cận Ngôn nói xong, lại nhìn biểu cảm trên mặt anh mình, thầm nghĩ, tiếp tục từng bước nói ra điều kiện dụ dỗ.

"Nếu không làm được đều trên thì giúp tôi quan sát Dung Trì đi, đừng để cậu ta cản trở tôi, chút chuyện nhỏ này hẳn là anh có thể làm được." Điều kiện cuối cùng mà Lục Cận Ngôn nói đã giảm độ khó hết mức có thể, nếu bên kia còn bảo không làm được—-

Không cần phải nói nữa, phế vật hàng thật giá thật.

Lục Đinh Diệp giao du với hắn nhiều năm, sao có thể không biết chiêu trò vặt vãnh này của hắn?

"Được thôi, anh sẽ giải quyết Dung Trì." Khoé miệng y lộ ra nụ cười nhưng đáy mắt vẫn lạnh lẽo: "Còn chú.... cũng nên cẩn thận một chút đi, nếu mà muốn đi ra ngoài ấy, thì mang theo nhiều người vào, kẻo lại gặp phải kẻ thù cũ của anh, bọn họ mà ném thù của anh lên người chú.... chú cũng hiểu mà đúng không."

Vừa dứt lời, cuộc gọi video cũng chính thức kết thúc.

Đối với mấy lời uy hiếp của anh họ mình, Lục Cận Ngôn chỉ cười nhạt không thèm để trong lòng.

Tình anh em lúc nào cần bán thì vẫn phải bán, hiện tại nhược điểm của Lục Đinh Diệp nằm trong tay hắn, y chí có thể chấp nhận số phận thôi.

Ném anh họ mình ra sau đầu, Lục Cận Ngôn ngước mắt nhìn Wechat.

Dung Niên không nhắn tin qua đây, phỏng chừng vẫn còn đang ở dưới tầng nói chuyện với mọi người trong nhà.

"Ông nội, đợt này về đảo chúng ta phải chờ đến khai giảng thì mới trở về sao?"

Dung Niên ôm gối ôm nhỏ hình cá khô, nghiêng đầu hỏi.

Ông nội gật đầu: "Đúng thế. Năm nay trên đảo khá nhộn nhịp, nghe nói đàn nhân ngư dưới biển sâu không thể lên mặt đất cũng sẽ góp mặt."

"Bọn họ đến đây làm gì?" Dung Niên khó hiểu.

Ông nội cười sảng khoái nói: "Để kết thân đó. Cháu không thấy tin nhắn trong gia đình nhân ngư tương thân tương ái sao?"

Dung Niên 囧 囧: "Cháu thấy thông báo tin nhắn 99+ nên không vào xem."

Cậu nói, cũng lười giở điện thoại ra nhìn nên trực tiếp hỏi ông nội: "Buổi kết thân.... là dành cho cháu ạ?"

"Chuyện này, có thể nói là đúng nhưng cũng có thể là không." Ông nội giải thích: "Là dì hai cháu, không phải con bé vẫn luôn ở trên đảo sao? Ở trên đấy mãi thì cũng nhàm chán, vì vậy con bé dứt khoát tổ chức một buổi kết thân."

"Ngoại trừ đàn nhân ngư dưới biển sâu thì còn có một số nhân ngư độc thân trên đảo, với cả một số tộc ngoại lai khác, tất cả đều do dì hai cháu mời đến, cứ coi như là cá nhà mình đi."

"Đứa nhỏ hư đốn ấy hẹn hò rồi kết hôn, nói không chừng sang năm là đẻ con luôn rồi đấy."

Dung Niên biết được mình không phải đi kết thân liền thở ra một hơi.

Ông nội vừa nói vừa vặn nhỏ âm thanh: "Niên Niên, ông nói cho cháu nghe nè, buổi kết thân lần này hai anh em cùng nhau đi luôn đi."

Tuy Dung Trì từng nói kỳ động dục của anh không bao giờ tới nữa nhưng dù vậy cũng không thể từ bỏ việc trị liệu!

Nhỡ đâu buổi kết thân lần này có mỹ nhân ngư nào đó lọt vào mắt Dung Trì, hai người ở cùng nhau, rồi sau đó....

Có khi lại kích thích bùng phát kỳ động dục.

Còn Niên Niên, cậu cũng nên tìm một người bạn đời cố định trước khi xuất hiện kỳ động dục.

Dung Niên nghe ông nội nói cho mình với cả anh hai đi kết thân, lập tức phồng mặt từ chối.

"Cháu không muốn."

Cậu là một bé nhân ngư có bạn trai rồi, không thể đi kết thân được nữa.

Ông nội chưa biết cậu có người yêu, nghe thấy cậu từ chối liền vuốt râu: "Không được, cháu cùng anh hai cháu, ông tin hai đứa không hề kém cạnh bất kỳ ai."

Nhất định hai đứa cháu của ông phải đến buổi kết thân này, rồi đi dạo xung quanh một vòng.

Thấy phản đối vô hiệu, Dung Niên tức giận ôm gối bông.

Mà ông nội chỉ nói cho Dung Niên biết chuyện kết thân, mấy chuyện này vẫn chưa tâm sự với Dung Trì.

So với Dung Niên, Dung Trì có chủ kiến hơn nhiều, mấy năm nay Dung Trì vẫn luôn cô đơn, ông nội lo rằng nếu nói quay về đảo để kết thân trước mặt anh thì sẽ làm anh không vui, đến lúc đó lại gây ra chuyện xấu, vậy thì không tốt.

"Được rồi Niên Niên, chuyện này cứ như thế mà làm, đi ăn cơm thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.