Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 83: Chương 83




Cả vùng trời đều chuyển màu tối, Ấn Dực Phàm mới lái xe trở về. Hắn đi vào trong sảnh, liếc nhìn mấy tên thuộc hạ đang đứng canh gác gần đó, dò hỏi Thiên Băng đã về nhà hay chưa. Một tên trong số đám thuộc hạ cung kính cúi đầu, nói Thiên Băng đã về từ một tiếng trước, hiện giờ đang ở trên phòng nghỉ ngơi. Nghe vậy, Dực Phàm không dò hỏi gì thêm mà đi tiếp, hắn muốn nhanh chóng lên phòng tìm Thiên Băng, cả ngày dài như vậy, hắn lại nhớ cô rồi.

Tuy nhiên, đang đi trên hàng lang hướng đến chỗ thang máy, vừa lúc lại bắt gặp thân ảnh của A Kiên cũng từ xa bước tới gần, gã dừng lại trước hắn, khẽ gọi một tiếng thân quen: “Anh Phàm”

Dực Phàm đứng đối diện, hai tay đút vào túi quần, hỏi:

“Chuyện nhà họ Trần giải quyết tới đâu rồi?”

A Kiên cúi mặt, mắt sắc lại lộ vẻ chết chóc, trả lời:

“Tối nay tôi sẽ xử lí chúng. Anh yên tâm”

Nói như vậy, có lẽ A Kiên đã có một kế hoạch tỉ mỉ nhưng gã không dám chắc là sẽ thành công. Từ khi nhà họ Trần bị Dực Phàm cho nổ tung, hai vợ chồng Trần Kỷ Lục qua đời, Trần lão gia là Trần Hạch Long cũng bị Tiểu Hi Tử sát hại. Tuy vậy nhưng cơ ngơi tài sản nhà họ Trần vô cùng to lớn, tất cả đều là do Trần lão gia lúc còn trẻ có công gây dựng. Trần Từ Dương thân là anh cả và là đứa con trai duy nhất trong gia đình nên phải một mình bảo vệ và gánh vác cơ nghiệp, tất nhiên là anh ta cũng đã cùng em gái mình chuyển sang một căn dinh thự khác sinh sống. Trước cửa và khắp nhà bây giờ đều thuê cả trăm vệ sĩ canh chừng, camera giám sát khắp nơi, vì vậy tỉ lệ bị phía Dực Phàm đột nhập vào tấn công sẽ rất thấp. A Kiên cũng đã nhiều ngày kiểm tra căn dinh thự đó, gã biết không thể nào đột nhập vào vì an ninh nghiêm ngặc nên mới tính thời cơ khi Trần Từ Dương và Trần Tử Nha ra khỏi nhà sẽ lập tức giết họ. Thực ra chuyện này không phải quá khó khăn, giết thì cũng quá dễ, chỉ lo sợ bản hợp đồng hôn ước của Ấn Dực Phàm và Trần Tử Nha vẫn còn tồn tại, lỡ không may bị cảnh sát tìm thấy thì họ sẽ tiếp tục nghi ngờ chuyện cái chết của hai anh em nhà họ Trần có liên quan đến Dực Phàm.

A Kiên thân là thủ hạ thân cận của Dực Phàm, gã biết Dực Phàm rất muốn giết sạch nhà họ Trần nhưng lại bị Thiên Băng ngăn cản. Gã biết Thiên Băng đối với Dực Phàm là không thực lòng nhưng lại nén miệng không thể nói thẳng ra.

Dực Phàm lẳng lặng nhìn gã, cảm thấy sắc mặt A Kiên nay có vẻ hơi kì lạ, nhưng Dực Phàm không hỏi, chỉ “ừ” một tiếng rồi lướt qua. Đến khi hắn bước xa được hai ba bước đằng sau lưng A Kiên, gã thủ hạ sau vài giây ngập ngừng cuối cùng cũng trầm giọng lên tiếng: “Tôi còn một việc muốn thông báo cho anh biết”

Câu nói vừa dứt, Dực Phàm ngạc nhiên, hắn dừng chân rồi xoay người. A Kiên chợt tiến tới, đưa đến cho hắn một chiếc USB với vẻ mặt bất an, chỉ cẩn trọng nhắc nhở một lời:

“Xin anh hãy cẩn thận với nhị tiểu thư. Cô ấy không đáng để tin tưởng”

Biểu hiện ngạc nhiên của Dực Phàm sau câu nói này lại càng đậm hơn ban đầu, chỉ với một câu như vậy, hắn cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Dực Phàm nhận lấy cái USB kia, biểu cảm trên nét mặt dần trở nên ơ thờ, chỉ đáp một tiếng “ừ” trầm rồi quay đi.

Một lúc sau, Dực Phàm mở cửa phòng ra, chợt thấy Thiên Băng đang ngồi thon mãnh ở một chiếc ghế sofa gần đó, trên tay còn cầm một quyển tạp chí thời trang.

Hắn dù đã biết ý định của cô nhưng vẫn làm như không có chuyện gì mà thong dong đi tới, cởi chiếc áo vest rồi vứt lên cạnh ghế sofa chỗ cô ngồi, sau đó đi vòng ra sau lưng cô hỏi:

“Đang xem gì mà chăm chú quá vậy?”

Cô lật trang tạp chí sang một bên, bên trong đều là hình ảnh của các người mẫu nổi tiếng trong và ngoài nước, dù mắt đang dán vào thông tin trên tạp chí nhưng trong lòng cô thì đang cố kìm nén nỗi lo sợ, không biết A Kiên đã nói lại với Dực Phàm chuyện ban nãy hay chưa. Cô mím môi, gắng điềm tĩnh hỏi: “Anh đi đâu về vậy?”

Hắn hơi cúi người, hai tay đặt lên thành ghế song song với hai bờ vai mảnh khảnh người con gái trước mặt, thì thầm bên tai cô:

“Em đang hỏi ai trong quyển tạp chí trước mắt vậy?”

Cô thở dài cho vơi đi nỗi âu lo, hai tay gập quyển tạp chí lại, quay đầu trực diện nhìn hắn: “Hỏi anh đấy. Anh vừa đi đâu vậy?”

Dực Phàm cong môi, thản nhiên đáp:

“Đi gặp Selena. Đồng nghiệp của em đấy”

“Sao?” Thiên Băng biến dị cả sắc mặt, lập tức đứng bật dậy hỏi: “Anh tìm cô ta làm gì?”

“Giải quyết phiền phức giúp em”

Dực Phàm đi vòng lên chỗ cô, thản nhiên ngồi xuống ghế, ngước lên cô chất vấn:

“Làm sao vậy? Em quan tâm đến việc anh gặp Selena như vậy sao?”

Thiên Băng sợ nao núng trong lòng, bởi vì Selena biết chuyện cô đến bệnh viện gặp Thiên Dịch, nhỡ cô ta nói cho Dực Phàm biết, ắt sẽ khiến Dực Phàm trở nên tức giận, rồi sẽ sai người giết chết cậu không chừng. Cô hơi hoang mang, đành giả vờ bản thân lo cho Selena, bèn nói:

“Em cứ nghĩ anh sẽ làm hại đến Selena, dù gì cô ấy cũng không làm gì em nữa cả”

Dực Phàm cười nhẹ:

“Yên tâm, anh chẳng làm gì cô ta cả”

Bỗng hắn quay sang chất vấn cô:

“Còn em, em vừa đi đâu về vậy? Người ở công ty nói em đã tan làm từ sớm, thuộc hạ cũng báo cáo lại anh, nói rằng em đến bệnh viện kiểm tra phụ khoa. Sao không báo trước với anh một tiếng?”

Cô cố cười, bày ra vẻ điềm thản, đáp:

“Em cảm thấy anh rất bận rộn. Nếu gọi điện báo sẽ làm phiền tới anh. Dù gì em cũng chỉ đi một chút thôi mà”

“Em khám gì vậy? Hôm qua chẳng phải đã khám rồi sao?”

Dực Phàm lại tiếp tục chất vấn, vừa chăm chú quan sát thái độ của cô. Cô khoanh tay lại, nhìn đi nơi khác, mặt lộ chút nhợt nhạt, trả lời:

“Nhưng sáng hôm nay em cảm thấy vùng bụng mình có chút đau nhói, cứ ngỡ tới ngày kinh nguyệt nhưng thực ra không phải. Em lo lắng nên mới đến khám lại xem có sao không thôi”

“Vậy thì thế nào?” Dực Phàm hiện ý cười sâu: “Em cảm thấy ổn cả chứ?”

Cô cười gượng đáp:

“Ừ. Bác sĩ nói chỉ là đau dạ dày thôi. Ngày mai sẽ hết”

Hắn bỗng nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo cô xuống, để cô ngồi lên đùi mình.

Hắn ngước cao mặt, nhìn cô từ phía trên, hỏi:

“Thế thì thật tốt. Em có gì muốn nói với anh nữa không?”

Hắn trông đợi cô tặng cho hắn chiếc đồng hồ đó, còn cô thì lại sợ sệt vì nghĩ rằng hắn đang cố ý thăm dò mình. Nhưng nếu Dực Phàm đã biết chuyện cô lén lút vào phòng làm việc hắn rồi dùng USB sao chép dữ liệu, cô nghĩ hắn sẽ không có biểu hiện thản nhiên như thế.

(Lẽ nào A Kiên vẫn chưa nói ra sao?)

Cô mỉm cười, tựa trán mình vào trán hắn, hai ánh mắt âu yếm đối diện nhau, thì thầm:

“Anh nên đi tắm thì hơn”

Hắn chợt khép đôi bờ mi, dù đang kìm nén sự đau lòng, hắn đã biết cô không yêu hắn, tất cả những gì cô dành cho hắn chỉ là giả tạo. Nhưng, hắn chỉ mở nhẹ mắt ra, nói:

“Một lát nữa đi. Anh đột dưng cảm thấy hơi mệt”

Cô sờ tay lên má Dực Phàm, thấy hắn có vẻ mệt mỏi nên dịu dàng nói:

“Có muốn em nắn vai giúp không?”

Dực Phàm ngạc nhiên, ánh mắt chùng xuống, trả lời: “Ừm”

...

Dực Phàm ở trần nằm sấp dưới giường, nhắm mắt hưởng thụ, còn cô thì lại ngồi trên thắt lưng hắn, nhẹ nhàng uyển chuyển đôi bàn tay ấn các huyệt dưới da.

Cô vừa nắn tay xoa xoa, di chuyển các ngón lên xuống rồi sang trái sang phải.

Hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, khen nhẹ:

“Em thật biết cách làm hài lòng người khác”

“Có phải em rất hữu dụng không?”

Cô tinh ý hỏi, Dực Phàm không tự chủ được sự bất ngờ. Lúc này hắn hỏi thầm, sự dịu dàng của cô, sự yêu chiều của cô dành cho hắn, lẽ nào chỉ là giả tạo?

“Băng Băng. Em có thể dành cho anh nhiều hơn thế này không?”

Hắn đột dưng hỏi một câu, cô mỉm cười nghiệt ngã, cúi người xuống hôn lên gáy hắn, khẽ giọng:

“Chẳng lẽ như này còn không đủ?”

Hắn từ từ xoay người lại, để cô ngồi phía trên bụng, ánh mắt hắn vừa mỏi mệt vừa thăng trầm, nhẹ giọng hỏi:

“Em có thể trả lời anh một câu được không? Em thật sự yêu anh chứ?”

Cô ngạc nhiên, nhanh chóng thu hồi biểu cảm, nghiêng mặt bỡn cợt:

“Làm sao vậy? Lẽ nào anh không tin em?”

Hắn cong nhẹ môi, mỉm cười:

“Chỉ là lúc ở phòng tắm, em có nói loại người như anh mà cũng mong muốn có được tình yêu từ em. Câu này làm anh nghĩ mãi, nên có chút không tin”

Cô bật cười:

“Phải. Trước đó em đã nói những lời không tốt với anh, nhưng bây giờ em đã suy nghĩ lại. Thật không hiểu nỗi vì sao lúc đó em lại nói mình yêu Ấn Thiên Dịch, có phải em rất ngốc không?”

Dực Phàm khẽ cười, chất vấn:

“Thế còn bây giờ?”

“Bây giờ...” Thiên Băng cười nhẹ, vén ngược tóc mái, thân thể đẫy đà sau chiếc váy hai dây, khe ngực nhún sâu, khơi gợi cúi sát xuống nói: “So với một người như Ấn Thiên Dịch, em cảm thấy anh mới là người phù hợp với em nhất. Trong mắt em, anh là tất cả”

Dực Phàm cảm thấy thỏa mãn, lời nói của cô làm hắn sung sướng đến hạnh phúc, cảm xúc bung trào, hắn từ từ nâng người ngồi dậy, vòng tay ôm quanh thắt lưng cô, hắn hôn cổ cô, hôn vai cô, hôn cằm cô rồi ngửa mặt nói: “Anh cũng vậy”

Nhưng dã tâm hắn ngày một càng lớn, thậm chí còn chạnh lòng khi biết cô đang có ý làm gì đó sau lưng mình, lúc đặt môi hôn lên bên cổ cô, ánh mắt hắn khi ấy dường như sắc lại, thể hiện ý nghĩ đầy độc đoán.

(Mọi thứ về em anh đã ghi nhớ kĩ, đời đời kiếp kiếp, dù sống hay chết em cũng phải ở cạnh anh, anh sẽ không để em rơi vào tay kẻ khác. Đặc biệt là Ấn Thiên Dịch)

Âu yếm hôn cô một hồi, hắn mới dừng lại quỷ quyệt hỏi:

“Thế em có định tặng anh gì không?”

Thiên Băng ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi ngược lại hắn:

“Tặng gì chứ?”

“Hôm qua anh đã vô tình nhìn thấy chiếc hộp đó trong túi xách của em, em không định tặng anh luôn ngay bây giờ sao?”

Hắn nói, Thiên Băng thất kinh. Dực Phàm cười như không, nhướn mày tiếp câu:

“Sao vậy? Chẳng lẽ chưa tới lúc thích hợp?”

“Không...không có”

Cô thất thần mấp môi, đổ mồ hôi lạnh, bởi vì cô nào có mua quà cho hắn, món quà đó cô đã mang đi tặng Thiên Dịch, làm gì còn giữ bên người nữa.

Hắn cười ranh mãnh, ngửa mặt hối thúc:

“Vậy món quà đâu? Đưa ngay cho anh đi”

Thiên Băng cười gượng, nhanh trí trả lời:

“Lúc sáng em để quên nó trong tủ chứa đồ cá nhân ở công ty rồi. Không thể tặng anh ngay bây giờ được”

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, mím môi thăm dò:

“Anh đã biết món quà là gì rồi sao?”

Dực Phàm tuy đã mở hộp ra xem, nhưng hắn lại sợ cô thất vọng vì không thấy được vẻ mặt bất ngờ của hắn. Hắn đành nói dối, thản nhiên đáp:

“Anh chưa mở. Anh chỉ thấy một chiếc hộp lạ trong túi xách của em, sau đó thì đành lơ đi”

“Vậy à” Cô mừng hờ trong lòng, nhưng lát nữa cô phải gấp gáp gọi đến cửa hàng đó để mua một chiếc đồng hồ y như vậy cho Dực Phàm, nếu không chuyện món quà này là do cô mua tặng cho Thiên Dịch sẽ lộ ra mất.

Một lúc sau hắn rời mình khỏi cô, bước xuống giường, đứng dậy nghoảnh mặt bảo:

“Anh đi tắm đây. Ngày mai anh rất mong được nhận lấy món quà của em. Nhất định phải mang về đấy”

Thiên Băng mỉm cười, gật đầu đáp “ừm” cho hắn vui. Đến khi Dực Phàm đi hẳn vào phòng tắm, cô mới lật đật chợp chiếc điện thoại của mình trên đầu giường, cũng may hôm qua mua đồ ở cửa hàng kia có để lại hóa đơn, nhờ vậy mà số điện thoại của cửa hàng có in trong đó. Cô bấm gọi gấp đến cửa hàng, tìm hỏi chiếc đồng hồ Thụy Sĩ hôm qua mình mua, tuy nhiên nhân viên đáp lại là một câu xin lỗi, nói rằng chiếc đồng hồ đó đã tạm hết hàng, phải đợi tháng sau mới nhập về trở lại. Lúc này cô bức bối rời khỏi giường, cầm điện thoại đi tới đi lui, bảo cô nhân viên bên kia đầu dây phải lập tức gói gấp cho mình một chiếc đồng hồ tương tự khác vào kiểu dáng hộp đựng giống hôm qua. Dặn dò xong, nhân viên đồng ý, cô cúp máy, lập tức chuyển khoản cho cửa hàng để mua chiếc đồng hồ đó nhằm thay thế cho Dực Phàm. Cứ nghĩ thế là xong, cô thở dài xua tan nỗi lo lắng, chẳng hề biết hắn đứng trong phòng tắm, hé một khoảng nhỏ ở cửa để quan sát cô với ánh mắt đăm đăm. Dực Phàm sẽ không nói, hắn sẽ không hỏi cũng không tỏa ra tức giận, hắn chỉ thử im lặng để xem cô diễn đến bao giờ.

...

Lúc này tại bệnh viện, Thiên Dịch ngồi trên giường, nhớ lại điều lúc chiều Thiên Băng nói. Sau khi cô yêu cầu cậu rời khỏi đây và tìm đến một nơi an toàn sinh sống, khi ấy cậu không biết lí do là gì, liền nằng nặc tra hỏi cô. Sau một lúc Thiên Băng mới điềm tĩnh nói ra mọi chuyện. Cô nói sẽ cùng cậu rời khỏi thành phố này, cùng nhau đến một nơi bình yên sinh sống. Cô nói sẽ không làm minh tinh nữa, sẽ trở thành một cô gái bình thường, không muốn dính dáng đến showbiz. Hơn thế là cô muốn bỏ trốn khỏi Dực Phàm, khai thật với cậu rằng cô không yêu hắn, ở bên hắn là sự ép buộc, và bây giờ chỉ muốn cậu thật an toàn, sau đó bản thân sẽ tự sắp xếp mọi chuyện, đến lúc thích hợp, cô sẽ liên lạc với cậu rồi cả hai sẽ gặp lại nhau.

Thiên Dịch nghe được những lời đó thì nửa vui nửa giận. Cậu không ngờ cô lại dối gạt mình lâu như vậy, càng tức giận hơn là khi biết cô ở cạnh Ấn Dực Phàm chỉ vì để bảo vệ an toàn cho mình.

Thiên Dịch khi ấy không biết phải làm gì, chỉ ôm chặt lấy cô, giận hờn nói:

“Ngốc nghếch. Sao không nói chuyện này cho tôi biết? Sao lại âm thầm chịu đựng mà ở cạnh tên khốn đó lâu như vậy?”

Thiên Băng cũng vòng tay ôm lấy cậu, kề miệng bên tai cậu khuyên nhủ:

“Hãy nghe lời tôi rời khỏi đây trước đi, đợi đến khi xong mọi chuyện, tôi sẽ liên lạc với cậu. Khi đó chúng ta đã có thể sống yên bình rồi”

Dù nói vậy, nhưng thực tình thì đây chỉ là lời nói dối, bởi vì cô biết làm gì có thể sống yên bình nỗi khi Dực Phàm vẫn còn tồn tại ngoài xã hội này, mối đe dọa lớn như vậy, dù cô và cậu có chạy đằng trời, không bao lâu hắn cũng sẽ tìm ra. Vì thế mà Thiên Băng đã định lấy chứng cứ tống hắn vào tù, sau đó cô sẽ đi đầu thú với cảnh sát, như vậy ở bên ngoài Thiên Dịch có thể sống an toàn rồi. Nhưng Thiên Dịch lại từ chối, cậu không muốn phải chạy trốn, cậu không muốn cô phải ở bên cạnh Ấn Dực Phàm một giây một phút nào nữa. Cậu nói sẽ tìm sự trợ giúp từ cảnh sát, cậu nói sẽ tự thu thập bằng chứng để vạch trần Dực Phàm. Điều này Thiên Băng không tán thành, cô trở nên tức giận, cô muốn cậu phải rời khỏi đây trước, bảo cậu đừng nhúng vào chuyện này nhưng cậu lại khăng khăng trái lời cô. Cuối cùng cả hai lại được một trận cải vả, không ai chịu nghe ai, cô nóng giận nắm túi xách đùng đùng đóng sầm cửa bỏ về, còn cậu thì lại nghiếng răng đấm liên tục vào tường để trúc giận.

Hiện giờ Thiên Dịch nhớ lại chuyện này, cậu không thể ngừng nghĩ, vì vậy mới móc điện thoại ra quay số gọi cho cảnh sát Mộc, nhưng thật kì lạ vì mới sớm đã nhận được thông báo không thể liên lạc, số máy lại tạm khóa.

Thiên Dịch ngạc nhiên, lúc này còn tưởng cảnh sát Mộc đã đổi số, không có gì để nghi ngờ.

Lát sau, một mình cậu chạy đến đồn cảnh sát, tự tiện xông vào một phòng làm việc, mới vào trong đã đòi gặp cảnh sát Mộc, nhưng ai nấy đều im lặng nhìn cậu với hàng chục con mắt lạ kì. Cậu nhíu mày không hiểu, viên cảnh sát A Điền trong số đó đi tới, nói:

“Cậu không xem tin tức sao? Ông ấy mất rồi”

Thiên Dịch sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, lập tức nắm cờ vạt của A Điền lên, ghì sát mặt lớn giọng:

“Anh đang nhầm với ai rồi sao? Tôi đang tìm cảnh sát Mộc!”

Nam cảnh sát A Điền dù bị túm cờ vạt nhưng vẫn làm vẻ hửng hờ, đáp:

“Cục trưởng cục cảnh sát hình sự là Mộc Khải, cũng là sếp của tôi. Ông ấy thật sự đã chết rồi”

Lúc này Thiên Dịch mới cứng mắt, buông lỏng cờ vạt A Điền, bủn rủn thất thần hỏi:

“Khi nào?”

A Điền vừa nắm cờ vạt mình chỉnh chu lại vừa đáp:

“Một tuần trước, có nhân chứng kể lại rằng sau khi ông ấy gặp một cậu thanh niên ở quán cafe, không lâu sau cậu thanh niên đi mất, tên sát nhân hàng loạt Cao Chí Hòa đã cầm súng chạy đến rồi bắn ông ấy ngay từ bên ngoài lớp tường kính. Tổng cộng phát đạn hắn bắn ra là bốn lần nhưng chỉ có hai lần trúng vào bụng ông ấy, vì mất quá nhiều máu nên ông ấy đã tử vong tại chỗ”

Thiên Dịch lúc này như chết sửng, dựa theo sự việc được kể, thì hôm đó người gặp cảnh sát Mộc cuối cùng chính là cậu. Vì trông thấy bảng tin công khai đính hôn của Thiên Băng nên cậu đã vội vã chạy đi mất, sau đó thì uống rượu say xỉn rồi sốt li bì mấy ngày liền, vì thế tin tức cảnh sát Mộc đã qua đời cậu mới không hay không biết.

Răng hàm cậu từ từ nghiếng chặt, hai tay siết mạnh căm phẫn, biết không lí nào cảnh sát Mộc lại bị nhắm tới như vậy, thầm đoán kẻ đứng sau không ai khác chính là Dực Phàm.

A Điền vẫn còn đang nói luyên về vụ việc hiện trường khi cảnh sát Mộc tử vong nhưng Thiên Dịch chẳng còn để tâm nghe mấy. Đột nhiên, cậu nghoảnh lưng rồi chạy ra khỏi phòng khiến A Điền phải bất bình nhíu mày vì khó hiểu.

Hơn 20 phút sau, Thiên Dịch chạy vào khu nghĩa trang dành cho các chiến sĩ cảnh sát. Phong cảnh nơi đây vô cùng lạnh lẽo, gió thổi lung lay các ngọn cây. Cậu đi dọc qua hai dãy mộ, liếc qua liếc lại, cuối cùng cũng trông thấy một chiếc mồ mới toanh được cắm ba cây nhang đang cháy, bốc các luồn khói mỏng bay lượn như rồng trước bia, trên mộ có khắc hai chữ rất rõ ràng. “Mộc Khải”

Cậu đứng sửng sờ trước đó, hai mắt căng to. Ngày cuối cậu gặp cảnh sát Mộc là tuần trước, vậy mà bây giờ cậu không thể nhìn thấy ông ấy nữa, tất cả những gì sót lại chỉ là nấm mồ mới xây trước mặt này.

Ba nén nhang đang cháy được cấm trong bát lưu hương trước tấm bia kia, có vẻ như có ai đó vừa mới thắp nhang cho ông ấy.

Cậu vì đến đây quá vội vã, không mang theo nhang cũng không mang theo hoa, chỉ có thể gục mặt trước chiếc mồ, nhép nhép miệng, nhả một câu quặn thắt:

“Là tôi đã hại ông”

Cả bầu trời bây giờ tối om, quanh nghĩa trang này chỉ có mỗi tiếng gió và một chàng trai đang đứng hiu quanh nơi đó.

Cậu cười nhạt, đau thương nhìn nấm mồ.

“Quả nhiên không thể nhờ cậy vào ai khác. Lẽ ra ngay từ đầu tôi nên làm một mình mới phải. Cảnh sát Mộc, thành thật xin lỗi. Muộn như vậy mới biết ông đã mất. Từ bây giờ hãy yên nghỉ nhé”

Gần đó, đằng sau các bia mộ khác, có một hình bóng của một người đàn ông đang ngậm điếu thuốc, ánh mắt hướng về phía chàng trai đang ngồi trước tấm bia kia. Điếu thuốc tàn rơi xuống, người đàn ông giẫm chân lên đè nhẹp rồi bước tới chỗ Thiên Dịch, nhẹ giọng lên tiếng:

“Kể từ khi ông ấy mất, cậu là người đầu tiên đến đây”

Thiên Dịch có chút giật mình, liếc mắt sang nhìn người đàn ông cao ráo đột ngột xuất hiện và đang bước tới gần kia, hỏi:

“Anh là ai?”

Lĩnh Hàn đút hai tay vào túi quần, ánh trăng trên đỉnh đầu dạ xuống sáng nửa gương mặt bên trái của anh ta, trông ma mị lạ thường.

“Tôi là cháu nuôi của ông ấy, người đang nằm trong cái mồ trước mặt cậu”

Thiên Dịch nhíu mày, trước giờ chẳng hề biết cảnh sát Mộc có cháu nuôi, càng không biết người thân của ông như thế nào, cậu mấp môi hiếu kì: “Cháu nuôi sao?”

Lĩnh Hàn nói:

“Chú Mộc không có gia đình, tuy nhiên ông ấy đã nhận nuôi tôi khi còn nhỏ. Tôi là người thân duy nhất của ông ấy. Cứ gọi tôi là Lĩnh Hàn”

Thiên Dịch đứng dậy, nhìn lại ba nén nhang đang cháy trước bia cảnh sát Mộc, cũng đoán nhanh có lẽ người trước mặt này vừa thắp cho ông ấy.

Cậu chũng mắt xuống, cảm thấy tội lỗi vì nghĩ mình là người gián tiếp gây ra cái chết cho cảnh sát Mộc, bèn nói:

“Xin lỗi vì đã đến đây trễ, tôi cũng chỉ vừa mới biết ông ấy mất”

Lĩnh Hàn cười nhẹ:

“Trước khi chú Mộc mất, tôi đã nghe được những chuyện của cậu từ ông ấy. Tôi muốn hỏi cậu một điều, cái chết của chú Mộc có liên quan đến ai khác sao?”

Thiên Dịch kiệm lời không muốn nói, mà lại lạnh lùng bước qua Lĩnh Hàn, đáp hồi:

“Chẳng phải ông ấy đã bị tên sát nhân đó giết sao? Hỏi tôi câu này làm gì?”

“Đúng là vậy” Lĩnh Hàn cười nhạt dứt câu, sau đó nheo mắt lại, nghiêm nghị nói tiếp: “Nhưng tên sát nhân đó chưa bao giờ dùng súng, vậy mà khi đó hắn lại có súng trong tay, mục tiêu đầu tiên lại là chú Mộc. Không phải rất kì lạ hay sao?”

Thiên Dịch đi xa được vài bước đằng sau, bỗng nhiên khựng lại, chũng lông mày hỏi:

“Anh đang muốn nói tới điều gì?”

“Tôi có thể giúp cậu thay chú Mộc”

Lĩnh Hàn quay người lại nói, nhưng sớm đã nhận được câu từ chối tức thời của Thiên Dịch.

“Không cần. Tôi chẳng muốn ai khác dính dáng tới nữa”

Nói xong, Thiên Dịch lại tiếp tục lê chân bỏ đi. Lĩnh Hàn mới cong môi cười, mặt bộc bạch sự nham hiểm, nói:

“Cậu không thể từ chối được. Bởi vì em gái cậu đã nằm trong tay tôi rồi”

Thiên Dịch giật mình khựng chân, nhắc đến em gái thì cậu đã nghĩ ngay tới Tiểu Tuyết.

Cậu quay người lại nhìn gã đàn ông với mép môi cong vểnh nham hiểm kia, nhướn mày hỏi: “Sao?”

Lĩnh Hàn dần dần thu hồi vẻ xảo huyệt, lạnh lùng nói:

“Cô nhóc đó tạm thời sẽ không về nữa. Cô bé đang bị nhốt ở một nơi rất tối. Yên tâm vì đồng bọn của tôi sẽ không để cô bé chết đói. Nhưng thức ăn thì có hạn, và nó chỉ đủ phần cho ba ngày”

Thiên Dịch nghiếng răng, lớn giọng hỏi:

“Anh rốt cuộc muốn gì hả?”

Lĩnh Hàn rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, mép môi cong lên, đáp:

“Hợp tác với tôi đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.