Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 85: Chương 85




Tiểu Hi Tử kéo vali rời khỏi phòng thì một chàng trai bế Trần Tử Nha đang bất tỉnh nhân sự vội vã lướt qua trước mặt hắn. Bóng dáng đi qua khá nhanh, nhưng khuôn mặt của chàng trai kia đã khiến hắn ngạc nhiên vì có chút ấn tượng.

(Đã gặp ở đâu rồi nhỉ?)

Tiểu Hi Tử quay qua nhìn bóng lưng cậu mà tự hỏi, cảm thấy khá quen quen, chỉ không nhớ là mình đã gặp qua ở đâu rồi.

Hai nữ nhân viên đang tụ tập trước cửa phòng Tử Nha vừa thuê thì tỏa ra lo lắng, họ sợ hãi nói đến chuyện khi có người vừa bị đâm và một người vừa ngã lầu. Nghe vậy hắn cũng nhăn miệng cười ranh mãnh, kéo mũ trùm đầu lên, nắm vali đi khỏi đây thật nhanh trước khi cảnh sát đến.

Ít phút sau, Thiên Dịch đưa Trần Tử Nha tới bệnh viện, sau đó cô ta được các bác sĩ và y tá hỗ trợ đẩy vào phòng cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Lúc theo chân Trần Tử Nha vào khách sạn, vừa tới thì cậu đã nghe một nhân viên nữ chạy xuống bàn lễ tân la hét thất thanh nói có người bị đâm. Với dự cảm không lành, cậu lập tức chạy một mạch lên xem thử, cuối cùng lại phát hiện Tử Nha đang nằm bất động trong phòng, trên bụng còn cắm một con dao chảy đầy máu.

Dù đã đến trễ, nhưng cậu không thể nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức bế cô ta đến bệnh viện, lòng thầm cầu cho cô ta vẫn còn sống, bởi lẽ nếu cô ta chết, tính mạng của Tiểu Tuyết giữa điều kiện của Lĩnh Hàn dành cho cậu cũng gặp bất trở.

Thiên Dịch ngồi gục mặt mỏi mệt bên ngoài hành lang ngay trước phòng cấp cứu. Cậu nghĩ mình sẽ tạm thời theo dõi Trần Tử Nha cho đến khi có kết quả, cũng sẽ đề phòng người của Dực Phàm vì có thể chúng sẽ lại đến đây truy sát cô ta cho bằng được. Trước đó cậu cũng đã gọi cho Trần Từ Dương bằng điện thoại của Tử Nha và thông báo chuyện cô ta bị tấn công cho anh ta biết. Nghe tin em gái mình bị đâm trọng thương, thái độ của Từ Dương cũng sửng sốt tột độ, có nói sẽ tới đây ngay lập tức và cùng cậu xem xét tình hình.

Hơn 22 giờ, lúc này cảnh sát đã đến và bao vây cả khách sạn ban nãy, họ vừa đặt một thi thể nữ mặc đồ nhân viên khách sạn lên băng ca, đắp khăn trắng che lên người rồi cùng nhau khiêng ra ngoài. Lĩnh Hàn cũng có mặt tại đó, anh ta giả tư cách là cảnh sát dò hỏi lễ tân, có người nào thuê phòng vừa rời khỏi đây không? Lễ tân thành thật khai nhận, có một người đàn ông vừa kéo vali rời khỏi đây, khai cả tên đăng kí và hình ảnh người đàn ông đó đưa cho anh ta xem. Sau khi xem tấm chân dung trong tờ giấy thuê phòng kia, Lĩnh Hàn hơi kinh ngạc nhưng rồi cũng thu hồi cảm sắc, cảm ơn lễ tân sau đó thì bỏ đi.

Ngày hôm sau bảng tin thông báo, một cô gái trẻ vừa bị ngã từ tầng sáu xuống đất trong khách sạn x, trên người mặc đồng phục của nhân viên khách sạn nhưng lí lịch vẫn chưa rõ. Thông qua giám định hiện trường, cảnh sát kết luận cô gái trẻ này đã trà trộn vào khách sạn giả làm nhân viên và là hung thủ tấn công Trần Tử Nha vì trên con dao hung khí để lại có dấu vân tay của cô ta, nhưng lí do cô ta ngã từ trên tầng sáu xuống và chết một cách thương tâm vẫn chưa rõ.

Dực Phàm ngồi ở ghế xem tivi đang chiếu bảng tin, tay nâng cốc cafe lên miệng, nhấp nhi giây lát thì mới đặt cốc cafe xuống bàn, liếc sang A Kiên đứng bên cạnh, lạnh giọng hỏi:

“Chuyện này là sao? Trần Tử Nha vẫn còn sống, người chết là Miêu Miêu. Thế này là thế nào?”

A Kiên mím môi vì gã cũng không rõ sự việc, nhìn tivi đang chiếu hình ảnh của Trần Tử Nha và phát thanh viên đang đề cập tin tức nói rằng cô ta đã may mắn qua cơn nguy kịch, hắn đáp:

“Tôi cũng không biết, nhưng có gì đó rất bất thường”

Dực Phàm nhẹ nhàng nhướn mày, A Kiên mặt mày trầm trọng tiếp câu:

“Lẽ ra Trần Tử Nha đã phải chết ở bước đầu tiên nhưng Ấn Thiên Dịch lại xuất hiện rồi cản trở, cứu cô ta kịp thời lúc xe tải đang lao tới. Lần thứ hai Ấn Thiên Dịch lại tiếp tục xuất hiện ở khách sạn rồi bế Trần Tử Nha đến bệnh viện dù cô ta đã bị Miêu Miêu đâm đến trọng thương”

Mép môi Dực Phàm chợt cong lên, lộ ý cười nhàn nhạt, chất vấn:

“Thế tại sao Ấn Thiên Dịch lại có mặt kịp thời kịp lúc như vậy? Kế hoạch này ngoài anh và tôi ra, còn ai biết nữa?”

A Kiên thu tầm mắt xuống đất, khẽ trả lời:

“Chỉ có Victori và Miêu Miêu, bọn chúng được tôi phân công nhiệm vụ sát hại Trần Tử Nha. Ngoài ra không còn ai khác”

Dực Phàm chợt đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cửa sổ đang hắt nắng vàng, tờ mờ nghĩ đến Thiên Băng nhưng cô còn chẳng biết kế hoạch sát hại hai anh em nhà họ Trần của hắn thì làm sao có thể thông báo cho Thiên Dịch đi ứng cứu được.

“Anh Phàm, chẳng lẽ nhị tiểu thư đã nghe lén được kế hoạch của chúng ta, và cô ấy đã âm thầm nhờ Ấn Thiên Dịch ứng cứu thì sao?”

A Kiên đứng phía sau nói trong nghi ngờ, Dực Phàm quay lại nhìn gã, cảm thấy điều này cũng có lí, hắn thật sự không muốn tin, nhưng ngoài cô ra thì còn có ai có thể có cơ hội biết được kế hoạch của hắn giao cho A Kiên chứ.

Lúc này hắn chuyển sang thái độ thờ ơ, bảo:

“Được rồi. Chuyện này tạm dừng, hãy tập trung theo dõi động tĩnh của Ấn Thiên Dịch, tôi muốn biết hắn thường gặp và liên hệ với ai sau khi cảnh sát Mộc chết”

A Kiên ngạc nhiên, gã lộ chút nóng lòng, hỏi:

“Vậy anh em nhà họ Trần không phải giết nữa sao? Thế nguyên nhân Miêu Miêu chết, anh định làm thế nào?”

Dực Phàm nhếch môi, tự suy ra nói:

“Có thể sau khi tấn công Trần Tử Nha thì cô ta lại cảm thấy có lỗi, sợ cảnh sát bắt nên mới nghỉ quẩn nhảy lầu tự sát. Nhìn cách làm việc của cô ta thật thiếu chuyên nghiệp, đâm người khác mà không mang bao tay, để lại hung khí tại hiện trường. Dù cô ta có chạy thoát thì không lâu cũng sẽ bị cảnh sát tìm tới, gây ảnh hưởng đến chúng ta”

Dực Phàm giương mắt nói thêm:

“Bỏ qua chuyện của Miêu Miêu đi. Dường như hành động của chúng ta đang bị Ấn Thiên Dịch nắm bắt, nếu như tiếp tục tấn công Trần Tử Nha, tên nhóc đó cũng sẽ tiếp tục cản trở. Điều bây giờ cần làm là xác định chuyện vì sao Ấn Thiên Dịch lại biết được kế hoạch của chúng ta, nếu thực sự hắn ta được Băng Băng thông báo trợ giúp thì tôi đã không tin rồi”

A Kiên lại ngạc nhiên không tưởng, gã cảm thấy khó hiểu. Trên phương diện này thì chỉ có Thiên Băng là người đáng bị nghi ngờ nhất, vì sao Dực Phàm lại còn bắt hắn phải đi xác định?

Tại bệnh viện, Từ Dương đứng bên ngoài hành lang, nhìn qua khe cửa, thấy Trần Tử Nha mặt mày nhợt nhạt đang yên giấc trên giường hồi sức, anh ta mới quay sang nhìn Thiên Dịch đang ngồi trên ghế chờ gần đó, thành tâm nói:

“Rất cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi, nếu như nó đến bệnh viện muộn một chút, e rằng đã không qua khỏi”

Thiên Dịch cười nhẹ, đáp:

“Không có gì. Chỉ là mọi chuyện có liên quan đến Ấn Dực Phàm, tôi không thể trơ mắt làm ngơ được”

Từ Dương cụp mắt bất an:

“Nếu như ba năm trước ông nội tôi không chấp nhận hợp tác với Ấn Dực Phàm, e rằng hôm nay đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy”

Anh ta tựa lưng vào tường, bất lực rơi nước mắt, nói tiếp:

“Tôi rất sợ em gái của mình sẽ xảy ra chuyện bất trách, thân là anh cả, vậy mà chẳng lo được gì”

Thiên Dịch quan sát anh ta một lúc, rồi nhẹ giọng trấn an:

“Đừng tự trách mình nữa. Em gái anh dù sao cũng còn sống, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ mau chóng bình phục trở lại. Tiện đây tôi có một chuyện muốn hỏi anh, có phải ba năm trước, Dực Phàm đã thương lượng với ông nội anh về chuyện tiền giả có đúng không?”

Từ Dương thoáng đờ người, vốn không muốn nói cho ai biết chuyện này nhưng cảm thấy Thiên Dịch cũng là người của nhà họ Ấn, đành thành thật trả lời:

“Ừ. Vì Ấn tiên sinh và Ấn phu nhân khi còn sống là đối tác làm ăn thân thiết với ông nội tôi, nên sau khi họ mất đi, cuộc làm ăn của đôi bên cũng bị dừng lại. Không lâu sau Ấn Dực Phàm đến nhà chúng tôi, tự xưng là con nuôi của Ấn Nhật Thiên tiên sinh, hắn đề nghị với ông nội tôi, muốn ông tôi phải in ra 500 tỷ tiền giả giao cho hắn. Ông nội tôi khi đó rất bất ngờ, 500 tỷ thật sự quá nhiều, ông không tin hắn thật sự muốn vậy nhưng hắn đã đưa cho ông rất nhiều tiền mặt, nói số đó là phần cọc trước. Sau khi 500 tỷ được làm xong và thành giao, Ấn Dực Phàm lại đến và muốn ông tôi cho hắn tham gia vào công đoạn in tiền, ông tôi lại không muốn bí mật này bị lộ cho người ngoài nên đã không đồng ý. Lúc đó Ấn Dực Phàm lại tự ra quyết định, hắn nói muốn kết hôn với Tử Nha em gái tôi, hắn còn nói sau khi kết hôn, một phần tài sản của nhà họ Ấn sẽ chia cho nhà họ Trần xem như là sính lễ. Ông nội tôi vì số tài sản đó mà cảm thấy ưng ý hắn, liền chấp nhận lời đề nghị, nhưng Tử Nha khi đó vẫn chưa tốt nghiệp nên ông đã thành giao với hắn thời hạn ba năm sau khi Tử Nha hoàn thành việc học hành, ông mới cho hắn và Tử Nha kết hôn. Nhưng để đề phòng hắn lừa mình, ông đã bắt hắn kí vào một hợp đồng khế ước, sau ba năm nếu hắn không lấy Tử Nha làm vợ, thì mọi tài sản của nhà họ Ấn sẽ thuộc về nhà họ Trần và hắn không được giữ lại dù chỉ một xu. Ấn Dực Phàm lúc đó rất nghe lời, hắn không suy nghĩ nhiều mà lập tức kí vào bản hợp đồng làm ông nội tôi rất ngạc nhiên, biểu hiện của hắn lúc đó không hề quan tâm đến tài sản của gia đình mà chỉ mong muốn bản thân được ông nội tôi cho tham gia vào công cuộc in tiền giả. Vì cảm thấy hắn khá nghe lời nên ông tôi đã đồng ý, ông đã dạy cho hắn mọi thứ để có thể làm ra tiền giả, cả nơi làm việc của ông. Mối làm ăn của hai bên cũng khá thuận lợi, hắn giúp ông xuất tiền giả ra ngoài bán, vì vậy lợi nhuận thu vào khá cao. Nhưng sau ba năm, hắn lại không giữ lời, hắn đã chối bỏ lời hứa sẽ kết hôn với Tử Nha, ngược lại còn sát hại gia đình tôi. Thật không thể tha thứ!”

Từ Dương bỗng nhăn mặt căm phẫn, tay đấm mạnh qua bên tường để trúc giận. Thiên Dịch bình thản ngồi lắng nghe, cậu đoán nếu Dực Phàm lật mặt sau ba năm như vậy thì có lẽ hắn đã đạt được mục đích và vốn không còn cần nhà họ Trần nữa rồi.

Dực Phàm muốn biết cách làm tiền giả, một mình tự tạo lợi nhuận riêng, chấp nhận tàn sát nhà họ Trần, cuối cùng thì hắn chỉ muốn thế thôi sao?

Thiên Dịch từ thầm trong đầu, hay là hắn đang có một mục đích khác?

Ai cũng biết nhà họ Trần đang rất hưng vượng, tiếng tăm lớn nhất nhì trong nước. Nếu sau khi nhà họ Trần tuyệt vong, cũng có thể Dực Phàm sẽ thay thế nhà họ Trần, lấy danh nhà họ Trần để thu hút các đối tác làm ăn rồi giúp hắn lên địa vị cao nhất trong xã hội.

Nghĩ tới đây Thiên Dịch bỗng giật mình, cậu đoán đây cũng có thể là kế hoạch của Dực Phàm trong mai sau. Vậy có nghĩa cậu phải bảo vệ Trần Từ Dương và Trần Tử Nha cho thật tốt, nếu không sau khi hai người họ chết, mục đích của Dực Phàm sẽ được khai triển.

Tuy nhiên thì đây chỉ là suy đoán của cậu, một kẻ độc ác như Dực Phàm thì chắc chắn phải có một tham vọng rất lớn. Trong tay hắn hiện giờ đã sở hữu cả gia sản của nhà họ Ấn với tư cách là anh cả, một mình nắm điều hành cả một tổ chức tội phạm quyền lực nhưng tiếng tăm của hắn ít được người đời biết đến. Bởi lẽ họ chỉ biết hắn với cái danh là anh trai của Ấn Thiên Băng, là vị hôn phu của cô mà thôi. Nếu như suy đoán của cậu là đúng, thì Dực Phàm chỉ lợi dụng nhà họ Trần vì tập đoàn Trần Thị đang có tiếng lớn trong nước. Sau khi nhà họ Trần biến mất khỏi thế giới này, việc làm ăn của hắn sẽ khá hơn. Chẳng bao lâu nữa, khi đã có thật nhiều tiền, thì đất nước này sẽ bị hắn dễ dàng thâu tóm. Tương lai của mọi người sẽ trở nên tối tăm, dưới sự giám sát của Ấn Dực Phàm, người người đều phải kính nể và sợ hãi hắn.

Thiên Dịch chợt đứng dậy, quay qua nhìn Trần Từ Dương, hỏi:

“Bản hợp đồng đó, anh vẫn giữ bên người sao?”

Trần Từ Dương cảm thấy ngạc nhiên, rồi lắc đầu đáp:

“Không. Tôi đã giao nó cho luật sự An rồi, vì ông ấy sẽ giúp tôi thu hết mọi tài sản của nhà họ Ấn”

Thiên Dịch mỉm cười ngây ngô, lại hỏi:

“Vậy anh có bản sao không?”

“Để làm gì chứ?”

Từ Dương nhướn mày khó hiểu thì ý cười của cậu lại càng sâu hơn, lộ một vẻ bí hiểm, cậu đáp:

“Nếu như anh không muốn mình và em gái mình bị Ấn Dực Phàm tiếp tục truy sát thì đưa cho tôi một bản sao tương tự đi. Tôi sẽ biến nó giống hệt như bản gốc”

...

Người đứng sau nhà họ Trần trong xã hội này chính là tập đoàn KO, được quản lí dưới một tay Trương Bác Phong, một tập đoàn chuyên nhập và xuất khẩu các dòng xe oto thể thao nổi tiếng.

“Trương tổng, xin hỏi ông định sắp cho ra mắt dòng xe nào vậy ạ?”

Một nữ phóng viên đang cầm micro phỏng vấn Trương Bác Phong giữa diễn đàn, đằng sau còn có một đám kí giả đang cầm máy quay và máy chụp ảnh hướng đến ông ta. Trương Bác Phong có thần hình béo đặn, bề ngoài đã 52 tuổi, mặt tròn và có ria mép, luôn thích mang kính gọng dát vàng để tỏa ra thượng đẳng.

Trương Bác Phong tự tin trả lời phỏng vấn:

“Về chiếc xe sắp ra mắt đó tôi tạm thời giữ im lặng cho đến khi buổi khai mạc diễn ra. Tạm thời tôi cũng xin tiết lộ, chiếc xe lần này chính là hàng hiếm và chỉ sản xuất đủ năm chiếc cho những ai may mắn có được. Đồng thời vào buổi ra mắt, tôi sẽ tổ chức một phiên đấu giá dành cho các nhà tài phiệt. Là những ai sẽ sở hữu năm chiếc siêu xe thể thao này đây nhỉ? Tôi nóng lòng quá đi mất”

Trương Bác Phong nói xong, một người vệ sĩ đầu trọc mặc vest đen, mang kính râm chợt ghé miệng sát bên tai ông, thì thầm:

“Trương tổng, ngài có điện thoại”

Nghe vậy Trương Bác Phong liền giơ tay ra hiệu với đám phóng viên, cười cười lịch sự nói:

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại xong sẽ trả lời các vị ngay”

Sau đó ông ta quay đi với tên vệ sĩ, ra cách xa khỏi đám phóng viên vài mét rồi mới nhỏ giọng hỏi:

“Là ai gọi trong lúc này vậy?”

Tên vệ sĩ kia đưa điện thoại tới cho ông ta, đáp:

“Là Ấn Dực Phàm thưa ngài”

Mặt Trương Bác Phong lộ vẻ hơi khó chịu, mới nhận điện thoại rồi ấn phím nhấc máy, lên tiếng:

“Là cậu sao? Có việc gì vậy?”

Giọng Dực Phàm bên kia vọng ra khỏi loa, hỏi:

“Ngày nhận hàng, ông định bao giờ lấy?”

Trương Bác Phong nheo mắt suy nghĩ chốc lát, nếp nhăn đều hiện đầy ra trên mặt. Ông ta nghĩ xong thì mới trả lời:

“Vào lễ khai mạc ra mắt con xe mới của tôi, tôi sẽ nhờ người lấy hàng. Cậu thấy thế nào?”

“Tức là ba ngày nữa nhỉ? Tôi thì không thành vấn đề, vấn đề là ông đấy. Trương tổng, tôi có được quyền tham gia lễ khai mạc của ông không? Sau khi tham dự, chúng ta sẽ trao đổi với nhau một chút chuyện”

Dực Phàm vui vẻ nói, Trương Bác Phong cũng cười cười khảo khí đáp lại:

“Tất nhiên là được. Cậu có thể đến dự buổi ra mắt con xe mới của tôi. Nhân tiện hôm đó tôi sẽ tổ chức một phiên đấu giá, tôi rất hi vọng cậu sẽ tham gia”

“Tốt. Vậy thì hẹn ông ba ngày nữa”

Cuộc gọi đến đây thì kết thúc, đầu dây bên kia đột ngột ngắt đi, Trương Bác Phong liền thay đổi sắc mặt, nụ cười vui vẻ lúc nãy cũng bị thu hồi thành vẻ mặt lo lắng.

“Trương tổng, ngài làm sao vậy?”

Tên vệ sĩ đã nhận ra biểu hiện kì lạ của ông ta nên bèn hỏi, Trương Bác Phong nheo mày nghiêm nghị, nói:

“Tên này làm ăn với tôi lâu như vậy rồi, cảm thấy rất có ích. Nhưng bí mật tôi mua tiền giả từ hắn chưa chắc sau này sẽ được giữ kín. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, tiếng tăm của tập đoàn KO sẽ bị giẫm đạp”

Tên vệ sĩ nghe vậy nhưng cũng thấu được ý ông ta, bèn nhỏ giọng nghiêm túc, hỏi:

“Vậy ngài muốn thế nào?”

Trương Bác Phong láo liếc mắt xung quanh, nhận thấy không có ai để ý đến cuộc trò chuyện của ông ta. Lúc này ông mới nhìn tên vệ sĩ, gian tính nói:

“Sau khi xong cuộc giao dịch, lấy được mười tỷ tiền giả thì hãy giết hắn đi. Lần này nữa thôi, giữa tôi và hắn sẽ chấm dứt quan hệ làm ăn. Phải triệt cho sạch sẽ đấy”

Tên vệ sĩ nghe vậy cũng gật đầu, đáp một tiếng “vâng” bằng chất giọng lạnh tanh.

...

Buổi tối. Thiên Băng đang ngâm mình ở bể bơi, trên người khoác bộ bikini màu kem, làn da trắng nõn, bầu ngực căng tròn, làm đám thuộc hạ đứng xung quanh canh gác nghiêm trang cũng phải liếc mắt nhìn trộm cô trong mê mẩn.

Dực Phàm từ cửa sau đi ra, tiến lại bể bơi cô đang ngâm, liền ra lệnh cho tất cả bọn thuộc hạ đứng gần đó rời đi mất.

Đám thuộc hạ vừa di tản bỏ đi, chỉ còn lại Dực Phàm đứng trên bờ. Lúc này hắn mới cởi áo ngoài ra chỉ chừa lại chiếc quần đùi rồi leo xuống hồ bơi cùng cô.

Tóc cô đã ướt, dáng vẻ như tiên nữ, chờ đợi hắn đang di chân tới gần mình ở giữa hồ. Tới nơi, hắn liền vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại sát với người mình, cười quỷ quyệt hỏi:

“Thế nào rồi? Món quà của anh đâu?”

Cô nghiêng mặt, cong môi yêu nghiệt nhìn hắn, đáp:

“Để trong phòng rồi. Lát nữa sẽ đưa cho anh”

“Em tắm bể bơi giờ này không cảm thấy lạnh sao?”

“Không. Cảm thấy rất mát mới phải”

Sau đó cô vơi nước hất lên mặt và tóc hắn, cười tinh nghịch. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô, sau đó thì đặt tay lên má cô, nhẹ nhàng ve vuốt. Thiên Băng ở trước mặt hắn là một ngọc nữ xinh đẹp, hôm nay cô lại còn mặc áo tắm khiến hắn vô cùng hưng phấn. Thật sự có hàng ngàn mĩ nữ bên ngoài, nhưng trong mắt hắn, Thiên Băng chính là độc nhất vô nhị. Hắn nghiêng mặt tiến sát, trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi từ từ trở nên mãnh liệt. Bàn tay còn lại hắn khoác hờ bên eo cô, cô cũng không tránh né, thả lỏng bản thân tiếp nhận nụ hôn của hắn, nhắm mắt rồi cường điệu động tác ở môi và lưỡi, xem hắn thật sự như là bạn trai của mình.

Cả hai chìm đắm thân mật dưới bể hơi, xung quanh không một ai khác. Ánh đèn neon trên cao soi xuống, cả hai đều đã ướt cả tóc lẫn mặt.

Thật lâu sau, hắn mới thả môi cô ra, thở hổn hển thì thầm:

“Anh yêu em. Cả đời này anh chỉ muốn phó thác bản thân mình cho em. Tất cả những gì của anh đều sẽ thuộc về em”

Cô nhăn viền mắt lại, ve vuốt ngón tay trên ngực hắn, hỏi thử:

“Mạng của anh thì sao?”

Hắn lặng thinh vài giây trước câu hỏi kì lạ này, tất nhiên hắn không thể để cô giết mình, càng không muốn bị cô lừa mãi như thế. Từ chuyện chiếc USB mà A Kiên đưa cho, hắn đã kiểm tra và không thấy bên trong có gì nên cũng đã đoán ra được là cô đã đánh tráo nó để qua mặt A Kiên.

Tuy nhiên hắn vẫn chưa thể đoán ra cô lấy mớ tài liệu đó để làm gì. Nếu giao nó cho cảnh sát thì khác gì cô tự tố cáo luôn cả bản thân.

Suy cho cùng Dực Phàm vẫn không hiểu ý định của cô, từ sau chuyện đó, hắn bắt đầu nghi ngờ và để ý đến cô nhiều hơn ngày thường.

Thấy cô đang chờ mình trả lời câu hỏi kì lạ ấy, hắn suy nghĩ chốc lát rồi cũng trầm thấp giọng, đáp: “Tùy ý em”

Thiên Băng không phải không nhận ra sự do dự từ câu trả lời của hắn, cô vén tay lên cằm chợt cười khẩy một tiếng:

“Anh suy nghĩ lâu như vậy thì chắc là trả lời không thật lòng rồi nhỉ?”

Hắn cong môi, điềm tĩnh đáp hồi:

“Biết làm sao được. Mạng sống chỉ có một thôi mà”

Cô thở dài rồi tỏa vẻ chán chường, hỏi:

“Chúng ta dù gì cũng đã đính hôn. Vậy khi nào anh mới cho em một hôn lễ hoành tráng đây?”

Dực Phàm sực ngạc nhiên, vì trước giờ khi hắn đề cập đến việc kết hôn, cô đều cười mỉa mai từ chối hắn, ấy vậy mà lần này cô lại tự miệng hỏi câu này khiến hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Em thật sự muốn kết hôn?”

Hắn ngơ ra hỏi, cô nhìn đi nơi khác, giả vờ ngại ngùng nên không nói gì. Dực Phàm để ý biểu hiện của cô, hắn mới khẽ cười:

“Nếu như kết hôn vào lúc này, chẳng phải sự nghiệp của em sẽ bị ảnh hưởng sao?”

“Nếu như kết hôn âm thầm thì có lẽ được, chờ đến thời cơ thích hợp, chúng ta sẽ công khai. Hoặc tới lúc đó em sẽ rời khỏi ngành giải trí, như vậy thì không cần phải lo lắng gì nữa”

Thiên Băng bày tỏ ý kiến, nhưng Dực Phàm lại không tin cô thực sự muốn từ bỏ con đường tỏa sáng này, hắn suy đoán chắc là do lời đe dọa của Selena đối với cô nên cô mới chấp nhận từ bỏ dễ dàng làm vậy. Hắn hỏi thử:

“Đó chẳng phải là ước mơ của em sao? Sao lại chọn rời khỏi?”

Thiên Băng lưu mình xuống dưới nước, chừa mỗi phần đầu trên mặt hồ, cô nghĩ một chút rồi đáp:

“Nếu như vì công việc, em không dám chắc mình sẽ làm tốt vai trò của một người vợ. Đặc biệt là sau khi kết hôn, em không muốn anh phải lo lắng nữa. Em muốn làm một người vợ tốt, sau đó chúng ta sẽ có con, cùng nhau tạo nên một gia đình. Đó không phải là điều mà anh muốn sao?”

Dực Phàm chợt cảm thấy bất ngờ, trong lòng hắn như được cô sưởi ấm. Thuở nhỏ hắn luôn muốn có được một gia đình ấm êm, mong muốn đó đã ảnh hưởng đến tâm trí hắn. Trái tim hắn trước đây vô cùng nguội lạnh, cảm xúc trong hắn là đống ích kỉ và nhỏ nhen. Có thể vì ảnh hưởng từ xã hội và gia đình ruột thịt của mình nên hắn đã luôn cảm thấy cô đơn. Chứng kiến ba và mẹ xung đột cải vả, bạo lực gia đình, lời nguyền tiếng rủa của hàng xóm khiến hắn trở nên mất lòng tin với xã hội và trở thành một con người tàn nhẫn. Nhưng chỉ cần một lời ngon ngọt của Thiên Băng, đám mây mịt mù như khói đen trong trái tim hắn đều bị xua bay tảng phất.

Hắn động lòng trước cô, càng không tin cô là đang lừa dối hắn. Nếu như cô muốn lừa hắn, thế thì nhắc đến chuyện kết hôn làm gì.

Hắn đặt tay lên xoa đầu cô, dịu dàng nói:

“Anh hứa với em. Anh sẽ cho em một hôn lễ lớn nhất đất nước này. Được chứ?”

Thiên Băng mỉm cười rồi gật đầu, cả hai trò chuyện luyên thuyên một lúc thì hắn mới bế cô lên khỏi bể bơi, sau đó đặt cô xuống đất, dùng chiếc khăn to chạng vạng do thuộc hạ mới mang tới đắp lên người cô rồi bảo:

“Chúng ta về phòng thôi”

Cô mỉm cười gật đầu: “Ừm”

...

Lên tới phòng, cô thay đồ khác, hắn cũng vậy.

Cô lục lọi túi xách mình một chút, lôi ra một cái hộp nhỏ rồi đi tới đưa trước mặt Dực Phàm, nói: “Của anh này”

Dực Phàm nhận lấy, giả vờ hỏi thử:

“Bên trong là gì vậy?”

“Mở ra đi rồi biết”

Cô dứt lời, liền đi lại bàn trang điểm ngồi xuống, vốn chẳng thèm xem sắc mặt bất ngờ của hắn khi mở món quà ra mà chỉ tập trung ngồi trước gương thoa kem dưỡng ẩm cho da mặt.

Dực Phàm cũng tự mình mở hộp, hắn vốn đã biết bên trong là gì rồi nhưng sẽ định giả vờ bất ngờ cho cô vui. Hộp vừa mở ra, vật lấp lánh mới toanh bên trong liền xuất hiện thì hắn lại trở nên bất ngờ hơn mà không cần phải giả vờ như mình đã dự tính.

Hắn nhìn thấy một chiếc đồng hồ bên trong, nhưng kiểu dáng và màu sắc đều khác với cái mà hắn đã mở ra xem lúc đầu.

Thiên Băng ngồi ở bàn trang điểm, chấm kem dưỡng da thoa thoa lên mặt, nhìn hình ảnh phản chiếu của hắn ngồi trên giường qua gương, hỏi:

“Có thích không?”

Vẻ mặt Dực Phàm như cứng đờ đi hẳn, hắn không thể nở nụ cười nổi mà chỉ trân mắt nhìn món quà bên trong hộp.

Thiên Băng thấy hắn im lặng, cứ tưởng hắn xúc động quá nên hóa câm. Cô thoa kem xong, đứng dậy đi tới nói:

“Để em đeo cho anh”

Cô ngồi xuống cạnh giường, tự động nắm tay hắn lại rồi đeo chiếc đồng hồ kia vào.

Cho đến khi đồng hồ mang vào tay, cô ngẩn mặt nhìn hắn, nhưng sắc mặt hắn vẫn cứng cơ ra không biểu cảm, cô nghiêng đầu, sờ tay lên má hắn nhéo một cái nhẹ như ưng nựng, hỏi:

“Không thích sao?”

Nét gượng gạo của Dực Phàm liền hiện ra, hắn vờ mỉm cười vui vẻ, nói:

“Không. Anh thích lắm”

Cô cũng cười lại với hắn, sau đó thì đứng dậy tắt đèn phòng đi, bật chỉ mỗi đèn ngủ. Như mọi ngày, cô tự động tiến lại, hạ thấp đầu hôn lên má hắn một cái rồi nói:

“Vậy thì ngủ đi. Chúc anh ngủ ngon”

Hắn ngồi yên ra đấy không nói gì, cô đã cảm thấy kì lạ, nhưng cũng đành nằm xuống giường kéo chăn lên người rồi nhắm mắt ngủ, còn hắn thì lại cảm thấy lòng mình như tái tê đi.

Hắn lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng, không biết là đi đâu. Bóng dáng Dực Phàm vừa khuất ra khỏi cửa, Thiên Băng cũng ngồi bật dậy vì cảm thấy Dực Phàm có chút hơi lạ, cô liền vén chăn sang một bên rồi đi theo hắn.

Dực Phàm ra ngoài sân vườn đứng một mình, hít một hơi sâu rồi thở ra.

Hắn cảm thấy đau lòng, dù chỉ là một sự nghi ngờ chưa có xác minh. Hắn nhận biết cô đã đổi đồng hồ khác tặng hắn, còn chiếc đồng hồ thật sự thì không biết cô đã mang nó cho ai. Trong lúc này, người mà hắn nhận biết đầu tiên chính là Thiên Dịch, bởi vì ngoài cậu ra thì Thiên Băng chẳng còn quan tâm một ai khác.

Chợt nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay sang thì thấy cô, liền nở nụ cười gượng, hỏi:

“Chẳng phải em đã đi ngủ rồi sao? Sao lại còn ra đây?”

Trong lòng Thiên Băng có chút sợ sệt, đứng lại không dám tiến thêm, hỏi:

“Còn anh thì sao? Sao lại không ngủ?”

“Em có gì giấu diếm anh không?”

Hắn đường đột hỏi cô, cô hơi rợn mình, nghĩ không lẽ hắn đã phát hiện chuyện chiếc đồng hồ rồi?

Nhưng dù vậy cô vẫn giả vờ ngây thơ, hỏi ngược lại hắn:

“Em thì có gì để giấu chứ. Anh làm sao vậy?”

Hắn nghẹn nấc lòng, không nói gì nữa, tiến bước đến gần cô, nhưng rồi không đứng lại trước mặt cô mà lách qua cô rồi đi tiếp về phía trước.

Cô ngờ ngợ cảm thấy sợ, đoán chắc chắn hắn đã biết chuyện rồi, liền quay lại cất tiếng gọi lớn: “Dực Phàm”

Hắn đứng lại, quay đầu, lạnh lùng hỏi: “Làm sao?”

Cô giữ bình tĩnh, nén cơn nghi trong lòng, chất vấn hắn:

“Anh đã mở chiếc hộp đó xem trước rồi phải không?”

Hắn bình thản, hạ thấp giọng: “Ừ”

“Vì vậy cho nên anh mới sinh nghi, anh nghĩ rằng em đã mang tặng chiếc đồng hồ đó cho Thiên Dịch?”

Cô nhướn mày nghi vấn, hắn lạnh lùng đáp lại:

“Còn không phải sao?”

Cô cười nhẹ, trả lời:

“Tất nhiên là không rồi”

Cô từ từ bước tới, giải thích:

“Lúc đầu em đúng là mua nó, nhưng hôm qua ở nhà vệ sinh trong công ty, em đã làm rơi chiếc hộp xuống bồn rửa mặt, vì vậy chiếc đồng hồ bên trong bị ướt và kim không chạy nữa. Vì đã hứa với anh hôm nay phải mang quà về cho anh nên em không nỡ đưa anh chiếc đồng hồ hỏng đó. Em đã ghé cửa hàng vào lúc sáng và đã đổi lại mua cái khác cho anh. Chuyện chỉ có như vậy”

Mây đen trong lòng Dực Phàm vừa phân tán đi bớt, nhưng sự nghi ngờ vẫn không thể xua nguôi, dù vậy hắn vẫn tạm bỏ qua cho cô, hỏi:

“Thật sao?”

Cô gật đầu:

“Thật. Không tin em sao?”

Dực Phàm nửa tin nửa không, dù câu chuyện cô đưa ra nghe rất hợp lí.

“Được rồi. Chúng ta vào phòng ngủ thôi. Anh xin lỗi vì đã trở nên như vậy”

“Không sao. Anh hiểu lầm cũng đúng thôi. Đều là lỗi tại em mà”

Hắn cười nhẹ, trầm thấp giọng hỏi:

“Băng Băng, nói anh nghe, em cần gì nhất?”

“Em chỉ cần anh thôi”

Cô vui vẻ dỗ ngọt hắn, hắn mới véo đầu mũi cô hỏi:

“Em từ bao giờ lại khéo miệng như vậy?”

“Từ khi là người của anh đấy”

Dực Phàm bật cười, hắn cuối cùng cũng cười lên, thấy vậy cô liền nhẹ lòng hẳn.

Hắn choàng tay lên vai cô, kéo đi nói:

“Ngày mai anh sẽ ra ngoài cả ngày”

“Anh đi đâu?”

Cô tò mò hỏi, hắn nhìn về phía trước, nghiêm túc trả lời:

“Giao dịch với lão họ Trương đó”

Cô ngạc nhiên, phản ứng không đến mức thái quá, nhưng cũng không ngờ thời gian giao dịch lại nhanh như vậy. Cô còn chưa thông báo gì cho Tiểu Hi Tử, cũng chưa nghĩ ra kế hoạch bỏ trốn hay là sẽ dùng chiếc USB đã mất công cất giấu đưa cho cảnh sát để tố cáo Dực Phàm. Thực tế thì ngày giao dịch thực sự còn đến tận ba ngày nữa, lí do Dực Phàm nói dối thì cũng chỉ vì hắn đang muốn thử lòng cô. Hắn muốn xem thử ngày mai cô sẽ làm gì.

Cô bày tỏ hiếu kì, hỏi:

“Nhanh vậy sao?”

Hắn đáp:

“Ừ. Kiếm được nhiều tiền hơn nữa, anh sẽ mang em rời khỏi đây. Anh dự định sẽ xây một căn nhà trên núi rồi mang em về ở. Sau đó chúng ta cùng sống một cuộc sống như các gia đình bình thường khác”

Thiên Băng khẽ cười, hỏi:

“Anh lo xa vậy sao? Thế còn công việc?”

Dực Phàm thản nhiên nói lên ước muốn, đáp:

“Không cần phải làm nữa. Anh có thể thư thả ở nhà cả đời với em. Sinh một bày con, vậy là đủ rồi”

Nghe hắn nói dự định tương lai của mình, cô liền cảm thấy dường như Dực Phàm đã kiếm được một khối tiền rất lớn nên mới có thể ước mơ xa vời như vậy.

Cô bỗng dừng chân không đi tiếp, thu tầm mắt lo lắng xuống đất, nói:

“Nhưng em cảm thấy rất bất an”

Hắn cũng dừng bước theo cô, ngạc nhiên hỏi:

“Sao vậy?”

Cô bỗng nắm đôi bàn tay hắn, bày tỏ lo lắng:

“Lần trước anh đi Nhật Bản, có nhờ Tiểu Hi Tử đưa em đến khách sạn ngủ tạm qua đêm. Hôm đó có một kẻ lạ đã gọi cho em đấy”

Dực Phàm sực ngạc nhiên, liền nghi vấn:

“Là ai vậy?”

“Em không biết. Giọng nói của hắn rất khó nghe, giống như đã chỉnh giọng vậy”

Thiên Băng thản nhiên nói cho hắn biết về kẻ kì lạ đó, Dực Phàm mới nghe đã kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng giữ lại vẻ điềm tĩnh hỏi:

“Thế hắn nói gì?”

Cô nheo mắt lại, nghiêm túc trả lời:

“Hắn muốn em hợp tác với hắn để lật đổ anh”

Dực Phàm không chừa một giây để cô suy tư, hắn lại chất vấn:

“Vậy em trả lời thế nào?”

Cô mỉm cười ngây ngô, đáp:

“Em từ chối, còn sợ rằng hắn là kẻ lừa đảo. Nhưng với cách làm việc của hắn, em nghĩ hắn rất muốn bắt anh đấy”

Dực Phàm bỗng trầm mặc đi, lúc nãy hắn đã đoán ra người mà Thiên Băng đang nói chính là J. Nhưng hắn cũng không ngờ J lại có ý định muốn hợp tác với Thiên Băng để chống lại hắn.

Nói như vậy, tên J này không phải dạng tầm thường, và danh tính của hắn vẫn là một bí ẩn.

“Anh phải cẩn thận với A Kiên”

Thiên Băng bỗng nghiêm nghị nói, làm Dực Phàm phải ngạc nhiên đến mức ngơ ngác buông một câu: “Huh?“.

Thiên Băng đã căm ghét A Kiên, nhất là khi A Kiên còn là tay sai trung tín của Dực Phàm, và tất nhiên là cô sẽ tìm cách để Dực Phàm tự tay diệt bỏ hắn.

“Hắn là người kề cận bên anh nhất, nên mọi thông tin, lịch trịch làm việc, kế hoạch của anh hắn đều nắm bắt được. Hắn thậm chí còn biết được thân phận thật của em, không phải là rất đáng nghi sao?”

Dực Phàm vẫn có chút cảnh giác với A Kiên, nhưng hắn không tin một kẻ như A Kiên chính là J vì lúc nghe điện thoại của tên J thì A Kiên đang lái xe chở hắn. Tất nhiên việc A Kiên là J là điều không thể.

“Không cần lo lắng. Hắn không phải kẻ như em nghĩ”

“Ơ...”

“Hắn theo anh lâu rồi. Từ nhỏ được Ấn Thiên bảo bọc nuôi dưỡng, cho học ở nước ngoài ra thì không có cái gan đó đâu. A Kiên chỉ giỏi nghe lời anh, hắn rất trung thực, không dám phản anh như em nghĩ. Kẻ mà anh nghi ngờ nhất chỉ có Hi Tử, hắn được Ấn Nhật Đông mang đến làm việc với chúng ta, ngoài ra thì chẳng biết gì về hắn nhiều cả”

Dực Phàm đối với Tiểu Hi Tử như cái gai trong mắt, nếu Tiểu Hi Tử là J thì cũng rất có thể.

“Sao anh lại nghĩ vậy?”

Thiên Băng thắc mắc hỏi, Dực Phàm nhắm mắt cười nhạt, nói:

“Hừ. Tên đó ranh mãnh đến vậy, sao anh lại không nhận ra được chứ”

“Anh đánh giá cao hắn nhỉ?”

“Em thấy vậy sao?”

“Em không thân với hắn. Em cũng có chút ghét hắn. Nếu Hi Tử có bản lĩnh muốn lật đổ anh như vậy thì phía sau hắn phải có những đồng minh rất đáng nể phải không?”

“Đồng minh?”

Dực Phàm ngạc nhiên, cũng giống như hắn, một mình thì không thể chống chọi và làm ăn thuận lợi đến ngày hôm nay, đương nhiên phải cần trợ lực, phải cần những kẻ có thể tin tưởng để hợp tác. Thiên Băng nói lên suy nghĩ, cô vén tay dưới cằm, đoán:

“Một kẻ như Tiểu Hi Tử tuy thông minh và bản lĩnh đi chăng nữa, một mình hắn muốn chống lại anh là điều không thể. Vì vậy, hắn phải có những đồng minh rất cao tay”

Sau đó cô vờ gợi ý cho hắn, tự hỏi:

“Lần trước anh đi Nhật Bản là để khử những kẻ phản bội đúng không? Vì sao chúng lại phản bội chúng ta?”

Dực Phàm điềm nhiên trả lời:

“Chúng đã bị một kẻ nào đó mua chuộc với số tiền rất lớn nhằm mua thông tin nội bộ của tổ chức, vì vậy anh không thể để chuyện này xảy ra được”

Thiên Băng khẽ cười, nói:

“Xem ra kẻ đó không tầm thường. Hắn nhất định phải rất giàu mới có thể lừa được người của chúng ta. Thêm vào là một cái đầu minh mẩn mới có thể dụ dỗ được thành viên của chúng ta răm rắp nghe lời. Đúng không?”

“Em đoán thử xem, kẻ nào lại dám làm như vậy?”

Dực Phàm thử thăm dò suy đoán của cô, cô trả lời:

“Cảnh sát, hoặc là một thế lực ngầm nào đó ngang ngửa chúng ta”

Dực Phàm lặng im, suy nghĩ trong đầu, cảm thấy điều cô nói rất có lí.

(Mình đã nghe qua cách nói chuyện của J đó qua điện thoại khi hắn đề nghị mình thả tên Haneda Saguru kia. Hắn đã gọi Haneda là “cộng sự” của mình. Nếu theo lí về cảnh sát như Băng Băng đã nói thì rất hợp lí. Chẳng lẽ tên J đó thật sự là cảnh sát?)

Bỗng hắn nheo mày, càng cảm thấy Tiểu Hi Tử không phải là kẻ đáng nghi, bởi lẽ Tiểu Hi Tử đã động chạm đến cảnh sát, lại còn dùng ma túy và chất gây nghiện. Lúc này hắn nghĩ không thể loại trừ, chính là Tiểu Hi Tử cũng đã bị J mua chuộc bằng tiền rồi cũng nên.

Thiên Băng bỗng mấp môi, hỏi:

“Tại sao đều là người Nhật?”

Dực Phàm lặng thinh, nhưng câu hỏi này của cô chính là trọng tâm đáng chú ý.

“Anh không thấy lạ sao? Những kẻ phản bội chúng ta mà anh đích thân đi khai trừ đều là người Nhật. Vì sao lại như vậy?”

Dực Phàm nheo mày vẫn chưa thể đoán ra, Thiên Băng nói lên suy nghĩ:

“Có thể tên J đó là người Nhật, hoặc hắn được sinh ra và lớn lên tại Nhật nên tiếng Nhật rất tốt để giao tiếp với những thành viên có gốc Nhật Bản trong chúng ta. Hắn phát âm tiếng nước ta rất kém nên phải dùng máy chỉnh giọng để không bị phát hiện. Hoặc là hắn cố tình làm vậy để chúng ta nghĩ hắn là người Nhật Bản cũng không chừng”

Dực Phàm ngây người, trò chuyện một lúc với cô như vậy, thế mà hắn đã hiểu ra một vài chi tiết hữu ích. Hắn cười khẽ, nói:

“Tốt lắm. Quả nhiên em lại nhận ra điều này sớm hơn anh”

Thiên Băng nói thêm:

“Vì em đã nghe giọng của hắn qua điện thoại lúc đó, hắn phát âm có chút khó nghe nên em không nghĩ hắn là người nước mình. Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của em, cũng có thể hắn cố tình giả vờ như vậy để đánh lạc hướng suy nghĩ của chúng ta cũng nên”

Dực Phàm đút hai tay vào túi áo, nói:

“Nhưng ý kiến của em rất hữu dụng với anh. Xem ra anh phải mang em theo bên mình suốt 24 giờ rồi”

Thiên Băng bật cười:

“Nhưng em còn phải làm công việc của mình, không thể bên cạnh anh nhiều như vậy đâu”

“Thế ngày mai mấy giờ anh giao dịch với Trương Bác Phong vậy?”

Cô điệu bộ thăm dò, hắn đáp:

“Ngày mai. Chín giờ sáng ngày mai anh sẽ gặp ông ta sau buổi lễ khai mạc ra mắt con xe mới do chính ông ta tổ chức”

Thấy cô không nói gì, hắn hỏi:

“Em có muốn đi cùng không?”

Cô che miệng ngáp một cái rồi nói:

“Không cần đâu. Em ở nhà chờ anh là được”

Sau đó cô đi về phía trước, bảo:

“Em buồn ngủ rồi. Em về phòng đây”

Dực Phàm đứng phía sau lặng lẽ nhìn cô, trầm tĩnh đáp một câu: “Ừm”

Cho đến khi cô đi mất, hắn mới nheo mày, nghĩ đến J, nghĩ đến Tiểu Hi Tử. Danh tính thật sự của hai kẻ này vẫn là một vương mắc. Còn một chuyện hệ trọng nữa chính là Ấn Thiên Dịch, hắn vẫn đang thắc mắc vì sao cậu lại có thể biết được kế hoạch ám sát Trần Tử Nha của hắn mà kịp thời xuất hiện để bảo vệ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.