Biểu Tiểu Thư Luôn Rất Bận

Chương 6: Chương 6: Quyển 1: Tướng quân biểu tỷ của ta (6)




Cái ôm công chúa bất ngờ không kịp đề phòng này thật sự rất thanh tú, ngay cả Quân Tử Thư cũng bị kinh hãi chớ nói chi đến những người khác.

Biểu cảm của Ngũ hoàng tử rạn nứt trong chốc lát rồi nhanh chóng khôi phục sự điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì không bình tĩnh chút nào.

Hắn luôn luôn biết Ninh Thanh Hoan rất mạnh mẽ, nhưng hôm nay Ninh Thanh Hoan đã thay đổi nhận thức của hắn về sức lực nữ tử rồi.

Đầy người trong kinh thành chưa chắc tìm ra người lợi hại hơn!

Bùi Tú Vân kinh ngạc dùng khăn thêu che miệng, trong lòng lại vô cùng mừng thầm biết bao.

Ninh Thanh Hoan trông như thế này, nào có vài phần tiểu thư khuê các đoan trang, là một nam nhân sẽ không thích nữ tử như vậy.

Như thế không lễ nghĩa, cũng chỉ từ tướng quân phủ có thể dạy dỗ mà ra.

[Ký chủ, phỏng vấn ngài một chút, được ôm kiểu công chúa cảm thấy thế nào?]

Biểu tỷ của tôi thật soái, còn rất cưng chiều.

Quân Tử Thư không ngờ mình lần đầu tiên được ôm kiểu công chúa, mà còn là dâng cho một cô bé mười ba tuổi.

Không nghĩ tới, không nghĩ tới.

[Xin hỏi ngài cảm động sao?]

Không cảm động không cảm động, hoàn toàn không cảm động.

“Uyển Nhi không cẩn thận bị trẹo chân thôi.”

Ninh Thanh Hoan viện cớ, giải thích nguyên nhân hành động này của mình.

Cũng không thể nói Quân Tử Thư vì chạy trong một chốc nên chân mềm đến độ đi không nổi nữa, Ninh Thanh Hoan vẫn biết phải giữ mặt mũi cho người ta.

Ninh Thanh Hoan thoạt nhìn sức lực dồi dào, nàng ôm Quân Tử Thư, một bộ không hề tốn sức.

Ninh Thanh Hoan ôm Quân Tử Thư lên xe ngựa mới thả người xuống.

“Tiểu Uyển Nhi, ngươi rất nhẹ.”

Quân Tử Thư hơi ngượng ngùng cười cười, ngược lại nói lời cảm tạ.

Thân thể này thật sự quá nhẹ, ăn lại ít, còn ốm yếu.

Trên đường về, Tiểu Hoa Tiên đột nhiên 'đinh' một tiếng ở trong đầu Quân Tử Thư.

[Ký chủ, Tứ hoàng tử xuất hiện, ngay trên quán trà cách đó không xa, hắn đúng lúc ngồi cạnh cửa sổ.]

Quân Tử Thư cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nhưng nghĩ lại cảm thấy không được ổn thỏa lắm, cho dù hiện tại nàng có thể lôi kéo Ninh Thanh Hoan ngồi vào quán trà, tình cờ gặp nhau với Tứ hoàng tử thì sao, hiện tại quan hệ hai người từ trước đến nay chưa từng phát triển.

Quân Tử Thư nghĩ, nàng phải khiến Ninh Thanh Hoan chán ghét Ngũ hoàng tử mới được.

Ninh Thanh Hoan vì Ngũ hoàng tử và một số tiểu đồng bọn khác mới chịu đựng Bùi Tú Vân, tiếp tục chơi cùng với nàng ta. Nếu muốn cho Ninh Thanh Hoan không thể nhịn được nữa, xuống tay từ Bùi Tú Vân bạch nguyệt quang của Ngũ hoàng tử là tốt nhất.

Chờ lúc Ninh Thanh Hoan thất vọng về Ngũ hoàng tử, dựa theo tính tình kia của nàng, hiển nhiên sẽ không muốn gả vào phủ của Ngũ hoàng tử trở thành Ngũ hoàng phi.

Quân Tử Thư không mở miệng, chỉ là khi đi ngang qua quán trà, xốc rèm xe ngựa, liếc mắt nhìn lên.

Khả năng trùng hợp như vậy, Tứ hoàng tử cũng đúng lúc nhìn xuống, liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt của tiểu cô nương trong xe ngựa lộ ra hơn phân nửa.

Hai người nhìn nhau, Quân Tử Thư mỉm cười với hắn, Tứ hoàng tử sửng sốt, cũng mỉm cười với Quân Tử Thư.

“Nhìn cái gì đấy?”

Ninh Thanh Hoan thấy Quân Tử Thư kéo rèm, tò mò hỏi một câu.

“Không có gì.”

Quân Tử Thư buông rèm xe ngựa xuống, ngăn cách tầm mắt kia.

Khi Quân Tử Thư về đến nhà, đương nhiên là tự mình đi, Ninh Thanh Hoan vốn dĩ tỏ vẻ mình còn có thể dìu Quân Tử Thư nhưng bị Quân Tử Thư cự tuyệt.

Ai cũng đều có sĩ diện, nàng còn chưa đến mức đi không nổi.

Vào ban đêm, sau khi Quân Tử Thư ngâm chân xong, nha hoàn cầm chân rồi xoa bóp cho nàng.

“Thân thể ngươi quá yếu, về sau mỗi ngày theo ta đi vài vòng trong sân nhiều hơn, rèn luyện và rèn luyện, biết không.”

Ninh Thanh Hoan xụ mặt nói, thân thể Quân Tử Thư không tốt chút nào, nếu để lâu thành dĩ vãn, cơ thể sẽ chỉ càng tồi tệ hơn. Mỗi ngày di chuyển nhiều một chút, trái lại sẽ tốt hơn với thân thể.

“Dạ vâng.”

Có thể có thể, biểu tỷ nói cái gì cũng đều có thể.

Quân Tử Thư sinh hoạt quy luật theo Ninh Thanh Hoan, mỗi ngày cùng nhau rời giường dùng điểm tâm, vận động tay chân trong sân, Ninh Thanh Hoan rèn luyện thể lực và luyện võ, Quân Tử Thư chỉ cần đi vài vòng là được.

Kiên trì như vậy nửa tháng, thể lực của Quân Tử Thư đã khá hơn nhiều, quan hệ hai người cũng chắp nối không ít.

“Tiểu Uyển Nhi, nghe nói buổi tối hôm nay phố tây bên kia sẽ có rất nhiều thứ để chơi, chúng ta vào tham gia đi.”

Vẻ mặt Ninh Thanh Hoan nóng lòng muốn thử, nhỏ giọng thì thầm bên cạnh Quân Tử Thư, thoạt nhìn không muốn cho Thược Dược cách đó không xa nghe thấy.

“Có thể nha, nhưng chỉ chúng ta?”

Quân Tử Thư dùng hai ngón tay ra dấu, dò hỏi Ninh Thanh Hoan.

Ninh Thanh Hoan gật gật đầu, vẻ mặt hưng phấn.

“Được.”

Ninh Thanh Hoan định không mang theo bất cứ hạ nhân nào, lén lút chốn ra ngoài với Quân Tử Thư, còn đến nơi đông người, nếu Ninh phu nhân mà biết chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Ta quay lại chút, đợi lát nữa được rồi ta sẽ gọi ngươi.”

“Vâng.”

Quân Tử Thư không có ý kiến, biểu tỷ nói cái gì thì là cái đó, nàng đi theo là được, dù sao gần đây cốt truyện cũng không phát sinh.

Ninh Thanh Hoan mang Thược Dược theo mình về phòng, chốc lát sau chỉ có một người tiến đến.

“Thược Dược đâu?”

“Bị ta đánh hôn mê ném trong phòng rồi, cũng không thể mang theo nàng cùng đi ra ngoài, nếu không nàng lại không ngừng suy nghĩ linh tinh, sau đó nói cho nương ta biết ta đã đi đâu, làm cái gì, phiền muốn chết.”

Ninh Thanh Hoan bĩu môi, kéo Quân Tử Thư ra ngoài, cũng không phải quang minh chính đại đi từ cửa chính, mà là trèo tường.

“Ta ra trước rồi ở bên ngoài đỡ ngươi.”

“Được.”

Động tác trèo tường của Ninh Thanh Hoan thật lưu loát, vừa nhìn là biết người hay tái phạm, thường xuyên làm loại chuyện này.

Quân Tử Thư nỗ lực leo cây, ngồi xổm trên đầu tường, cảm thấy làm tặc cũng kích thích.

Đây là lần đầu tiên nàng trèo tường. Ninh Thanh Hoan đang ở dưới mở rộng vòng tay, nhìn dáng vẻ đã chuẩn bị đón lấy Quân Tử Thư.

Đầu tường tướng quân phủ không cao lắm, nhưng cũng đủ làm người ta hoa mắt.

“Tiểu Uyển Nhi, ngươi xuống đi, ta đỡ ngươi, đừng sợ, ta chắc chắn sẽ tiếp được.”

Ninh Thanh Hoan khẽ nói, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.

“Tỷ tỷ, ta nhảy đây.”

Quân Tử Thư hạ giọng đáp lại, Ninh Thanh Hoan gật gật đầu.

[Ký chủ, tôi cảm thấy nếu cô bị ngã, sẽ đặc sắc lắm.]

Cậu không nói lời nào tôi cũng biết cậu còn sống.

[Tôi theo dõi dùm cho các cô, nhanh lên, có người đang tới, mau nhảy.]

Quân Tử Thư không do dự, trực tiếp nhảy xuống, Ninh Thanh Hoan đúng như lời nàng nói, vững vàng đỡ được Quân Tử Thư.

“Tiểu Uyển Nhi, đi.”

Nhanh nhẹn chuồng mất, Quân Tử Thư nhấc váy chạy theo Ninh Thanh Hoan. Sau khi chạy được một khoảng, bèn nhìn nhau cười với Ninh Thanh Hoan.

“Đi, tỷ tỷ dẫn ngươi chơi một chút.”

Ninh Thanh Hoan vỗ vỗ túi tiền trên người mình, cười rất đắc ý.

“Được.”

Đêm nay quả nhiên cực kì náo nhiệt, đèn sáng khắp nơi, không khí tràn ngập hân hoan.

Để không gây chú ý, Ninh Thanh Hoan đã sớm thay y phục thuận tiện cho hoạt động, còn Quân Tử Thư thì tháo các loại chu xoa rườm rà gì đó ra khỏi người. Hai người di chuyển linh hoạt trong đám đông, lưu luyến trước tiểu quán.

“Tiểu Uyển Nhi, ngươi xem, giống ngươi.”

Ninh Thanh Hoan yêu cầu chủ quán đối chiếu dáng dấp của Quân Tử Thư để nặn thành hình. Sau khi nặn xong, quơ quơ trước mặt Quân Tử Thư.

“Dạ, tỷ tỷ ngươi xem mặt nạ này đẹp không?”

Quân Tử Thư cầm một cái mặt nạ hồ ly rồi đeo lên mặt, thoạt nhìn vô cùng nghịch ngợm.

“Để ta xem, cái này trông đẹp hơn.”

Ninh Thanh Hoan tháo mặt nạ hồ ly trên mặt Quân Tử Thư xuống, đeo mặt nạ thỏ cho Quân Tử Thư.

Đôi mắt của Quân Tử Thư lưu chuyển linh động, trông rất hợp với mặt nạ này.

“Không tồi không tồi, Tiểu Uyển Nhi ngươi thích không?”

Quân Tử Thư tháo mặt nạ thỏ ra rồi đánh giá vài lần, không cao hứng lắm, ánh mắt vẫn lưu luyến trên mặt nạ hồ ly.

Nàng không phải con thỏ gì đó đâu, là hồ ly mới đúng.

“Ngươi thích hồ ly hơn?”

“Dạ vâng.”

“Vậy chúng ta mua hai cái luôn, cho ngươi thay đổi chơi.”

Ninh Thanh Hoan thanh toán tiền, vô cùng cố chấp về việc tiểu biểu muội đeo mặt nạ thỏ.

Trên tay hai người cầm đầy đồ, đi dạo hết toàn bộ con phố, hai người chưa thỏa mãn, vừa ăn vừa đi về phía trước.

Tiểu Hoa Tiên phát báo động, khiến Quân Tử Thư đang ăn vui vẻ hơi dừng bước.

[Ký chủ, có người đi theo các cô, là ba tên đại hán, lai giả bất thiện.]

Ba tên đại hán... Quân Tử Thư ước tính giá trị vũ lực cả hai bên một chút, chỉ có thể gửi hy vọng vào tiểu biểu tỷ.

“Tỷ tỷ, chúng ta qua đó đi, ta cảm thấy như có người đang theo sau chúng ta.”

Quân Tử Thư ngừng lại, thì thầm bên tai Ninh Thanh Hoan.

Thân thể của Ninh Thanh Hoan cứng đờ nhưng vẫn không quay đầu lại, nàng gật đầu, hai người liền đi theo hướng họ đến, muốn vào trong đám đông.

Nhưng ý đồ của các nàng hình như bị những kẻ bám đuôi phát hiện, Ninh Thanh Hoan và Quân Tử Thư liếc mắt nhìn nhau, lần lượt ném thứ trên tay xuống, chạy nhanh về phía trước.

[Ký chủ nhanh lên, đang ở đằng sau cô.]

Vùng này không có ai, kêu cứu cũng không hữu hiệu, con đường phía trước và đường lui đều bị ngăn chặn. Ninh Thanh Hoan kéo tay Quân Tử Thư, dựa vào tường, vẻ mặt đề phòng nhìn ba nam nhân đang đến gần.

“Các ngươi là ai, muốn làm gì?”

Khí thế trên người Ninh Thanh Hoan thật lớn, nhưng dù sao vẫn là tiểu cô nương mười ba tuổi, dù hung hăng đến mức nào thì đối với đại nhân cũng chỉ là đùa giỡn.

“Oh, tiểu cô nương còn ngang ngược sao, lão nhị, bộ dáng hai cô nương này cũng không tồi, lần này chúng ta có thể phát tài rồi.”

Quân Tử Thư suy đoán một cái liền biết bọn chúng muốn làm gì.

“Hai tiểu cô nương, các ngươi tốt nhất nên thức thời một chút, hoặc là ngoan ngoãn đi với chúng ta, hoặc là nếm chút khổ sở.”

Có một tên nam nhân bẻ khớp tay, cười gằn tới gần.

“Các ngươi dám! Thiên tử dưới chân lại dám làm chuyện như vậy! Ta là chi nữ của Trấn Bắc tướng quân, nếu các ngươi dám động thủ với chúng ta, cẩn thận gánh chịu hậu quả.”

“Ái chà chà, chúng ta sợ quá đi, còn nghĩ là nữ nhi tướng quân, phì, đừng mộng tưởng hão huyền làm gì, trời đã tối rồi, nếu cha ngươi là tướng quân, ngươi sẽ mặc như vậy rồi đứng chỗ này? Thiên kim tướng quân người ta đang ở trong phủ ăn ngon uống tốt kia kìa, các huynh đệ, động thủ!”

Ninh Thanh Hoan có công phu quyền cước nhưng vẫn không đủ để đối phó mấy tên đại hán, hơn nữa Ninh Thanh Hoan đi chơi, bản thân không tiện mang vũ khí. Ninh Thanh Hoan nắm đấm, tinh thần trầm xuống, kéo Quân Tử Thư chạy ra ngoài.

Nhưng có điều lúc chạy, khi bị mấy tên đại hán bắt lại, Quân Tử Thư đã ném ngọc bội ra khỏi cổ xuống mặt đường mà Ninh Thanh Hoan cho nàng.

Trên ngọc bội có dấu hiệu của Ninh phủ, hy vọng ngày mai người thấy là người có đầu óc một chút, có thể cầm tới cửa đòi thưởng.

Editor có đôi lời muốn nói:

Đội ngũ editor đã đón được 3 người rồi, mong mọi người sẽ luôn ủng hộ tụi mình trong suốt bộ truyện này.

Mỗi lượt vote, cmt là động lực của chúng tui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.