Bình Tĩnh Đừng Nóng

Chương 8: Chương 8: Hậu duệ mặt trời




Dịch: mafia777

Mìn chống bộ binh M2.

Nặng chừng 2.9 kg, ép vào sẽ nổ, ngòi nổ bằng kim loại, khi nổ mìn sẽ bay cao 2 mét.

Phạm vi sát thương hữu hiệu là trong bán kính 10 mét.

Nói một cách đơn giản: Nếu hiện tại Trần Nặc đứng lên, hắn chết chắc!

Ngòi nổ đã được kích hoạt, lò xo áp suất đã nén.

Hiện tại chỉ cần đầu gối của hắn dịch chuyển, như vậy thuốc nổ trong vỏ mìn sẽ giống như lò xo bị ép xuống, rồi trực tiếp nhảy lên, sau đó...

Bùm!

Trần Nặc suy nghĩ hơn 10 giây, sau đó hắn cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển thân thể mình, để cho bản thân quỳ đứng lên, đầu gối trái vẫn đặt trên quả mìn, không nhúc nhích chút nào!

Trần Nặc bắt đầu cởi áo ngoài!

Đồng phục trắng xanh xấu xí được hắn cởi ra, rồi thận trọng xê dịch thân thể mình, cắt xuống một miếng vải từ đồng phục. Sau đó lót từng chút một xuống đầu gối mình

Quá trình này rất chậm, mất trọn vẹn 5 phút đồng hồ.

Tay của hắn vẫn rất ổn định, cho dù gió lạnh làm đông cả nước mũi vừa chảy ra, nhưng hai tay Trần Nặc vẫn ổn định dị thường như bàn thạch!

Làm xong hết thảy, hắn bắt đầu lấy ra mấy cây kẹp giấy lớn nhất từ trong ba lô.

Bẻ thẳng từng cây, sau đó lại kéo căng viền của tấm vải được lót dưới chân, dùng kẹp giấy cắm xuống, đính thật sâu trên mặt đất!

Hắn dùng trọn vẹn 16 cây kẹp giấy, sau đó cố định tấm vải đã được đính chặt trên mặt đất.

Như vậy là hình thành một lực ép xuống.

Trần Nặc suy nghĩ một chút, hít sâu mấy cái, cũng không có tự tiện hoạt động, mà lại lấy ra một cây bút chì bấm.

Vô cùng cẩn thận từng rút ra một cái ruột chì.

Lần rút đầu, tay của hắn hơi run một cái, làm ruột bút chì bị đứt.

Sắc mặt Trần Nặc bình tĩnh, lại lần nữa rút ra cái thứ hai.

Sau khi làm xong quá trình này, Trần Nặc dùng hai ngón tay nắm lấy ruột chì, dò sát theo tấm vải dưới mặt đất tới vỏ mìn.

Hắn cần dùng cái ruột chì này một lần nữa cắm vào chốt an toàn của mìn, bổ khuyết lại cái ngòi nổ quả mìn.

Từ đó để cho quả mìn vừa bị kích hoạt này, lại một lần nữa ngủ đông.

Cả quá trình này, hắn dùng trọn vẹn 15 phút.

Từng giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, rớt vào lớp đất bùn đen sì...

“Tiết mục kế tiếp là bài hợp xướng《 Cùng một ca khúc 》, được biểu diễn bởi dàn đồng của trường trung học số 8 JN!”

Trong cái lễ đường nhỏ theo kiến trúc Xô Viết này, Tôn hoa khôi và các các bạn học nối đuôi nhau đi lên.

Dưới sân khấu, đám học sinh tiêu biểu đã ngồi đông đủ.

Tôn hoa khôi có chút thất hồn lạc phách.

Đã hai ngày rồi cô bé chưa gặp được cái thằng đáng ghét kia.

Vào buổi sáng điểm danh đầu tiên, thầy Lưu báo cáo sỉ số đầy đủ, thế nhưng chính mình hình như cũng không có thấy được khuôn mặt ôn hoà luôn mang theo vẻ tươi cười kia của Trần Nặc.

Được rồi, có thể là chính mình nhìn lầm.

Nhưng hôm nay lúc điểm danh trong lễ đường nhỏ, mình có thể xác định thằng kia căn bản không ở đây.

Mà sau đó thầy Lưu còn nói, ổng đã sai Trần Nặc ra ngoài mua nước khoáng cho mọi người rồi.

Hừ, Tôn hoa khôi là người đầu tiên không tin!

Mua nước khoáng?

Thầy Lưu đáng ghét kia nhất định đã bắt Trần Nặc ra ngoài mua thuốc lá cho ổng rồi!

Ông thầy đáng ghét này! Sau khi trở về mình phải nói rõ mọi việc với cha! Sao có thể bặt nạt học sinh như thế!

·

Lạch cạch!

Một tiếng kim loại va chạm rất nhỏ gần như không nghe thấy được vang lên trong lỗ tai Trần Nặc, tựa như tiếng ban ân của chúa trời!

Hắn rốt cục có thể thở phào.

Ruột chì đã được cắm trở lại như một cầu chì thay thế.

Ừm, như vậy hiện tại có lẽ quả mìn đã ngủ đông trở lại rồi...

Ẹc... Đó là trên lý thuyết.

Chẳng qua Trần Nặc còn có lớp bảo hiểm thứ hai, chính là dùng tấm vải từ đồng phục làm một lực thay thế.

Có thể tận sức áp chế lò xo trên vỏ mìn, không cho lõi mìn nhảy ra kíp nổ.

“Xài tới cả bảo hiểm kép, ông trời hẳn sẽ không bóp dái ta đâu nhỉ?” Trần Nặc thấp giọng cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Ông trời ơi, ngài đưa ta trở lại thời đại này, chung quy cũng không thể để ta ngỏm nhanh như vậy nha.”

Hắn ngừng thở, nhẹ nhàng dịch chuyển đầu gối, sau đó nhanh như chớp nhảy qua một bên!

Động tác chiến thuật của hắn vô cùng nhanh nhẹn.

Sau đó...

Tim đập như muốn nhảy thót ra khỏi lồng ngực.

Trần Nặc không có nghe thấy tiếng nổ.

Hắn biết mình đã hồi sinh rồi.

“Fuck, mìn M2, kiểu Mỹ, nhất định là đám chó Hàn Quốc chôn. Món nợ này ta nhớ rồi đấy.”

Trần Nặc chậm rãi đứng dậy, xoa xoa thân thể đã tê dại phân nửa.

Một phút sau, hắn đi ra khỏi khu vực mìn, sau đó cúi người chạy nhanh trên cánh đồng bát ngát.

200 mét sau, hắn nhảy vào một hố công sự.

Loại hố công sự như thế này có rất nhiều ở biên cảnh.

Nhưng lần này, chuyện ngoài ý muốn lại lần nữa phát sinh!

Thời điểm Trần Nặc nhảy vào hố công sự còn chưa kịp đứng lên, bỗng nhiên từ phía nam có hai bóng người cũng trước sau lần lượt nhảy vào trong hố công sự!

Chiến phục đặc biệt màu đen, mũ bảo hiểm giống như kiểu Mỹ, còn có súng trường tự động M...

Ặc...

Quân đoàn Bạch Hổ... Đậu má, Hậu Duệ Mặt Trời?

Hai bên dường như đều sửng sốt một giây đồng hồ.

Hai thằng đối diện đại khái cũng không thể nào nghĩ tới trong hố công sự này vậy mà còn có người!

Má nó loại hố công sự như vậy ở đường biên cảnh cũng phải có mấy trăm cái!

Vậy mà cả đám lại cố tình nhảy vào chung một cái!

Duyên phận nha!

Ngươi nói xem, có khó xử không?

“Fantasy!” Một tên Hậu Duệ Mặt Trời trực tiếp gầm nhẹ một tiếng, truyện dịch tại bạch ngọc sách, giơ lên khẩu súng hướng về Trần Nặc...

“Ánh sao trải đầy tuổi ấu thơ, mưa gió đi khắp ngỏ ngách của thế giới.”

Bên trong dàn hợp xướng, Tôn hoa khôi nhàm chán nhép miệng theo lời bài hát —— nhưng chính cô bé căn bản cũng không có phát ra âm thanh.

“Cảm thụ cùng nhau, cho chúng ta cùng một khát vọng...”

Trần Nặc đáng ghét!

Đồ quỷ sứ đáng ghét!!

Ánh mắt Tôn hoa khôi vẫn đang tìm tòi bốn phía trong thính phòng, hy vọng có thể ở một góc nào đó tìm được khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia...

Không đợi họng súng giơ lên, Trần Nặc đã xoay người một cái, dán sát lưng, trực tiếp đập vào ngực tên lính phía trước, khiến súng rơi xuống đất! Đồng thời Trần Nặc trở tay rút ra một thanh dao găm phóng ra ngoài.

Một tên lính khác cách đó hai bước chân còn chưa kịp rút súng ra, thanh dao găm đã đâm vào trán gã, gục ngay xuống đất!

Tên Hậu Duệ Mặt Trời sau lưng xoay người lại, không thèm nhặt súng, liền nhanh chóng rút đao quân dụng ra chém.

Trần Nặc thấy đối phương không có lớn tiếng kêu to cảnh báo, hắn lập tức hiểu ra: Đối phương hiển nhiên cũng đang chấp hành một nhiệm vụ đột nhập nào đó, không dám lớn tiếng cảnh báo, nếu không một khi phát ra động tĩnh, nhiệm vụ xem như thất bại.

Đây là thông lệ của thế giới ngầm, một khi gặp phải kẻ địch đột nhập như vậy, không thể công khai ngoài sáng được.

Đây một hồi chém giết huyết tinh trong thầm lặng!

Nhìn đao quân dụng trong tay đối phương, vẻ mặt đối phương tràn đầy dữ tợn, dùng thủ thế ra hiệu với mình.

Trần Nặc đã đọc hiểu thủ thế của gã: Ngươi ngon tới đây!

—— Cái này quả thật không thể nhịn nha!

·

... Fuck Your Mom! Qua thì qua! Mày cho rằng mày là Thẩm Đằng sao?!

Trần Nặc sờ vào túi của mình, lấy ra một cây bút bi.

Hết cách rồi, ở trong nước không cách nào lấy được vũ khí quân dụng bị quản chế nghiêm ngặt, đặc biệt là đối với học sinh trung học như hắn.

Về phần trạm gác ngầm mà hắn đã đánh gục lúc nãy... Ngoại trừ một khẩu súng ra, chỉ có dao găm quân đội loại nhỏ, món đồ chơi kia vừa nãy cũng dùng xong rồi.

Tên Hậu Duệ Mặt Trời huy động đao quân dụng vù vù, động tác cũng rất nhạy bén, bộ pháp tấn mãnh... Từng bước một bức lui Trần Nặc về phía sau...

Mười giây sau, gã ôm lấy cổ họng gục xuống, thân thể không ngừng run rẩy.

Giữa các ngón tay còn có một cây bút bi cắm vào cổ họng.

Trần Nặc nhặt đao quân dụng lên.

“Đao không tệ.” Hắn tiện tay cắm vào thắt lưng của mình.

Đánh gia một hồi vóc người của hai tên này, Trần Nặc chọn tên có vóc dáng gần tương tự mình hơn, lột bỏ quân phục của đối phương rồi mặc vào, sau đó hắn nhanh chóng rời đi, biến mất trong bóng đêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.