Cá Voi Cô Đơn

Chương 14: Chương 14: Bánh kem dâu tây




Sau khi cô ở 802 Thanh Tước Giai Uyển, ngoại trừ cảm nhận được không khí tự do, vui nhất vẫn là: Cô không cần phải thức dậy sớm nữa!

Mỗi ngày đều 8h thức dậy, rửa mặt đánh răng trang điểm, ra ngoài ăn bữa sáng, đi bộ khoảng mười phút là tới công ty, còn sớm hơn đa số các đồng nghiệp.

Nồi cơm điện, chảo cùng bát đũa đã được giao đến, dầu muối tương dấm cũng đã mua đủ, nhưng chỉ ở nhà nấu sủi cảo đông lạnh hai lần, đa số thời gian đều ăn cơm hộp.

Lần đầu tiên chính thức mở tiệc tân gia, Chiêm Hỉ quyết định vào cuối tuần.

Thứ bảy này cô có hẹn gặp mặt với Vương Hách, mấy hôm nay Vương Hách cũng rất tích cực, ngày nào cũng tìm cô nói chuyện phiếm, hỏi cô lúc gặp mặt muốn ăn gì, ngày thường thích điều gì, đã từng đi du lịch ở đâu. Đối thoại giữa hai người luôn là hình thức hỏi đáp, Vương Hách hỏi, Chiêm Hỉ đáp. Chiêm Hỉ chưa từng hỏi thăm về cuộc sống của Vương Hách, bởi vì cô không có chút động lực nào.

Không giống như tán gẫu cùng Tiểu Ngư, đêm nào Chiêm Hỉ đều nhắn tin với Tiểu Ngư hơn một giờ, hỏi anh hôm nay ăn gì, làm gì, kể những chuyện thú vị trong công ty của mình.

Cô chụp bàn làm việc cho anh xem, trên bàn có ly nước, máy tính, giá sách, cuốn sổ nhỏ... Trên vách ngăn dán rất nhiều giấy note, trong góc bày trí một cây thông Noel, cùng với một bình sữa bò dâu tây.

Ly nước của cô có màu hồng nhạt in hoạt hình, nắp ly còn có một con mèo trắng đang nằm. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn hình ảnh, cảm thấy Cô giáo Trứng Gà thật đáng yêu.

Đổi lại, anh chụp những bức hình trang sức hoa giả tự tay mình làm cho cô xem, đại đa số đều bày biện trên bàn làm việc, còn khuyên tai, anh sẽ cầm lên chụp, lúc này Chiêm Hỉ có thể nhìn thấy tay của anh.

Cô không nói với Tiểu Ngư việc mỗi lần nhìn thấy tay của anh trong hình, cô đều có cảm giác như được trúng thưởng.

Tay anh thật sự rất đẹp! Đẹp đến mức... Chiêm Hỉ nhìn tay tất cả các đồng nghiệp nam khác, bao gồm cả Lâm Nham, không hề tìm được một bàn tay nào đẹp hơn Tiểu Ngư.

Bất tri bất giác một tuần trôi qua.

Sáng thứ sáu, sau khi Lạc Tĩnh Ngữ thức dậy liền suy nghĩ, ngoại trừ một ngày trong tuần ra cửa mua đồ ăn, anh cũng không đi đâu, ngay cả nhà ba mẹ cũng chưa về. Thấy ngày mai là cuối tuần, anh đột nhiên nhớ đến lời hứa của mình với cô giáo Trứng Gà còn chưa thực hiện.

Mỗi ngày đều làm việc từ rất sớm, anh thật sự rất mệt, quyết định cho bản thân nghỉ nửa ngày để chỉnh đốn một chút.

Nhìn qua tủ lạnh, Lạc Tĩnh Ngữ ra ngoài mua một ít nguyên liệu nấu ăn, mua thêm hai hộp dâu tây, sau khi về nhà liền bắt tay vào làm bánh kem.

Lâu rồi anh chưa nướng bánh, sau khi bánh đầu tiên được nướng ra, anh cúi người xuống ngửi, thơm thật! Nhưng lúc tráng bơ lên, bỗng tay anh có chút trật nên hơi xấu.

Trước kia làm bánh kem, anh cũng không quan tâm nhiều đến việc tráng bơ bên ngoài, tự mình nướng ăn, hương vị thơm ngon là được. Nhưng bánh kem này là làm cho cô giáo Trứng Gà, ngoài trừ ngon, còn phải đẹp!

Lạc Tĩnh Ngữ xoa cằm suy nghĩ một lúc, quyết định làm thêm một cái nữa. Còn cái bánh kem xấu xí này, ừm... Để Cố Tâm Trì bên 1501 ăn đi, tuy rằng nhóc nghịch luôn lảm nhảm, nhưng không khiến người ta ghét. Chỉ là không thể đặt dâu tây lên, tất cả dâu tây đều cho cô giáo Trứng Gà.

Khi tráng bơ ở cái bánh thứ hai, Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ tỉ mỉ, tựa như tư thế của anh lúc làm hoa giả. Hai giờ chiều, một bánh kem dâu tây xinh xẻo đã hoàn thành! Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bánh kem thở một hơi, suy nghĩ xem nên đưa như thế nào? Đưa bằng chuyển phát nhanh thật sao? Nếu như bị xóc hỏng thì làm sao bây giờ?

Anh đến ban công nhìn về phía tòa nhà văn phòng làm việc xa xa, trong lòng ra quyết định, tự anh đi đưa.

Lộ trình mười phút, Lạc Tĩnh Ngữ khoác lên bộ đồ thường thấy, mang theo một hộp bánh kem đến dưới lầu của tòa nhà. Anh vào thang máy lên tầng của công ty “Bánh Pudding Trứng Gà”, sau khi tới liền quan sát một chút, nhìn thấy một cửa kính có mật mã, phía sau cách đó không xa có một bàn tiếp tân có một cô gái đang ngồi.

Ôi... Cô giáo Trứng Gà đang làm ở bên trong!

Nghĩ như thế, Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu khẩn trương, trái tim lập tức căng thẳng, loay hoay nửa ngày mới đến trước cửa kính.

Anh nhìn bàn phím mật khẩu trên cửa ngây người, không biết nên ấn nút nào. Tiểu Cung ngồi trong bàn tiếp tân chú ý tới anh, đứng lên mở cửa.

Người đàn ông trước mắt rất cao, toàn thân đều đen, còn mang khẩu trang màu đen, Tiểu Cung hơi cảnh giác hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”

Lạc Tĩnh Ngữ đưa hộp bánh kem cho cô, cùng với một tờ giấy A4, trên đó anh viết:

[Chiêm tiểu thư, số điện thoại: 135xxx..., cảm ơn]

Thật sự anh viết rất đơn giản, sợ viết nhiều sẽ sai.

Tiểu Cung nhận lấy giấy và hộp bánh kem, sau khi nhìn tới liền cười rộ lên: “Lại là Tiểu Chiêm à? Của Lâm Nham mua sao? Vừa rồi chẳng phải anh ấy mới đặt mua trà sữa cho Tiểu Chiêm sao?”

Lạc Tĩnh Ngữ: “?”

Anh nhìn khẩu hình môi liên tục của cô gái này, nghĩ thầm “Linyan” là ai? Nam hay nữ? Còn mua trà sữa cho cô giáo Trứng Gà nữa sao?

Anh gật đầu dứt khoát, không dám ở lâu, xoay người đi vào thang máy.

Tiểu Cung cảm thấy khó hiểu, đem theo bánh kem đến phòng HR, nhìn mấy đồng nghiệp nữ đang vô tư uống trà sữa của Lâm Nham, Viên Tư Thần còn chọc Chiêm Hỉ: “Này, Tiểu Chiêm, rốt cuộc em có cảm giác gì với Lâm Nham thế?”

Tiểu Cung đi đến xen vào: “Tôi không biết Tiểu Chiêm có cảm giác gì, tôi chỉ biết Lâm Nham thật đúng là quá sweet rồi!”

Chiêm Hỉ rất đau đầu, thật ra cô đã nói nhiều với Lâm Nham, bảo anh ta đừng mời trà chiều nữa, nhưng Lâm Nham bảo anh ta muốn mời toàn bộ HR uống, chứ không phải đặc biệt cho một người.

“Một người đó” cạn ngôn không thể trả lời, cô không uống trà sữa Lâm Nham mời, còn các đồng nghiệp khác lại uống hăng say, loại tình huống này, Chiêm Hỉ không biết nên xử lý thế nào.

Nghe thấy lời của Tiểu Cung, Chiêm Hỉ càng thêm khó khăn, Tiểu Cung cười hì hì đưa hộp bánh cho cô: “Nè, không chỉ có riêng trà sữa, còn cả hộp cơm tình yêu của Lâm Nham nữa đó!”

Chiêm Hỉ nói lớn: “Không thể nào?”

Cô nhận lấy hộp, tiện tay đặt lên ngăn tủ, Viên Tư Thần tò mò mở nắp ra, kinh ngạc thốt lên: “Wow! Là bánh kem dâu tây đó! Nhìn thật ngon!”

Chiêm Hỉ giật mình, cơ hồ là nhào tới xem, thật sự là một bánh kem dâu tây hình vuông! Trên lớp kem còn phủ một lớp dâu tươi, cô hỏi Tiểu Cung: “Đơn chuyển phát nhanh đâu?”

“Không có đơn chuyển phát.” Tiểu Cung nhớ lại, “À, đúng là có một tờ giấy viết bằng tay, tôi đã ném vào thùng rác rồi.”

“Thùng rác đó ở đâu?” Chiêm Hỉ vội hỏi.

Tiểu Cung nói: “Ở trước quầy tiếp tân.”

Chiêm Hỉ lập tức đi ngay, quay đầu nói với Viên Tư Thần: “Chị Tư Thần, đừng chạm đến bánh kem của em đó!”

Viên Tư Thần cười nói: “Biết rồi mà! Của Lâm Nham đưa, không ai dám động đâu.”

Chiêm Hỉ lấy một tờ giấy bị nhàu trong thùng rác, Tiểu Cung lúng túng hỏi: “Cái này... Rất quan trọng à?”

“Không phải, không sao, tôi xem thử thôi.” Chiêm Hỉ mở tờ giấy ra, nhìn thấy hàng chữ ngay ngắn như học sinh tiểu học, hiểu ra tất cả.

Chỉ là, cô không cách nào nghĩ ra được người đến đưa bánh kem là ai, cô vuốt lại tờ giấy gấp lại, Chiêm Hỉ lại mở ra, nói với Viên Tư Thần: “Chị Tư Thần, mọi người cùng nhau ăn bánh kem đi, để lại một phần tư cho em là được, một mình em cũng chẳng ăn hết.”

Viên Tư Thần nghe thấy liền vui vẻ hớn hở đến phòng trà lấy dao gọt hoa quả, Chiêm Hỉ nhìn bánh kem này, trong lòng đột nhiên rất cảm động.

Tên Tiểu Ngư ngốc này, cũng không thèm nói với cô một tiếng, là muốn làm cô ngạc nhiên sao?

Đây là bánh kem tự tay anh làm đó! Chàng trai này... Thật là, ghét chết mất.

***

Chiêm Hỉ nhịn cả một buổi trưa đến tối, Tiểu Ngư cũng gửi WeChat cho cô, cuối cùng Chiêm Hỉ vẫn không nhịn được, chủ động nhắn với anh.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, cảm ơn bánh kem của anh, ăn cực kỳ cực kỳ cực kỳ ngon!

[Cá Cực Lớn]: Tôi đã nói, ăn ngon mà, tôi không lừa cô. (nhe răng)

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vì sao anh không nói sẽ gửi bánh kem cho tôi?

[Cá Cực Lớn]: Tôi căng thẳng.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Căng thẳng điều gì?

[Cá Cực Lớn]: Tôi sợ cô cảm thấy tôi phiền.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Sao anh phiền tôi được chứ? Anh đáng yêu như vậy! (hôn nhẹ)

[Cá Cực Lớn]: (kinh ngạc) (kinh ngạc) (kinh ngạc)

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nói cho anh một chuyện nhỏ, tôi mới căng thẳng ấy. (bĩu môi)

[Cá Cực Lớn]: Chuyện gì?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ngày mai tôi phải đi xem mắt!!! Hức hức (rơi lệ)

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn tin nhắn, trong lòng hơi sụp đổ, anh nhớ đến lời nói của cô gái buổi chiều kia, do dự hỏi –

[Cá Cực Lớn]: Anh ta họ Lâm à?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hả? Không phải, vì sao hỏi thế?

Này thì tốt rồi, không thể nói dối được, trán Lạc Tĩnh Ngữ đổ đầy mồ hôi.

[Cá Cực Lớn]: Bạn của tôi giúp tôi đi đưa bánh kem, cậu ta nói với tôi có một người đưa trà sữa cho cô, nghe được hình như anh ta họ Lâm.

[Cá Cực Lớn]: À... Họ Lâm này là đồng nghiệp của tôi, hôm nay đúng là có mời bộ phận bọn tôi uống trà sữa, có điều là toàn bộ phòng, cho tất cả mọi người.

[Cá Cực Lớn]: Là nam à?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đúng, là nam.

Lạc Tĩnh Ngữ dựa vào ghế ngồi, gác đôi chân dài lên, cả người cuốn lại.

[Cá Cực Lớn]: Ngày mai cô đi xem mắt, là người khác sao?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ừm, mẹ tôi giới thiệu.

Lạc Tĩnh Ngữ rất cẩn thận gửi từng tin nhắn.

[Cá Cực Lớn]: Điều kiện của anh ta được không?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Cũng tạm, tôi cảm thấy tốt hơn so với tôi, anh ta là thạc sĩ.

Thạc sĩ à... Còn học giỏi hơn cả cô giáo Trứng Gà.

[Cá Cực Lớn]: Điều kiện của cô cũng tốt, bản thân tôi thấy cô là một cô gái rất ưu tú.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nhưng tôi cảm thấy không thích.

[Cá Cực Lớn]: Vì sao?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi không có cảm giác với anh ta.

[Cá Cực Lớn]: Cô còn chưa gặp mặt, không có cảm giác là thế nào? Gặp mặt mới biết mà.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi đã hàn thuyên với anh ta ba tuần rồi.

Lạc Tĩnh Ngữ chớp chớp mắt, trong lòng rất buồn bực.

[Cá Cực Lớn]: Ba tuần sao? Tôi và cô tán gẫu cũng là ba tuần.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: À, đúng nhỉ! Tôi và anh tán gẫu cũng đã ba tuần rồi!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ha ha ha! Anh nói xem tôi giống hải vương không! Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ tán gẫu vài câu với anh ta.

[Cá Cực Lớn]: Hải vương là gì?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hải Vương chính là người có nhiều đối tượng cùng một lúc!

[Cá Cực Lớn]: Cá ăn nhiều.jpg

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi không phải hải vương!!!

[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, tôi đang suy nghĩ một vấn đề, có thể hỏi không?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh hỏi đi.

[Cá Cực Lớn]: Đàn ông cô thích, điều kiện là gì?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh đang hỏi tôi thích dạng đàn ông thế nào sao?

[Cá Cực Lớn]: Đúng.

Hả? Vì sao anh ấy lại hỏi vấn đề này?

Chiêm Hỉ suy tư nhìn màn hình điện thoại, nhớ đến Tiểu Ngư nói rằng điều kiện của bản thân không tốt, hẳn là có liên quan đến bề ngoài nhỉ? Không thể đả kích anh! Yêu cầu liên quan đối với bề ngoài, Chiêm Hỉ quyết định không đề cập đến một từ, nói đến một chút liên quan đến tính cách, cho anh tăng một chút tự tin vậy.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: (thẹn thùng) Bề ngoài thì không nói, nói tính cách vậy. Tôi thích đàn ông hài hước, nói nhiều một chút, chọc cho tôi cười.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, anh đừng thấy tôi và anh nói chuyện phiếm nhiều, thật ra ở thế giới bên ngoài tôi nói rất ít, từ nhỏ đã tương đối hướng nội. Nếu như bạn trai của tôi cũng ít nói, hai người bên nhau chính là tai nạn. Tôi cảm nhận được ngày mai xem mắt sẽ rất lúng túng, hầu như mỗi lần xem mắt tôi đều là một người rất vô vị.

Rất lâu Lạc Tĩnh Ngữ không trả lời, bởi vì câu đầu tiên đã đả kích anh.

_Hài hước, nói nhiều một chút, chọc cho cô ấy cười.

Thì ra khi con gái tìm đối tượng còn có loại yêu cầu này? Chẳng lẽ không phải xem đến sự nghiệp của đàn ông, nhà cửa, tiền tiết kiệm có hay không chứ?

Càng nói càng thấy thiếu rất nhiều điều kiện, căn bản Lạc Tĩnh Ngữ không biết nói chuyện, một câu cũng không biết.

Anh vùi đầu vào khuỷu tay, cả người cuộn chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.