Cẩm Y Sát

Chương 2: Chương 2: Khanh Khanh




Editor: Qingyun16

Ban đầu Phó Việt nhận nuôi Vương Ngôn Khanh cũng không có nghĩ đến chuyện kết thân, mà muốn để Phó Đình Châu cùng Vương Ngôn Khanh làm huynh muội. Sau này chứng kiến hai đứa trẻ dần lớn lên, ông càng xem lại càng thuận mắt, lúc này mới bắt đầu động tâm tư. Thế nhưng Vương Ngôn Khanh đã quen gọi Phó Đình Châu là Nhị ca không sửa được nên để vậy cũng được.

Tuy Vương Ngôn Khanh gọi Phó Đình Châu là Nhị ca nhưng hai người đều không giống nhau. Những người hầu trong phủ cũng không ai thật sự coi Vương Ngôn Khanh là tiểu thư Phó gia, mà chính bản thân Phó Đình Châu lại càng không xem nàng là muội muội của mình. Hai người đã làm bạn mười năm, cùng bị Phó Việt mắng, cùng đi giáo đường đứng tấn. Khi Phó Đình Châu gặp rắc rối, Vương Ngôn Khanh giúp hắn trông cửa, khi Phó Đình Châu bị nhốt lại Vương Ngôn Khanh lén lút đem đồ ăn cho hắn, thâm chí nàng còn dám ngụy trang thành Phó Ngụy Châu để giúp hắn. Đối với Phó Đình Châu mà nói, quan hệ của hắn với Vương Ngôn Khanh so với những huynh đệ tỷ muội Phó gia còn thân cận hơn nhiều.

Dù sao Phó Đình Châu cũng là tôn tử của Phó Việt, nếu như Phó Đình Châu không nguyện ý, Phó Việt sẽ không sinh ra tâm tư để Vương Ngôn Khanh lưu lại Phó gia. Ông nhìn ra Phó Đình Châu không bài xích Vương Ngôn Khanh, thậm chí còn rất thân cận với nàng, lúc này ông mới thay tôn tử làm chủ định ra cọc hôn sự này.

Chẳng qua Phó Việt giáo dục tôn nhi quá tốt, ông trăm ngàn lần cũng không ngờ tới Phó Đình Châu lại gan lớn như vậy, hôn sự mà ông đã định ra, nó lại ngang nhiên lật đổ.

Phó Đình Châu lật qua lật lại quyển sách trong tay rồi lại tùy tiện buông xuống: “Muội nghĩ thế nào mà lại xem quyển sách này? Trước kia muội không thích xem sách của người Tống.”

Vương Ngôn Khanh cười nhẹ nói: “Không có chuyện để làm nên muội mới tùy tiện xem sách để tiêu khiển.”

Nàng nào có cái gì thích hay không thích đâu, đó là bởi Phó Đình Châu không thích.

Nàng ở Trấn Viễn Hầu phủ mười năm, cơ hồ không có yêu thích của bản thân. Phó Đình Châu thích xem quyển sách nào nàng liền xem sách đó, Phó Đình Châu thích đồ chơi mới, nàng liền đi học cách chơi. Có thể nói, Phó Đình Châu chính là toàn bộ sinh hoạt của nàng. Thế nhưng hiện giờ, Phó Đình Châu lại muốn cưới người khác. Trong lòng Vương Ngôn Khanh tràn đầy phiền não, liền lấy sách đọc giải ưu phiền, trong lúc lấy sách không để ý liền cầm phải quyển này.

Phó Đình Châu nhìn chằm chằm vào mắt Vương Ngôn Khanh, cũng không tiếp tục truy hỏi mà nói: “Mùa đông năm nay rất lạnh, đùi có còn đau không?”

Người tập võ trên người ít nhiều sẽ có vết thương, Vương Ngôn Khanh bởi một lần vì cứu Phó Đình Châu mà ngã từ trên ngựa xuống, từ đấy trên đùi liền để lại chấn thương, cứ mỗi khi thời tiết chuyển lạnh, chân nàng liền trở nên đau nhức không thôi. Vương Ngôn Khanh lắc đầu nói: “Không đau. Đã nhiều năm như vậy, vết thương của muội đã sớm hồi phục.”

Phó Đình Châu duỗi tay, theo thói quen muốn chạm vào chân của Vương Ngôn Khanh, Vương Ngôn Khanh liền đứng dậy châm trà, thuận thế né tránh. Tay Phó Đình Châu ngừng trong không trung một lát, bất động thanh sắc mà thu hồi. Hắn lại nhìn Vương Ngôn Khanh một hồi, nói: “Bưng trà rót nước, những việc này đâu cần muội phải làm. Mấy ngày không gặp, sao muội lại lạnh nhạt với nhị ca rồi. “

Những lời này của Phó Đình Châu nghe có vẻ bình thường nhưng thực chất lại có ẩn ý bên trong. Sau khi Phó Đình Châu lớn lên, hắn rất ít khi xưng nhị ca với nàng. Hắn không phải ca ca của nàng, xưng hô như vậy để làm gì? Mỗi khi nhắc tới vấn đề xưng hô này, Phó Đình Châu liền thấy khó chịu.

Vương Ngôn Khanh rũ mắt, im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Nào có. Nhị ca lúc nào cũng làm việc bận rộn, sao muội có thể lạnh nhạt xa cách với Nhị ca được chứ.”

Khi nói chuyện, Vương Ngôn Khanh một bộ nhu thuận, chuyện tránh hắn vừa rồi phảng phất như chỉ là ngoài ý muốn. Sự khó chịu trong lòng Phó Đình Châu dần tiêu tán bớt đi, hắn nghĩ đến việc Vương Ngôn Khanh đã ở Phó gia mười năm, cũng có đôi lúc nhất thời tức giận không kiềm chế được mà có chút bất kính với hắn. Huống chi, việc nàng ghen mới có thể chứng minh được rằng trong lòng nàng có hắn.

Nghĩ vậy những khó chịu trong lòng liền bay sạch. Hắn nắm lấy tay Vương Ngôn Khanh, kéo nàng ngồi xuống. Lúc này Vương Ngôn Khanh lại không trốn tránh, nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phó Đình Châu. Phó Đình Châu cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại như lụa của Vương Ngôn Khanh, ngữ khí chậm lại, hỏi: “Mấy ngày nay ta bận rộn công việc ở triều đình, không có thời gian tới xem muội. Có phải có người tới nơi này nói gì đó?”

Vương Ngôn Khanh ăn nhờ ở đậu mười năm, chuyện đối nhân xử thế này sao lại không hiểu chứ. Nàng liễm lông mi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có. Thái phu nhân cùng lão phu nhân đều đối đãi với muội rất tốt, các vị tiểu thư trong phủ có gì, muội cũng đều có. Muội còn đang cảm thấy lo lắng bản thân làm không đủ tốt, không cách nào hồi báo Nhị lão, làm sao muội có thể tin kẻ khác nói hươu nói vượn.”

Vương Ngôn Khanh cũng không phủ nhận tin đồn trong phủ, rốt cuộc thì mẫu thân hắn, tổ mẫu hắn là bộ dáng gì, bản thân Phó Đình Châu đều rõ ràng cả, mà ngược lại Vương Ngôn Khanh cũng đã biểu lộ thái độ của chính mình. Nàng thông minh hiểu chuyện, điều này khiến cho Phó Đình Châu cảm thấy vô cùng hài lòng.

Mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng, Phó gia cũng không ngoại lệ. Thái phu nhân, lão phu nhân theo thứ tự mà Vương Ngôn Khanh nói là tổ mẫu và mẫu thân của hắn. Hiện tại Phó ĐÌnh Châu là Trấn Viễn hầu, chỉ có phu nhân của hắn mới có thể xưng Trấn Viễn hầu phu nhân, mẫu thân của Hầu gia theo lễ xưng lão phu nhân. Điều này sẽ đưa Trần thị - vợ Phó Xương một ngày cũng chưa được làm Hầu phu nhân, trực tiếp trở thành lão phu nhân.

Phó gia bối phận cao, điều này còn phải nói từ lão Trấn Viễn hầu Phó Việt. Phó Việt nam chinh bắc chiến, thời gian ở nhà chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, dưới gối chỉ có một nhi tử là Phó Xương, lại còn bị phu nhân của ông dưỡng thành một tên ăn chơi trác táng. Trái lại Phó Xương có rất nhiều con cái nhưng Phó Đình Châu mới là con của chính thất, trước Phó Đình Châu còn có một người đại ca, nhưng vị đại ca này lại bạc mệnh, mới năm tuổi đã mất. Bởi vậy, thực chất ở trong Phó gia, Phó Đình Châu mới là trưởng tôn.

Lúc Phó Việt lâm chung, ông thà lướt qua nhi tử trực tiếp truyền hầu vị cho tiểu tôn năm ấy mới tròn hai mươi mà không để Phó Xương kế thừa hầu vị, điều đó có thể thấy được ông có bao nhiêu thất vọng về nhi tử Phó Xương. Bên ngoài Phó Việt lấy lý do Phó Xương có tật, chân thọt không thể lập tước. Mặc dù trên chân Phó Xương quả thật là có chút tật xấu nhưng nếu nhìn bình thường căn bản sẽ không nhìn thấy được, hơn nữa thương tật này lại do bị Phó Việt đánh mà thành ra.

Theo lý, phụ chết tử kế, việc kế thừa hầu vị của Trấn Viễn hầu phủ không phù hợp với luật pháp Đại Minh, nhưng Phó Việt lại là một danh tướng dưới triều Chính Đức, lãnh binh 40 năm, nhân mạch trải rộng khắp quân đội, hắn cùng huân quý đứng đầu Quách Huân quan hệ không tồi, liền cùng Lễ bộ đánh trước một tiếng, việc truyền tước vị liền thành.

Phó Việt chuyện gì cũng đều bỏ qua lão thê, nhi tử nhi tức mà trực tiếp giao cho tiểu tôn, dần dần ở trong Phó gia liền tích lũy ra không ít ân oán. Bởi Phó ĐÌnh Châu là huyết mạch ruột thịt nên Thái phu nhân và Trần thị sẽ không đối phó, nhưng Vương Ngôn Khanh cùng với Phó gia lại không có quan hệ huyết thống mà lại được lão Trấn Viễn hầu yêu thương sủng ái, điều này khiến cho Vương Ngôn Khanh trở thành điểm tập kích của cả hai người.

Vương Ngôn Khanh mấy năm nay không ít lần bị Trần thị nói xấu gây khó dễ, chẳng qua trước kia Phó Việt còn sống, trong phủ không có ai dám động chạm hay làm quá. Nhưng đến khi Phó Việt vừa chết đi, những oán hận chồng chất đó liền không thèm che giấu nữa.

Việc Trần thị oán hận Vương Ngôn Khanh cũng có thể lý giải, Lão hầu gia ở nhà chuyên quyền độc đoán cũng liền thôi, thế nhưng hôn sự của nhi tử nàng, dựa vào cái gì mà không hỏi ý kiến của nàng mà đã đi định hôn sự. Vương Ngôn Khanh một đứa con gái bình dân không biết từ đâu tới dựa vào cái gì mà gả cho nhi tử của nàng? Bởi vậy, khi Phó Việt vừa chết, nàng liền lập tức đi tìm hôn sự tốt cho nhi tử, đem thể diện của Vương Ngôn Khanh trực tiếp ném xuống đất mà dẫm đạp.

Vương Ngôn Khanh không phải không biết Trần thị không thích nàng, đối với nàng giận chó đánh mèo. Mười năm này, nàng liên tiếp cố gắng lấy lòng Thái phu nhân cùng Trần thị nhưng đều không được, chỉ có thể từ bỏ. Tuy rằng Vương Ngôn Khanh thấy bất đắc dĩ nhưng nàng cũng không sốt ruột, bởi vì nàng biết từ trước Trấn Viễn hầu phủ làm chủ là lão hầu gia Phó Việt, còn hiện tại là Phó Đình Châu, căn bản phu thê Phó Xương không có quyền thế gì.

Cho nên nàng mới bình tĩnh, không chút hoang mang cho đến khi Phó Đình Châu phản bội mới đánh cho nàng một cái tát không kịp trở tay.

Cũng bởi vì, nàng vẫn luôn tự tin cho rằng, nàng cùng Phó Đình Châu tâm đầu ý hợp, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Phó Đình Châu phát hiện từ lúc hắn bước vào Vương Ngôn Khanh vẫn luôn né tránh tầm mắt của hắn, trong lòng hắn cũng biết nàng khó chịu. Phó Đình Châu hơn Vương Ngôn Khanh ba tuổi, từ nhỏ lại xuất nhập quân doanh, đã nghe quen mấy chuyện hài thô tục, từ rất sớm hắn đã biết những chuyện gì xảy ra giữa nam nhân với nữ nhân.

Năm hắn mười tuổi, hắn đã phát hiện bản thân hơi có cảm giác đối với tình yêu nam nữ là khi Vương Ngôn Khanh đến bên cạnh hắn. Khi còn nhỏ, hai người bọn họ thường ngủ trưa cùng nhau. Vương Ngôn Khanh ở dưới mí mắt của hắn càng ngày càng xinh đẹp, từ một tiểu nữ hài đã biến thành một thiếu nữ băng khanh ngọc khiết, nếu nói hắn đối với Vương Ngôn Khanh không có cảm giác gì chính là nói dối.

Nếu hắn không phải trưởng tử, không có tước vị trong người, hắn sẽ cưới nữ nhân mình yêu thích là Vương Ngôn Khanh, nhưng hắn lại là Trấn Viễn hầu, thân mang trọng trách trong người, trừ bỏ cảm tình thì hắn có rất nhiều thứ phải suy xét.

Hiện giờ trên triều đình bởi vì đại lễ mà bàn tán xôn xao, những người có quan hệ với Dương Đình liên tiếp bị thanh toán, triều đình ai ai cũng cảm thấy bất an. Mà Vũ Định hầu Quách Huân bởi vì nhiều lần ủng hộ hoàng đế mà như diều gặp gió, quan vận hanh thông, có thể đối đầu với thủ lĩnh võ tướng của nội các.

Quan văn quan võ từ trước tới nay vẫn luôn đối đầu nhau, Phó Đình Châu chưa từng được nếm thử mùi vị thuận lợi mọi bề. Ở trên triều đình, nếu không có trận doanh hoặc là lấy lòng hai bên, điều đó chỉ sẽ càng chóng chết.

Hắn cần Quách Huân, mà Quách Huân cũng cần hắn. Đây là cục diện mà cả hai cùng có lợi, mà yêu cầu nhập phe là chính là hôn sự của hắn với Vĩnh Bình hầu phủ.

Vĩnh Bình hầu phu nhân làmuội muội của Quách Huân, hắn cưới nữ nhi Vĩnh Bình hầu chính là chính thức gia nhập đảng phái của Quách Huân. Còn việc cưới nữ nhi nào của Vĩnh Bình hầu, vị Hồng tiểu thư kia dung mạo ra sao,... Với hắn mà nói một chút cũng không quan trọng. Chỉ cần là người sống, nâng đến Trấn Viễn Hầu phủ là đủ rồi.

Phó Đình Châu thừa nhận làm như vậy rất không tử tế, nhưng thế giới sau khi trưởng thành hiện thực và xấu xí như vậy đấy. Phó Đình Châu dịu dàng vuốt ve vết chai mỏng trong lòng bàn tay của Vương Ngôn Khanh, nói: “Mấy ngày trước đây, lại có một đám Dương đảng bị Cẩm Y Vệ điều tra ra. Thánh thượng long tâm cực kỳ vui mừng, để Lục Hành tạm thay chức vụ chỉ huy sứ, chấp chưởng Nam Trấn Phủ Ty sự vụ. Mà Lục Hành người kia, chính là con chó điên, trong triều có không có người nào mà hắn không dám cắn, cũng chỉ có Vũ Định Hầu có thể chống lại hắn một hai. Có đôi khi ta vì bảo toàn phủ hầu, không thể không làm một chút sự tình. Khanh Khanh, muội có hiểu không?”

Tâm của Vương Ngôn Khanh lạnh xuống. Nàng biết, việc hôn sự này không thể khoan nhượng, nàng hoàn toàn bị từ bỏ.

Ngón tay Vương Ngôn Khanh lạnh buốt, một lát sai, nàng trầm thấp nói: “Muội hiểu.”

Trên mặt Phó Đình Châu lộ ý cười, hắn biết, nguyên nhân trong đó tổ mẫu, mẫu thân sẽ không hiểu, nha hoàn nội trạch sẽ không hiểu, thậm chí bản thân Hồng Tam tiểu thư cũng không hiểu được nhưng Vương Ngôn Khanh nhất định sẽ hiểu. Thế nhưng Vương Ngôn Khanh có nguyện ý hay không, hắn lại không nghĩ đến.

Đã nói đến đây, không cần phải nói lại về thân phận của Vương Ngôn Khanh. Phó Đình Châu cảm thấy áy náy, có lỗi với Vương Ngôn Khanh, nhưng hắn lại không lo lắng hay sợ hãi vì trong tiềm thức hắn luôn tin rằng, bất kể hắn làm ra cái gì, Vương Ngôn Khanh đều sẽ tha thứ cho hắn, vĩnh viễn đứng ở một chỗ mà chờ hắn. Bằng không thì nàng còn có nơi nào khác để đi. Ở chốn kinh thành này, nàng chỉ nhận thức mỗi hắn, người quen biết nàng thật ra lại có không ít, cũng bởi nàng lớn lên dung mạo thật sự rất xinh đẹp, ở chốn kinh thành này hiếm người có dung mạo đẹp như vậy.

Những năm này không ngừng có người dò hỏi về Vương Ngôn Khanh, nhưng tất cả đều bị Phó Đình Châu ngăn cản, thậm chí có người mặt dày nói Khanh Khanh và hắn là dưỡng muội chi từ, muốn làm muội phu của hắn. Phó Đình Châu lúc ấy đều bị họ chọc tức đến bật cười, đúng là không biết tự lượng sức mình, Khanh Khanh có đính hôn hay không cùng bọn họ đâu có liên quan?

Phó Việt rốt cuộc vẫn là hiểu biết tiểu tôn của mình, Phó Đình Chậu năm mười tuổi đã đem Vương Ngôn Khanh coi là vật riêng tư. Đây là quà mà tổ phụ đã tặng cho hắn hôm sinh thần của hắn, nàng đã xuất hiện trong lãnh địa của hắn vào lúc mà tâm tình hắn không tốt nhất, vậy liền vĩnh viễn là người của hắn. Những người khác muốn nhúng chàm, nằm mơ.

Phó Đình Châu cảm nhận lòng bàn tay xanh nhạt cùng với đầu ngón tay lạnh lẽo như tuyết, hắn liền cảm thấy thương tiếc, hiếm khi vi phạm nguyên tắc của bản thân, trấn an nói: “Khanh Khanh, muội yên tâm, trong phủ chỉ nhiều thêm một người, vĩnh viễn sẽ không làm ảnh hưởng đến vị trí của muội. Muội an tâm rồi chứ?”

Đối Phó Đình Châu loại con cháu huân quý này mà nói, thê tử là thê tử, ái nhân là ái nhân, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Sau khi hắn cưới vị kia Hồng tam tiểu thư nhập phủ, sẽ cho nàng thể diện của Hầu phu nhân, gặp chuyện khi cũng sẽ chống lưng cho nàng, nhưng Vương Ngôn Khanh thì sẽ không nằm trong phạm vi quyền lực của Hầu phu nhân.

Hắn hy vọng vị Hồng Tam tiểu thư kia sẽ không ngu xuẩn đến mức duỗi tay đến chỗ Vương Ngôn Khanh. Tuy hắn cần quân cờ chính trị này nhưng cũng không hy vọng thay đổi trạng thái sinh hoạt của chính mình, đặc biệt không hy vọng thay đổi quan hệ của hắn với Vương Ngôn Khanh.

Lần này, Vương Ngôn Khanh lại không đáp lại. Phó Đình Châu cũng không nóng nảy, Khanh Khanh là người thông minh, nàng sẽ suy nghĩ cẩn thận. Mà bởi vì vừa rồi nhắc tới một người, Phó Đình Châu không thể không nhớ tới chút chuyện làm hắn chán ghét, sắc mặt hắn liền chuyển sang lạnh lùng nói với Vương Ngôn Khanh: “Gần nhất muội nên cẩn thận một chút, không có việc gì quan trọng không cần ra cửa.”

Vương Ngôn Khanh cảm giác được cảm xúc của Phó Đình Châu không đúng, liền hỏi:“Có chuyện gì sao?”

Phó Đình Châu cười lạnh một tiếng, ánh mắt nặng nề u ám:“Không có chuyện gì, chỉ là chọc phải một tên chó điên mà thôi.”

Có thể khiến cảm xúc của Phó Đình Châu dao động lớn như vậy, Vương Ngôn Khanh nhanh chóng đoán ra được nguyên nhân: “Là Cẩm Y Vệ?”

Phó Đình Châu thở dài, thừa nhận: “Là Lục Hành. Nam thành binh mã chỉ huy phát sinh chút sự tình, sắp tới hắn khả năng sẽ tìm Phó gia gây phiền toái.”

Hóa ra là Cẩm Y Vệ, Vương Ngôn Khanh lộ ra vẻ hiểu rõ, không hề nhắc lại nữa. Nói xấu Cẩm Y Vệ cũng không phải là điều sáng suốt, nếu không phải ở trong nội trạch Trấn Viễn Hầu phủ, bên trong đều là người một nhà, Phó Đình Châu cũng sẽ không nói này đó.

Cùng là võ tướng thế gia, huân quý cùng Cẩm Y Vệ lại là hai vòng tròn hoàn toàn bất đồng. Phó Đình Châu nằm vòng tròn đều là con cháu thế gia, sinh ra liền có tước vị bên người, phụ huynh lại đều ở trong quân nhậm chức, cơ bản từ nhỏ đã nhận thức. Mà Cẩm Y Vệ này, chưởng quản tuần tra truy bắt, nói cách khác là chuyên bắt giữ quý tộc và quan văn, hai nhóm người từ trước đến nay đều như nước với lửa.

Quý tộc chính là như vậy, hài tử hai nhà có khả năng không nhận thức quen biết nhau, nhưng sinh ra đã là kẻ thù, về sau ngươi hố ta ta hại ngươi, không cần thiết hỏi vì cái gì. Huân quý cùng Cẩm Y Vệ chính là kẻ thù trời sinh, Vương Ngôn Khanh tuy rằng chưa thấy qua Lục Hành, nhưng tên này ở kinh sư như sấm bên tai. Bá tánh khả năng không quan tâm thủ phụ là ai, hầu gia là ai, nhưng sẽ không có chuyện không biết Cẩm Y Vệ.

Lục Hành năm nay mới 22 tuổi, mà đã nắm được thực quyền chỉ huy sứ, thật sự đáng sợ. Hắn cùng Phó Đình Châu loại hậu duệ quý tộc lớn lên ở dưới hoàng thành này không giống nhau, Lục gia nguyên bản ở An Lục thừa kế Cẩm Y Vệ, đến Lục Hành đã là đời thứ sáu, ở An Lục xem như có quyền thế. Chức vụ Cẩm Y Vệ này là chức vụ nguy hiểm, dễ gặp rủi ro. Thế nhưng có thể truyền thừa đến đời thứ sáu mà không phạm sai lầm, có thể thấy được ông trời chú định muốn Lục gia có người tài.

Lục Hành là kẻ tập hợp đủ thiên thời địa lợi nhân hòa. Chính Đức đế không có con, Hưng Vương tới kinh đăng cơ mà một bước lên trời, có thể thấy Lục Hành là kẻ không tầm thường. Nhắc đến mối quan hệ sâu xa giữa Lục Hành và Hoàng đế là phải nhắc đến từ tiên đế Chính Đức nói về. Vị Gia Tĩnh hoàng đế hiện tại không phải là con nối dõi của tiên đế mà là con của đường đệ. Bởi vì Chính Đức đế không có một mụn con, cũng không có huynh đệ ruột nên ngôi vị này mới dừng ở trên đầu Gia Tĩnh đế. Nhiều thế hệ Lục gia ở An Lục quản lý Vệ Sở, thao luyện binh sĩ, mẫu thân của Lục Hành là Phạm thị nhập vương phủ làm nhũ mẫu nuôi dưỡng tiểu thế tử chính là hoàng đế bây giờ. Lục Hành bởi vì quan hệ của gia đình nên từ nhỏ thường xuyên xuất nhập vương phủ, cùng thế tử là đồng bọn cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ giống như Phó Đình Châu với Vương Ngôn Khanh.

Hưng Hiến vương đương độ tuổi tráng niên lại mắc bệnh mà qua đời, đem vương vị truyền cho thế tử, hai năm sau, như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ngôi vị hoàng đế lại rơi lên đầu vị Hưng Vương trẻ tuổi. Hưng Vương vào kinh xưng đế, cách năm sửa niên hiệu Gia Tĩnh, Lục gia tùy theo đi vào kinh thành, đảm nhiệm chức vụ hộ vệthân cận bên người hoàng đế. Phụ thân Lục Hành tài cán thường thường, thế nhưng Lục Hành lại là kẻ tàn nhẫn hung ác, hắn mười một tuổi đi vào kinh thành, mười tám tuổi khảo trúng võ trạng nguyên, trong thời gian bốn năm ngắn ngủi nhiều lần lập công lớn mà thăng chức rất nhanh, năm nay mới hai mươi ba tuổi mà đã làm chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.

Tuổi còn trẻ mà đã ở chức vị cao đã đáng sợ, nhưng điều càng đáng sợ hơn chính là Hoàng đế lại tín nhiệm hắn.

Nếu như hắn để ý Phó Đình Châu, vậy xác thực rất phiền toái.

Nhớ tới Lục Hành, sắc mặt Phó Đình Châu cũng âm trầm xuống, tâm tình đương tốt bỗng bị quét sạch. Phó Đình Châu vỗ vỗ mu bàn tay Vương Ngôn Khanh, nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở muội, kỳ thật không có gì không được, muội không cần phải lo lắng. Lâu rồi muội không bước ra khỏi phủ, có muốn đi ra ngoài giải sầu không?”

Vương Ngôn Khanh lẳng lặng nhìn hắn, vừa rồi, Phó Đình Châu mới nói không có việc cần thiết thì không cần tùy ý ra khỏi phủ. Quả nhiên, ngay sau đó Phó Đình Châu liền nói:“Yên tâm, có huynh đi cùng. Mẫu thân hẹn người cùng đi chùa Đại Giác dâng hương, thuận tiện cung phụng dầu thắp cho tổ phụ.”

Vương Ngôn Khanh nghe được cuối cùng một câu, liền biết nàng không thể cự tuyệt. Nàng dừng một chút liền hỏi: “Lão phu nhân hẹn ai ạ?”

Cặp chân mày của Phó Đình Châu hạ xuống, cảm thấy có chút xấu hổ: “Vĩnh Bình hầu phủ.”

Trong thoáng chốc, trong lòng Vương Ngôn Khanh chợt cảm thấy lạnh lẽo. Từ lúc Phó Đình Châu tiến vào, nàng liền cảm thấy chính mình như là ngâm mình ở trong hồ băng, không ngừng trầm xuống, hiện giờ, nàng như bị người ta ấn xuống dưới nước một hơi cũng không kịp thở.

Ý của Phó Đình Châu là gì? Là muốn nàng trước tiên đi bái kiến chủ mẫu tương lai, hay vẫn là do Vĩnh Bình hầu phu nhân cảm thấy không yên tâm, muốn thay nữ nhi đi đánh đòn phủ đầu thiếp thất?

Vương Ngôn Khanh an tĩnh một lát, bỗng nhiên cong môi cười nhẹ, nói:“Nhị ca, huynh cùng tẩu tẩu khó có được cơ hội thấy mặt, phu thê hai người gặp gỡ lại mang muội đi cùng, làm như vậy không phải sẽ khiến tẩu tẩu không vui sao?”

Vương Ngôn Khanh vừa dứt lời liền cảm thấy cổ tay bị siết chặt một chút. Vương Ngôn Khanh lạnh mặt, không có kêu đau, cũng không có cúi đầu.

Đây là lần đầu tiên Vương Ngôn Khanh biểu lộ cảm xúc không cao hứng, Phó Đình Châu cũng bị chọc giận, hắn phất tay áo đứng lên, trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: “Ngày mai dâng hương, Khanh Khanh, đừng quên.”

Nói xong, hắn không có quản cổ tay Vương Ngôn Khanh có bị sưng hay không mà xoay người rời đi.

Tiếng bước chân bước đi hữu lực theo quy luật lộc cộc đi xa, hắn mải đắm chìm trong thịnh nộ mà không có chú ý rằng, ngày mai là sinh thần của Vương Ngôn Khanh.

Vương Ngôn Khanh xoay mặt nhìn về phía cửa sổ tuyết đang không ngừng rơi, nước mắt đột nhiên trào ra.

Hầu gia lúc rời đi rõ ràng không vui, Vương Ngôn Khanh cũng đã lâu không có gọi người đi vào, bọn nha hoàn im như ve sầu mùa đông, không ai dám vào trong phòng. Vương Ngôn Khanh ngồi yên một chỗ không biết bao lâu, đợi giọt lệ khô, đôi mắt nhìn liền thấy đau, mới đứng lên, đi tới góc giường.

Tập võ nhiều năm rốt cuộc cũng có hữu dụng, Vương Ngôn Khanh mở ra hòm xiểng, một chút thanh âm cũng không phát ra. Nàng bình tĩnh gấp gọn y phục bỏ vào bên trong cùng với chút bạc vụn, tỉnh táo tới mức bản thân nàng cũng thấy sợ hãi.

Có lẽ, nàng sớm đã ở trong đầu vô số lần diễn thử qua cảnh tượng này, diễn tập nhiều đến nỗi hiện tại không cần tự hỏi liền có thể máy móc hoàn thành.

Phó gia đối với nàng có ân, không có Phó gia, nàng căn bản không có khả năng đọc sách tập võ. Phụ thân cứu Lão hầu gia một mạng, Lão hầu gia lại cho nàng mười năm an ổn, sớm đã huề nhau. Còn nàng thích Phó Đình Châu ngược lại lại là chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong sinh mệnh nàng xuất hiện một nam tử như vậy, cường thế, oai hùng, mỏng lạnh lại dã tâm bừng bừng, nàng sao có thể không thích hắn? Nhưng dù nàng có thích thì nàng cũng không thể để bản thân mình phải hạ mình làm thiếp.

Nàng cùng cảm tình với Phó Đình Châu đến tận đây cũng nên chấm dứt, nên dừng lại ở đây thôi, để cho hết thảy dừng lại ở thời điểm đẹp nhất này. Ít nhất tương lai về già quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người bộ dáng đều là tuổi trẻ mỹ lệ.

Vương Ngôn Khanh đem đồ đạc đóng gói cẩn thận, để vào lộ dẫn cùng với hộ thiếp, nhưng nàng lại do dự.

Chỉ cần bước ra một bước này, nàng liền không thể quay đầu lại. Những năm tháng nàng ở kinh thành, mười năm tình cảm của nàng cùng Phó Đình Châu, không thể quay về như trước.

Nàng không hối hận, nhưng cũng không cam lòng. Nha hoàn đó nói đúng, cả đời nữ tử có thể có mấy cái mười năm, nàng đem những năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất của nàng lưu tại Trấn Viễn Hầu phủ, hiện giờ ngay cả dung mạo đối thủ cũng chưa nhìn thấy liền chạy trối chết, thật sự quá uất ức.

Nàng ít nhất cũng nên đi nhìn xem, nữ tử có thể làm hắn động tâm, rốt cuộc trông như thế nào.

Bàn tay đang nắm Vương Ngôn Khanh dần dần buông ra, nàng đem đồ đạc đã đóng gói ép vào hòm xiểng tầng dưới chót. Nàng không phải tiểu thư khuê các tay trói gà không chặt, nàng rất rõ ràng làm như thế nào mà thần không biết quỷ không hay yên lặng rời khỏi kinh thành, nếu nàng nguyện ý, thậm chí hiện tại liền có thể. Nhưng trong lòng nàng rốt cục tồn tại một tia mềm yếu, nàng đối chính mình thỏa hiệp, nghĩ thầm, chỉ cần từ chùa Đại Giác trở về, nhìn thê tử tương lai của hắn một cái liền đi.

Coi như là nàng cùng kinh thành, cùng với thế giới kỳ quái của quý tộc, vĩnh biệt từ đây.

P/s: Lần đầu tiên edit mà lại chọn trúng bộ dài thế này. Thấy oải quá đi:((.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.