Cầu Ma

Chương 454: Chương 454: Âm Linh hiện!




Trong mấy trăm cầu vồng mỗi người như mũi tên rời dây cung xé gió mang theo khí thế mạnh mẽ, như là tổng thể từ bốn phương tám hướng cắt đứt không khí.

Những người này là một trong các lực lượng trung kiên nhất mà Vu Thần Điện ngưng tụ từ mấy năm qua. Họ quanh năm trú đóng ở Chúc Cửu Giới không dễ dàng rời đi. Họ đến từ các bộ lạc, nhưng bây giờ trong đầu họ, quang vinh duy nhất không là huyết mạch mà là Vu Thần Điện!

Mỗi người đều trải qua gió tanh mưa máu, qua gió rét rèn luyện sống chết. Mỗi người thậm chí không còn tên, có chỉ là tên hiệu người trước để lại. Trong bọn họ tu vi đa số chưa đến cảnh giới Hậu Vu nhưng yếu nhất cũng là Ương Vu! Giờ thì xé gió lao đến, người họ toát ra sát khí ngập trời, khiến cõi trời đất như xuất hiện vòng xoáy to lớn do sát khí hợp thành chậm rãi chuyển động.

Vu Thần Vệ không dễ dàng ra, bây giờ xuất hiện thì có thể thấy Vu Thần Điện quyết tâm phải có Xích Thạch của Tô Minh.

Thiết Mộc Đông Lai bộ lạc biến sắc mặt, mắt quét vòng xoáy sát khí do cầu vồng bốn phía hợp thành, lại nhìn Xích Thạch trước mặt Tô Minh, sắc mặt âm trầm, lùi mấy bước, nhưng không mang theo tộc nhân bộ lạc quay về trong điện tỏ ý từ bỏ.

Lão đang chờ, chờ xem bộ lạc có lựa chọn gì.

Một trong đại bộ lạc Vu tộc, Thế Thiên bộ lạc, người đàn ông trung niên trước đó từng kêu giá Quỷ Linh Hoa với Tô Minh, nhưng khi trưởng lão Vu Thần Điện mở miệng thì không nói tiếng nào, giờ mặt trầm xuống. Trong Chúc Cửu Giới, bất cứ đại bộ lạc nào đều không thể đối kháng với Vu Thần Điện. Bởi vì người Vu Thần Điện trú đóng quanh năm tại đây vượt qua tất cả đại bộ lạc!

Bên Thu Hải bộ lạc, thánh nữ Uyển Thu nhìn Tô Minh, mặt có chút phức tạp, như đang do dự điều gì.

Túc nữ áo trắng cắn môi. Cô biết một ít chuyện bí ẩn Chúc Cửu Giới, càng biết một khi người tông môn biết được thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ Xích Thạch có lẽ thật sự tồn tại Phong Thần Hoa. Cô không ngăn cản được, có thể làm là tiến lên một bước.

“Có thể lấy Xích Thạch nhưng ta yêu cầu Vu Thần Điện đừng tổn thương người!”

Theo túc nữ áo trắng lên tiếng, trưởng lão Vu Thần Điện đi hướng Tô Minh dừng bước, lão ngoái đầu lạnh nhạt nhìn cô gái, mắt chợt lóe, gật đầu. Lão không thèm để ý đến cô, nhưng để ý thân phận và lai lịch của cô, tiên tộc Tàng Long Tông. Nên biết hiện nay Vu Thần Điện có quan hệ với Tàng Long Tông khá là kỳ diệu. Nếu cô gái nêu lên không để Vu Thần Điện lấy đá thì ông lão sẽ không thèm quan tâm. Dù sao tảng đá chẳng thuộc về Vu Thần Điện cũng sẽ bị Tàng Long Tông chú trọng. Cô chỉ nói đừng tổn thương tiểu bối như con kiến trước mắt lão, chuyện nhỏ này lão sẽ không từ chối.

Thiên Lam Mộng cúi đầu, từ đầu đến cuối không ra tiếng. Cô đang suy nghĩ cái gì, người ngoài không thể biết.

Đám người bên dưới lặng ngắt như tờ, ánh mắt họ tập trung vào những người trên trời, đặc biệt là Tô Minh bị nhiều người chú ý nhất. Trong mắt đám người có cảm thán, đắc ý, vui sướng khi người gặp họa, cũng có thương hại.

Tất cả sự việc tiến triển đã quyết định vận mệnh Tô Minh dường như không có sức lực phản kháng, chỉ có thể để mặc người ngoài điều khiển. Dù sao tại đây sức mạnh mới là tất cả! Một Ương Vu nhỏ bé dựa vào cái gì đối kháng với Vu Thần Điện? Cho dù hắn có thể đấu với Hậu Vu nhưng trong mắt ông lão kém nửa bước đi vào Tuyệt Vu thì vẫn là con kiến mà thôi.

Mặt Nam Cung Ngân tái nhợt, gã không ngờ sự việc tiển triển như vậy. Nếu chỉ là một mình ông lão Vu Thần Điện thì gã không e ngại, thậm chí có thể giúp Tô Minh đối kháng một phen. Dù sao còn cha gã ở, Nam Cung Ngân biết đối phương không dám làm gì mình, tối đa là dạy dỗ một phen thôi. Nhưng trước mặt biến đổi làm gã trở tay không kịp. Đây không phải việc của một trưởng lão, đã xuất động Vu Thần Vệ, xuất hiện Thần Linh Tuyến Diệp đem việc này tăng đến mức độ cực cao. Xích Thạch không phải cá nhân trưởng lão muốn mà là Vu Thần Điện muốn!

Điều này khiến gã nên lựa chọn làm sao đây?

Mặt Nam Cung Ngân càng tái xanh. Một bên là Vu Thần Điện gã từ nhỏ lớn lên, quan hệ dây dưa. Một bên là bạn bè mới quen không lâu. Nhưng người bạn này từng cứu mạng gã. Người bạn này khiến gã có cảm giác dù quen biết không lâu mà rất hợp ý. Người bạn này là gã yêu cầu mới đồng ý mua Xích Thạch.

Tô Minh sắc mặt như thường, giây phút ông lão phát ra lời nói thì hắn ngừng cắt, tay phải vỗ vào Xích Thạch xuất hiện Thần Linh Tuyến Diệp. Thoáng chốc cất đá vào trong túi trữ vật, bình tĩnh nhìn sự việc phát triển.

Hắn nhìn hành động và từ ngữ của trưởng lão Vu Thần Điện vì tu vi cao thâm mà tỏ ra bá đạo, nhìn từng cầu vồng bên trong có Vu Thần Vệ sắc mặt lạnh lùng, nhìn Thiết Mộc rút lui, nhìn Uyển Thu Thu Hải bộ lạc do dự. Cùng lúc đó, hắn thấy Thiên Lam Mộng cúi đầu và người bước ra làm con ngươi Tô Minh co rút, có cảm giác quen thuộc, Thiên Lam lão tổ.

Hắn còn thấy túc nữ áo trắng là vào lúc này là người duy nhất lên tiếng vì hắn. Tô Minh cảm nhận được lời nói lộ ra thân thiết nhưng hắn không nhìn thấu lý do tại sao. Là vì hắn bị cô gọi là Túc Mệnh hoặc là lý do khác? Nhưng mặc kệ thế nào, Tô Minh ghi nhớ lời cô gái áo trắng vừa nói.

‘Tất cả người ngoài nếu không có biến đổi kịch liệt, nếu không có năng lực nghịch chuyển thì khó mà trở thành khiến người nhìn thấu chúng sinh. A Công, câu nói này tôi hiểu rồi.’ Tô Minh biểu tình bình tĩnh, khóe miệng thậm chí lộ nụ cười.

Nhìn trưởng lão Vu Thần Điện đi tới, nhìn người bên dưới ánh mắt khác nhau, nhìn Nam Cung Ngân khó xử giãy dụa, nụ cười của Tô Minh càng nở rộ.

Giờ hắn bị mọi người chú ý, chẳng qua đó không phải điều hắn muốn. Một loại lĩnh ngộ hiện ra nơi đáy lòng, Tô Minh cũng cảm giác cô độc.

Một người cô đơn đứng trước mặt mấy vạn người.

‘Mạnh ăn thịt kẻ yếu, con đường vĩnh viễn không thay đổi vạn năm.’ Tô Minh khẽ thở dài, nhoáng người lên. Lập tức bên cạnh hắn lóe ảo ảnh, nguyên anh phân thân huyễn hóa ra.

Khoảnh khắc nguyên anh phân thân xuất hiện, khí thế trên người Tô Minh tăng gấp mấy lần, cho người cảm giác đỉnh Ương Vu!

Theo phân thân xuất hiện, đám người bên dưới xôn xao, chẳng qua trên bầu trời đám người nhìn Tô Minh, còn có trưởng lão Vu Thần Điện mặt không biểu tình từng bước một đi đến vẫn chẳng chút để ý. Theo trưởng lão thấy thì Tô Minh hiện nay vẫn là con kiến.

“Nguyên anh!!!” Túc nữ áo trắng ngẩn ra, mở to mắt.

Còn có Thiên Lam lão tổ vẫn nhìn tình hình phát triển, không biết trong bụng nghĩ gì bây giờ nheo mắt lại.

Giây phút Tô Minh phân thân xuất hiện thì hắn nâng lên tay trái vung ra sau. Bỗng nhiên khói đen tràn ngập, độc thi xuất hiện!

Độc thi bước ra, toàn thân lượn lờ độc khí, đôi mắt không ánh sáng, Tô Minh cho người cảm giác đã vượt qua đỉnh Ương Vu. Một phân thân, một độc thi, một bản tôn ngưng tụ thành một tổng thể.

Trưởng lão Vu Thần Điện mắt chợt lóe nhưng vẫn không thèm để ý. Bây giờ lão cách Tô Minh chưa đến trăm mét, bước đi rất chậm, mỗi bước đạp hư không sẽ phát ra tiếng chấn trầm đục, thậm chí không khí đang run rẩy, giống như bước chân của ông lão đạp không phải hư vô mà là thực chất!

“Cửu Âm Chiến Linh!” Tô Minh sắc mặt trầm trọng, tay phải mạnh vung trước mặt.

Lập tức mu bàn tay hằn ấn ký Âm Linh chớp lóe liên tục. Trong tiếng cười khát máu, ấn ký trên tay Tô Minh biến mất. Trên bầu trời vô tân, một tia chớp đỏ xuất hiện ầm ầm giáng xuống. Sét từ chân trời đến, khoảnh khắc giáng xuống, tiếng sấm vang vọng, liên tục xuất hiện tám tiếng sấm sét. Trước mặt Tô Minh, trong sấm sét có một thân hình cao to lộ ra.

Thân hình ấy cao ba mươi mét, nhìn như người khổng lồ, cực kỳ vạm vỡ. Gã đứng tại đó như núi đứng thẳng trên đất!

Áo giáp ám bạc, tóc đỏ thẫm, người đầy vết sẹo, thêm vào sát khí và chiến ý ngập trời, khiến gã đàn ông Âm Linh Tô Minh triệu hoán ra tựa chiến thần!

“Đã nhiều năm lão tử không giết người bên ngoài, hôm nay có lẽ có thể giết sướng tay rồi!” Gã đàn ông Âm Linh toàn thân bọc áo giáp giọng ồm ồm truyền khắp tám hướng.

Khi gã xuất hiện thì trưởng lão Vu Thần Điện rốt cuộc biến sắc mặt, bước chân khựng lại. Không chỉ lão, người xung quanh cũng như thế.

Mắt Thiên Lam lão tổ chớp lóe, khóe miệng bỗng lộ nụ cười.

Đám người bên dưới thấy gã đàn ông Âm Linh xuất hiện lập tức dấy lên xôn xao.

“Đã nói tại sao hắn không sợ, thì ra hắn có ký ước với Cửu Âm Linh!!!”

“Ta có ấn tượng Cửu Âm Linh này, hắn…hắn là linh tầng thứ năm, cái giá thủ hộ quá lớn, không ngờ thực sự có người mang ra được!”

“Xem khí thế thì là giữa Hậu Vu, không biết so sánh với trưởng lão Vu Thần Điện thì thắng bại thế nào.”

Giây phút trưởng lão Vu Thần Điện khựng bước chân thì mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh. Phân thân chợt nâng tay phải, kiếm nhỏ xanh gào thét chớp lóe, toàn thân khuếch tán bọ cánh cứng đen. Độc thi há mồm phát ra tiếng gầm rống, người hiện dây gân đen, tất cả lỗ chân lông sinh ra nhiều khí độc, thậm chí móng mười ngón tay chớp mắt tăng dài tỏa ra ánh sáng sắc nhọn.

Cùng lúc đó, Tô Minh hít sâu, nâng lên tay trái, một ngón chỉ lên trời. Đây là thức thứ nhất Ly Phong tam thức, Khai Dương khởi thủ!

“Muốn đồ vật của Mặc ta thì phải trả giá, dù ngươi có là trưởng lão Vu Thần Điện cũng vậy! Âm Linh Vệ, theo ta đấu với người này!”

Khi Tô Minh phát ra tiếng thì gã đàn ông Âm Linh hơn ba mươi mét trước mặt hắn ngửa đầu phát ra tiếng gầm. Tay phải nâng lên, xuất hiện rìu chiến to lớn cỡ bằng chiều cao của gã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.