Cầu Ma

Chương 407: Chương 407: Bạch Nhật Phi Thăng




Giây phút trời đất đều yên lặng, vòng xoáy hình trứng sau lưng Tô Minh phát ra lực hút, nhưng lực hút này chỉ hướng tới Tô Minh, không bao gồm các vật chất khác.

Đế Thiên nhìn chằm chằm Tô Minh, nhìn vòng xoáy to lớn sau lưng hắn, lần đầu tiên biểu tình của y xanh mét. Đế Thiên không chút chần chờ, tay phải ấn pháp quyết trước người chỉ hướng Tô Minh.

“Thừa thiên lấy mệnh Đế Thiên ta, phong thiên tỏa địa!” Đế Thiên thốt lời.

Ngón tay y chỉ, lập tức vòng xoáy xoay tròn sau lưng Tô Minh hơi khựng lại, nhưng chỉ là một chớp mắt rồi lại trở về bình thường, tiếp tục xoay.

Nhưng cái tạm dừng này khiến mắt Đế Thiên lóe tia sáng lạnh, sải bước tới trước. Cái đạp này khiến y mượn vòng xoáy tạm ngừng, lực lượng âm hoang bên trong cũng ngừng, bước tới trước mặt Tô Minh, tay phải chộp hướng hắn.

“Nghiệt tử, đi ra cho ta!”

Mắt Tô Minh lóe sát khí, lùi ra sau. Hắn nâng lên tay phải, chỉ vào bàn tay Đế Thiên chộp tới. Cái chỉ này là ngón trỏ tay phải của Tô Minh, sợi tóc lực lượng Man Thần biến thành quấn quanh. Giây phút Tô Minh chỉ ra, sợi tóc trên ngón tay bốc cháy, lực lượng thuộc về Man Thần bùng nổ từ ngón tay hắn.

Lực lượng này tràn đầy bá đạo, duy ngã độc tôn. Khi nó giáng xuống trời đất, ngay cả Hư Vô Môn xoay chuyển cũng bị ảnh hưởng, như sắp tan vỡ bởi lực lượng này, đây chỉ mới là dư chấn. Nếu Tô Minh chỉ vào cửa này thì chắc Hư Vô Môn không thể chịu nổi.

Bây giờ chịu đựng lực lượng này chính là Đế Thiên!

“Hơi thở Man Thần đời thứ nhất!!!” Biểu tình Đế Thiên biến đổi kịch liệt, vẻ hoảng sợ tuyệt đối không nên xuất hiện trên mặt y!

Tô Minh đạt được lực lượng Man Thần, bởi vì Man Thần đời thứ nhất cường đại, nên khi hắn đạt được trừ phi bốn phía dùng mắt thường thấy, nếu là lực lượng thần thức tìm kiếm thì đều sẽ bị thô bạo đẩy ngược.

Khi Man tượng giáng xuống, vì đặc thù nên người tiên tộc rất ít vào lúc đó thả ra thần thức gây rắc rối. Dù là ảnh chiếu Đế Thiên, vì linh trí bị đè ép, đa số lấy ông lão Thiên Hàn đại bộ lạc làm chủ, cho nên đối với chuyện Tô Minh được lực lượng Man Thần không biết rõ lắm.

Mặc dù ông lão Thiên Hàn đại bộ lạc có nghe nói đôi chút, nhưng vì không chính mắt trông thấy, cũng không biết tại sao trên Đất Man tộc có vô số tin đồn, trong đó có nói là Tô Minh, cũng có nói là kẻ khác, bên trong không chỉ có việc Tô Minh được lực lượng Man Thần mà còn nói tu vi hắn tăng nhiều trở thành cường giả Man Hồn. Cũng có nói Tô Minh được pháp bảo giống hệt Man Thần năm đó, các loại tin đồn lên như diều gặp gió, đa số cực kỳ phóng đại khiến người nghe xong đa số nhíu mày, do dự.

Điều này khiến ông lão tuy chú trọng nhưng định tiếp tục quan sát, cũng khiến phân thân ảnh chiếu Đế Thiên không hiểu quá biết chuyện này!

Bây giờ Tô Minh chỉ một cái, sợi tóc trên ngón tay hắn nhanh chóng bốc cháy. Tô Minh thấy quanh ngón tay mình xuất hiện một hố đen cỡ nắm tay, hố đen dọc theo ngón tay Tô Minh, khi nó xuất hiện, bầu trời tĩnh lặng biến tối tăm. Không chỉ có khung trời này mà cả bầu trời Vu tộc, trời toàn đất Nam Thần thậm chí là trong Tử Hải, bầu trời phạm vi không biết bao lớn đều trong chớp mắt biến tối tăm.

Bầu trời tối tăm, là vì tất cả ánh sáng trong chớp mắt này, dùng cách không thể tưởng tượng và tốc độ tập trung trong hố đen ngoài ngón tay Tô Minh. Khiến chỗ hắn ánh sáng chói lòa, đem ánh sáng cả thế giới rút đi. Trừ điều đó ra, địa khí mặt đất, không chỉ là đại lục Nam Thần, còn có nhiều đại lục bên ngoài, thậm chí là đại lục Man tộc bềnh bồng trên Tử Hải, giờ phút này, địa khí tất cả đều chấn động, lấy tốc độ và cách thức giống như ánh sáng bầu trời, chớp mắt xuất hiện trong hố đen, bị nó hút vào.

Hố đen ngoài ngón tay hút lấy ánh sáng trời, hấp thu địa khí, ẩn chứa cả thế giới, hướng tới Đế Thiên biến sắc mặt dữ dội.

“Lực lượng không gian! Đây là lực lượng không gian của Man Thần đời thứ nhất!!!” Đế Thiên biến sắc mặt, thân thể nhanh chóng rút lui, đôi tay ấn pháp quyết, tay phải chỉ vào khung trời, tay trái chỉ mặt đất, miệng phát ra thanh âm như sấm đánh.

“Lực lượng Man Thần đời thứ nhất. Tốt lắm, khi ngươi sinh ra đạo ta chưa thành, ngày đạo ta thành ngươi đã biến mất. Người Man tộc cho rằng ngươi chết, nhưng bổn tọa biết ngươi không hề chết. Tu vi của ngươi đến đỉnh một kiếp không thể tiến lên, nên đạp hư không tìm không gian đại kiếp nạn khác! Vạn giới tổ thành một kiếp, ngươi hấp thu nguyên vạn giới, ngươi là đỉnh cao nhất đại kiếp nạn không gian chúng ta ở, bổn tọa muốn xem rốt cuộc mạnh cỡ nào! Hôm nay lực lượng của ngươi hiện ra, dù chỉ là một tia nhưng ta cũng là phân thân ảnh chiếu. Hãy xem thử giữa ta và ngươi, rốt cuộc ai mới là cường giả!” Đế Thiên lùi lại, đôi tay chỉ vào trời và đất, quát khẽ.

“Bạch Nhật Phi Thăng!”

Theo tiếng gầm của Đế Thiên, tay phải nâng lên chỉ bầu trời, trong thế giới tối tăm tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa. Ánh sáng chói chang, trong bầu trời tối đen hiện ra sắc trắng!

Màu trắng là của tầng mây lan tỏa bầu trời. Trung tâm tay phải Đế Thiên, bầu trời y chỉ ngưng tụ vô tận ánh sáng trắng, xuất hiện một vầng…mặt trời trắng!

Mặt trời trắng như là tảng đá to lớn từ bầu trời chậm rãi giáng xuống, giờ chỉ mới lộ ra phân nửa đã khiến Man tộc động đất, khiến Tử Hải đen gầm rống, khiến vô số người kinh sợ.

Từ xa nhìn thậm chí là nguyên đất Nam Thần ngẩng đầu nhìn đều thấy trên bầu trời xuất hiện mặt trời màu trắng vô cùng khổng lồ như tảng đá!

Mặt trời tỏa ánh sáng trắng, gần như thành ánh sáng mãnh liệt nhất trong thế giới này!

Hình ảnh tựa như tận thế! Bầu trời như vỡ ra, đất nứt, Tử Hải cuồn cuộn rít gào, tốc độ Đông Hoang đại lục bay đến nhanh hơn gấp mấy lần! Nếu cứ tiếp tục như vậy, thời gian nó đụng vào Nam Thần sẽ không phải mười năm, rất có khả năng rút ngắn rất nhiều.

Mặt Đế Thiên tái nhợt, đế bào đốt cháy, đế quan cũng bốc cháy, tỏa ra ngọn lửa trắng. Làn da y lấy tốc độ mắt thường trông thấy khô héo. Nhưng theo thiêu đốt và héo tàn, khí thế phát ra từ người y càng lúc càng kinh khủng.

Tay trái y chỉ hướng mặt đất bây giờ từ từ nâng lên. Tay phải dẫn động mặt trời trắng giáng xuống giờ từ từ hạ xuống, hai tay không ngừng tới gần như sắp đụng vào nhau.

Tay trái đại biểu lực lượng phi thăng, tay phải đại biểu bầu trời mặt trời trắng, quá trình không ngừng kéo gần chính là phi thăng!

Đế Thiên thi triển thuật này, khuôn mặt y biến thành ông lão, mặt khô héo, người cũng như thây khô. Nhưng trong mắt y có ánh sáng chói lòa và chiến ý ngập trời thiêu đốt sự sống.

Bên Tô Minh, hắn thấy thuật pháp cường đại và không thể tưởng tượng của Đế Thiên, tinh thần chấn động. Hắn bỗng hiểu, Hư Vô Môn này nếu không phải hắn có lực lượng Man Thần thì vẫn không thể trốn thoát được!

Dù Hồng La mạnh, dù có để lại cửa này, chỉ sợ gã cũng không ngờ Đế Thiên có tu vi đủ để so sánh với Man Thần đời thứ nhất!

‘Hắn cường đại như vậy, ta có thể vượt qua không.’ Trong lòng Tô Minh nổi lên chua xót.

Hắn nhìn Đế Thiên, sợi tóc trên ngón tay phải đang nhanh chóng đốt cháy, nhưng so với thần thông khí thế bàng bạc ghê người của Đế Thiên thì dường như nó còn thiếu cái gì.

‘Thiếu hồn, thiếu linh động.’ Tô Minh hít sâu, đè ép nỗi cay đắng sinh ra vì thất Đế Thiên cường đại, khẽ thì thào.

Lòng máy động, hắn nâng lên ngón trỏ tay phải, hướng Đế Thiên tay vẽ ra một bút!

“Man Thương.”

Một bút Man Thương, lấy lực lượng Man Thần vẽ ra một bút. Giây phút nó hạ xuống, con ngươi Đế Thiên mạnh co rút. Y gầm lên, đôi tay trong chớp mắt đụng vào nhau.

“Ta xuất sinh chi sơ còn không có. Ta xuất sinh sau man đã suy. Thiên bất nhân hề tương loạn ly. Địa bất nhân hề khiến Ô Sơn ta thương…” Mắt Tô Minh nhắm nghiền, máu bên trong người hắn sôi trào, sôi sùng sục.

“Nếu ông trời có mắt hề sao không thấy ta vĩnh thế trầm luân hắc ám? Nếu thần có linh hề sao phải chia ta thiên nam hải bắc?”

“Ta không phụ thiên hề tại sao trời khiến ta không thấy màu đen đêm? Ta không phụ thần hề tại sao khiến huyết nhục ta chia ly!”

Tô Minh nâng lên một phút, sợi tóc trên ngón tay đốt cháy bây giờ tỏa ra ánh sáng yêu dị. ánh sáng chớp động, khác với trước đó đốt cháy, dường như lần này thiêu đốt có lũ hồn, linh động, có…ý chí!

Trên sợi tóc bốc cháy bùng phát khí thế càng mãnh liệt hơn, khí thế đó khiến mặt trời trắng trên trời run rẩy theo. Khiến không khí trên trời xuất hiện đôi mắt!

Đó là, đôi mắt khép!

“Trời không có mắt hề, ta đạp thiên lấy mắt tự phong thương! Thần vô linh hề, ta thề đồ thần lập đế phương!”

Đôi mắt Tô Minh bỗng mở. Khoảnh khắc hắn mở mắt, trên bầu trời xuất hiện đôi mắt to lớn nhưng sau đó khép lại. Chính lúc đó, một bút Man Thương của Tô Minh xẹt qua khung trời, cùng đôi tay Đế Thiên va chạm, ở trong đôi tay y nở rộ ánh sáng va vào nhau.

Tiếng nổ như hai thế giới va chạm, dấy lên chấn động, khiến đầu óc Tô Minh ù vang, hộc ra bãi máu. Thân thể hắn bị lực lượng đẩy bắn ra sau, trực tiếp rơi vòa Hư Vô Môn sau lưng bây giờ không ổn định như tùy thời tan vỡ.

Đầu óc hắn bỗng chốc mơ hồ, trước khi mất ý thức thì thấy Đế Thiên chịu đựng một bút Man Thương lực lượng Man Thần của hắn đế bào tan vỡ, đến quan vỡ nát, mặt trời trắng bầu trời hòa tan trở thành mưa trắng rơi cả đất Nam Thần. Hắn thấy thân thể Đế Thiên ở giữa không trung đứng lặng, từng sợi móc bay ra. Biểu tình y rất lạ, như là cảm thán, như là hiểu ra, như là buồn phiền, cuối cùng hai mắt khép, thân thể trong suốt dần tan biến.

“Một ngày nào đó ta sẽ vượt qua Đế Thiên!” Tô Minh cay đắng thì thào, nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.