Cầu Ma

Chương 92: Chương 92: Huyết nguyệt!!!






Tim Tô Minh đập nhanh, nhìn A Công rời đi, nhìn ánh mắt A Công trước khi đi, bên trong chất chứa ý nghĩa khiến hắn sợ hãi.

“Nguyệt Dực…Nguyệt Dực…thuật Hỏa Man…” Tô Minh nhìn trên trời Nguyệt Dực do sương đỏ hình thành, sợ hãi và mơ hồ hiện ra một ý nghĩ. Chẳng qua ý nghĩ này hơi rối loạn, hắn chưa nắm bắt rõ ràng. Nhưng hắn có loại cảm giác, một khi suy nghĩ này rõ ràng, vậy rất có thể đem đến tác dụng cực lớn.

Trên trời truyền đến tiếng nổ, cùng lúc đó, trong rừng cây tối tăm hậu phương, từng tiếng kêu quái dị ùa đến. Mười mấy bóng người chạy nhanh tới gần. Mười mấy người kia là truy binh đợt thứ ba Hắc Sơn bộ lạc, có tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, Tô Minh còn nhìn thấy Tất Túc âm trầm theo sau!

Khoảnh khắc truy binh Hắc Sơn bộ lạc đến, Tô Minh chẳng hề chần chờ xông thẳng tới hàng người hậu phương, đi theo hắn còn có nhóm Bắc Lăng, Lôi Thần, Tiễn Thủ.

Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc còn sống sót trừ tộc trưởng và ba người khác ra, còn lại đều xông ra! Họ phải ở phía sau tộc nhân, vừa đánh vừa lui!

Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc mắt đẫm nước, thu lại tầm mắt nhìn phía sau, dẫn dắt tộc nhân dưới ánh sáng bảo vệ của Man Tượng, tiếp tục tiến lên. Các tộc nhân chạy nhanh, dắt díu nhau, không để ai tụt lại. Bảo vệ bọn họ trừ tộc trưởng ra còn có Ô Lạp. Tu vi của cô không cao, bị để lại hàng người.

Người cuối cùng ở lại trong đám người di chuyển là Sơn Ngân. Gã không chọn chiến đấu mà là yên lặng đi bên hàng người, ôm lấy mấy đứa trẻ mệt mỏi không thể đi, tiến lên cùng bộ lạc.

Tô Minh không ngoái đầu lại, mang theo sát khí im lặng xông lên trước, cùng mười mấy người đến từ Hắc Sơn bộ lạc mở ra huyết chiến!

Tay hắn nắm trường mâu đỏ thẫm, tựa như nó không ngừng nhuốm máu, theo Tô Minh đánh với truy binh Hắc Sơn bộ lạc từng tiếng nổ vang vọng, sống chết mờ mịt!

Người mạnh nhất trong truy binh Hắc Sơn bộ lạc chính là tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Nghênh chiến với gã chính là Nam Tùng. Khuôn mặt già nua giờ bùng phát lực lượng khí huyết cực mạnh, chém giết kinh người.

Tô Minh cuồn cuộn khí huyết, hai trăm bốn mươi ba sợi máu có tỉ mỉ khống chế biến thành một sợi, mang theo sát khí, lấy tốc độ kinh người mạnh phóng trường mâu thẳng tới một tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc. Đánh gã văng ra, Tô Minh lóe người lên, bóng ảo tới gần, nắm lấy trường mâu mạnh xoay người, đụng vào cốt đao phía sau.

Người hắn chấn động, tay phải hơi tê lùi lại một bước. Gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc một đao bị trường mâu của hắn chặn lại thì khóe miệng chảy máu, cơ thể lảo đảo lùi ra sau ba bước.

Không chờ đứng vững Tô Minh lại mạnh lao ra, không thèm để ý vết thương trong người, nhanh chóng tới gần, nắm đấm tay trái hết sức đánh ra.

Gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc không kịp né tránh, chỉ có thể dùng cốt đao hươ trước mặt. Lưỡi đao hướng Tô Minh nhưng tay trái hắn không hề dừng lại, trực tiếp đụng vào cốt đao. Nắm tay tóe ra máu, nghe két một tiếng, cốt đao không thể chịu đựng lực lượng của Tô Minh, trực tiếp tan vỡ hóa thành bụi phấn, khiến gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc vẻ mặt hoảng sợ, hộc máu, cơ thể mượn đà vội lui ra sau.

Nhưng tốc độ của Tô Minh càng nhanh, lao tới, sát khí oán hận đang muốn đánh chết người này thì bỗng cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Hắn vẻ mặt không thay đổi, cơ thể thoáng chốc chuyển nửa bước sang bên cạnh, ngực đau nhói, có sức mạnh truyền đến từ phía sau hóa thành sắc nhọn xuyên thấu hắn. Ngực phải phun ra máu tươi, một mũi tên xuyên qua như muốn đâm thủng cơ thể. Lực lượng mạnh mẽ này đẩy người hắn sang bên.

Nhưng khoảnh khắc mũi tên nhọn muốn xuyên qua, tay trái Tô Minh bắt lấy phân nửa đầu tên nhô ra khỏi ngực phải. Tay trái rung lên một cái, cứng rắn tiêu trừ lực lượng mũi tên, khiến nó ngừng trong cơ thể.

Tô Minh biết bị mũi tên thương thì nghiêm trọng nhất là xuyên thấu. Lực lượng phá hư đó một khi để miệng vết thương thủng lỗ sẽ chảy nhiều máu tươi. Nhưng nếu tên ở trong người thì có tác dụng chặn vết thương, khiến máu không chảy ra nhiều lắm, để hắn còn có thể tiếp tục chiến đấu.

Mạnh ngoái đầu lại, Tô Minh nhìn đến phương xa. Mới nãy trên chiến trường Tiễn Thủ Hắc Sơn bộ lạc giết tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc mà thất bại, sau đó chạy trốn. Mắt thấy gã lại định kéo cung, chỉ thấy Tiễn Thủ Ô Sơn bộ lạc gầm lên tới gần, bắn ra mũi tên. Hai người giỏi về cung ở trong rừng mở ra trận chiến sinh tử.

Tô Minh thu lại tầm mắt. Dù rằng trên cao mặt trăng bị sương đỏ ngăn chặn, nhưng ánh trăng vẫn mỏng manh xuyên thấu, không người phát hiện, nó dung nhập vào người Tô Minh. Đây là đêm trăng, đêm thuộc về Tô Minh, chỉ đáng tiếc là hiện giờ trăng bị sương đỏ che khuất.

Cơ thể Tô Minh vươn tới trước, tay trái mạnh vung trước mặt, chỉ thấy ánh trăng vô hình lao ra. Gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc vốn tránh thoát một kiếp cả người run lên, khó hiểu, cần cổ xuất hiện sợi máu, đầu người rơi xuống. Chưa đợi rơi xuống đất thì nó bị Tô Minh chạy tới đá một cước, đầu người phun máu tươi bay thẳng tới phía không xa Lôi Thần đang đấu với tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc.

Hiện tại Lôi Thần gặp phải nguy hiểm sống chết. Tu vi của gã không đủ, lại thêm bị thương, hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà. Người chiến đấu với gã là tên đàn ông xấu xí Ngưng Huyết tầng thứ sáu. Gã ta nhe răng cười đánh một đấm vào ngực Lôi Thần, khiến khóe miệng Lôi Thần trào máu.

Gã ta hưng phấn đang muốn kéo đầu Lôi Thần xuống thì lúc này vang lên tiếng rít. Cái đầu bị Tô Minh đá ẩn chứa lực lượng của hắn, bay nhanh tới. Lúc gã ta ngẩng lên thì đánh vào người gã, nổ tung, làm gã đàn ông lảo đảo hộc máu.

Lôi Thần mạnh ngẩng đầu, nhào lên. Gã đàn ông té xuống, khí huyết trong người hỗn loạn, biết bây giờ là chỉ mành treo chuông, gã hốt hoảng cắn đầu lưỡi phun búng máu bắn hướng Lôi Thần. Lôi Thần biết không thể né tránh, một khi bỏ lỡ cơ hội, đợi đối phương vận chuyển được khí huyết thì mình chết chắc!

Gã mặc kệ máu tới gần, nâng lên tay trái chắn. Cánh tay trái lập tức đau nhức vì dính giọt máu, có một ít bắn vào mắt trái của gã, hóa thành đau đớn khó tưởng tượng, khiến tầm mắt phải lập tức biến mơ hồ, chảy ra máu đen. Nhưng người gã đã tới gần gã đàn ông. Gã ta hoảng sợ kêu cứu, bị nắm đấm tay phải của Lôi Thần đánh vào đầu, một đấm lại một đấm, đánh nát người.

Lôi Thần cười thảm, mắt phải hoàn toàn tối đen, nhưng gã không hối hận. Dù là cười thảm thì nó chất chứa sự kiên quyết.

Bây giờ mắt trái gã thấy hai tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc sắp tới gần, Lôi Thần nhe răng cười, trong lòng có thanh âm đang kêu gào.

‘Lại gần chút, gần chút nữa, để lão tử dùng thịt xương kéo các người đi xuống suối vàng không cô độc!’

Ngay lúc Lôi Thần sắp nổ sợi máu thì một bóng người từ phương xa cực nhanh chạy tới. Bóng người đó chính là Tô Minh!

Đôi mắt Tô Minh đỏ như máu. Hắn phải cứu Lôi Thần. Tốc độ quá nhanh kéo miệng vết thương, máu chảy ra. Tay phải Tô Minh mạnh vung đằng trước, lập tức ánh trăng như tơ bay thẳng tới một tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc ở bên cạnh Lôi Thần. Người này đang muốn chém đầu Lôi Thần, nhưng mới nhấc đao lên thì lập tức thấy sự điên cuồng trong mắt trái Lôi Thần. Gã thầm chấn kinh, đang định lùi ra sau thì bỗng toàn thân đau nhức, đôi mắt chợt thấy đen thui, cơ thể bị chia năm xẻ bảy.

Khoảnh khắc sinh tử, Tô Minh tới, không quan tâm tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc khác bị ánh mắt điên cuồng của Lôi Thần chấn nhiếp lùi ra sau, mà đá một cước vào người Lôi Thần sợi máu giãn ra sắp nổ.

Tu vi của Tô Minh cao hơn Lôi Thần, đá ra một cước đánh tan khí huyết của Lôi Thần, khiến tự nổ chợt ngừng lại. Khi Lôi Thần ngẩn ra, Tô Minh chẳng hề do dự ôm lấy gã cõng sau lưng, dùng ánh trăng làm dây thừng buộc vào lưng.

“Tô…”

“Đừng nói gì hết. Phải chết thì chúng ta cùng nhau nhắm mắt!” Tô Minh mạnh xoay người lại, lần nữa tàn sát.

Mắt Lôi Thần rơi hàng lệ. Gã nhìn nửa bên mặt Tô Minh, thật lâu không mở miệng. Tô Minh đưa cho gã một cái sừng hình dạng quái lạ. Gã cầm lấy, cùng Tô Minh anh dũng chiến đấu!

So với bên Tô Minh, trên chiến trường trận đấu giữa Nam Tùng và tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc càng kinh người. Nam Tùng dựa vào sức mình không đấu với một mình tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc mà là đấu với năm người bao gồm cả Tất Túc, không hề yếu thế!

Nhưng bàn về trình độ thảm khốc thì thuộc về trận chiến giữa Tiễn Thủ Hắc Sơn bộ lạc và Ô Sơn bộ lạc!

Một mũi tên rít gào, nhanh chóng mà thê thảm, đến cuối cùng, hai người cùng lúc bắn ra vài mũi tên. Cha Bắc Lăng tràn ngập sát khím gã phải giết chết Tiễn Thủ Hắc Sơn bộ lạc này. Nếu kẻ này còn sống sẽ uy hiếp rất lớn với bộ lạc!

Cuối cùng, hai chân Tiễn Thủ Ô Sơn bộ lạc bị nổ nát, lấy cái giá đó đổi lấy một mũi tên xuyên thủng ngực Tiễn Thủ Hắc Sơn bộ lạc! Giây phút đối thủ chết đi, Tiễn Thủ Ô Sơn, người đàn ông này lộ ra nụ cười.

Lần này trận chiến ngăn chặn mới tiến hành giây lát đã xuất hiện chết chóc. Chín người Ô Sơn bộ lạc giờ chỉ còn lại sáu người. Sáu người theo Nam Tùng dẫn dắt vừa đánh vừa lùi.

Bắc Lăng trọng thương, thấy cha mất đi hai chân thì cũng cõng cha lảo đảo đi theo đội, nhưng tất cả sắp tới đường cùng.

Hắc Sơn bộ lạc để lại vài thi thể, hiện giờ chỉ có chín người. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cũng bị thương, khóe miệng chảy máu nhìn Nam Tùng. Gã không ngờ rằng Nam Tùng mạnh đến vậy!

Nhưng bây giờ phải đuổi tận giết tuyệt. Có gã dẫn dắt, chúng mau chóng truy sát. Tất Túc nằm trong số đó, mắt chợt lóe, đã chú ý sự tồn tại của Tô Minh, thầm chấn kinh tu vi của hắn. Gã hiểu rõ Ô Sơn bộ lạc, trong đám thế hệ sau của Ô Sơn bộ lạc, vốn không có người này.

Gã nhìn Tô Minh cõng Lôi Thần lùi lại, xem đôi mắt kia, bỗng có cảm giác vô cùng quen thuộc. Đôi mắt đối phương lộ ra cố chấp khiến gã nhớ tới người bí ẩn mà Hắc Sơn bộ lạc không cách nào điều tra ra!

“Mặc Tô!!! Ngươi là Mặc Tô!!!” Tất Túc đôi mắt co rút, chỉ hướng Tô Minh, thất thanh nói.

Mấy người Hắc Sơn bộ lạc truy sát nghe lời gã nhưng không có phản ứng gì. Tuy nhiên, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc đang chiến đấu với Nam Tùng thì ngây ra, nhìn chằm chằm Tô Minh, đôi mắt lộ sáng ngời.

“Ai giết nó, thưởng mười đàn bà Ô Sơn bộ lạc!” Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc mở miệng, lời vừa thốt ra, thoáng chốc tộc nhân truy sát đều tập trung ánh mắt vào người Tô Minh.

Bây giờ trận chiến trên trời còn đang tiếp tục, tiếng nổ rung trời. Sương đỏ cuồn cuộn không ngừng, lộ ra phân nửa vầng trăng.

Giờ là lúc trăng mạnh mẽ nhất!

Khoảnh khắc trăng lộ ra, thật nhiều ánh trăng rơi trên người Tô Minh, khiến cả người hắn trong giây phút này mau chóng hồi phục vết thương. Ánh trăng quanh quẩn toàn thân, khiến đôi mắt hắn bỗng chốc xuất hiện bóng huyết nguyệt!!! Không phải mơ hồ mà cực kỳ rõ ràng thay thế đồng tử!

Cùng lúc đó, năm ngọn núi Ô Sơn dường như rung động! Bên trong ngọn núi, vô số Nguyệt Dực gào thét, kích động muốn điên cuồng lao ra.

Đặc biệt là hôm nay tuy không phải trăng tròn nhưng không khác gì mấy! Ánh trắng nồng đậm, giây phút giáng xuống có loại khí thế khó nói ra bùng phát từ người Tô Minh.

Người thứ nhất cảm nhận được chính là Lôi Thần. Ngay sau đó, tất cả người Ô Sơn bộ lạc lùi lại đều cảm nhận rõ rệt. Cùng lúc đó, mấy người Hắc Sơn bộ lạc tập trung nhìn cũng chấn động tinh thần, trông thấy huyết nguyệt trong mắt Tô Minh.

“Đó là cái gì…trong mắt hắn là cái gì!!!”

“Trăng…đó là huyết nguyệt!!!”

“Trong mắt hắn xuất hiện huyết nguyệt!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.