Cầu Ma

Chương 373: Chương 373: Một con hạc giấy!




“Hiện tại, bà biết ta dựa vào cái gì uy hiếp bà rồi chứ?” Tô Minh lạnh lùng từ từ nói.

Biểu tình bà lão nhanh chóng biến đổi, trước trùng kích bản năng lùi lại mấy bước, con ngươi co rút nhìn ngón trỏ tay phải Tô Minh, hít ngụm khí sâu.

“Lực lượng Man Thần…”

Lực lượng này chỉ hiện ra rồi biến mất, như chưa từng xuất hiện. Sợi tóc trên ngón trỏ tay phải Tô Minh cũng ngừng đốt cháy.

Cùng lúc đó, trùng kích bốn phía tan mất, không còn khí, tóc Tô Minh lại rơi xuống, quần áo không bay phần phật nữa. Nhưng hắn đứng đó như một ngọn núi, khuôn mặt lạnh lùng nhìn bà lão. Sợi tóc trên ngón tay dù không tỏa ra một chút hơi thở như trước, nhưng đã thấy qua khí thế nó bùng phát, bà lão hít thở dồn dập.

Bà nhìn chằm chằm ngón trỏ tay phải Tô Minh, mới nãy không phải bà không xem xét ngón tay đó nhưng theo bà không phát giác chút manh mối, điều này cũng là lý do tại sao bà khinh thường lực lượng Man Thần.

Dù sao bà là Vu tộc, không phỉa Man tộc, không mấy công nhận cái gọi là Man Thần.

Bà tin tưởng tất cả tu vi đều dựa vào bản thân tu hành, ngoại lực có mạnh hơn nữa thì rốt cuộc vẫn là bên ngoài. Lấy thực lực Hậu Vu của bà, bà không cho rằng một Man Sĩ Tế Cốt cảnh yếu ớt nắm giữ ngoại lực có thể chớp mắt giết chết mình.

Nhưng giờ phút này, trán bà toát ra mồ hôi. Mới nãy trong phút chốc, khi bà chứng kiến lực lượng Man Thần thì có cảm giác tim đập chân run. Trước khí thế đó, bà không thể nổi lên dù là chút ý định phản kháng, như là bị áp chế hoàn toàn, đầu óc trống rỗng. Bà không chút nghi ngờ, nếu Tô Minh muốn giết mình, một cái chỉ là bà chắc chắn không sống nổi.

“Bà bà, để hắn đi đi.”

Đang khi bà lão kinh sợ, đang khi Tô Minh lạnh lùng nhìn bà, mắt lấp lóe, bốn phía yên tĩnh thì một giọng nói uyển chuyển của cô gái vang vọng trong tĩnh lặng.

Đó là một cô gái, một cô gái áo trắng từ xa từng bước một đi tới, đứng cạnh bà lão. Cô gái này diện mạo tuyệt mỹ, mái tóc xõa sau lưng. Cô đứng đó như hồ nước biếc.

Cô chính là thánh nữ Thu Hải bộ lạc, Uyển Thu.

Ánh mắt Tô Minh lướt qua người cô gái áo trắng, hắn không lên tiếng, lùi ra sau vài bước, nhoáng một cái hóa thành cầu vồng xẹt trong trời đêm, chớp mắt đã biến mất bóng dáng.

Mãi đến khi Tô Minh rời đi, sắc mặt bà lão tái nhợt. Mới nãy khi lực lượng Man Thần tỏa ra, đem đến ký ức và trùng kích khiến bà lão khó quên.

“Là Uyển Thu lỗ mãng, bà bà.” Cô gái xinh đẹp kia cau chân mày thanh, nhẹ giọng nói. Trong lòng cô cũng rung động. Sự cường đại của lực lượng Man Thần, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được.

Bà lão im lặng, lát sau lắc đầu.

“Hay cho lực lượng Man Thần, là ta khinh thường hắn. Việc này cho dù ngươi không cầu thì ta cũng sẽ làm, cảm nhận lực lượng Man Thần có lẽ sẽ giúp cho Tông Trạch đột phá. Mới nãy tất cả ngươi có lưu giữ không?” Bà lão biểu tình hơi phức tạp liếc phương hướng Tô Minh rời đi.

Cô gái nhẹ gật đầu, tay phải nâng lên, trong tay xuất hiện cổ kính to cỡ bàn tay. Mặt gương lượn lờ sương khói, khi tay trái cô chạm vào thì sương bị bên trong gương hút vào. Luồng sáng chói mắt phát ra từ tấm gương, khiến không khí bốn phía vặn vẹo.

Ngay sau đó, trong vặn vẹo hiện ra hình ảnh hư ảo, hiện ra từng hình ảnh, bên trong là trận chiến Tô Minh và bà lão không ai ra tay, chỉ vận dụng lực lượng thiên địa.

Sinh động như thật, thậm chí khí thế và bá đạo bên trong lực lượng Man Thần cũng bị lưu giữ.

“Đáng tiếc quan hệ với Tô Minh này từ nay về sau sợ là rất khó tiếp xúc, mà còn phải chịu cơn giận của Vu Chủ.” Cô gái áo trắng nhẹ nói.

“Tô Minh này không đáng lo, một khi hắn không còn lực lượng Man Thần thì chỉ là con kiến mà thôi, không cần thiết kết giao với hắn. Huống chi lúc trước chẳng phải ngươi đã từng phát động lực lượng Dự Tư, tiên tri hắn sao? Người này cả đời bình thường, chẳng chút gì khác lạ, còn đoản mạng. Duy nhất cần lo là cơn giận của Vu Chủ. Nhưng có vật đó, nếu có thể giúp cho tu vi Tông Trạch đại nhân tăng cao thì cũng đáng!” Mắt bà lão chợt lóe, từ từ nói.

Mãi đến bây giờ bà lão vẫn không quá để ý Tô Minh. Bà để ý là lực lượng Man Thần khiến bà cảm nhận đến tử vong. Theo bà thấy, nếu không còn lực lượng Man Thần, Tô Minh không khác gì con kiến.

“Nhưng mà bà bà, mới nãy khi Tô Minh triển khai lực lượng Man Thần thì cảm giác của ta xuất hiện dao động. Có lẽ Tô Minh không phải giống như ta đã tiên tri, mà là…” Cô gái áo trắng cau chặt mày.

“A?” Bà lão ngây ra.

Trước khi bà chặn Tô Minh thì đã cùng Uyển Thu một chỗ, chính mắt thấy đối phương tiên tri tương lai của hắn

Quá trình cực kỳ thuận lợi, có liên quan đến tương lai Tô Minh nhìn khá thấu suốt. Người này cả đời bình thường, tu vi đến trung kỳ Tế Cốt thì đã là cực hạn, mấy năm sau sẽ chết trong tai biến Đông Hoang.

Nhưng hôm nay, bà nghe Uyển Thu do dự nói thì sửng sốt.

“Người này rất lạ, lúc trước ta tiên tri rất thuận lợi thành công, dù bây giờ tiên tri cũng vẫn thuận lợi, đáp án giống hệt. Nhưng mới nãy khi người này tỏa ra lực lượng Man Thần, trước lực lượng thiên địa cường đại thì ta từ xa trong lòng chợt bất an, lần nữa tiên tri, nhưng trông thấy chỉ là một mảnh mơ hồ. Thậm chí…không nhìn thấy gì hết đã cảm nhận nguy hiểm tính mạng.” Cô gái áo trắng cau mày, nhắm mắt lại, như đang cảm nhận cái gì.

“Nếu không phải ta ảo giác, vậy chắc là tương lai của người này bị lực lượng cường đại quấy nhiễu, che phủ, lộ ra là cố ý để người thấy chứ không phải thật sự! Nếu đúng là vậy thì người này…có lẽ chúng ta không nên đắc tội…” Uyển Thu mở mắt ra, đáy mắt chợt lóe ủ rũ và khó hiểu.

“Việc đã đến nước này không cần quá để ý. Theo ta thấy Tô Minh không giống như ngươi đã nói, chỉ là một con kiến mà thôi.” Bà lão im lặng giây lát, từ từ nói.

“Đi thôi, theo ta gặp Tông Trạch.” Bà lão nói, xoay người rời đi.

Uyển Thu đứng đó nhìn hướng Tô Minh rời đi, khuôn mặt tuyệt đẹp vẫn cau chân mày, không tiên tri nữa mà đi theo bà lão.

Giờ phút này, trong Thiên Lam bình chướng, vùng đất thuộc về Man tộc, nơi lạnh giá, tận cùng vạn dặm sương trắng, nơi xa xôi vượt qua Quỷ Đài bộ lạc, chỗ ấy tồn tại một bộ lạc thoạt trông khổng lồ không biên giới.

Bộ lạc to lớn, phủ trùm rất rộng, hiếm thấy trong Nam Thần!

Nơi này là một trong hai đại bộ lạc của Man tộc Nam Thần, Thiên Hàn đại bộ lạc!

Bây giờ trong phạm vi Thiên Hàn đại bộ lạc, trong lầu các cực kỳ xa hoa, ngồi xếp bằng một người. Người này mặc áo dài màu xanh, tóc trắng xóa, thân thể gầy gò, đang nhắm mắt tĩnh tọa.

Thật lâu sau ông lão từ từ mở mắt ra. Giây phút lão mở mắt, thân hình lập tức xuất hiện vặn vẹo và sóng gợn, người biến mơ hồ không rõ. Dường như thân thể mơ hồ của lão xuất hiện bóng dáng một người khác.

Đó là một người mặc đế bào, đội đế quan, dù nhìn không rõ khuôn mặt nhưng lờ mờ thấy ra đó tuyệt đối không phải ông lão mà là người đàn ông trung niên.

Người này mắt sâu thẳm, ánh mắt như có thể xuyên thấu qua lầu các, hư không, vô tận khoảng cách, rơi vào đất Vu tộc xa xăm, rơi vào nơi Thu Hải bộ lạc tạm thời ở lại, rơi vào người Uyển Thu trong bộ lạc.

“Dự Tư Vu tộc, loại năng lực thần kỳ này bị ta quấy nhiễu mà còn có thể thấy ra chút manh mối. Nhưng nếu ngươi không truy xét nữa thì tha ngươi khỏi chết!” Người đàn ông đội đế quan bình thản nói.

Y nâng lên tay phải, trong lòng bàn tay có con hạc dùng giấy gấp thành. Con hạc bay ra, thuận theo cửa sổ bay hướng khung trời, biến mất trong chín tầng mây. Người đàn ông nhắm mắt lại.

Khi y nhắm mắt, thân thể mơ hồ và vặn vẹo bỗng biến mất, lại hóa thành bộ dạng ông lão áo dài xanh tóc trắng, gầy gò, chẳng chút khác lạ.

Trên chín tầng trời, hạc giấy từ Thiên Hàn đại bộ lạc bay ra quanh người tỏa sóng gợn, chớp mắt biến mất, khi xuất hiện thì đã ở trên bầu trời Thiên Lam thành phía xa.

Chiến tranh ngoài Thiên Lam thành đôi khi còn xuất hiện quy mô nhỏ hai bên tranh đấu. Theo đại quân Vu tộc tập kết, chỗ Man tộc mỗi ngày đều có chiến sĩ đến từ mỗi bộ lạc, trở thành lực lượng mới bảo vệ Thiên Lam thành.

Bia đá to lớn trong thành cực kỳ bắt mắt. Cái tên có thể xếp trên đó đều bị người nhớ kỹ, danh tiếng lan tỏa, bị người tôn kính.

Có một cái tên bây giờ xếp ở vị trí hơn một trăm bảy mươi, tên là Nguyệt Phong. Là người duy nhất sống sót từ một bộ lạc nhỏ.

Hạc giấy trên trời dường như không ai phát hiện ra. Cánh nó vỗ một cái, lại biến mất, lần này xuất hiện rõ ràng là ở góc đất Nam Thần, chỗ Tử Hải lan tràn.

Mặt biển sóng gầm, vô số âm ảnh trong lượn lờ nước biển. Nước biển đã nhấn chìm sơn mạch hình thang nơi đây, từng chút một lan hướng đất Vu tộc.

Phía xa trong đáy biển đen, mơ hồ trông thấy một cái đầu khổng lồ lộ ra đôi mắt, lạnh lùng nhìn chăm chú đất Nam Thần.

Hạc giấy trên bầu trời lại vọt lên, biến mất, khi xuất hiện thì vẫn ở trên Tử Hải, nhưng cách Nam Thần đã cực kỳ xa.

Bên dưới nước biển mênh mông vô bờ, nước gợn lăn tăn, đôi khi có con rồng dài vạn mét từ trong nước nhảy lên, gầm rống bơi. Nhìn kỹ thì trên dưới mặt biển tồn tại thú Tử Hải đến hoài không hết. Hướng chúng nó đi chính là Nam Thần!

Trên mặt biển có một vật khổng lồ bềnh bồng, nhìn như là cung điện nào đó sụp đổ thì để lại một góc. Nó theo sóng biển đi hướng Nam Thần. Đằng sau nó tồn tại vô số mảnh vỡ cung điện. Trong đó có một khối mảnh vỡ, giống như là bảng treo trên cung điện, tồn tại mấy chữ to.

[Đại Ngu thiên cung]

Chữ lộ ra tang thương. Xung quanh những mảnh vỡ, mặt biển trừ vô số thú Tử Hải ra còn có bảy, tám cái đầu khổng lồ từ mặt biển lộ ra đôi mắt, như có người khổng lồ ở dưới đáy biển cất bước tiến lên.

Trên bầu trời, con hạc giấy chợt lóe, lại biến mất. Lần này nó xuất hiện, bên dưới là đại lục hơn Nam Thần rất xa rất xa.

Trên đại lục, vị trí gần Tử Hải rậm rạp không dưới trăm vạn người. Họ ngồi xếp bằng, phạm vi rộng lớn, nhìn không tới tận cùng.

Ánh mắt họ nhìn là hướng nam, là hướng nam có đất Nam Thần!

“Còn mười năm.”

Hạc giấy trên trời lại lóe lên, biến mất, khi xuất hiện thì vẫn là trên đại lục Đông Hoang, nhưng là ở hướng khác, hướng đông của Đông Hoang.

Nguyên vùng phương đông bị khói đen bao trùm, chẳng có chút sự sống, chỉ có từng tiếng hét thảm kêu gào quanh quẩn. Khi hạc giấy hiện ra thì đột nhiên từ trong khói đen vươn ra một bàn tay khổng lồ bắt lấy hạc giấy.

“Tàng Long Tông, Đại Diệp Tiên Tông, Thiên Lam Đạo, lão phu đến đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.