Cầu Ma

Chương 84: Chương 84: Nhìn thấy bộ lạc.






Vung lên một cái, trời đất vang tiếng chấn, khoảng cách giữa cánh tay và chín người Thạch Hải xuất hiện một hàng chữ. Chín người Thạch Hải toàn thân chấn động, như có sức mạnh đánh vào người, bên trong khí huyết đứt đoạn, sắc mặt tái nhợt hộc ra nhiều máu tươi. Lảo đảo rơi xuống đất, dù họ không chết nhưng như là tự nổ, không thể đứng dậy.

“Vậy mà không chết? Dòng phụ yếu ớt từ bộ phận Miêu Man cũng không thể xem thường, dù sao trong huyết mạch các ngươi nhiều ít còn tồn tại truyền thừa Miêu Man…” Thanh âm trầm vang vọng, không biết ở trong sương khói làm cái gì khiến kỳ thú truyền ra tiếng rống có chút thống khổ.

“Một Đề Bằng bị phong ấn, được đến nó không khó. Phong ấn này đã hạn chế phân nửa lực lượng của ngươi, ta xem ngươi có thể chống cự đến khi nào!” Trong giọng nói âm trầm có tia vui sướng.

Ngay lúc này, một tiếng gầm truyền đến từ chân trời phía xa.

“Kẻ trộm, làm bẩn Thánh Sơn ta, ngươi thật to gan!!!”

Theo thanh âm đến là Man Công Kinh Nam của Phong Quyến bộ lạc, giờ đây ông cực kỳ phẫn nộ. Phía sau ông là một phụ nữ khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng tựa băng tuyết. Phụ nữ đã ở tuổi trung niên nhưng sắc đẹp không chút giảm bớt. Giờ đây trong mắt ẩn chứa giận dữ và sát khí.

Hai người có mặt, không chút do dự xông vào trong khe hở, tiến vào Phong Quyến Sơn cuồn cuộn khói đen. Ngay sau đó, tiếng chấn rung trời không ngừng truyền ra từ khói đen, còn có từng tiếng gầm như là đến từ Kinh Nam.

Tô Minh không biết những việc xảy ra tại Phong Quyến Sơn. Coi như biết hắn cũng sẽ không để ý. Bây giờ điều quan trọng nhất với hắn là dùng tốc độ nhanh nhất trở về bộ lạc.

Hắn muốn nhìn xem bộ lạc…có còn đó không.

Hắn muốn nhìn tộc nhân…có khỏe mạnh.

Hắn khẩn trương, lo âu, điên cuồng qua đi, giờ biến thành im lặng. Hắn lặng lẽ chạy nhanh trên mảnh đất đọng tuyết. Từ khi A Công rời đi đến giờ đã trôi qua rất lâu. Bầu trời dần sáng, Tô Minh biết tốc độ của rắn đen, chỉ sợ nhóm A Công đã sớm quay về bộ lạc.

“Nhất định đừng xảy ra chuyện…” Tô Minh không ngừng nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhất trong cả cuộc đời này.

Tốc độ của hắn rất nhanh, mới nhìn còn gần đó, chớp mắt đã ở rất xa. Hắn chạy vội không thèm để ý điều gì khác, thậm chí phớt lờ mệt mỏi. Vì muốn nhanh hơn nữa, toàn thân hai trăm bốn mươi ba sợi máu không ngừng bùng phát, đổi lấy lực lượng thêm lâu dài, để hắn càng chạy nhanh.

Khi trời sáng hẳn, khi tia nắng ban mai rơi xuống đất, rọi trên mặt tuyết chiếu ánh bạc lấp lánh chói mắt, Tô Minh đã chạy ra thảo nguyên của Phong Quyến bộ lạc, xông vào rừng cây. Rồi hắn chạy qua bộ phường, chỗ giao dịch hắn từng đến.

Khoảng cách này nếu là lúc trước hắn phải mất nửa ngày mới đi qua, nhưng bây giờ hắn âm thầm dùng không tới bốn tiếng đồng hồ.

Loại tốc độ này đã cực nhanh, khiến người khó tin. Nhưng Tô Minh lại thấy vẫn quá chậm!

Hắn không gào thét nữa, trong yên tĩnh đôi chân nổi lên vô số gân xanh. Hắn xuyên qua rừng, chợt nhảy lên, mượn lực vọt ra. Không ngừng chạy nhanh, toàn thân Tô Minh đẫm mồ hôi. Đôi chân hắn chẳng những đau đớn, gần như chỗ nào trên người cũng đau nhức.

Thời gian trôi qua từng chút một, dần dần, sắp tới buổi trưa. Tuyết trên trời không rơi xuống nữa. Bầu trời trong sáng không mây, nhưng trong rừng có một bóng dáng lặng lẽ chạy vội, mồ hôi chưa kịp chảy xuôi theo làn da đã bị hất ra sau lưng.

Chống đỡ Tô Minh là sự cố chấp, kiên quyết. Hắn lo lắng bộ lạc, lo lắng sống chết của tộc nhân. Cảm giác này không thể nói thành lời, khiến thân thể hắn như là trống rỗng, tồn tại chỉ có sự cố chấp chạy nhanh.

Vốn khoảng cách cần cả đêm liên tục chạy đi mới xong, bây giờ Tô Minh chạy vội, tới trưa thì dần tới gần, chậm rãi, hai mắt Tô Minh lộ ra kích động và khẩn trương.

Cách bộ lạc ngày càng gần, tiếng tim đập vang toàn thân, khiến hắn thêm lo âu gấp mấy lần. Hắn sợ thấy bộ lạc tan hoang, sợ thấy thi thể đầy đất.

Hắn sợ nhưng tốc độ không hề giảm bớt, càng có sự sắc bén ẩn chứa trong người.

Khi ánh mắt hắn rốt cuộc ảnh ngược nóc nhà Ô Sơn bộ lạc, cả người Tô Minh chấn động, nước mắt chảy xuống.

Từ xa nhìn lại, cửa bộ lạc sụp xuống, rào chắn gỗ xung quanh có nhiều chỗ tan vỡ, có khói đen mỏng bốc lên, hiển nhiên là từng có trận lửa thiêu.

Trong bộ lạc không yên tĩnh mà có rất nhiều tộc nhân, dường như đang tập kết.

Thấy tộc nhân đều an toàn, Tô Minh yên tĩnh tâm thần, nhưng theo đó là sát khí, sát khí muốn giết kẻ thù đã phá hỏng Ô Sơn bộ lạc.

Thân thể chợt lóe, Tô Minh lao thẳng đến bộ lạc. Chưa chờ hắn tới gần đã bị Man Sĩ đội săn trong bộ lạc trông thấy. Những người đó làm vẻ mặt cảnh giác, nhưng trông thấy khuôn mặt Tô Minh thì thở ra, vẻ mỏi mệt khó thể che giấu.

Tô Minh chảy nước mắt, trở về bộ lạc, đi qua cánh cửa bị đánh thành mảnh vụn, đi tới trong bộ lạc. Hắn nhìn thấy tộc nhân đội săn mỏi mệt, nhìn thấy trên mặt đất trung tâm bộ lạc có vài chục cái xác.

Những cái xác đều là người Tô Minh quen biết, là tộc nhân của hắn. Bên cạnh xác có người đang khóc, đó là thân nhân của họ. Tiếng khóc vang vọng trong bộ lạc, khiến tim Tô Minh đau nhói như rướm máu.

Hắn thấy các tộc nhân bình thường giờ đây lộ vẻ bi thương, sợ hãi và mờ mịt, đang nhanh chóng thu dọn hành trang chạy tới chỗ bộ lạc tập trung người.

Hắn thấy các nhóc Lạp Tô, khuôn mặt thơ ngây tràn đầy nước mắt, sợ hãi và kinh hoàng, nắm chặt tay mẹ, giống như nếu buông ra sẽ không nắm lấy được nữa.

Trong bộ lạc rất nhiều lều da sụp xuống, mặt đất hỗn độn, còn có vết máu khiếp người. Hiển nhiên không lâu trước đây nơi này xảy ra chiến tranh.

Nhìn nhìn, đôi tay Tô Minh siết chặt, mắt lộ ra thù hận. Trên người thiếu niên chưa đủ mười bảy tuổi tràn ngập thù hận và sát khí hiếm thấy!

Tô Minh không ngừng chảy nước mắt. Hắn nhìn thấy mẹ hàng xóm từ nhỏ đã rất tốt với mình ngây ngốc ngồi ở ngoài lều da sụp đổ, bên cạnh bà không có ai. Con bà chết rồi, chồng đã chết, chỉ còn lại bà ngơ ngác ngồi đó.

Tô Minh nhìn, rõ ràng cảm nhận đau thương nói không ra lời.

“Hắc Sơn bộ lạc!!!” Tô Minh nghiến chặt răng.

Hắn trông thấy Lôi Thần. Lôi Thần vẻ mặt mệt mỏi ở trong đám người, giúp tộc nhân tập trung lại, giúp họ chỉnh lý một ít vật phẩm rất quan trọng với bộ lạc.

Lôi Thần không chú ý tới Tô Minh, bây giờ gã cực kỳ mệt mỏi.

Tô Minh còn thấy Ô Lạp. Cô gái luôn khinh thường hắn nhưng yêu thích Mặc Tô, bây giờ như chợt biến trưởng thành. Cô đeo cung tên lớn, ở trong đám người nhỏ giọng an ủi, cũng giúp họ nhanh chóng tập trung lại.

Còn có Trần Hân đứng trong đó, vẻ mặt yếu đuối khiến người nhìn muốn che chở, nhưng sự kiên cường trong mắt chứng minh rằng, cô cũng trưởng thành rồi.

Tô Minh không thấy tộc trưởng, Tiễn Thủ, không thấy Sơn Ngân và Bắc Lăng. Thậm chí có một số cường giả tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh trong bộ lạc cũng không ở tại đây.

Nhưng Tô Minh nhìn thấy A Công.

A Công ở phía xa, khuôn mặt xanh xao, dường như biến già đi rất nhiều. Giống như một đêm với ông là vài năm. Hiện giờ A Công đang cúi đầu chữa trị cho tộc nhân chân trái máu thịt bầy nhầy. Tộc nhân đó là một Man Sĩ, tuổi khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám. Tô Minh biết gã chính là Liễu Địch hay thổi huân khúc.

Người này bình thường không tiếp xúc nhiều với người khác, phần eo đeo một vật cỡ nắm tay do xương chế thành, bên trên có vài lỗ nhỏ, thoạt trông khá kỳ lạ.

Vật ấy Tô Minh biết nó gọi là Huân, là nhạc khí. Trong bộ lạc có nhiều người không biết thổi, chỉ có người này tài năng bẩm sinh, trong bộ lạc đôi khi sẽ nghe thấy tiếng Huân.

Bây giờ trên mặt gã không có thống khổ, mà là cố chấp và kiên cường.

Tô Minh trào nước mắt, đi từng bước một. Hắn trở về bộ lạc trông thấy những điều này, khiến phẫn nộ hóa thành sát khí, hắn phải chiến đấu vì bộ lạc!

“A Công…đừng lo cho tôi. Chân tôi đã tàn nhưng còn có thể chiến đấu…tôi…”

Tô Minh tới gần, có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của tộc nhân bị thương nói với A Công.

A Công vẻ mặt ảm đạm bi thương, nhẹ gật đầu, dường như biết cái gì, ngẩng đầu trông thấy Tô Minh tiến đến.

Khoảnh khắc thấy Tô Minh, cả người A Công chấn động, lộ ra vô cùng ngoài ý muốn và kinh ngạc. Ông biết phong ấn của mình, sẽ không nhanh chóng bị người thường phá vỡ. Nhưng Tô Minh ở trước mắt khiến ông thấy hoảng hốt, như là ảo giác.

Lần đầu tiên A Công ở trước mặt Tô Minh lộ ra vẻ mặt như vậy. Ông không thể tin tưởng, Tô Minh có thể phá vỡ phong ấn của mình, còn nhanh như vậy quay về bộ lạc.

Giờ đây, không chỉ A Công trông thấy Tô Minh, Lôi Thần cũng thấy. Gã trợn tròn mắt lộ ra khó tin. Cùng lúc đó, Ô Lạp ở không xa vô tình thấy Tô Minh đứng trước mặt A Công.

---o0o---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.