Cầu Ma

Chương 335: Chương 335: Thập nhị tổ Vu Âm




Tô Minh sắp quên giọng nói này rồi, trong ký ức của hắn, thanh âm đó đã rất rất lâu không xuất hiện.

Nhưng giờ phút này theo thanh âm kia xuất hiện, Tô Minh chấn động không chỉ thân thể mà còn có tâm hồn.

Thanh âm đó từ xa tới gần, từ gần tới xa. Mơ hồ giống như năm đó hắn nghe thấy nhưng cũng có chỗ khác. Khác là trong lời nói lộ ra sốt ruột, trong sốt ruột như sắp phát khóc.

“Ca ca…sắp không kịp rồi…ca ca…”

“Ca ca mau tỉnh lại đi…ca tỉnh lại…”

“Ca ca…hắn đang ngăn cản…”

“Ca ca…”

Tô Minh mạnh mở mắt ra, toàn thân mướt mồ hôi lạnh. Khoảnh khắc mở mắt, bên tai hắn hồi phục lại tất cả âm thanh. Hỏa Vượn rít gào, Ô Đa nói, còn có Đồng Tử âm hiểm cười.

Thế giới của hắn từ vỡ tan nhanh chóng hồi phục. Theo thanh âm bên tai truyền đến, hình ảnh đầu tiên hắn thấy là Hỏa Vượn ở trước mặt hắn đang nhanh chóng lùi ra sau, rìu chiến trong tay nó hóa thành hư ảo.

Con thú mặt người thân rắn, cái đầu đỏ sậm cỡ mười mét, há to mồm, ở bên trong có thể thấy có ngọn lửa đang đốt cháy. Thân thể hư ảo khiến Hỏa Vượn rít gào không ngừng lùi ra sau.

Bộ lông lửa đỏ của Hỏa Vượn bây giờ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng tối đi, có không ít rơi rụng. Nó rất khó chịu đựng được nữa, rìu chiến chắn trước con thú mặt người thân rắn, lưỡi rìu đang hòa tan.

Chỗ Ô Đa cũng rơi vào tình trạng y hệt. Một mặt người thân rắn đang ở đó. Ô Đa vẻ mặt nghiêm trọng, quanh người vô số băng lạnh cuốn thành gió, rít gào. Ô Đa trong gió rét nâng lên tay phải, làm ra ấn ký kỳ lạ.

Giây phút gã bấm ra ấn ký này, tất cả lông tơ trên tay phải cùng rơi rụng.

“Nhân phát địa nguyên!” Ô Đa gầm một tiếng, cả mặt đất chấn động.

Mặt đất vô tận dưới chân gã, cỏ xanh chớp mắt bị gió thổi rạp, mặt đất xuất hiện một vòng tròn to lớn, từng đợt ánh sáng xanh lấp lóe. Lực lượng vô hình trong mặt đất bùng phát. Lực lượng này khi mới xuất hiện thì phạm vi rất lớn, nhưng khi lên không trung thì thu nhỏ lại, đến cuối cùng chỉ thô cỡ mười mét, toàn thân tỏa ánh sáng xanh, từ xa nhìn lại tựa như cột xáng xanh từ trong lòng đất phun ra, xuyên thấu qua con thú mặt người thân rắn.

Khi con dị thú bị hủy diệt thì Đồng Tử phát ra tiếng hú thê lương, nhanh chóng héo rút.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, là khi Tô Minh mở mắt, nhìn thấy hình ảnh bao gồm tất cả.

Mắt thấy Hỏa Vượn không thể chịu đựng được, Tô Minh biết Đại sư huynh cho hắn nô hóa thành vòng tay chỉ bảo vệ mình, sẽ không bảo vệ Hỏa Vượn. Còn Hòa Phong thì càng là ghét Hỏa Vượn, thêm vào Tô Minh không gặp nguy hiểm, gã có đầy đủ lý do không ra tay.

Tô Minh không nghĩ ngợi, tiến lên một bước. Một bước này đạp xuống, hắn ở trước người Hỏa Vượn, thân hình nghiêng ra sau, lực lượng nhu hòa đẩy Hỏa Vượn rút lui. Con dị thú gầm lên lao thẳng tới Tô Minh.

Mắt Tô Minh lộ sát khí, đối với thần thông quái dị của Vu tộc thì hắn lần nữa có cảm nhận khắc sâu. Khoảnh khắc dị thú vọt tới, Tô Minh nâng lên tay phải vẽ một bút hướng con thú này!

Một bút đó là bút tạo hóa của Tô Minh, nó có một cái tên xinh đẹp, gọi là Man Thương.

Man Thương vừa ra, con thú mặt người thân rắn trở thành giấy vẽ. Một bút của Tô Minh quét ngang như đang trên giấy vẽ, cắt con thú thành hai. Một bút xẹt qua, trời đất biến sắc, gió mây thay đổi. Dị thú trước người Tô Minh run bần bật, phát ra tiếng gầm thê lương, cái đầu đụng vào hắn. Nó ở trước mặt Tô Minh tách thành hai, xé gió lao sang hai bên hắn, hóa thành khói đỏ biến mất không bóng dáng.

Chớp mắt con thú mặt người thân rắn chết, con ngươi Tô Minh co rút. Hắn phát hiện dù con thú biến mất nhưng có một lũ khói đỏ đang nhanh chóng xông vào người mình, không ngờ chui vào Hàm Sơn chuông Tô Minh luyện hóa trong người, bị gậy rắn kỳ lạ mạnh hút vào miệng, lộ vẻ kích động.

Tô Minh lòng máy động, nhưng bây giờ không phải lúc suy tư. Khi dị thú chết đi thì đầu Đồng Tử trên bầu trời lần nữa truyền ra tiếng hét thảm, càng tăng tốc độ héo rút. Đặc biệt là đôi mắt chảy ra máu đen. Con mắt đó bị Tô Minh và Ô Đa dùng cách khác nhau phá hủy.

Cái đầu Đồng Tử hét thảm nhanh chóng lùi lại. Cùng lúc đó, thân hình té trên mặt đất bỗng dưng đứng lên, lao thẳng lên trời như muốn va chạm cùng cái đầu, lại tập trung một chỗ.

“Bất tử thập nhị tổ vu âm, chúc cửu chi lực, tam giáp tuế nguyệt, tán!” Đồng Tử lùi ra sau và thân thể tới gần thì trong miệng phát ra thanh âm.

“Tam giáp tuế nguyệt, ta đã nói sao ngươi mạnh như vậy, thì ra là đỉnh Sơ Vu, áp chế tam giáp tuế nguyệt chuẩn bị trùng kích nhiếp hồn Ương Vu!!! Hắn còn đem mình luyện thành con rối, có thuật bất tử bất diệt, trong nhiếp hồn Vu tộc là cấm thuật không cho phép!” Người Ô Đa nhoáng lên, tay phải nâng lên, lập tức có khí lạnh khuếch tán trong tay, hóa thành vô số băng tầng tràn ngập ngoài cơ thể. Có tiếng kết két quanh quẩn, băng tầng nhanh chóng lan tràn thẳng tới Đồng Tử.

Trong lúc băng tầng lan tràn, Ô Đa ngửa đầu rống lên, thân thể nhiều lông tơ bây giờ cùng rơi rụng, thậm chí lông mày cũng trụi lủi.

Theo lông rụng khỏi thân thể, băng tầng lao tới Đồng Tử chớp mắt to gấp mười lần, tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh. Đầu và thân thể Đồng Tử dung hợp cùng một chỗ, ánh sáng âm u lấp lóe, như đường nối dính lại thì băng tầng đuổi theo. Tiếng nổ kinh thiên, ngoài người Đồng Tử thoáng chốc bị băng tầng phủ lên, hóa thành tượng băng bay giữa không trung.

“Mặc huynh, thuật hàn băng của ta chỉ có thể phong ấn hắn một chốc. Đợi thân thể hắn lại ngưng tụ, lấy đó tán tam giáp tuế nguyệt, không tiếc từ bỏ tùng kích lực lượng Ương Vu, phối hợp với thân bất tử bất diệt thì chúng ta rất khó thể giết hẳn hắn! Hơi sơ xảy là sẽ trọng thương ngay. Coi như là giết hắn cũng mất nhiều hơn được. Không bằng chúng ta thử rời đi, tìm Vu tộc khác mà giết chắc là dễ dàng hơn nhiều, hiệu suất cũng tăng nhanh!” Ô Đa chùn bước.

Nó là nhiếp hồn trong Vu tộc, nếu không trả giá thì rất khó giết chết, điều này đối với gã thật là không đáng.

Trong khi Ô Đa nói thì tiếng két két xuất hiện. Chỉ thấy hàn băng phong ấn Đồng Tử bỗng xuất hiện khe hở. Đồng Tử ở bên trong băng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt yêu dị toát ra màu xám tro nhìn chằm chằm Tô Minh và Ô Đa, lộ vẻ oán độc, như muốn ghi nhớ kỹ hai người này.

“Đi!” Ô Đa nhíu mày, nhoáng người lên định lùi ra sau.

Tuy nhiên, Tô Minh không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm Đồng Tử trong hàn băng, mắt lộ sát khí.

Hỏa Vượn ở sau lưng Tô Minh, bộ lông tối tăm, vẻ mặt uể oải, đây là việc Tô Minh không thể chấp nhận.

“Đợi đã!” Tô Minh từ từ nói.

Hắn nghĩ tới người đàn ông bị Đoạt Linh Dược thu phục. Tay phải ở trong lồng ngực lấy ra ba viên Đoạt Linh Dược mạnh vung tới trước. Ba viên Đoạt Linh Dược nhanh chóng lao tới hàn băng bên trong có Đồng Tử. Ba viên Đoạt Linh Dược lao nhanh phát ra tiếng xé gió bỗng bay quanh hàn băng, như muốn đụng vào khối băng có Đồng Tử.

Khoảnh khắc Đoạt Linh Dược xuất hiện, phía xa con ngươi Ô Đa co rút, ngay cả hít thở cũng dồn dập hơn. Gã nhìn chằm chằm ba viên Đoạt Linh Dược, lộ ra khó tin.

Cùng biến sắc mặt còn có Đồng Tử trong hàn băng. Đồng Tử mặt biến đổi, há miệng như muốn kinh hô. Nhưng thanh âm không thể phát ra. Tuy nhiên nhìn sắc mặt nó biến đổi, trong mắt lộ ra kinh khủng thì có thể suy đoán, tất nhiên nó nhận ra Đoạt Linh Dược, thậm chí sợ vật đó.

Điều này khi Tô Minh dùng Đoạt Linh Dược giết chết được người đàn ông thì đã đoán ra. Bây giờ hắn thử nghiệm, nâng lên tay phải chỉ một cái, bỗng chốc ba viên Đoạt Linh Dược tỏa ra ánh sáng âm u mãnh liệt. Ánh sáng âm u chớp mắt thấm vào hàn băng thẳng tới Đồng Tử.

Đồng Tử vùng vẫy, vẻ mặt kinh khủng, giãy dụa, hàn băng có nhiều vết nứt hơn, tiếng nổ trầm đục vang vọng. Từng vết nứt có không ít liên tiếp với nhau như sắp tan vỡ.

Đồng Tử giãy dụa kịch liệt nhưng khói đen từ ba viên Đoạt Linh Dược lan tràn vào băng tầng tăng nhanh tốc độ, khoảnh khắc đã đụng vào Đồng Tử, chui vào trong. Đồng Tử sắc mặt vặn vẹo như phát ra tiếng hét thảm. Người nó run run, thật nhiều khí xám không bị khống chế chui ra từ các vị trí trên người Đồng Tử lao tới ba viên Đoạt Linh Dược.

Dường như Đồng Tử vô cùng đau nhức, thân thể mạnh chấn động. Hàn băng ngoài người rốt cuộc không thể chịu đựng thêm, nổ tung hơn phân nửa, khiến thân hình Đồng Tử có một nửa bị đóng trong băng tầng. Chính diện không còn băng nhưng ba viên Đoạt Linh Dược bềnh bồng tại đó, không động đậy khiến Đồng Tử phát ra tiếng hét thảm, vùng vẫy, nhưng xem bộ dáng thì bây giờ thân thể Đồng Tử bị kiềm chế. Vẻ mặt nó lộ ra tuyệt vọng, khó tin và không thể tưởng tượng. Dường như việc Tô Minh có thể lấy ra Đoạt Linh Dược khiến nó hoảng sợ và rung động.

“Nhiếp Hồn Châu!!! Chỉ có Tuyệt Vu mới luyện hóa ra Nhiếp Hồn Châu!!!” Giọng Đồng Tử thê lương khàn khàn quanh quẩn.

Tô Minh tiến lên một bước.

Trong mắt hắn âm trầm, khoảnh khắc tới gần Đồng Tử, tay chợt lóe ánh sáng xanh. Chỉ thấy kiếm nhỏ xanh xẹt qua lồng ngực Đồng Tử, khiến ngực nó lộ ra vết thương dài.

Cùng lúc đó, phía xa mặt Ô Đa tái nhợt lộ ra khó tin. Gã nhìn thấy hình ảnh khiến cả đời gã không thể quên, cũng không bao giờ dám nảy ý xấu với Tô Minh nữa.

Gã thấy người tên gọi Mặc Tô biểu tình âm trầm, sau khi rạch ngực Đồng Tử thân thể bị đông lại chỉ có thể giãy dụa, Mặc Tô từ trong ngực móc ra cả đống thảo dược, lựa chọn vài gốc nhét vào miệng vết thương Đồng Tử. Động tác đó quen tay giống như làm chuyện như vậy không chỉ một lần.

‘Hắn…hắn đang làm cái gì…’ Tim Ô Đa đập nhanh.

Nhìn từng gốc thảo dược bị Tô Minh không ngừng bỏ vào miệng vết thương Đồng Tử. Mỗi một thảo dược đi vào lập tức quái lạ sinh trưởng, chỉ giây lát thì Tô Minh lại lấy ra mấy khúc xương có mọc thảo dược, lấy xuống những thảo dược đó bỏ vào.

Thấy kinh khủng còn có Đồng Tử. Nó chính mắt thấy Tô Minh mặt không biểu tình làm tất cả, biểu tình sợ hãi đến cực kỳ tuyệt vọng.

“Ngươi…ngươi muốn làm gì!?” Đồng Tử run giọng sắc nhọn hỏi.

“Luyện dược!” Tô Minh lạnh lùng đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.