Cầu Ma

Chương 330: Chương 330: Trừng phạt!






Người đàn ông bộ dạng Dơi Qua Vu tộc, bộ mặt xăm hình dơi vốn đã tối tăm nhưng bây giờ chớp động tia sáng âm u. Gã chậm rãi nhấc chân lên, nhẹ bước ra một bước hướng tới chỗ Tô Minh.

Một bước này bước ra, Hỏa Vượn mạnh đứng lên, nâng đôi tay mạnh vỗ hướng Dơi Qua, ánh mắt lộ ý điên cuồng. Dường như Dơi Qua tiến thêm một bước vào phạm vi của nó là nó sẽ lập tức lao ra ngay.

Người đàn ông bộ dạng Dơi Qua không để ý tới Hỏa Vượn, vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Minh nhắm mắt, nâng lên chân phải, nhưng mà có do dự.

Trong chần chờ, mắt gã sáng ngời nhìn chằm chằm Tô Minh, như muốn nhìn ra manh mối gì từ chỗ hắn. Thật lâu sau, trong mắt gã có sát khi, bước chân định đạp xuống thì.

“Hòa Phong, phải chăng ngươi chán sống rồi?” Một giọng nói bình tĩnh bỗng vang lên.

Giây phút giọng nói xuất hiện, người đàn ông bộ dạng Dơi Qua Vu tộc chợt biến mất sát khí trong mắt, người khẽ run, lập tức quỳ một gối xuống mặt đất.

Gã thấy Tô Minh ngồi dưới cây, mở mắt ra, tay đã đặt xuống, đang lạnh lùng nhìn gã. Càng lạ lùng là rõ ràng Tô Minh không hề thổi Huân khúc, nhưng xung quanh vẫn đang vang vọng Huân khúc nức nở nhè nhẹ.

“Chủ nhân hiểu lầm, Hòa Phong chỉ là muốn quay về bên cạnh chủ nhân mà thôi.” Lòng Hòa Phong run lên, vội vàng cúi đầu. Nhìn thì như bình thường nhưng trong lòng bởi vì lời nói của Tô Minh, cùng với ánh mắt mà dao động kịch liệt.

Tô Minh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn thân xác thuộc về Vu tộc nhưng kỳ thật bên trong là Hòa Phong. Đây là lần đầu tiên hắn thấy thần thông của Hòa Phong, loại thần thông này cực kỳ quái dị, khiến Tô Minh hơi kinh sợ.

Tô Minh sớm đã biết Hòa Phong tiềm ẩn phản nghịch. Người này không cam tâm bị mình sử dụng, nên lòng luôn có ý khác. Người như vậy muốn sử dụng cho tốt thì chắc chắn phải làm ra cường thế cực đoan, chà đạp dưới chân đến vĩnh viễn, khi sợ hãi chiếm cứ tất cả, chỉ có thế thì mới khống chế được.

Dùng sợ hãi để khống chế!

Mắt Tô Minh nhắm chặt. Giây phút đôi mắt khép, Hòa Phong quỳ tại đó thân thể giật nẩy. Gã run rẩy, phát ra tiếng hú thê lương. Tiếng hét thảm ẩn chứa cực độ thống khổ, dường như bây giờ gã đang chịu đựng đau đớn không thể tưởng tượng.

Tiếng hét không ngừng phát ra, Hòa Phong run rẩy ngay cả thân thể cũng không vững vàng được, ngã sang bên. Gã co giật, phát hiện thân thể mới có được đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng mục rữa. Không ngừng mục rữa, khô héo, trên làn da sinh ra nhiều khói đen. Bên trong khói đen có vô số Nguyệt Dực như ẩn như hiện, đang điên cuồng cắn nuốt.

Biến hóa đột ngột không khiến Hòa Phong ngoài ý muốn. Tâm trí gã cực cao, từ lúc Tô Minh lên tiếng thì gã đã biết mình phải đối mặt trừng phạt.

Nhưng đối với trừng phạt này, gã không thèm để ý. Gã nghĩ rằng Tô Minh tuyệt đối không dám giết mình, dù có giết thì cũng sẽ không là bây giờ. Nên biết bây giờ gã có giúp đỡ rất lớn cho Tô Minh trong trận chiến Thiên Lam.

Gã không tin, Tô Minh dám giết mình!

‘Chỉ là trừng phạt mà thôi. Nếu không ngoài dự đoán của ta, là muốn ta biết hắn mới là chủ nhận, muốn ta không dâng lên ý phản nghịch mà thôi. Xem từ thủ đoạn ấu trĩ này thì, chủ nhân à, ngươi còn quá non. Mấy năm nay mặc dù ngươi biến hóa không nhỏ nhưng so với Hòa Phong ta thì còn không bằng! Chỉ cần ta làm bộ dạng thống khổ, để ngươi nhìn vui vẻ, yên lòng, sau đó làm ra chút hứa hẹn thì đủ lừa ngươi rồi. Đây là một vở kịch, ta diễn với ngươi là được.’ Hòa Phong thầm cười nhạt, mặt ngoài thì phát ra tiếng hét thảm và cầu xin tha thứ.

Hòa Phong phản nghịch nhưng Nguyệt Dực không có. Theo tất cả hồn Nguyệt Dực thì Tô Minh là vua của chúng nó. Ý chí của Tô Minh là tất cả của chúng nó. Tô Minh hơi động ý niệm là đủ khiến chúng dù hồn thể tự bạo cũng cam tâm tình nguyện.

Cứ thế, Hòa Phong dung hợp cùng Nguyệt Dực, dù gã là ý thức chính, trở thành chủ thể nhưng mọi thứ của gã đều đến từ Nguyệt Dực!

Cho nên loại thống khổ đó, đối với Hòa Phong chưa trải qua trừng phạt thì hơi khinh thường.

Thân xác mới đạt được không ngừng run rẩy và hét thảm, thân thể và linh hồn Hòa Phong trải qua hai loại thống khổ khác nhau. Gã cảm nhận thân xác mục rữa, cảm nhận đau nhức linh hồn sắp bị xé rách. Ngay cả mọi thứ trong thân thể và linh hồn đang bị Nguyệt Dực phản phệ, đó là nỗi đau không thể tả.

‘Chết tiệt, sao lại đau như vậy! Tô Minh đáng chết kia, thằng khốn nhà ngươi! Đợi có ngày lão tử hồi phục tự do, lập tức nuốt ngươi! Ngươi nhớ kỹ cho ta!!!’ Hòa Phong trong lòng rít gào nhưng vẻ mặt thì thống khổ, phát ra thanh âm càng thê thảm.

“Chủ nhân, ta sai rồi. Hòa Phong sai rồi, tha cho ta lần này, tha cho ta một lần thôi…” Thân thể Hòa Phong co giật, tiếng hét thảm khiến Hỏa Vượn ở một bên đôi mắt cũng biến đổi. Tiếng hét liên tục quanh quẩn bốn phía, đan xen với Huân khúc nức nở.

“Chủ nhân, sau này ta không dám nữa, a…chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng…”

Thân thể Hòa Phong mới có được bây giờ đã héo khô hết, trở thành thây khô. Máu thịt bên trong đều mục rữa cả. Có khói đen bay ra khỏi cái xác, ở giữa không trung cuồn cuộn như sương, bên trong lộ ra bóng dáng Nguyệt Dực. Tiếng hét thảm là phát ra từ sương khói.

Tô Minh nhắm mắt lại, như là không nghe thấy, không thèm để ý chút nào. Theo thời gian trôi qua, tiếng hét thảm của Hòa Phong từ cao chót vót đến từ từ giảm thấp.

‘Tô Minh, lão tử tuyệt đối không tha cho ngươi!’

“Chủ nhân…tha mạng…”

‘Tô Minh, thống khổ hôm nay ngày sau lão tử sẽ trả lại gấp trăm lần, gấp ngàn lần. Ngươi sẽ không giết ta, điều này ta biết rõ trong lòng!’

“Chủ nhân…ta sai rồi, Hòa Phong thật sự đã sai, xin tha cho ta một lần, chỉ một lần…một lần thôi…”

Trong lòng Hòa Phong và giọng nói tồn tại hai biến đổi khác nhau. Nhưng dần dần, lòng thầm chửi rủa giảm ít hơn, tiếng vang xin ngày càng nhiều. Bởi vì Hòa Phong chậm rãi phát hiện điều khiến gã sợ hãi.

Khói đen bềnh bồng giữa không trung không ngừng bay ra tơ khói. Mỗi một lũ tơ khói tách ra đều hóa thành một Nguyệt Dực bay lượn xung quanh. Dần dần, khói đen ngày càng ít, đến cuối cùng, khói đen kia chỉ còn lại một lũ. Trong lũ khói đen là linh hồn run rẩy của Hòa Phong.

“Chủ nhân ta mạng!!!”

Linh hồn Hòa Phong sắp tan biến, theo khói đen không ngừng bị rút ra thì càng thêm yếu ớt. Nhưng đó không phải điều gã sợ hãi. Gã thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, tiếng cầu xin càng sốt ruột hơn, trong lòng không còn ý muốn rủa thầm nữa.

Sắc trời đã sáng rồi, phía chân trời mặt trời mọc tỏa ra ánh sáng. Chẳng bao lâu sau mặt trời sẽ ló ra hẳn, tới lúc đó thì bóng tối trên mặt đất sẽ bị xua tan, một ngày mới sẽ đến.

Đối với Tô Minh là một ngày mới, nhưng bây giờ đối với Hòa Phong chính là giây phút cuối cùng gã chết.

Vốn gã không sợ ban ngày, sau khi dung hợp cùng Nguyệt Dực, dù là ban ngày hì gã vẫn như thường. Chỉ cần chỗ nào có bóng là gã có thể tồn tại.

Nhưng trước mắt, trong lúc gã bị Tô Minh trừng phạt, Nguyệt Dực dung hợp tiến vào người bị ý chí hắncưỡng bức đoạt lại. Thân thể mất đi Nguyệt Dực, gã bỗng phát hiện, không biết tại sao mình vô cùng sợ hãi ánh nắng. Gã thậm chí có linh cảm, khi mặt trời mọc thì lấy trạng thái hiện giờ của mình, nếu Nguyệt Dực không quay về thân thể, vậy chờ đợi gã là chết thật sự!

Đây là điều lúc trước gã chưa từng nghĩ đến, vượt qua dự đoán của gã!

Theo thời gian trôi qua, khi chân trời xuất hiện mặt trời, Hòa Phong đã sợ hãi đến cực hạn. Gã bỗng phát hiện, mình phán đoán sai trầm trọng!

‘Hắn muốn giết ta!!! Hắn thật sự muốn giết ta!!!’ Vẻ mặt Hòa Phong lộ ra cực kỳ sợ hãi. Gã sợ, thật sự sợ rồi.

‘Không thể nào, hắn dọa ta mà thôi. Hắn sẽ không bỏ công sức khó khăn lắm mới khiến ta và Nguyệt Dực dung hợp, bây giờ chỉ phạm sai lầm nho nhỏ đã muốn diệt trừ ta! Hắn đang cảnh cáo thôi, không sai, chính là cảnh cáo!’ Hòa Phong không ngừng an ủi mình, nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm chân trời.

Giây phút gã nhìn qua thì bỗng nhiên, chân trời ló ra mặt trời. Cùng lúc đó, bóng tối dưới đất đang nhanh chóng tan biến. Trong rừng cây bao bọc Tô Minh, bóng tối mau chóng biến mất.

Hòa Phong sợ hãi, loại sợ hãi này đã lâu rồi gã không cảm nhận được. Chỉ có năm đó khi bị Tô Minh bắt thì mới trải qua. Gã vốn đã quên, nhưng bây giờ bỗng nhớ tới lần đó, mình cho rằng Tô Minh sẽ không giết nhưng kỳ thật nếu không phải gã nói câu cuối cùng đánh động hắn, thì gã đã sớm chết rồi.

‘Hắn thật sự muốn giết ta!!!’ Hòa Phong hét thảm. Theo màu đen biến mất, theo ánh nắng giáng xuống, thân thể Hòa Phong nhanh chóng tan biến. Trong lúc tan biến, gã trải qua đau khổ gấp trăm ngàn lần trước kia. Cảm giác chết chóc bỗng xuất hiện.

“Chủ nhân, ta sai rồi, hoàn toàn sai, thật là đã sai, tha ta, tha ta một lần thôi, chủ nhân, a…!” Hòa Phong phát ra tiếng hét thê lương. Lần này không phải giả dối, là gã thật sự cầu xin.

Nhưng gã cầu xin không khiến Tô Minh mở mắt ra.

Hòa Phong tuyệt vọng, gã cảm nhận được thân thể mình lập tức sẽ biến mất. Linh hồn tan biến, từ nay về sau Hòa Phong không còn tồn tại nữa. Cảm giác cực kỳ sợ hãi và vô cùng hối hận tràn ngập thân thể gã.

Trong tiếng hét thảm, thân hình gã biến mất hơn phân nửa. Mắt thấy cái đầu cũng sắp biến mất thì gã bỗng nhớ tới năm đó mình làm sao thoát chết.

“Chủ nhân, ta không muốn tự do nữa. Ta nguyện đời đời kiếp kiếp đi theo chủ nhân! Ta sai rồi, đây là trừng phạt!”

“Không muốn tự do?” Tô Minh mở mắt ra.

“Ta sẽ cho ngươi tự do, nhưng không phải năm trăm năm mà là tăng gấp đôi. Ngàn năm sau ngươi mới được tự do.” Tô Minh chậm rãi nói.

Khoảnh khắc hắn mở miệng, Hòa Phong chợt phát hiện Tô Minh trước mắt dường như khác đi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.