Cầu Ma

Chương 1134: Chương 1134: Về phần Tô Minh....




Cùng lúc đó, hồn của người áo đen liên tục bị cực minh quang suy yếu, vội chạy nhanh đi phát ra tiếng rít sắc nhọn như muốn báo động cho người bên ngoài biết. Thần thức của Tô Minh nhìn thường, không có chút thay đổi, lạnh lùng nhìn hồn người áo đen tự mình diễn trò.

Hơn mười giây sau, hồn của người áo đen đã chạy trốn ra mấy ngàn mét chợt dừng bước, ngoái đầu, vẻ mặt kinh hoàng đã biến mất, còn lại là mỉm cười. Người áo đen lắc người trở lại chỗ có ký hiệu, quan sát cẩn thận. Người áo đen xông lên, khiến hồn đụng vào ký hiệu. Bùm một tiếng, hồn của người áo đen hóa thành vô số sợi tơ quấn chặt ký hiệu.

Cùng lúc đó, Tô Minh lập tức nhận thấy được ở trong cực minh quang của hắn lại có một người áo đen nhanh chóng lao hướng bên này.

“Thật là một người áo đen cẩn thận, hắn không cần bản thể của mình tiếp xúc mà khiến thuộc hạ đến giáp tiếp thu, không ngừng thử."

Tô Minh quan sát ký hiệu Cực Minh Quang Nguyên do hắn hóa thành, cảm giác hồn ti bị quấn quanh, không ngừng dung nhập.

Một lát sau, khi người áo đen thứ hai đến thì thân mình cũng nổ tung, máu thịt lây dính ký hiệu, hồn trở thành vô số hồn ti quấn nhanh hơn.

Cho đến người áo đen thứ ba, bốn, năm. Trong cực minh quang của Tô Minh lúc trước tồn tại bảy người áo đen đều nổ tung bên cạnh ký hiệu, họ muốn dùng máu thịt nhuộm ký hiệu thành màu đỏ máu. Hồn của họ quấn quanh, bao phủ kỳ hiệu. Ngoài ký hiệu toát ra ánh sáng đỏ ngập trời nối liền máu thịt.

Khi ánh sáng đỏ lóe lên như hình thành một trận pháp. Trận pháp chớp lóe, bên trong lại đi ra một người áo đen.

Tu vi của người áo đen là không huyền, đúng là ông lão trong Bát Cực Đạo bên trong Nghịch Thánh trận doanh mà lúc trước Tô Minh đã quan sát đến. Tựa như Tô Minh phân tích, tất cả điều lúc trước đều là thử, người áo đen này sống nhiều năm rồi, sao có thể lỗ mãng? Mặc dù người áo đen rất động tâm, lòng cực kỳ chắc chắn nhưng vẫn cẩn thận.

Tuy nhiên, nói là thử nhưng cũng là thủ đoạn thu Cực Minh Quang Nguyên của người áo đen, gã không giống như người bên ngoài suy nghĩ muốn dung hợp cực minh quang vào thân thể mà muốn luyện hóa trở thành tự thân pháp bảo.

Bảy thuộc hạ của người áo đen sớm bị cực minh quang nuốt phân hồn, dùng máu thịt của họ mở ra truyền tống, lấy hồn của họ quấn quanh ký hiệu. Bởi vì hồn vốn thuộc về phân hồn của người áo đen, bởi vậy gã gián tiếp luyện hóa ký hiệu chứ không đụng vào.

“Có ý thức hay không cũng chẳng sao, bổn tọa cứ cho rằng ngươi có ý thức đi.” Ông lão mặc áo đen đứng trước ký hiệu khàn khàn nói.

Ông lão mặc áo đen giơ hai tay lên chỉ hướng ký hiệu, lập tức tất cả tơ đen trói căng, tiếng động băng băng vang lên, toàn bộ tơ đen vỡ vụn, trở thành khói đen chui vào trong ký hiệu. Ông lão mặc áo đen vung tay lên, khoanh chân ngồi, hai tay liên tục ấn pháp quyết. Từng ấn ký trống rỗng xuất hiện, bay hướng ký hiệu lượn lờ khói den.

Trong ký hiệu trừ ý thức Tô Minh ra còn có hạc trọc lông, người nó đang run rẩy như phát điên phóng ra thiên phú của mình, không phải đối kháng dấu vết của ông lão mặc áo đen mà mở ra thủ đoạn lúc trước chuẩn bị sẵn, khiến ký hiệu thay đổi.

Đây là quyết định cuộc bàn bạc trước đó của Tô Minh và hạc trọc lông, nếu đem đầy đủ ký hiệu so sánh thành ẩn chứa một trăm phần, vậy Tô Minh cần hạc trọc lông che giấu bảy mươi phần, khó ở chỗ ở ba mươi phần đó khiến cho người ta cảm giác đồng dạng là một trăm.

Kể từ đó, ý thức Tô Minh chiếm đa phần tùy thời có thể xóa đi đối phương, hoàn thành kế hoạch của hắn.

"Hạc bà nội nó, tiểu tử này dám chơi mưu kế với Hạc gia gia. Tô tiểu tử, cho ta chút kích thích, ta cần kích thích!” Người hạc trọc lông run run rống to trong hồn của Tô Minh.

Hiện tại bên ngoài ký hiệu. Ông lão mặc áo đen ấn pháp quyết ngày càng nhanh, dấu vết càng ngày càng nhiều, một tia liên hệ rất nhanh thành lập.

"Hai khối tinh thạch!” Tô Minh bình tĩnh mở miệng.

Hạc trọc lông hú lên, người phấn khởi.

Tô Minh vẫn cảm thấy hạc trọc lông không có khái niệm con số, mặc kệ bao nhiêu, chỉ cần lớn hơn cái trước thì đối với hạc trọc lông chính là kích thích...

Cùng lúc đó, ông lão mặc áo đen bên ngoài ký hiệu cắn đầu lưỡi, phun ra ngụm máu vào ký hiệu. Ký hiệu ầm một tiếng bị ông lão mặc áo đen thành lập liên hệ.

"Hai mươi khối tinh thạch!” Tô Minh thản nhiên mở miệng

Hạc trọc lông đã hưng phấn đến cực hạn. Khi ông lão mặc áo đen bên ngoài phun ra ngụm máu, liên hệ thành lập thì hạc trọc lông rốt cục hoàn thành phía trước chuẩn bị cùng mở ra, khiến cho nhìn như không có biến hóa, nhưng bị ẩn giấu bảy phần.

Chỉ mấy chục giây, dấu vết của ông lão mặc áo đen đã chiếm toàn bộ ký hiệu, biểu tình của gã lộ ra kích động, ngửa mặt lên trời cười dài đứng lên.

Ông lão mặc áo đen có thể cảm giác được Cực Minh Quang Nguyên tồn tại liên hệ không thể chia cắt với gã, chỉ cần gã động ý niệm là sẽ biến hóa ngàn vạn, giống như một phần thân thể. Loại cảm giá này khiến ông lão mặc áo đen hiểu rằng luyện thành công, mặc kệ trước đó Quang Nguyên này có ý thức hay không, giờ phút này ý thức duy nhất của nó chính là hồn của ông lão mặc áo đen.

Ông lão mặc áo đen cười dài, giơ lên tay phải cách không chộp ký hiệu. Ký hiệu ẩn giấy nguyên thần của Tô Minh nhanh chóng thu nhỏ, cực minh quang xung quanh chợt co rút lại, trong thời gian ngắn, cực minh quang biến mất, ký hiệu nằm trong bàn tay khô héo của ông lão mặc áo đen. Ông lão mặc áo đen sờ soạng, ký hiệu biến mất, tiến vào cơ thể của gã, bềnh bồng trong tinh thần, bị nguyên thần bao bọc. Cảm giác nắm giữ cực minh quang khiến hơi thở tu vi của ông lão mặc áo đen hình như khổng lồ một ít.

Cực minh quang biến mất, nơi này lộ hết ra trong mắt đám tu sĩ bên ngoài. Bọn họ thấy ông lão mặc áo đen cười dài, thấy gã xoay người, cơ trể bỗng phát ra ánh sáng đen chói mắt.

Ánh sáng đen toát ra, lập tức bốn phía truyền đến vô số tiếng kêu thê lương. Hơn mười vạn tu sĩ vòng quanh bốn phía, cẩn thạn canh chừng hiện tại hét thảm, người nghiêng ngã, một đám phun ra máu tươi, hồn của họ bị tổn thương nghiêm trọng. Thân thể họ lạnh như băng, một đám miệng mũi đổ máu, thậm chí có mấy ngàn tu sĩ trực tiếp linh hồn hỏng mất, thân hình trở thành khối băng rơi xuống tinh không.

Ông lão mặc áo đen càng cười lớn hơn, gã không thèm để ý tu sĩ man di trong mắt gã có chết không. Những người này chính là con kiến, không xứng làm cho ông lão mặc áo đen để vào mắt.

Ông lão mặc áo đen có chút tự đắc, rất vừa lòng lực lượng cực minh quang, âm thầm phân tích là nếu gã phát ra cực minh quang, dùng tu vi thúc đẩy thì có thể nháy mắt diệt sát hơn mười vạn người tại đây. Loại chí bảo này dù là tại Nghịch Thánh trận doanh cũng không thường gặp, thân phận như ông lão mặc áo đen không thể đạt được. Tại tam hoang đại giới này ông lão mặc áo đen có được thứ như vậy, hỏi sao gã không hưng phấn?

Bốn phía hơn mười vạn người linh hồn bị thương nặng, Đế Thiên không thèm để ý, y chắp tay, cúi đầu hướng ông lão mặc áo đen.

“Chúc mừng Chưởng Cực tôn đạo hữu thu hoạch được chí bảo!"

Mắt Bạch Phượng sáng ngời, khuôn mặt lạnh lùng cũng xuất hiện một chút mỉm cười, khom lưng cúi đầu hướng ông lão mặc áo đen.

"Hai vị yên tâm, bổn tọa trước kia đã đáp ứng thứ gì sẽ thực hiện hết.” Tiếng cười của ông lão mặc áo đen vang vọng.

Ông lão mặc áo đen há mồm định nói gì thì bỗng biến sắc mặt, vụt ngẩng đầu, mắt lóe tia kinh ngạc.

“Không ngờ đến trước tiên, hừ, xem ra bên Cổ Thần thật sự có thủ đoạn truyền tin tiến vào Nghịch Thánh!” Ông lão mặc áo đen con ngươi co rút, khóe môi lộ nụ cời lạnh.

Sau đó Đế Thiên cũng biến sắc mặt, khi ngoái đầu thì ánh mắt kích động nhìn một cột sáng thông thiên ở trong khu vực tiên tộc.

Cột sáng lấp lánh ánh sáng, chỉ vài giây đã là rạng rỡ tạn trời, khiến các tu sĩ đều trông thấy.

“Phân thân của Tinh Cực Đạo trước tiên buông xuống, Đế Thiên đạo hữu, tạo hóa của ngươi đã đến. Thôi, không cho ngươi tiếp tục chờ đợi, hiện tại tới chỗ thân thể Tố Minh tộc đi, mang thân thể hắn đến đây, khi Tinh Cực Đạo buông xuống thì chúng ta cùng nhau thi triển.” Ông lão mặc áo đeg tay áo, lắc người bước vào hư vô, đi thẳng tới chỗ cột sáng.

Vẻ mặt của Đế Thiên khó nén kích động, lập tức nhấc chân bước vào khu vực tiên tộc, thẳng tới chỗ thân thể của Tô Minh.

Vẻ mặt của Bạch Phượng trở lại lạnh như băng, nhìn hơn mười vạn tu sĩ xung quanh, ánh mắt lộ ra khinh miệt như xem con kiến. Bạch Phượng xoay người, do dự một chút, cũng đi hướng cột sáng.

Cột sáng nối tiếp Nghịch Thánh chân giới với Đạo Thần chân giới tỏa ánh sáng rực rỡ, uy nhiếp mãnh liệt lan tràn, thậm chí còn có vô số ký hiệu ấn ký vòng quanh cột sáng. Mỗi một ký hiệu đều ẩn chứa áp lực khiến người nghẹt thở.

Tiếng nổ truyền khắp liên minh tiên tộc, khuếch tán lọt vào mỗi chỗ chiến trường, lan khắp Đạo Thần chân giới.

Tất cả tu sĩ trong Đạo Thần chân giới cảm giác uy nhiếp như núi đề, cảm giác tinh thần run rẩy, linh hồn bị xé rách.

Tiếng rầm rầm điếc tai truyền vào trong Đạo Thần Tông. Giây phút cột sáng nổ vang vọng, có tu sĩ Nghịch Thánh trận doanh buông xuống. Trong Đạo Thần Tông, chỗ Tô Hiên Y bế quan, y khoanh chân ngồi mắt chợt mở ra, lóe tia mong chờ mãnh liệt, hình như là nỗi chờ mong áp lực nhiều năm qua giờ phút này rốt cục sắp sửa bùng nổ.

“Kế hoạch của ta... Giai đoạn thứ nhất sắp hoàn thành, Đạo Thần chân giới đã không có tác dụng... Chuẩn bị nhiều năm như vậy, hiên tôn đại nhân, ngươi cũng đừng làm cho Tô ta thất vọng, còn có các đạo hữu Nghịch Thánh trận doanh, các ngươi phải cố gắng!"

"Về phần Tô Minh...” Tô Hiên Y trầm mặc, hai mắt chợt lóe, nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.