Cậu Tốt Nhất Là Thế

Chương 15: Chương 15: Anh ơi




Nhan Tử Mịch tắm xong ra thì Bùi Hoán đã nằm trên giường rồi.

Nhưng không phải chỗ bên trong anh chọn, anh dựa vào đầu giường bên ngoài, điện thoại cắm sạc đang chơi game.

Thấy Nhan Tử Mịch ra, anh chỉ ngẩng đầu nói câu: “Tắm xong rồi.”

Nhan Tử Mịch: “Dạ.”

Thời gian chậm rãi đã sắp 10 giờ, Nhan Tử Mịch tắm xong cũng không có chuyện gì.

Nhưng cái giường này, cậu đứng một bên nghĩ rất lâu, còn không biết làm sao đi lên.

Lớn như thế này, cậu lần đầu tiên ngủ với người khác, người này còn là Bùi Hoán, cậu phải làm sao xốc chăn ra, phải gần Bùi Hoán biết bao, chỉ có một cái gối đầu thì phải làm sao.

Không qua bao lâu, Bùi Hoán liền cảm nhận được dị thường, anh lại ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

Nhan Tử Mịch lập tức hồi thần: “Dạ?”

Bùi Hoán: “Không lên?”

Nhan Tử Mịch nuốt một ngụm nước bọt: “Ồ.”

Nói rồi, đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh quen thuộc, từ xa tới gần: “Tử Mịch tắm xong rồi?”

Nhan Tử Mịch đi lại gần: “Tắm xong rồi.”

Triệu Địch lại nói: “Chào buổi tối đàn em.”

Nhan Tử Mịch: “Chào buổi tối đàn anh.”

Bùi Hoán bỗng nhiên lại ngẩng đầu liếc Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch cho rằng Bùi Hoán lại muốn hỏi cậu sao không lên, ồ một tiếng với Bùi Hoán, từ bên còn lại của giường vòng lên.

Nghĩ quá nhiều hiện rõ sự khác lạ, động tác của Nhan Tử Mịch tận lực nhanh chóng một chút.

Quá trình Nhan Tử Mịch lên giường này, Bùi Hoán tắt mic.

Nhan Tử Mịch vén mở chăn chui vào, phát hiện ở giữa còn có thể cách được một người.

Mà gối đầu đang ở giữa hai người.

Nhan Tử Mịch cái gì cũng không hỏi, Bùi Hoán tự mình giải thích: “Bọn nó cứ phải kéo tôi chơi một trận, trận này sắp kết thúc rồi.”

Nhan Tử Mịch: “Không có gì, anh chơi đi.”

Bùi Hoán vẫn đi rừng, Nhan Tử Mịch lần đầu tiên nhìn thấy thao tác của Bùi Hoán, trông rất nhẹ nhàng, nhưng kỹ năng lại phóng rất chuẩn, mây bay nước chảy.

Nhìn mãi nhìn mãi, cậu không khỏi lại gần.

Càng dựa càng gần, càng dựa càng gần.

“Cậu thơm quá.” Bùi Hoán bỗng nhiên mở miệng.

Nhan Tử Mịch sững sờ, lập tức lùi ra sau chút.

Bùi Hoán quay đầu liếc nhìn Nhan Tử Mịch, có điều rất nhanh lại quay đầu về.

Sau đó một tay anh di chuyển nhân vật trò chơi đi lại, một tay khác giơ lên, nhẹ nhàng nhéo gáy Nhan Tử Mịch, cười một cái rất nhẹ: “Thế này cũng có thể đỏ mặt.”

Bùi Hoán không thu tay về, mà thuận theo gáy Nhan Tử Mịch duỗi vào trong tóc cậu.

Nhan Tử Mịch nháy mắt nổi da gà, cả người nửa quỳ cứng tại chỗ không dám động.

“Tóc thả xuống dài thế này” Bùi Hoán vừa nói vừa xoa đoạn tóc dài sau đầu Nhan Tử Mịch: “Thật mềm.”

Cả người Nhan Tử Mịch tê dại không chịu được, tế bào thần kinh toàn thân đều chú ý tới tay Bùi Hoán, hô hấp dường như nghẹn lại.

Cậu cảm nhận được phần bụng ngón cái của Bùi Hoán ở trên làn da rất mỏng dưới lỗ tai cậu, cũng cảm nhận được tay của Bùi Hoán như có như không xuyên giữa các sợi tóc.

Nhân vật trò chơi đang nói lời thoại của mình, Nhan Tử Mịch lại không nghe thấy gì, chỉ có âm thanh ma sát tóc rất nhỏ.

Đáng tiếc chỉ được một lúc, nhân vật trong game của Bùi Hoán có việc làm, Bùi Hoán cũng thu tay về.

Nhan Tử Mịch lúc này mới dần dần thở ra hơi thở nghẹn từ nãy.

Nhan Tử Mịch như gần như xa nói: “Sắp thắng rồi.”

Bùi Hoán: “Ừm, đánh rồng nữa là xong.”

Nhan Tử Mịch dựa gần lại một chút: “Đàn anh thật giỏi.”

Bùi Hoán cười: “Hôm nay mới biết đàn anh giỏi à?”

Nhan Tử Mịch: “Sớm đã biết.”

Thời gian tiếp đó hai người đều không nói gì, Vu Nam ở bên kia gào vài câu Bùi Hoán cũng không trả lời, Nhan Tử Mịch mới phát hiện Bùi Hoán tắt mic.

Vì vậy lúc kết thúc Triệu Địch hô Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch cũng không phản ứng.

Sau khi đối phương lại lần nữa đoàn diệt không bao lâu, bên này rất trót lọt thắng, Bùi Hoán ấn xuống vài cái trực tiếp tới trang chủ.

Sau đó bỗng nhiên hoài nghi một tiếng.

Bùi Hoán: “Cậu online?”

Nhan Tử Mịch thò lại gần liếc nhìn, Nhan Tử Mịch ngoài sảnh đang chơi game.

Nhan Tử Mịch giải thích: “Không phải em, bạn em, cậu ấy thường mượn nick em.”

Bùi Hoán thế mà tò mò, thế mà còn vào quan sát.

Lâm Kiệt vẫn cầm phụ trợ, lúc này đang rong chơi ở khu rừng với bạn trai dã vương của cậu ta.

Bùi Hoán: “Chơi đôi?”

Nhan Tử Mịch gật đầu: “Đúng, cậu ta và bạn trai của cậu ta.”

Nói xong Nhan Tử Mịch sững sờ, nhưng nghĩ lại hình như cũng có thể nói thế.

Bùi Hoán không có nghi ngờ: “Bọn họ rất ăn ý.”

Nhan Tử Mịch: “Đúng vậy, cầm nick em chơi mấy trăm trận lận.”

Nhan Tử Mịch nói xong lại sửng sốt.

Câu nói này nói không đúng.

Quả nhiên, Bùi Hoán cũng nghe ra chỗ nào không đúng.

“Mấy trăm trận?” Bùi Hoán hỏi Nhan Tử Mịch: “Phụ trợ của cậu không phải cũng chỉ mới đánh vài trăm trận à.”

Nhan Tử Mịch nuốt một ngụm nước bọt.

Bùi Hoán lại nói: “Tôi thấy hiệp khách của cậu cũng vài trăm trận.”

Nhan Tử Mịch ngậm miệng, cẩn thận từng chút một nhìn Bùi Hoán.

Lúc này cậu còn nửa quỳ, bộ dạng giống như đứa trẻ nhận sai.

Nếu như vừa quen biết Nhan Tử Mịch, Bùi Hoán nhất định xem không hiểu vẻ mặt này của Nhan Tử Mịch, nhưng bây giờ anh liếc mắt liền hiểu.

“Cậu bình thường đi rừng?” Bùi Hoán hỏi.

Vẻ mặt Nhan Tử Mịch nói cho Bùi Hoán, đúng vậy.

Bùi Hoán: “Cậu lại lừa tôi?”

Nhan Tử Mịch không dám nhìn vào mắt Bùi Hoán, chỉ xin lỗi: “Xin lỗi.”

Bùi Hoán hỏi: “Tại sao nói bản thân là phụ trợ?”

Nhan Tử Mịch nhỏ giọng: “Em muốn chơi với anh, nhưng anh cũng đi rừng” Cậu lại nói: “Em muốn chơi với anh.”

Bùi Hoán: “Tôi có thể chơi vị trí khác.”

Nhan Tử Mịch: “Đừng.”

Bùi Hoán bất đắc dĩ cười: “Khó trách phụ trợ kém thế.”

Nhan Tử Mịch từ âm u thành nắng rồi lại âm u: “Cái gì cơ.”

Bùi Hoán hình như rất thích sờ tóc Nhan Tử Mịch, lại vươn tay sờ lên: “Từng phụ trợ người khác chưa?”

Nhan Tử Mịch: “Không có, chỉ từng theo anh.”

Bùi Hoán tựa như cười một cái, nhưng không quá rõ ràng.

Nhan Tử Mịch bỗng dưng nổi hứng: “Tới không? 1vs1 một trận?”

Bùi Hoán gật đầu: “Tới.”

Nhan Tử Mịch nghĩ: “Chỉ chơi thôi sao? Nếu như em thắng thì sao?”

Bùi Hoán cười: “Tự tin như thế?”

Nhan Tử Mịch mắt cong cong: “Chơi nhỏ thôi mà.”

Bùi Hoán: “Cậu nói.”

“Nếu như em thắng, mùa thu này anh mặc quần áo của em một lần” Nhan Tử Mịch chỉ bộ đồ trên người Bùi Hoán bây giờ: “Không bao gồm cái này, loại có thể mặc ra ngoài.”

Vấn đề nhỏ, Bùi Hoán gật đầu nói được, cũng hỏi: “Nếu như tôi thắng thì sao?”

Nhan Tử Mịch: “Anh thắng anh nghĩ.”

Bùi Hoán nghĩ, cúi đầu nhìn màn hình, trông có vẻ là nghĩ một cái lúc Nhan Tử Mịch đặt cược: “Tôi thắng thì cậu đổi tên game thành tên tôi, cũng một ngày.”

Nhan Tử Mịch đương nhiên: “Được.”

Đúng lúc Lâm Kiệt và bạn trai cậu ta chơi xong, Nhan Tử Mịch nói lấy lại nick.

Nói đánh là đánh.

Nhưng 5 phút sau.

Nhan Tử Mịch: “......”

Cậu giống như có chút tự tin.

Tuy rằng Bùi Hoán rất giỏi, nhưng cậu không cảm thấy bản thân kém cỏi tới thế, cậu vẫn là người đi rừng giỏi nhất trong đám bạn.

Làm sao mà ở chỗ Bùi Hoán......khoảng cách lớn tới thế.

Điện thoại Bùi Hoán nghiêng một cái, ngoái đầu nhìn Nhan Tử Mịch, khoé miệng là nụ cười của người chiến thắng, lại cái gì cũng không nói.

Nhan Tử Mịch: “Đổi thì đổi.”

Đáng tiếc tên của Bùi Hoán đã được sử dụng, không cần biết là “Bùi Hoán” hay là “Bùi Hoán 1”, hay là “Bùi Hoán 11”, 111, 1111 đều không được.

Bùi Hoán: “Phía sau thêm số 0 thử xem.”

Nhan Tử Mịch đương nhiên từ chối: “Không được.”

Bùi Hoán: “Tại sao?”

Nhan Tử Mịch: “Không được là không được.”

Nhan Tử Mịch nghĩ nghĩ lại mở khung, nhập “Hoả Hoả fire” lên trên.

“Được rồi.” Nhan Tử Mịch cho Bùi Hoán xem.

Bùi Hoán không để ý tiểu tiết, không sai biệt lắm là được, cũng tính tắt trò chơi.

Nhưng Nhan Tử Mịch đè tay anh lại: “Ván nữa.”

Bùi Hoán cười: “Muốn tôi mặc quần áo cậu tới thế?”

Nhan Tử Mịch: “Đúng vậy” Nhan Tử Mịch tay nắm chặt một chút: “Tới đi.”

Bùi Hoán bật cười: “Tới đi.”

Nhưng trận thứ hai này nói sao ta, Nhan Tử Mịch rõ ràng nhìn ra Bùi Hoán nhường cậu.

Ví dụ như phóng lệch kỹ năng rõ ràng, ví dụ như rõ ràng có thể giết thì lại thả đi.

Vì vậy trò chơi kết thúc, Nhan Tử Mịch rất lạnh nhạt nhìn Bùi Hoán: “Làm gì vậy.”

Bùi Hoán cười, nâng cằm Nhan Tử Mịch, xoay mặt người đang cúi đầu này lại: “Vẻ mặt gì đây, không vui?”

Nhan Tử Mịch liền cho anh xem sự không vui: “Anh đây là bắt nạt em.”

Bùi Hoán: “Cậu thắng tôi còn bắt nạt cậu?”

Nhan Tử Mịch: “Anh bắt nạt em.”

Bùi Hoán nói: “Tôi muốn mặc quần áo của cậu, không được sao?”

Nhan Tử Mịch vẫn mặt không cảm xúc như cũ.

Bùi Hoán nói: “Làm sao đây, cậu lại không thắng được tôi, chơi mấy trận cũng thế.”

Nhan Tử Mịch phì cười một cái, lập tức nhào vào người Bùi Hoán muốn nhéo anh: “Anh nói cái gì?”

Bùi Hoán nhanh chóng trốn thoát, sau đó đè Nhan Tử Mịch lại.

Game kém, người cũng kém, bị đè trên chân Bùi Hoán không động đậy được.

Nhan Tử Mịch hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Bùi Hoán buông tay ra rất nhanh: “Sáng mai có tiết không?”

Nhan Tử Mịch: “Tiết 3, 4.”

Bùi Hoán vỗ đầu không nguyện ý động của Nhan Tử Mịch: “Nên ngủ rồi.”

Nhan Tử Mịch: “Ồ.”

Bùi Hoán không nói muốn đổi vào trong, Nhan Tử Mịch cũng không nhắc, xem ra là thật sự không sao cả, Bùi Hoán đưa gối đầu cho Nhan Tử Mịch, bản thân gấp cái thảm qua loa nằm xuống.

Đèn vừa tắt, thời gian thuộc về đi ngủ lập tức tới.

Cũng rất nhanh, Nhan Tử Mịch cảm nhận được Bùi Hoán đã ngủ.

Có điều Nhan Tử Mịch à, làm sao mà ngủ được.

Cậu trước tiên nằm thẳng ngây ngốc vài phút, lại nằm quay lưng với Bùi Hoán mười mấy phút, rồi lại lật người, đối mặt với Bùi Hoán.

Bùi Hoán ngủ vô cùng yên tĩnh, lúc này đã thích ứng với cái tối trong phòng, Nhan Tử Mịch có thể nhìn thấy rõ đường nét gò má Bùi Hoán.

Nhan Tử Mịch cứ như thế nghiêng người nhìn Bùi Hoán, gần đến vậy, hô hấp của Bùi Hoán dường như đầy quý giá.

Qua một lúc, Nhan Tử Mịch vươn một ngón tay ra, không chạm vào mà ở trong không trung vẽ từ trán Bùi Hoán tới cằm Bùi Hoán.

Sau đó là hàm dưới của Bùi Hoán.

Sau đó là yết hầu của Bùi Hoán.

Lại tiếp đó chính là chăn, cái gì cũng bị ngăn chặn.

Có điều cánh tay của Bùi Hoán ở bên ngoài.

Nhan Tử Mịch động đậy, dựa gần vào phía Bùi Hoán.

Độ ấm cơ thể thuộc về Bùi Hoán cũng thông qua không khí trong chăn truyền tới trên người Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì, nhưng là nhìn chăm chú đôi tay này của Bùi Hoán rất lâu.

Ma xui quỷ khiến, cậu vươn tay của mình ra, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào ngón trỏ của Bùi Hoán.

Chọc xong cậu vội vàng nhìn Bùi Hoán.

Bùi Hoán hô hấp khá nông, không động đậy.

Lá gan của Nhan Tử Mịch lớn, cậu lại vươn tay qua, nắm lấy ngón tay Bùi Hoán.

Lúc này mới là độ ấm thật sự của Bùi Hoán.

Nhan Tử Mịch nhìn tay hai người nắm vào nhau, có chút ngây ngốc.

“Đàn anh.” Nhan Tử Mịch nhẹ nhàng gọi.

Gọi xong cậu cảm thấy không qua đúng, đàn anh quá nhiều rồi.

Vì vậy cậu sửa miệng: “Anh ơi.”

Giọng còn nhẹ hơn so với tiếng “đàn anh“.

Cậu giơ ngón tay cái đặt lên trên khớp ngón tay nổi lên của mu bàn tay Bùi Hoán.

Nhan Tử Mịch: “Cảm ơn anh.”

Có lẽ là đêm khuya, cũng có thể là xung quanh một khoảng đen sì, càng có lẽ là Bùi Hoán đã ngủ say, Nhan Tử Mịch có chút không kiêng nể gì.

Đã không còn nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, có thể là đang kết thúc, có thể đã ngưng.

Nhiệt độ không khí sau mưa thấp hơn so với ngày thường.

Nhưng Bùi Hoán thật ấm.

Nhan Tử Mịch chôn mặt nghiêng của mình vào trong gối đầu, cụp mắt nhìn tay Bùi Hoán.

Cậu vừa sờ khớp xương kia vừa nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em hôm nay vô cùng cảm động, vô cùng vui vẻ.”

Nói xong Nhan Tử Mịch tự mình bật cười.

Nhưng ý cười của cậu còn chưa tới khoé miệng, đầu ngón tay của Bùi Hoán bỗng nhiên giật một cái.

Giây tiếp theo, tay Bùi Hoán bị Nhan Tử Mịch nắm lấy bỗng nhiên lật lại, nắm lấy tay Nhan Tử Mịch.

“Nhan Tử Mịch.”

Trái tim Nhan Tử Mịch đập loạn nhịp, không còn nghĩ được gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.