Cậu Tốt Nhất Là Thế

Chương 12: Chương 12: Nhan Tử Mịch, cậu rất nghịch ngợm




Bùi Hoán còn quan tâm tới tay Nhan Tử Mịch hơn cả Nhan Tử Mịch.

Sợ chúng nó dính nước, sợ Nhan Tử Mịch móc lung tung, giám sát Nhan Tử Mịch đổi thuốc, bảo Nhan Tử Mịch ăn kiêng.

Có điều câu bổ sung của Bùi Hoán kia, bạn của anh cũng quan tâm tới vết thương của Nhan Tử Mịch, bảo Nhan Tử Mịch không phải rất thích.

Thực ra vết thương cũng không phải rất nghiêm trọng, hôm nay đã có thể để nó hóng gió rồi.

Nhan Tử Mịch dùng ngón cái sờ vảy bên trên, đặt nét bút cuối cùng của bài tập vẽ vừa nãy.

Bài tập hoàn thành, điện thoại bên cạnh bỗng nhiên sáng lên.

Tay của cậu bình thường không rảnh, vì vậy điện thoại không có tin nhắn riêng tư, vừa sáng màn hình lên, cậu liền có thể trực tiếp nhìn thấy tin nhắn.

Là Bùi Hoán gửi tới, anh nói: [Buổi chiều 3 giờ]

Là thời gian trước Nhan Tử Mịch hỏi Bùi Hoán ngày mai xe mấy giờ.

Không phải chuyện gì quan trọng, nhưng Nhan Tử Mịch vẫn vội vàng rửa tay, nhanh chóng trả lời Bùi Hoán: [Được]

Bùi Hoán chưa kết thúc cuộc trò chuyện, lại đáp lại một câu: [Phải tới phòng vẽ rồi?]

Nhan Tử Mịch: [Dạ, xuống tầng ăn cơm rồi đi]

fire: [Gió lớn, mặc thêm áo vào]

Nhan Tử Mịch: [Dạ]

Bên ngoài gió không chỉ lớn, còn rất âm u.

Nhan Tử Mịch mặc thêm áo, muốn mang theo ô.

Lúc ăn cơm, Nhan Tử Mịch nhận được điện thoại của mẹ.

Một tiếng alo, Nhan Tử Mịch liền cảm nhận được mùi rượu từ bên kia truyền tới.

“Mịch à, Mịch Mịch của mẹ.” Mẹ gọi cậu.

Nhan Tử Mịch bất đắc dĩ: “Uống rượu rồi?”

Mẹ ừ một tiếng: “Nhớ con rồi, mẹ nhớ con rồi.”

Nhan Tử Mịch: “Kỉ niệm một năm vui vẻ mẹ.”

Mẹ cười: “Nhận được rồi nhận được rồi, quà cũng nhận được rồi, cảm ơn con trai, bố cũng bảo mẹ nói cảm ơn với con.”

Nhan Tử Mịch hỏi: “Chơi vui không?”

Mẹ: “Quá vui.”

Nhan Tử Mịch: “Nghe ra được.”

Mẹ: “Kỉ niệm một năm của bố mẹ con cũng có phần, con cũng phải vui vẻ đó.”

Nhan Tử Mịch bật cười, đặt rau cải vào trong bát: “Có phần con mà không mang cho con.”

Mẹ cười lên, trong lời nói mang sự làm nũng: “Không thể trách mẹ, là bố không mang, con trách bố ý.”

Nhan Tử Mịch: “Lúc nào về nhà?”

Mẹ: “Tuần sau về, mang quà cho con.”

Nhan Tử Mịch: “Được ạ.”

Mẹ bỗng nhiên cười ra tiếng, hỏi: “Mẹ phát hiện con đổi ava.”

Nhan Tử Mịch: “Làm sao?”

Mẹ: “Thích cô gái nào rồi à?”

Nhan Tử Mịch cười: “Cái gì? Không có.”

Mẹ không tin, còn bắt đầu phân tích một hai: “Trên tranh vừa là kẹo, vừa là tiếng anh, vừa là hoa, vừa là ong mật, toàn là bong bóng.”

Nhan Tử Mịch: “Không có bong bóng.”

Mẹ men say cực lớn: “Là bóng bóng tình yêu!”

Nhan Tử Mịch: “........Mẹ, mẹ uống nhiều rồi.”

Mẹ: “Không uống nhiều, tỉnh, con trả lời mẹ, có phải yêu đương rồi không?”

Nhan Tử Mịch: “Không có.”

Mẹ cười giống như có gì đó: “Vậy có phải đang ở giai đoạn mập mờ không?”

Nhan Tử Mịch: “Không có.”

Mẹ a dài một tiếng: “Vậy là có người thích rồi?”

Nhan Tử Mịch: “.......Không.”

Mẹ càng vui vẻ: “Con do dự!”

Mẹ nói rồi bèn nhập sâu vào thế giới của bản thân: “Ôi Mịch Mịch cuối cùng muốn yêu đương rồi, con tới lúc đó nhất định phải giới thiệu cho mẹ đầu tiên, mẹ muốn mua thật nhiều quà cho cô ấy, con là hoàng tử nhà chúng ta, cô ấy là công chúa nhà chúng ta!”

Nhan Tử Mịch: “......”

Thật sự uống nhiều rồi.

Nhan Tử Mịch: “Bố đâu?”

Mẹ: “Đang tắm.”

Nhan Tử Mịch: “Bố mẹ chơi vui vẻ, con phải tới phòng vẽ rồi.”

“Được được” Tâm trạng mẹ vô cùng tốt: “Phải mang về nhà đó!”

Nhan Tử Mịch bất đắc dĩ: “Đừng uống nhiều rượu quá, con cúp đây.”

Không nghĩ rằng bên này vừa ngắt điện thoại, bên mẹ lại gửi tin nhắn wechat tới.

Một đoạn voice chat dài, lời nói đứt quãng, đang ảo tưởng tương lai của Nhan Tử Mịch và bạn gái cậu, mẹ sẽ chuẩn bị cho bọn họ những cái này cái kia, hôn lễ của bọn họ nhất định phải......

Nhan Tử Mịch tạm dừng voice chat, trả lời một câu: [Không có cô gái nào thích cả]

Nhan Tử Mịch ấn mở ava của mình, cậu cảm thấy chỉ là một bức tranh rất bình thường, còn có một câu lúc cậu làm đề đọc hiểu nhìn thấy, cậu tuỳ tiện vẽ 10 phút là xong.

Vì vậy nhất định là mẹ uống say rồi.

Tuy rằng nghĩ như thế, Nhan Tử Mịch vẫn là đổi ava thành cái ban đầu.

Ăn cơm xong tính tiền, còn chưa ra khỏi nhà ăn, điện thoại Nhan Tử Mịch liền rung lên.

Là tin nhắn Bùi Hoán gửi tới.

fire: [Sao lại đổi lại ava rồi?]

Đằng sau Nhan Tử Mịch có người di chuyển, cậu dựa sang bên cạnh một chút, trả lời: [Anh biết em đổi ava à]

fire: [Rất khó để không biết]

Nhan Tử Mịch hỏi một đằng trả lời một nẻo: [Buổi chiều vừa vẽ]

fire: [Buổi chiều nhìn thấy rồi]

Nhan Tử Mịch nghĩ: [Vậy anh nhìn thấy trên tranh là cái gì à?]

fire: [Đương nhiên]

fire: [Ong mật nhỏ của tôi, kẹo của tôi]

Nhan Tử Mịch không khỏi mím môi, ở một góc nào đó của nhà ăn trộm cười.

Nhan Tử Mịch: [Em cho rằng anh không biết, cái gì cũng không nói]

fire: [Vì vậy cậu đổi?]

Nhan Tử Mịch lập tức thoát ra, đổi ava về.

Sau đó cậu nói: [Cái gì? Em đổi cái gì?]

fire: [Nghịch ngợm như thế?]

fire: [Vì vậy? Cần tôi nói cái gì thì cậu mới không đổi?]

Nhan Tử Mịch: [Vậy thì]

Nhan Tử Mịch: [Tuỳ ý bày tỏ thái độ của anh một chút đi]

fire: [Ava rất đẹp]

fire: [Thế này được chưa?]

Nhan Tử Mịch: [Chỉ thế hả]

Cậu lập tức lại thoát ra ngoài đổi ava thành cái lúc trước dùng.

Quả nhiên Bùi Hoán lại gửi tin nhắn tới: [Nhan Tử Mịch, cậu rất nghịch ngợm]

Bùi Hoán lại nói: [Đổi về]

Nhan Tử Mịch: [Tại sao chứ?]

Bùi Hoán: [Tôi rất thích, lí do này có thể chưa?]

Nhan Tử Mịch: [Cái này......]

Nhan Tử Mịch: [Miễn cưỡng tiếp nhận đi]

Nhan Tử Mịch lại thoát ra đổi ava về.

fire: [Chút nữa có thể sẽ mưa, mang ô chưa?]

Nhan Tử Mịch theo bản năng muốn trả lời mang rồi, nhưng hai chữ này còn chưa gõ được nửa, cậu nhìn trời ngoài cửa sổ, xoá phiên âm đi, trả lời: [Không có]

fire: [Trời mưa thì hỏng]

Tay Nhan Tử Mịch dừng trên bàn phím, cậu đẩy kính trên sống mũi, không biết làm sao trả lời cái hỏng này của Bùi Hoán.

Bỏ đi, không trả lời nữa, dù sao cũng không phải lời cậu muốn nghe.

Sau khi cất điện thoại đi, Nhan Tử Mịch nhìn trời ngây ngốc vài phút.

Sau đó tự mình mắng mình một trận trong lòng.

Buổi tối phòng vẽ cậu có tiết, dạy bạn nhỏ lớp ba, vì vậy hôn nay có giáo viên trực ban khác.

Lớp có hai tiết, lúc kết thúc tiết thứ hai, trời bên ngoài ầm ầm một tiếng bắt đầu mưa to.

“Quả nhiên vẫn là mưa” Giáo viên ngồi bên kia cảm thán một câu, hỏi: “Tử Mịch em mang ô không?”

Nhan Tử Mịch: “Thầy mang không?”

Thầy giáo khổ não: “Không có, ra ngoài mới biết trời thế này, lười quay về.”

Nhan Tử Mịch nghĩ: “Em có, em cho thầy mượn.”

Thời gian các bạn nhỏ kết thúc vừa vặn chuẩn giờ, giai đoạn đúng lúc kết thúc tiết thứ hai.

Sau khi hết mưa to, bên ngoài vẫn tí tách mưa, các bạn nhỏ được bố đón đi, giáo viên trực ban trước quầy vô cùng cảm ơn Nhan Tử Mịch xong cũng rời khỏi phòng vẽ.

Vì vậy phòng vẽ này chỉ còn lại Nhan Tử Mịch 5 phút trước nói “Em còn có ô” nhưng thực ra cái gì cũng không có.

Hoạ vô đơn chí, đợi tới khi cậu tắt hết điện phòng vẽ mới phát hiện điện thoại cậu không biết tự mình trộm hết điện từ lúc nào, tắt máy rồi.

Nhan Tử Mịch đứng ở cửa phòng vẽ, ấn mấy lần cái điện thoại không phản ứng, nhất thời có chút không biết làm sao.

Cậu thật sự tự mình cũng không giải thích nổi hành vi của mình.

Vui không Nhan Tử Mịch?

Mưa vẫn rơi, tuy rằng nhỏ đi chút, nhưng vẫn chưa tới độ có thể đi ra ngoài.

Vẫn may phòng vẽ ở ven đường, không có điện thoại cũng có thể thử vận may, có lẽ có thể gọi được một chiếc xe.

5 phút trôi qua.

Vị trí phòng vẽ không thuộc trung tâm, trời mưa không dễ gọi xe, không có người qua đường, lúc này bên này rất vắng lặng.

Nhan Tử Mịch đẩy kính mắt, quay đầu nhìn phòng vẽ, nghĩ, ngủ ở phòng vẽ một đêm, ra ngoài ngăn bừa một xe và đi bộ về trường, trong ba cái cái nào tốt hơn.

Có điều nghĩ thì nghĩ, điều cậu làm vẫn là đứng nguyên chỗ cũ, không động chút nào.

Rảnh rỗi không gì làm, các giác quan càng nhanh nhạy càng nhàm chán.

Cậu bắt đầu quan sát mưa, quan sát lá cây bị quạt bay bên đường cái, quan sát bọt nước không nhỏ trong hố ao.

Trên đường một chiếc xe trắng đi qua, lại theo đó hai chiếc xe đen đi qua, ngay sau đó là xe taxi chở người.

Không qua bao lâu, từ không xa truyền tới một tiếng ầm ầm, động cơ âm thanh từ xa tới gần hấp dẫn chú ý của Nhan Tử Mịch.

Cậu nhìn về phía âm thanh, thấy một chiếc môtô đen đỏ từ phía xa lái tới.

Trời mưa, chiếc xe này hiển nhiên là dị loại trên đường cái, Nhan Tử Mịch cũng liếc nhiều thêm hai cái.

Người trên xe đó toàn thân màu đen, tay dài chân dài.

Ngầu khủng khiếp.

Nhan Tử Mịch thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm ô tô trên đường, hi vọng gặp được một xe trống.

Nhưng bên trái tai, âm thanh xe máy kia càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng gần.

Nhan Tử Mịch lại quay đầu lại lần nữa, thấy chiếc xe đó đổi làn, bật xi nhan, giảm tốc độ, sau đó.

Sau đó dừng trước mặt Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch sững sờ một chút.

Cặp chân dài trên xe đó lưu loát hạ xuống, sau đó móc một cái, gạt chân chống xuống.

Tiếp đó anh chống người lên, tháo mũ bảo hiểm xuống.

“Nhan Tử Mịch.”

Nhan Tử Mịch còn sửng sốt.

Bùi Hoán cầm mũ trên tay, xoay đầu cười với Nhan Tử Mịch một cái.

Nhan Tử Mịch lúc này mới hồi thần, vừa nãy làn da bị gió và mưa phùn chiếu cố bởi vì người trước mặt này bỗng nhiên xuất hiện tiếp tục ấm lại, chỗ nào đó trên cơ thể cũng nhất thời ngứa ngáy.

Bùi Hoán nhìn Nhan Tử Mịch, nói câu thứ hai tối nay: “Tôi cũng không mang ô.”

Nhan Tử Mịch nhẹ chớp mắt, mím môi cười.

Hai người giờ phút này cùng dưới mái hiên phòng vẽ, trên đầu là một ngọn đèn nhỏ màu vàng chỉ đủ bầu không khí.

Quần áo của Bùi Hoán ướt một mảng lớn, đèn trên người anh phản chiếu rất nhiều ánh sáng.

Không lạnh như thế, cũng không tối đen tới vậy.

Nhan Tử Mịch bước lên trước, nhìn mắt Bùi Hoán: “Anh có ngốc không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.