Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 12: Chương 12: Thanh Vân Đạo Tông ta ra rồng!




Dịch: Tiểu Băng

***

Thanh Vân đại điện.

“Chưởng môn, ta thật không lừa người. Tiểu sư đệ này của chúng ta quả thật có thiên phú kiếm đạo nghịch thiên.”

Tô Trường Ngự như kiến bò trên chảo nóng giải thích với Thái Hoa đạo nhân.

“Thiên phú kiếm đạo nghịch thiên? Nghịch thiên là sao?”

Thái Hoa đạo nhân vẫn không tin.

Một đệ tử mình tìm đại ở ngoài về mà là thiên tài thật?

Xác suất này còn thấp hơn trời rơi xuống vàng.

“Chưởng môn, ngài biết kiếm pháp ta luyện là Tứ Lôi kiếm pháp đúng không?”

Tô Trường Ngự hỏi.

“Biết chứ. Kiếm phổ đó ta mua mà, tốn hơn hai trăm lượng vàng đó. Vốn còn tưởng ngươi luyện kiếm rất giỏi, sẽ phát dương quang đại cho tông môn, ai dè...”

Thái Hoa đạo nhân nói tới đây thì không nói nữa, sợ đả kích sự tự tin của Tô Trường Ngự.

Tô Trường Ngự hơi khó chịu, nhưng không quan tâm, nói tiếp.

“Chưởng môn, người hẳn là biết hôm qua ta chém đại một vết kiếm bảo tiểu sư đệ đi giác ngộ. Người biết tiểu sư đệ giác ngộ đến cảnh giới nào không?”

Tô Trường Ngự hạ giọng, ra vẻ thần bí.

“Cái đó mà cũng giác ngộ được?” Thái Hoa đạo nhân hơi sửng sốt. Tô Trường Ngự chém đại ra một kiếm mà cũng giác ngộ ra được. Vậy thật đúng là thiên tài nha.

“Sơ khuy môn kính?”

Thái Hoa đạo nhân lớn mật suy đoán.

“Chưởng môn, đoán mạnh chút.”

Tô Trường Ngự lắc đầu.

“Lô hỏa thuần thanh?”

Thái Hoa đạo nhân mở to mắt, cảm thấy không tin nổi.

“Mạnh thêm tí nữa.”

Tô Trường Ngự tiếp tục nói.

“Thôi đi, Trường Ngự, ngươi muốn nuốt châm phải không?”

Thái Hoa đạo nhân không thèm trả lời nữa.

Đại thành viên mãn?

Điều đó không có khả năng!

Ông cũng may mắn học một chút Tứ Lôi kiếm pháp, chẳng mò ra được cái gì, đừng nói đến đại thành viên mãn, luyện được sơ khuy môn kính của Tứ Lôi kiếm pháp ông thấy đã là thiên tài.

Huống chi là đại thành viên mãn, còn chỉ có một ngày?

Đây mà là thiên tài cái gì, là Kiếm Tiên chuyển thế thì có.

“Chưởng môn, nói có lẽ ngài không tin đâu. Chính ta cũng còn nghĩ mình có đang nằm mơ không. Tiểu sư đệ này của chúng ta chỉ có một đêm đã lĩnh ngộ Tứ Lôi kiếm pháp đến đại thành viên mãn, hơn nữa còn ngưng tụ được một phần kiếm thế nữa!”

Tô Trường Ngự nói xong, cũng không biết nên nói cái gì nữa.

Lĩnh ngộ toàn bộ Tứ Lôi kiếm pháp đến đại thành viên mãn?

Còn ngưng tụ được một phần kiếm thế?

Thái Hoa đạo nhân ngẩn người.

Ông không sao tưởng tượng được người có thể chỉ trong một đêm giác ngộ Tứ Lôi kiếm pháp tới đại thành viên mãn là người gì.

Thái Hoa đạo nhân không nói lời nào.

Một lát sau, ông bật cười.

“Ha ha ha ha, ra rồng, ra rồng, Thanh Vân Đạo Tông chúng ta cuối cùng cũng ra rồng.”

Thái Hoa đạo nhân kích động siết chặt nắm đấm, vô cùng hưng phấn.

Tô Trường Ngự đứng cạnh đó sửng sốt.

Này là ý gì?

“Chưởng môn, ngài đây là ý gì?”

Tô Trường Ngự không hiểu kịp.

“Ý gì là ý gì? Thanh Vân Đạo Tông chúng ta ra rồng, ngươi không hài lòng à? Bày vẻ mặt khổ sở đó là sao?”

Thái Hoa đạo nhân cười rạng rỡ, có thể nói là mặt mày hồng hào.

“Không phải, chưởng môn, tiểu sư đệ là thiên tài, nhưng vấn đề là, tông môn nhỏ chúng ta giữ hắn lại chẳng phải sẽ làm lỡ người ta sao? Lương tâm ta không chịu được.”

Tô Trường Ngự nói lời thật lòng mình.

Hồi trước không biết là thiên tài thì không tính, bây giờ đã biết là thiên tài, lương tâm hắn có hơi không chịu nổi.

Hắn vừa nói xong, Thái Hoa đạo nhân liền đáp.

“Trường Ngự, ngươi suy nghĩ nhiều, tiểu sư đệ này của ngươi đã tham gia hơn năm mươi cuộc thăng tiên đại hội, không có một tông môn nào muốn hắn, trong khi vi sư ta trong biển người mịt mờ lại nhìn trúng chọn hắn, đối với hắn chính là ơn lớn, đối với Thanh Vân Đạo Tông chúng ta cũng là một chuyện tốt, có vấn đề gì đâu?”

Thái Hoa đạo nhân nói rất thật lòng.

Tô Trường Ngự nghĩ nghĩ, không nhịn được mở miệng: “Lúc đó chẳng phải chúng ta không biết người ta là thiên tài hay sao, nhưng bây giờ biết, đâu có giống nữa.”

Tô Trường Ngự nói vậy.

“Sao không giống?” Thái Hoa đạo nhân vẻ mặt nghiêm túc: “Ý của ngươi là, bây giờ nói cho tiểu sư đệ của ngươi rằng ‘ngươi là thiên tài, mau tới tông môn khác đi’ hả? Trường Ngự, vi sư hỏi ngươi, hắn đi tông môn khác làm sao chứng minh mình là thiên tài?”

“Thi triển Tứ Lôi kiếm pháp ra? Coi như thi triển thành công, trong Thanh Châu có tông môn nào xứng với hắn không?”

“Dù là Tứ Lôi kiếm tông, hắn vào Tứ Lôi kiếm tông sẽ gặp phiền phức gì ngươi biết không? Thiên phú tốt như vậy, để thiên tài Tứ Lôi kiếm tông nhìn thấy, có đố kị không?”

“Còn nữa, giới tu sĩ chúng ta coi trọng duyên phận, nhiều tông môn đều không nhận hắn như vậy, Thanh Vân Đạo Tông chúng ta lại chọn, đây là duyên phận.”

“Ngươi cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy tông môn chúng ta chẳng có một cái gì, sẽ làm lỡ người ta tu hành? Chẳng lẽ ngươi nghĩ hắn tới tông môn khác thì muốn cái gì sẽ có cái đó hay sao?”

“Hơn nữa giữa các đại tông môn cũng trong sáng ngoài tối đấu đá với nhau, để ngăn cản tông môn ngươi phát triển, sẽ âm thầm ám sát nhân tài của ngươi. Loại chuyện này đâu phải là không có, Trường Ngự, chớ có thánh mẫu.”

Thái Hoa đạo nhân không hổ là chưởng môn, sống hơn sáu mươi năm, lời lẽ rất rõ ràng, có lý.

Khiến Tô Trường Ngự bừng tỉnh đại ngộ.

Nghĩ kỹ thì thấy không sai.

Thiên tài thì sao?

Lai lịch của ngươi không rõ, người ta dám nhận ngươi sao?

Dù cho là có, chẳng lẽ tông môn người ta lại thiếu một thiên tài nhà ngươi à?

Còn một điều nữa, những đại tông môn kia trời sinh chính là đại tông môn hả? Cũng là từ tông môn nhỏ bước từng bước một bò lên, là nhờ có hết thiên tài này đến thiên tài khác nỗ lực tạo ra.

Không phải tự nhiên mà có được.

Thế nên, Tô Trường Ngự cảm thấy mình quả thật có hơi thánh mẫu.

“Trường Ngự, chỉ cần chúng ta làm được những chuyện này, thì cũng coi như không thẹn với lương tâm.”

“Thật lòng thật dạ dạy hắn tu tiên, dùng tất cả tài nguyên tông môn có cho hắn, Thanh Vân Đạo Tông chúng ta có thể để tay lên ngực mà không thẹn.”

“Đương nhiên phải nhớ một điều, phải tiếp tục xây dựng khí phái của cao nhân, nhất định phải giữ hắn ở lại tông môn, vi sư không tham đâu, chỉ cần tông môn tấn chức nhị phẩm là sẽ nói sự thật cho hắn biết ngay, tới lúc đó hắn đi hay ở là do chính hắn. Sao, có được không?”

Thái Hoa đạo nhân tiếp tục nói.

Tô Trường Ngự liền gật đầu.

“Chưởng môn nói có lý.”

“Ngươi hiểu được thì tốt. Trường Ngự, hai ngày nữa ngươi xuống núi với ta. Tiểu sư đệ của ngươi đã là thiên tài, vậy thì vi sư cũng nên đi mua hai bộ kiếm phổ cho hắn học. Dù có phải táng gia bại sản, cũng không thể bạc đãi hắn.”

“Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, nhớ kỹ, đừng nói cho ai biết nữa, càng nhiều người biết chuyện sẽ càng dễ lộ. Còn để ổn định, Trường Ngự, ngươi hãy tưởng tượng mình là cao nhân tuyệt thế thật sự, nhất định không được để lộ tẩy.”

Thái Hoa đạo nhân dặn.

Tô Trường Ngự rời khỏi đại điện.

Đợi Tô Trường Ngự đi, Thái Hoa đạo nhân lại không nhịn được cười rộ lên, nhưng ông che miệng, không dám cười quá lớn tiếng.

Còn hổ thẹn ư?

Nói thật nhe, chuyện này có cái gì mà hổ thẹn?

Giống như trong giới phàm trần, bỏ mười đồng tiền mua được một món đồ cổ giá trị liên thành, có mấy người lại tự nguyện bán nó đi?

Chưa kể, có thiên lý mã, nhưng Bá Nhạc thì chẳng dễ thấy đâu.

Hơn năm mươi cuộc thăng tiên đại hội, mấy trăm cái tiên môn không ai lựa chọn Diệp Bình, còn không cho phép Thanh Vân Đạo Tông của ông nhặt bảo hay sao?

Nhưng mà cũng phải thôi, người chưa từng trải qua cực khổ đều thích khuyên người khác làm điều thiện lương.

Trường Ngự sau này sẽ còn phải tôi luyện nhiều nhiều.

Trong đại điện thường vang lên tiếng cười, khiến đám đệ tử đều chả hiểu ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.