Chân Thành

Chương 1: Chương 1: Lần đầu gặp gỡ




Editor: Peachy

Hải Thị những ngày tháng tư trời mưa dầm dề, đã mấy tuần liên tiếp không xuất hiện một tia nắng.

Tới khi Quý Tả nhìn đồng hồ lần thứ ba, Tống Ngạn Thành mới từ tòa nhà bước ra.

Quý Tả xuống xe che dù cho anh, nhưng bị anh ngăn lại. Tống Ngạn Thành ngồi vào ghế sau, hệ thống sưởi trong xe rất nhanh được bật lên, xua đi hơi lạnh còn vương lại trên chiếc áo khoác cashmere.

Xe di chuyển vào nội thành, hơn một nửa chặng đường đó, người đàn ông vẫn nhắm mắt im lặng, lông mày cau lại.

Quý Tả đã từng một lần chứng kiến dáng vẻ này của anh, trong lòng có tính toán, cân nhắc một lúc mới hỏi: “Tình hình của ông cụ không mấy khả quan ạ?”

Tống Ngạn Thành “Ừ” một tiếng nhàn nhạt, “Thậm chí ngay cả tôi cũng không nhận ra.”

Quý Tả hoảng sợ.

Tống Hưng Đông đã tới tuổi nghỉ hưu, ông cụ chèo lái tập đoàn Bách Minh hơn hai mươi năm, không lâu nữa sẽ từ nhiệm rồi công thành thân thoái [1]. Nhưng không ai ngờ tới ông cụ đột nhiên bị xuất huyết não, sau khi được điều trị thì lại mắc bệnh Parkinson [2], mơ hồ quên hết mọi chuyện, ngày càng sa sút.

[1] Công thành thân thoái: công danh hoàn thành rồi thì thoái lui.

[2] Bệnh Parkinson: là một bệnh do thoái hóa hệ thần kinh gây ra, bệnh biểu hiện đặc trưng bằng các cử động bị chậm chạp, cứng đờ, run và rối loạn về thăng bằng.

Mới không bao lâu mà bệnh tình đã nghiệm trọng đến mức độ này.

Quý Tả nói: “Lúc chúng ta trở về, xe của anh trai anh đang dừng ở cổng.”

Sắc mặt của Tống Ngạn Thành vẫn như bình thường, nhưng ngữ khí lại trầm hơn một phần: “Ông nội giữ anh ta ở lại ăn cơm.”

Ông cụ khi thì minh mẫn lúc lại hồ đồ, càng ngày càng giống một đứa trẻ. Tống Ngạn Thành và Tống Duệ Nghiêu đều là bậc cháu chắt, nhưng rõ ràng Tống Duệ Nhiên được lòng ông cụ hơn, kể cả trước khi bị bệnh cũng vậy.

Vừa rồi trong phòng ngủ, Tống Ngạn Thành ân cần hỏi han cũng không được nửa câu đáp lại. Tống Duệ Nghiêu vừa mới mở miệng, ông cụ đã cười không khác gì người bình thường. Sau đó chỉ mặt đặt tên tiễn Tống Ngạn Thành về, còn Tống Duệ Nghiêu thì được giữ lại ăn cơm trưa.

Tống Ngạn Thành thong dong rời đi, không hề để lộ nửa phần bất mãn.

Cũng chẳng phải là làm bộ làm tịch, mà là đã sớm trở thành quen.

Im lặng một lát, Tống Ngạn Thành chợt hỏi: “Phía bên kia đã phản hồi chưa?”

Quý Tả chần chừ một giây mới đáp: “Từ chối rồi ạ.”

Tống Ngạn Thành có vẻ cũng không suy nghĩ gì nữa, chỉ lên tiếng phân phó: “Nói với cô ta, điều khoản có thể đàm phán lại lần nữa.”

- ----------

Phía bắc Hải Thành đang mở rộng, tứ phía đều thi công, bụi bặm quyện với nước mưa trở thành một hỗn hợp bùn sền sệt. Xe không thể tiến vào trong nên lúc Mao Phi Du tới, ống quần đã lấm bẩn, trong lòng bực bội mà không có chỗ phát tiết.

“Đã tới vậy rồi cô còn muốn cân nhắc gì nữa hả chị đại Lê? Hả siêu sao ơi?” Mao Phi Du mở tủ lạnh, chỉ vào trong nói: “Còn năm quả trứng gà cuối cùng, ăn xong là hết, anh chống mắt lên nhìn cô chết đói.”

“Cô có biết bao nhiêu tiền không? Mười vạn! Mỗi tháng mười vạn đấy! Anh hỏi cô, cô debut hai năm có dư nhưng đã tháng nào cô kiếm cho anh nhiều tiền như thế chưa?”

Lê Chi ngồi xếp bằng trên ghế salon, mặc một chiếc áo rộng tối màu, xương quai xanh như ẩn như hiện, bờ vai mảnh khảnh, dáng vẻ trầm tĩnh không lên tiếng, khuôn mặt càng thêm phần trắng nõn.

“Thôi nào, bà cô ơi nhìn tôi đây này.” Mao Phi Du lấy một chiếc ghế nhựa ngồi xuống đối diện cô, hiểu chi dĩ tình [3]: “Cũng đâu phải ép cô trao thân bán mình. Người ta cần người, cô thì cần tiền, hai bên đều có nhu cầu quá bình thường đúng không?”

Mí mắt Lê Chi khẽ nâng lên, ánh mắt lưỡng lự.

Mao Phi Du tiếp tục động chi dĩ lý [3]: “Con người Tống Ngạn Thành, ừ thì anh thừa nhận là danh tiếng tên này không tốt lắm. Nhưng suy cho cùng người ta cũng là phó tổng của tập đoàn Bách Minh, dù sao vẫn không đến mức xảy ra tình trạng nợ lương. Hợp đồng đối phương cũng đã chuyển đến, anh xem giúp cô rồi, phải gọi là một bước lên tiên.”

[3] Hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý: Mình không rõ tác giả viết sai hay cố ý viết lái đi từ câu gốc “Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý” có nghĩa là dùng đạo lý để người ta hiểu, dùng tình cảm để khiến người ta cảm động.

Rốt cuộc Lê Chi cũng lên tiếng: “Anh mà cũng hiểu chuyện pháp vụ á? Không phải chuyên ngành đại học của anh là trang điểm cho người chết à?”

Mao Phi Dụ bị nghẹn nửa giây, ngay tức khắc nổi trận lôi đình: “Dẫn dắt phải nghệ sĩ như cô, anh thà quay về trang điểm cho người chết còn hơn.”

Lê Chi muốn nói lại thôi, cuối cùng không phát biểu thêm gì nữa.

Không ngạc nhiên vì sao Mao Phi Du lại tức giận như vậy, bởi đến chính mình còn không hăng hái. Gia nhập giới giải trí đã hai năm, tham gia bao nhiêu bộ phim truyền hình cung đấu nhưng cô vẫn chỉ diễn mấy nhân vật râu ria chưa được nửa tập đã qua đời. Lúc trước công ty có mua cho cô một cái hotsearch, bất chấp tất cả mà dùng tiêu đề “Nhân vật phản diện nữ đẹp nhất”, vốn dĩ là để nâng cô nhưng lại bất ngờ tạo bát quái giúp một nữ diễn viên khác sự nghiệp thăng hoa. Vì thế mà người đại diện của đối phương còn gọi điện tới cảm ơn rối rít làm Mao Phi Du tức trào máu.

“Anh nói với cô vậy thôi, cô không đồng ý cũng được, bắt đầu từ ngày mai chúng ta đường ai nấy đi, ai muốn dẫn cô thì cứ việc!”

Lê Chi chần chừ nói: “Trong công ty vẫn có nghệ sĩ muốn theo anh à?”

Mao Phi Du giậm chân trái một cái: “Tháng sau tôi còn phải trả góp xe. Ngày mai tôi đi bốc gạch!”

Lê Chi thở dài một tiếng, không đành lòng đáp: “Được thôi.”

Mao Phi Du mừng rỡ: “Thế nên cô đồng ý rồi đấy hả?”

Lê Chi lắc đầu: “Em xin giơ tay rút lui thôi.”

“...”

Cuối cùng vẫn để cho Mao Phi Du sập cửa bước đi.

“Bang” một tiếng, cánh cửa cũ kỹ rơi xuống mấy tầng bụi.

Lê Chi tuyệt đối không hối hận, mặc dù cô không hồng, nhưng vẫn rất coi trọng chí khí. Cái gì mà hợp tác, cái gì mà thỏa thuận, không phải cũng chỉ là ra vẻ đạo mạo mà lấy cớ thay thế cho việc bao nuôi hay sao?

Nghĩ như vậy, Lê Chi càng cảm thấy không có vấn đề gì. Đang chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ thì có điện thoại gọi đến. Lê Chi nghe được hai câu đã lập tức chạy ra ngoài.

Khoa tim mạch, bệnh viên nhân dân Hải Thành.

Bác sĩ vì bệnh nhân ra vào không ngừng làm cho choáng váng, vô cùng thiếu kiến nhẫn nói với Lê Chi: “Trời ạ, tình huống chính là vậy, còn muốn tôi nhắc lại bao nhiêu lần nữa. Bệnh nhân đã cao tuổi, càng để lâu càng nghiêm trọng.”

Cánh môi Lê Chi trắng bệch, hạ quyết tâm: “Chúng tôi quyết định làm phẫu thuật, bao nhiêu tiền cũng làm.”

Bác sĩ: “Được, vậy đi tìm y tá làm thủ tục đi.”

Trời về khuya, sương thu dày đặc. Sau khi đã thu xếp ổn định, Lê Chi vẫn còn ngồi trên thềm đá ngơ ngẩn. Gió thổi vù vù nhưng cô không hề cảm nhận được cái lạnh. Đã muộn mà bệnh nhân tới chẩn bệnh vẫn tấp nập. Tiếng bước chân vội vàng, tiếng hô hoán xen lẫn cùng những âm thanh tranh chấp, trách móc không ngừng lùng bùng bên tai Lê Chi.

Lê Chi theo tiềm thức quay đầu, xung quanh cổng chính bệnh viện vẫn lên đèn sáng trưng, ánh sáng rực rỡ tới chói mắt như một con quái thú máu lạnh lặng thinh chứng kiến nhân gian chia lìa.

Lê Chi quay đầu trở lại, hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra.

- ----------

“Cô nói xem thế này có khác gì tự làm khổ mình, sớm đồng ý thì có phải đã xong chuyện rồi không.” Mao Phi Dù hết nói nổi, càm ràm thì càm ràm nhưng vẫn quan tâm hỏi han: “Bà thế nào rồi?”

Trong đêm gió sương giăng kín, Lê Chi lạnh tới mức chóp mũi đỏ ửng: “Thứ sáu này làm phẫu thuật, em đã nộp ba vạn viện phí rồi.”

Mao Phi Du bỗng nhiên trầm mặc.

Anh ta hiểu, Lê Chi đang đánh cược vì tính mạng của người thân. Vì sinh mệnh mà đánh đổi chút tiền bạc đó cũng đáng. Anh ta cũng biết, hiện tại chi phí phẫu thuật vẫn đủ, nhưng ngộ nhỡ tình trạng chuyển biến xấu, những chuyện tiếp theo sẽ là một cái hang không đáy.

Lê Chi bình tĩnh nói: “Anh cho em xem hợp đồng một chút.”

Mao Phi Du gửi mail tới.

Nội dung trong hợp đồng rất đơn giản, chỉ có hai ý chính:

Một, bên A (Ông Tống) có bất kì yêu cầu di chuyển nào, bao gồm những vấn đề chưa được đề cập, các trường hợp ở nơi công cộng, bên B (Bà Lê) đáp ứng vô điều kiện.

Hai, tiền lương mười vạn, thanh toán vào ngày mười lăm hàng tháng. Hợp đồng có hiệu lực trong thời hạn một năm.

Đúng là không có điều khoản đặc biệt nào. Lê Chi đếm lại lần nữa số chữ số 0 đằng sau con số “mười vạn”, sau đi xác nhận là không có sai sót mới gật gù, cẩn thận nói: “Được ạ, gặp mặt trước đã.”

Mao Phi Du cảm thấy có khả năng cô vẫn chưa nắm rõ được tình hình, nhắc nhở lại là điều tất yếu: “Cô có biết đối phương là ai không?”

Lê Chi: “Em biết đọc mà, trên hợp đồng ghi Tống Ngạn Thành.”

“...” Thôi được, anh ta suýt thì quên, nghệ sĩ của mình khuyết một dây thần kinh.

Mấy ngày sau, đối phương mới phản hồi lại, thời gian gặp mặt là tối nay, tại tòa nhà Thôi Thế.

Khác với sự điềm tĩnh của Lê Chi, Mao Phi Du tỏ ra rất hưng phấn, hết chỉnh lại khuyên tai rồi đến khoác áo khoác giúp cô. Lê Chi nhịn nửa quãng đường mới lên tiếng: “Bây giờ trông anh cực kì giống má mì.”

Mao Phi Du hứ một tiếng: “Anh chả quan tâm, thế cô là cái gì?”

Lê Chi ngậm miệng.

Trầm mặc một lát, cô lại hỏi: “Anh không cảm thấy yêu cầu của tên họ Tống này cứ quái gở kiểu gì ấy à?”

“Cứ trả đủ tiền thì chả có gì là quái gở cả.”

“Anh có thể liêm sỉ một tí được không?”

Mao Phi Du thu lại ý cười, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ trào phúng: “Ỏ, giờ cô còn muốn bàn chuyện liêm sỉ à?”

Lê Chi cam chịu, bướng bỉnh đáp trả: “Anh có thể nói chuyện đoàng hoàng được không?”

Mao Phi Du giận cá chém thớt, ném chiếc túi trong tay ra xa: “Tôi chỉ biết tháng sau tôi không có gì để trả tiền thuê phòng!”

“...”

Hay quá, người đàn ông này còn đàn bà hơn cả mình.

Lê Chi dứt khoát quay đầu ra nhìn cửa sổ.

Con người Mao Phi Du rất thẳng tính, nóng giận rất nhanh mà bình thường lại còn nhanh hơn. Không được bao lâu, anh ta đã tự mở miệng: “Tống Ngạn Thành ở tập đoàn Bách Minh giữ chức phó tổng giám đốc, nhưng thật ra anh ta không có thực quyền. Bởi vì mọi hoạt động xã giao đều là người khác ra mặt, tên là Tống Duệ Nghiêu.”

“Cảm giác Tống Ngạn Thành không hề tồn tại, tìm kiếm thông tin về anh ta ở trên mạng không có lấy một chữ. Thế nhưng lại có một chuyện.”

Lê Chi nhìn qua: “Chuyện gì?”

“Nghe bảo anh ta là con riêng.”

Lê Chi khịt mũi coi thường: “Anh đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy.”

Tới tòa nhà Thôi Thế, vừa xuống xe đã có người dẫn đường, bấm thang máy lên tầng cao nhất. Khi cánh cửa mở ra, hương thơm tươi mát của tinh dầu khiến Lê Chi có chút choáng váng. Tấm thảm dày giống một đám mây vô thực, hoa văn trên tường chạm khắc cầu kì như để che lấp mắt kính vạn hoa. Ánh đèn mờ ảo, chỉ có ngọn đèn vàng âm u vừa đủ để thắp sáng hành lang.

Không khí u minh địa phủ này khiến người ta không khỏi căng thẳng, ngay cả Mao Phi Du cũng bước đi mỗi lúc một chậm. Người phục vụ chỉ tay vào một cánh cửa làm dấu mời, sau đó yên lặng rời đi.

Lê Chi bỗng nhiên níu cánh tay Mao Phi Du lại khiến anh ta giật mình, đè giọng quát: “Làm cái gì đấy!”

Lê Chi nhíu mày: “Mao Phi Du, anh cố tình lừa em đấy à. Thật ra không phải Tống Ngạn Thành mà là một ông già tám mươi tuổi biến thái, đã già còn ham hố mấy em gái xinh tươi. Mấy người hợp tác đưa em vào tròng đúng không?”

Mao Phi Du: “???”

Lời vừa dứt, cửa từ từ mở ra.

Đi đằng trước là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, anh ta nhìn Lê Chi đầy ý vị, sau đó yên lặng đứng sang một bên.

Người đàn ông phía sau đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối. Ánh sáng phác họa bóng lưng, ngũ quan càng rõ nét, phía dưới cặp mày rậm và đôi mắt thâm sâu là sống mũi thẳng tắp, đường cung uyển chuyển vừa phải, rất anh tuấn, cũng rất lạnh lùng.

Lê Chi đờ đẫn, ánh mắt dính chặt vào khuôn mặt anh, trong chốc lát quên cả chuyện thu lại.

Tống Ngạn Thành nới lỏng cúc áo sơmi, hai tay buông thẳng bên chân, kìm nén hỏi Quý Tả: “Em gái?”

Ánh mắt Quý Tả lướt về phía Lê Chi.

Lê Chi: “...”

Cuối cùng Tống Ngạn Thành di chuyển tầm mắt về phía cô bảy phần, nhìn kĩ ba giây, lạnh giọng: “Xinh tươi?”

Lê Chi: “???”

Tuyệt đối không phải là lời hay ý đẹp gì cả.

Hết chương 1

Spoil:

“Điều quan trọng nhất, trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, cô Lê không được phép dùng bất kì hình thức nào, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đơn phương công khai mối quan hệ giữa mình và anh Tống.”

“Chẳng hạn như?”

“Vợ chồng, bạn bè khác giới, bạn bè bình thường, bạn giường, FWB.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.