Chàng Rể Chiến Thần

Chương 463: Chương 463: Muốn từ chối sao




Quả nhiên, nghe Dương Chấn nói như vậy, gương mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười thoải mái của Vương Thành có vẻ kinh ngạc.

“Dương Chấn, trò đùa này không hề buồn cười tý nào.”

Vương Thành bật cười lớn nói: “Nhớ tới tình anh em nhiều năm, tôi có thể coi như không nghe thấy gì, nếu không tôi sẽ không khách khí với cậu.”

Dù Vương Thành nói vậy, nhưng Dương Chấn lại không hề hoài nghi tính chân thực câu nói này của Vương Thành.

“Nếu anh thật cam tâm, chỉ sợ cũng sẽ không bồi dưỡng nhiều cao thủ như vậy.”

Dương Chấn ý tứ sâu xa nói.

Anh vừa dứt lời, Vương Thành lập tức kinh hãi.

Những năm gần đây, anh ta âm thầm nuôi dưỡng rất nhiều cao thủ, ngoài người thân tín nhất, anh ta chưa từng nói với bất kỳ kẻ nào.

Nhưng mà anh ta không ngờ Dương Chấn lại có thể biết.

“Dương Chấn, cậu đang nói năng linh tinh gì thế?”

“Nơi này là Yên Đô, nói chuyện phải cẩn thận, nếu không mình chết như thế nào cũng không biết.”

“Nếu như cậu đến thăm tôi thì tôi giang hai tay hoan nghênh, nhưng nếu không phải, thì mời cậu lập tức rời khỏi câu lạc bộ của tôi.”

Vẻ mặt Vương Thành hết sức lạnh lùng, rõ ràng là thật sự tức giận.

Dương Chấn vốn là đến tìm Vương Thành, muốn giúp anh ta trở thành người thừa kế gia tộc Vũ Văn, thì làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.

“Nếu đã không có, thì giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho gia tộc Vũ Văn, nói ở tầng cao nhất và ba tầng dưới ngầm của câu lạc bộ Vương Thành có rất nhiều cường giả.”

Dương Chấn bỗng lấy điện thoại di động ra, làm ra vẻ muốn gọi điện thoại, đồng thời tiếp tục nói: “Anh nói xem, nếu như gia tộc Vũ Văn biết tin tức này, có thể bố trí cường giả đến xem xét hay không?”

“Ầm!”

Vương Thành lập tức giận dữ, chợt vỗ bàn một cái đứng lên, hai mắt đầy vẻ ngang ngược, nghiến răng nói: “Dương Chấn, cậu đang muốn chết phải không?”

Dương Chấn giang hai tay ra, giống như một tên vô lại, bật cười lớn nói: “Anh biết, tôi cái gì cũng có thể làm ra.”

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Dù phẫn nộ, nhưng Vương Thành cũng không thể làm gì được, nếu Dương Chấn thật nói cho gia tộc Vũ Văn về tình hình câu lạc bộ Vương Thành thì tất cả thành quả mà mấy năm nay anh ta tỉ mỉ sắp đặt đều sẽ bị phá hủy.

“Chẳng lẽ tôi nói chưa rõ ràng sao? Tôi muốn giúp anh thay thế Vũ Văn Bân, chỉ thế thôi!” Dương Chấn vẻ mặt thành thật nói.

Vương Thành cười nhạo một tiếng: “Dương Chấn, cậu thật coi tôi là đồ đần hả?”

“Có tin hay không là tùy anh, nhưng tôi có thể nói cho ngươi biết bây giờ tôi nắm rõ như lòng bàn tay tất cả mọi thứ liên quan đến anh.”

Dương Chấn cười, tiếp tục nói: “Nếu anh không đồng ý với tôi thì tôi đành nói tất cả những gì tôi biết cho gia tộc Vũ Văn mà thôi.”

“Khốn kiếp!”

Nụ cười trên mặt Vương Thành hoàn toàn biến mất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ khốn nhà cậu, cậu xem Vương Thành tôi là đồ hèn nhát sao?”

“Tôi cũng đã nói, tôi muốn giúp anh thay thế Vũ Văn Bân, tại sao anh phải cho là tôi đối với anh có mưu đồ khác?”

Dương Chấn có chút bất đắc dĩ nói: “Chắc anh cũng biết, Vũ Văn Bân ở sau lưng đã từng làm gì với tôi, anh ta đã sợ tôi đoạt tất cả như vậy thì tôi sẽ đoạt cho anh ta xem, chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?”

“Nếu vậy, sao cậu không tự đi mà tranh đoạt vị trí người thừa kế? Sao cậu lại muốn kéo tôi vào?” Vương Thành châm chọc nói.

Rõ ràng, anh ta căn bản không tin Dương Chấn thật muốn giúp anh ta trở thành người thừa kế.

Cái này cũng có thể lý giải, trước kia quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, nhưng bây giờ đã qua mười tám năm, cùng với thời gian trôi qua, quan hệ sớm đã mất đi rồi.

Dương Chấn bỗng nhiên xuất hiện, nói muốn giúp anh ta trở thành người thừa kế gia tộc Vũ Văn, anh ta làm sao có thể tin tưởng.

“Anh biết, mười tám năm trước, từ thời điểm gia tộc Vũ Văn trục xuất tôi và mẹ ra khỏi gia tộc, tôi đã từng phát thề độc, đời này không thể tha thứ gia tộc Vũ Văn.”

Nụ cười của Dương Chấn biến mất, vẻ mặt sầm xuống nói.

Vương Thành không nói gì, hờ hững nhìn Dương Chấn.

“Đối với tôi thì gia tộc Vũ Văn không đáng giá nhắc tới, cho dù tôi muốn san bằng toàn bộ gia tộc Vũ Văn, thì có gì khó?”

“Nhưng trước khi qua đời, mẹ tôi đã bức tôi thề độc, không cho phép tôi tìm gia tộc Vũ Văn báo thù, nếu không, anh cho rằng gia tộc Vũ Văn còn có thể sống đến bây giờ sao?”

“Nếu không phải Vũ Văn Bân liên tục khiêu khích, tôi cũng sẽ không nghĩ ra hạ sách này, tới tìm anh nói những thứ này.”

Thái độ Dương Chấn cực kì chân thành, trong giọng nói còn mang theo vài phần không cam lòng.

Vương Thành thầm kinh ngạc, bỗng có cảm giác không nhìn thấu Dương Chấn.

Anh ta lăn lộn ở câu lạc bộ Vương Thành lâu như vậy, tiếp xúc với đủ loại người, nên bản lĩnh nhìn người vẫn phải có.

Anh ta tự tin có thể nhìn ra Dương Chấn có nói dối hay không.

Dù nhìn Dương Chấn không giống đang nói dối, nhưng anh ta vẫn không thể tiếp nhận, một đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn có năng lực phá hủy gia tộc Vũ Văn.

“Dương Chấn, tôi cũng đồng cảm với những chuyện cậu gặp phải, nhưng cũng hi vọng cậu có thể hiểu được, tôi chỉ có một cái mạng, bây giờ, một khi tôi đi tranh đoạt vị trí người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, chỉ sợ chết như thế nào, cũng không biết.”

“Hơn nữa, đây là ân oán giữa cậu và Vũ Văn Bân, sao lại phải để tôi tới thay cậu tiếp nhận lửa giận của Vũ Văn Bân?”

“Mặc kệ như thế nào, hiện tại Vũ Văn Bân là người thừa kế gia tộc Vũ Văn, quyền cao chức trọng, nếu anh ta muốn bóp chết tôi, dễ như trở bàn tay.”

“Cho nên, tôi rất xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cậu.”

Vương Thành bình tĩnh nói.

Dương Chấn nhìn chằm chằm anh ta nói: “Tôi cũng không phải là lợi dụng anh giúp tôi đối phó Vũ Văn Bân, mà là anh có dã tâm, tôi có năng lực, cho nên mới tìm anh, là muốn hợp tác với anh, giúp anh thay thế Vũ Văn Bân, cũng coi là giúp tôi đối phó anh ta.”

Vương Thành vẫn lắc đầu, trầm giọng nói: “Dương Chấn, tôi còn chưa muốn chết!”

“Rốt cuộc phải như thế nào, anh mới bằng lòng hợp tác với tôi?” Dương Chấn hỏi.

“Trừ phi cậu có thể chứng minh, cậu có năng lực phá hủy gia tộc Vũ Văn, dù không thể, ít nhất có thể để cho tôi nhìn thấy, năng lượng của cậu ở Yên Đô chứ?” Vương Thành hỏi.

Dương Chấn hiểu, nếu như không biểu hiện ra một chút năng lượng của mình, Vương Thành sẽ không đồng ý với mình.

Anh không nói gì, lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

Một giọng già nua nhanh chóng từ trong điện thoại di động vang lên: “Ngài Dương, đã trễ như vậy, tìm tôi có chuyện gì?”

Dương Chấn nói thẳng: “Người đứng đầu nhà họ Hoàng, tôi định tìm người thay thế người thừa kế gia tộc Vũ Văn, cần ông hỗ trợ, gây ra một số phiền toái, không biết ông có bằng lòng không?”

“Ngài Dương nói gì vậy? Nếu tôi đã thần phục ngài Dương thì có việc gì ngài cứ sai bảo là được, Hoàng mỗ nào dám cự tuyệt?”

Hoàng Thiên Hành cởi mở cười lớn nói.

Từ sau khi Dương Chấn giải quyết hai kẻ phiền phức Hoàng Chung và Hoàng Thiên Thành, nhà họ Hoàng hoàn toàn nhất thống, chỉ có ông ta định đoạt.

Hơn nữa con của ông ta Hoàng Chính, cũng đã được Erin sắp xếp điều trị, Hoàng Thiên Hành nào dám cự tuyệt yêu cầu của Dương Chấn?

“Tốt, vậy bây giờ ông hãy bắt đầu chuẩn bị, gây ra một số phiền phức lớn cho người thừa kế của gia tộc Vũ Văn.”

Dương Chấn dặn dò.

“Vâng, ngài Dương! Tôi sẽ đi bố trí ngay.”

Dứt lời, Hoàng Thiên Hành cúp điện thoại.

“Vương Thành, bây giờ anh còn sẵn lòng từ chối tôi không?” Dương Chấn cười híp mắt hỏi.

Vương Thành bên cạnh sững sờ ngay tại chỗ, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Giống như là lần đầu tiên biết Dương Chấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.