Chàng Rể Phế Vật

Chương 761: Chương 761: Kẻ thù xuất hiện




Thành phố T, bên trong một toà nhà chọc trời.

Một người đàn ông bí ẩn ngồi trên ghế văn phòng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Cấp dưới kính cẩn bước tới báo cáo: “Thưa chủ nhân, Trần Xuân Độ và nhà họ Vương đã hoàn toàn khai chiến, lúc này Trần Xuân Độ đang bị người nhà họ Vương đánh úp, Lê Kim Huyên của tập đoàn Lê thị cũng đang bị cao thủ của nhà họ Vương phái tới ngăn trở.”

Người đàn ông bí ẩn chậm rãi gật đầu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Hay lắm, màn kịch này càng lúc càng thú vị, càng lúc càng kịch liệt rồi.”

“Chỉ là tình hình có chút vượt quá tầm kiểm soát.” Cấp dưới chần chừ một lát rồi đột nhiên nói: “Tập đoàn Lê thị đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ có võ công rất cao cường, đang đánh nhau với cao thủ của nhà họ Vương.”

“Ồ? Phụ nữ?” Người đàn ông kia nheo mắt, trong mắt loé lên tia u ám: “Không sao, cho dù không có biến cố thì nhà họ Vương cũng không giành được tập đoàn Lê thị đâu, mọi người đều đang như hổ rình mồi, ngọn lửa từ trận hỗn chiến này càng lúc càng lớn, con chim đầu đàn là nhà họ Vương cuối cùng cũng phải phát huy hết sức thôi.”

“Bây giờ Trần Xuân Độ đang lâm vào tình thế khó khăn, hay là chúng ta nhân cơ hội này giết hắn luôn?” Cấp dưới đột nhiên lạnh giọng đề nghị.

Người đàn ông bí ẩn nheo mắt, cất giọng thâm trầm: “Không, miếng mồi ngon phải từ từ chờ đợi. Bây giờ e rằng vẫn chưa thể giết anh ta, yên lặng chờ thời cơ đã…”



Toà nhà Lê thị, trong tầng chín mươi chín là một mớ hỗn độn, hai bóng người đang không ngừng giao chiến trên không.

Người Tô Loan Loan như một bóng ma, con dao găm lướt qua nơi nào, ánh sáng lạnh lùng lập tức loé lên.

Người thanh niên cầm trong tay cây thương dài lạnh lẽo, sát khí khủng bố trên không trung đột nhiên tăng vọt, mỗi chiêu đều đủ để phá huỷ thiên địa.

“Pằng!” Một viên đạn bắn tới, bay thẳng về phía đầu mày của Tô Loan Loan, đây là một cuộc chiến bắn tỉa toàn diện.

Tô Loan Loan bị bao vây tứ phía, xung quanh toà nhà Lê thị, mười hai hướng, hai mươi tư tay súng bắn tỉa, tất cả đều nhắm thẳng về phía Tô Loan Loan.

Phía trước, cây thương dài trong tay người thanh niên tấn công dữ dội, chắc chắn anh ta không phải người thường, lực từ mỗi lần đâm tới đều rất dữ dội, dù là Tô Loan Loan cũng hơi khó chống đỡ. Đây là đối thủ mạnh nhất mà cô từng gặp!

Lê Kim Huyên được bảo vệ phía sau mấy người vệ sĩ, trốn ở góc khuất xa xa, cẩn thận đề phòng tránh bị thương.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hoàn toàn trắng bệch, nhìn cảnh tượng giết chóc kinh thiên động địa này, hy vọng trong lòng cô cũng càng lúc càng nhỏ, hôm nay cô khó mà tránh được kiếp nạn này!

Người thanh niên càng hung tợn hơn, anh ta không muốn kéo dài thời gian nữa, người phụ nữ trước mặt quá khó đối phó, đây là kẻ thù mạnh nhất mà anh ta gặp kể từ khi bước chân vào giang hồ. Hôm nay nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh!

“Ya!” Anh ta hét lên một tiếng, người bay lên không trung, cây thương dài như con trường long, đột nhiên vung lên.

“Keng!” Cây thương rít lên như ngân long tức giận gầm thét, chém thẳng về phía Tô Loan Loan một cách nhanh chóng, trường thường hoá điện, dư ảnh chớp loé.

Không trung rung lên kịch liệt rồi biến dạng vì uy lực của cây thương, trường hương hoá rồng, vô cùng đáng sợ.

“Keng keng keng!”

Tô Loan Loan cầm con dao găm, người thanh niên cầm trường thương, hai người điên cuồng đâm về phía đối phương, Tô Loan Loan liên tục lùi về phía sau, khó có thể chống đỡ.

“Pằng!”

Sức mạnh của người thanh niên quá đáng sợ, dù Tô Loan Loan đã dùng hết sức lực toàn thân cũng không chống đỡ được!

Không bao lâu, tiếng động lớn vang lên, Tô Loan Loan bay ngược ra như diều đứt dây, nặng nề ngã xuống đất.

“Phụt!”

Tô Loan Loan phun ra một ngụm máu, dáng vẻ cực kỳ chật vật.

“Một con kiến mà cũng dám ngăn cản tôi.” Người thanh niên chậm rãi đi về phía Tô Loan Loan, vẻ mặt lạnh như băng, anh ta nhìn Tô Loan Loan với vẻ lãnh đạm giống như nhìn một con kiến tầm thường.

Tô Loan Loan gắng gượng đứng dậy, ánh mắt cô nhìn người thanh niên lúc này chỉ còn lại sự kinh ngạc rõ rệt.

Đương nhiên cô không thể ngờ rằng thực lực của người này lạnh mạnh đến vậy, vượt xa sự tưởng tượng của cô.

Trên thực tế, với thực lực của Tô Loan Loan, ở nước ngoài đã có thể coi là cao thủ, nhưng lúc này dù thế nào cô cũng không thể ngờ thực lực của người thanh niên này lại siêu nhiên đến thế, dù mạnh như cô, trong lòng cũng không ngừng run rẩy.

“Trước khi chết có lời nào muốn nói không?” Anh ta cầm trường thương, nhẹ nhàng nâng cằm Tô Loan Loan lên, nhìn cô từ trên xuống dưới một cách trịch thượng như đang nhìn con kiến tầm thường.

Trên mặt anh ta hiện lên vẻ bình tĩnh, Tô Loan Loan nhìn mũi thương, đột nhiên ánh mắt ngưng lại.

Cô chợt nhận thấy dường như trên đầu thương của anh ta có chất lỏng màu tím mờ nhạt.

Đó là thuốc độc, Tô Loan Loan chợt phản ứng lại, không phải vì cô quá yếu mà vì trên vũ khí của anh ta có độc, chất độc theo vết thương đi vào cơ thể cô, khiến thực lực của cô liên tục suy giảm.

“Nếu không có lời gì muốn nói vậy thì chết đi.” Người thanh niên nhìn Tô Loan Loan, nói xong liền giơ cây trường thương lên, chuẩn bị kết liễu cô.

“Kít!”

Đúng lúc này, một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên trước cổng toà nhà Lê thị.

Có sự thay đổi!

Vẻ mặt người thanh niên hơi thay đổi, dường như anh ta đã phát hiện ra điều gì, quay đầu nhìn ra ngoài toà nhà Lê thị qua cửa sổ sát đất.

Thị lực của anh ta rất tốt, vừa nhìn đã thấy một chiếc Maybach đang đỗ trước cửa toà nhà Lê thị.

Có chuyện gì vậy?

Không hiểu sao sự xuất hiện của chiếc Maybach này lại khiến da đầu anh ta tê dại một cách khó hiểu, khiến anh ta có dự cảm không lành.

“Rầm!”

Cánh cửa mở ra, Trần Xuân Độ xuất hiện bên ngoài chiếc xe Maybach.

Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn về phía tầng chín mươi chín của toà nhà.

Xuyên qua làn mây dày đặc, ánh mắt hai người dường như đã chạm nhau.

Vẻ mặt Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, giây tiếp theo vẻ mặt anh hiện rõ sát ý.

Ngay sau đó anh chậm rãi gập gối, ngồi xổm xuống, mặt đất không ngừng rung lên, lấy dưới chân Trần Xuân Độ làm trung tâm, vô số vết nứt lan ra tứ phía, tạo thành vết nứt giống như mạng nhện.

“Là mày…” Khoé miệng Trần Xuân Độ chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, trong nụ cười còn có một tia điên cuồng nhàn nhạt.

Vừa liếc mắt Trần Xuân Độ đã nhận ra thân phận của người thanh niên này.

“Vẫn còn sống? Không thể nào!” Trên tầng chín mươi chín, người thanh niên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ với ánh mắt ngỡ ngàng và khó tin.

“Rầm!”

Trần Xuân Độ nhún chân, cả người anh đột nhiên vọt lên trời như tên lửa.

“Rắc rắc rắc!”

Trần Xuân Độ bò lên tấm kính của toà nhà, sức mạnh khủng khiếp khiến cho tấm kính vỡ tan.

Anh như một con thằn lằn bò lên tầng chín mươi chín với tốc độ cực nhanh mà không cần bất cứ công cụ hỗ trợ nào, chỉ có duy nhất một con dao găm Long Nha.

Trần Xuân Độ cắm con dao găm vào lớp xi măng giữa hai tầng của toà nhà, người anh vọt lên với tốc độ kinh hoàng.

Một lúc sau, Trần Xuân Độ đã đứng trên tầng chín mươi chín, lạnh lùng nhìn thanh niên kia, vẻ mặt lạnh như băng sương.

“Không ngờ mày vẫn còn sống!” Người thanh niên kia nhìn Trần Xuân Độ, đột nhiên lên tiếng.

Trần Xuân Độ hung dữ nhìn chằm chằm anh ta, gằn từng chữ: “Năm đó người giết cả gia tộc tao là mày, người ép tao phải rời khỏi nước C cũng là mày, không ngờ mày còn dám xuất hiện ở thành phố T!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.