Chiến Lang Ở Rể

Chương 11: Chương 11: Nguyễn Thị Lệ khiếp sợ




Nhìn bóng lưng của Nguyễn Thị Lệ, trong lòng Lê Văn Vân khẽ mỉm cười, không quá mức để ý.

Trần Vũ lại có chút cạn lời, nói: “Không ngờ rằng Nguyễn Thị Lệ cũng làm ở đây, vậy chẳng phải sau này chúng ta sẽ bị cô ta sỉ nhục mỗi ngày rồi.”

Lê Văn Vân ngẩn ra, khẽ mỉm cười, nói: “Không quan tâm tới cô ta là được, hơn nữa... chưa chắc là người nào sỉ nhục người nào đâu.”

Tất cả các loại thu xếp về chức vị và tiền lương của Trần Vũ, anh đều đã thương lượng xong với Hoàng An, chức vị của anh ấy là vị trí giám đốc nhân sự vừa mới bị bỏ trống.

Đương nhiên, không cần anh ấy làm chuyện gì hết, ngồi chơi là được rồi.

“Chúng ta đến làm bảo vệ à?” Trần Vũ lại hỏi.

Lê Văn Vân gãi đầu, nói rằng: “Tớ cũng không biết, chờ sau vào trong xem sự bố trí của bọn họ đi.”

Trần Vũ nửa ngờ nửa tin, hai người bước vào cửa chính, đi lên tầng. Chẳng mấy chốc bọn họ đã lên đến tầng sáu, đứng trước một cửa phòng làm việc viết “Chủ tịch”.

“Chết tiệt.” Trần Vũ sợ run người, nói: “Chúng ta làm cái gì vậy, cần Chủ tịch tự mình đến để phỏng vấn sao?”

“Cậu coi như người phỏng vấn không phải ông ấy là được.” Lê Văn Vân vừa cười vừa nói: “Đừng quá căng thẳng, được rồi, có mang theo thẻ tiền lương và thẻ căn cước mà tớ bảo cậu mang chứ?”

“Có... Có mang.” Trần Vũ gật đầu, lời nói của anh ấy đã hơi run rẩy.

“Vậy đi vào đi.” Lê Văn Vân nói.

“Cậu không vào cùng à?” Trần Vũ càng căng thẳng hơn.

Lê Văn Vân vừa cười vừa nói: “Tớ không cần, cậu yên tâm đi, vị Chủ tịch này rất dễ nói chuyện.”

“Phù...” Trần Vũ thở ra một hơi, run lẩy bẩy gõ cửa.

“Vào đi!” Từ bên trong, giọng nói của Hoàng An truyền ra.

Sau đó Trần Vũ run rẩy đi vào trong phòng, Hoàng An trông thấy bộ dạng của Trần Vũ, mỉm cười nói rằng: “Trần Vũ phải không, ngồi đi, đừng căng thẳng.”

“Chào... Chào Chủ tịch.” Trần Vũ không dám ngồi xuống.

Trên thực tế, anh ấy là một người nông thôn, đa số những người anh ấy từng tiếp xúc đều thuộc tầng lớp dưới đáy, bình thường khi nhắc đến Chủ tịch còn cảm thấy không sao, nhưng khi anh ấy chân chính đối mặt, đồng thời lần này còn liên quan đến việc mai sau mình có đủ tiền mua cơm ăn hay không, anh ấy thật sự hơi căng thẳng.

“Ừ, cậu quả thực không tệ, tôi thích.” Hoàng An vui vẻ nói: “Cậu được thuê!”

“Hả?” Trần Vũ ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng anh ấy chưa từng đi phỏng vấn bao giờ nhưng chẳng phải trong TV đều nói khi phỏng vấn sẽ hỏi rất nhiều vấn đề sao? Lúc này một vấn đề cũng chưa thấy hỏi.

Hoàng An vừa cười vừa nói: “Tôi là như vậy đấy, nhìn duyên tuyển người, vẻ ngoài của cậu trông thật thà chất phác, tôi cực kỳ thích, thế này đi, đúng lúc công ty chúng ta đang thiếu một giám đốc nhân sự, cậu làm đi! Bình thường cũng không có việc gì, chỉ chịu trách nhiệm ký tên gì đó là được, về phần tiền lương hàng năm, một trăm vạn, cậu thấy đủ không?”

“Cái gì!”

Khi nghe thấy một trăm vạn, chân Trần Vũ mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất, anh ấy dựa vào tường, đôi mắt trợn tròn, khiếp sợ nhìn Hoàng An.

“Chủ... Chủ... Chủ tịch, tiền lương quá cao, công việc này... tôi không dám làm đâu, tôi là một người đàng hoàng, tôi...” Trong chốc lát, Trần Vũ không biết nên nói gì.

Ở bên ngoài, khóe miệng Lê Văn Vân đã co giật.

Người này quá kinh hãi rồi!

Nhưng hiển nhiên là tài ăn nói của Hoàng An khá xuất sắc, dưới sự kiên nhẫn khuyên bảo của ông ấy, Trần Vũ mới tin đây là một công việc hết sức đứng đắn.

Chỉ là lúc anh ấy ra ngoài, cả người vẫn còn choáng váng như cũ.

Nhìn Lê Văn Vân, anh ấy có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.

Thế nhưng lúc này, Hoàng An cũng đi ra nói: “Thế này đi, tôi dẫn cậu đến bộ phận nhân sự làm thủ tục nhậm chức.”

“Vậy cậu ấy thì sao...” Trần Vũ chỉ Lê Văn Vân.

“Cậu ấy...” Hoàng An cười với Lê Văn Vân, không nói rõ ràng, kéo Trần Vũ đi xuống bộ phận nhân sự ở tầng dưới.

Nhìn dáng vẻ kinh sợ kia của Trần Vũ, Lê Văn Vân cảm thấy có chút buồn cười, sờ mũi, nhìn Trần Vũ đang đi xa, nói: “Có phần tiền lương và khoản tiền ứng trước này, hẳn là không cần phải lo lắng tiền phẫu thuật cho Nhạc Nhạc nữa.”

Trước kia Lê Văn Vân chưa khôi phục trí nhớ, không biết quyền hạn của thẻ kim cương ngân hàng Tân Hải nhưng bây giờ bản thân anh lại nắm rất rõ!

Thẻ kim cương có thể huy động nguồn tiền kinh khủng ở ngân hàng Tân Hải, đồng thời anh cũng có thể sử dụng miễn phí đoàn đội tài chính của ngân hàng Tân Hải, nói cách khác, trước kia Đặng Hân Hân trợ giúp anh, vốn chỉ là chuyện trong quyền hạn thẻ ngân hàng của anh.

Đương nhiên, trước đây Đặng Hân Hân không vì cách ăn mặc của anh mà nói lời ác ý với anh, điều này khiến Lê Văn Vân có đôi chút thiện cảm với cô.

Khi Lê Văn Vân đang rời đi, trong bộ phận nhân sự của Công ty Thịnh Thế lúc này đang rất bận rộn.

Hoàng An dẫn Trần Vũ đi vào trong, ông ấy vỗ tay rồi nói: “Mọi người dừng hết chuyện đang làm lại đi.”

Sau ngày hôm qua, từ trên xuống dưới công ty đều biết chuyện công ty bị thu mua lại, Hoàng An từ ông chủ biến thành làm thuê.

Vậy nhưng mọi người vẫn rất tôn trọng Hoàng An.

Nguyễn Thị Lệ ngồi yên tại chỗ, ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy Trần Vũ đứng bên cạnh Hoàng An, thoáng sửng sốt.

“Chẳng phải anh ta là người đi theo bên cạnh Lê Văn Vân sao? Quần áo quá nghèo túng rồi, tại sao anh ta lại đi bên cạnh ông chủ? Vệ sĩ mới của ông chủ ư? Chẳng lẽ Lê Văn Vân cũng là vệ sĩ của ông chủ chứ không phải là bảo vệ?” Nguyễn Thị Lệ nghĩ thầm.

Dù sao Lê Văn Vân làm vệ sĩ thì cô ta còn hiểu được, trong mắt của cô ta, mặc dù Lê Văn Vân vô cùng ăn hại nhưng lại có chút sức mạnh! Hẳn là vẫn có thể làm vệ sĩ.

Vừa lúc đó, Hoàng An mở miệng nói: “Giới thiệu cho mọi người giám đốc nhân sự mới của chúng ta, Trần Vũ! Tới, Trần Vũ, tự giới thiệu bản thân với mọi người đi.”

Trước giờ Trần Vũ chưa từng đối diện trò chuyện với nhiều người như vậy, anh ấy có chút căng thẳng nhưng vẫn cố gắng nói: “Chào mọi người, tôi tên là Trần Vũ, hy vọng sau này có thể cùng làm việc vui vẻ.”

Mà cạnh đó, đầu của Nguyễn Thị Lệ nổ “bùm” một tiếng!

Hai ngày trước, tên bốc vác nghèo này vẫn còn dính đầy bụi đất đi bên cạnh Lê Văn Vân, bỗng nhiên đến công ty bọn họ làm việc, hơn nữa... còn biến thành người lãnh đạo trực tiếp của cô ta?

Nguyễn Thị Lệ cảm giác thế giới quan của bản thân... sụp đổ rồi.

“Được rồi, tôi còn có chuyện phải làm, Tiểu Trịnh, cậu dẫn giám đốc Trần làm quen với bộ phận nhân sự đi.” Hoàng An nhìn về phía cách đó không xa, nói.

“Vâng, Chủ tịch Hoàng.” Một cậu con trai trẻ tuổi đứng lên.

Bộ phận nhân sự khôi phục dáng vẻ yên bình bận rộn một lần nữa, đương nhiên, đại đa số người đều đang bàn luận chuyện Trần Vũ đến.

Mà Nguyễn Thị Lệ thì lại ngồi đờ ra ở chỗ ngồi của mình, cô ta cảm giác dường như chuyện không đúng lắm.

Lê Văn Vân giới thiệu Trần Vũ vào công ty sao? Vậy Lê Văn Vân làm gì ở công ty?

Trước đó Lê Văn Vân nói sẽ khiến cho mình hối hận, chẳng lẽ đúng là anh đến Công ty Thịnh Thế làm việc sao?

Trong lòng cô ta có rất nhiều ý nghĩ đang xuất hiện.

“Này, Nguyễn Thị Lệ.” Lúc này, bên cạnh Nguyễn Thị Lệ, một cô gái mở miệng nói: “Cô thấy ông chủ mới của chúng ta chưa.”

Trong lòng Nguyễn Thị Lệ có chút khó chịu, cô ta lắc đầu nói: “Chưa thấy, làm sao vậy? Có thể tự thu mua được công ty chúng ta, đoán chừng là xí nghiệp lớn nhà nào rồi. Tối thiểu cũng là ông già bốn, năm mươi tuổi.”

“Cô thật đúng là suy nghĩ nhiều.” Cô gái kia cười thần bí, nói: “Chẳng phải ban nãy tôi đi ra ngoài một chuyến sao? Lúc quay lại thì trông thấy ảnh chụp của ông chủ mới treo trên tường, cũng không già, thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi.”

“Con nhà giàu?” Ánh mắt Nguyễn Thị Lệ khẽ động, thậm chí trong ánh mắt lộ ra chút hưng phấn.

...

Lê Văn Vân không biết những chuyện xảy ra trong bộ phận nhân sự, anh lái xe trở về căn hộ trong cư xá Hoa Viên, thật đúng lúc, khi vừa đi vào cổng anh đã gặp Ngô Thị Hương mới đi mua thức ăn về!

“Lê Văn Vân, cậu còn tới cư xá Hoa Viên làm gì?” Ngô Thị Hương nhìn thấy Lê Văn Vân, đương nhiên không có lời gì tốt, bà ta trừng mắt với Lê Văn Vân, nói: “Có phải cậu vẫn chưa hết hy vọng không, cậu đã ký tên rồi, tôi và Vũ Đồng đã không còn bất kỳ quan hệ gì với cậu nữa, cậu mau cút đi, đừng đến chỗ của chúng tôi làm bẩn mắt tôi.”

Trong lòng Lê Văn Vân khẽ cười.

Bố của Nguyễn Vũ Đồng là một người tốt thấu tình đạt lý, lại đi cưới một người phụ nữ như thế này.

Anh lắc đầu, không định để ý bà ta, đi về phía cửa chính.

“Cậu đứng lại!” Ngô Thị Hương thét chói tai: “Cậu muốn làm gì? Cậu còn như vậy nữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cậu ra ngoài.”

“Sau khi tôi ly dị đã mua một căn hộ trong cư xá Hoa Viên, hiện tại đang ở đây, không được sao?” Lê Văn Vân nhìn bà ta, nói.

“Hả?” Ngô Thị Hương hơi sững sờ.

Một là những lời nói này của Lê Văn Vân khiến bà ta có chút ngây người, phản ứng theo bản năng của bà ta là sao cậu có thể có tiền mua nhà ở đây, tiền lương mỗi tháng của cậu đều giao cho tôi.

Hai là bà ta không ngờ rằng Lê Văn Vân lại dám nói chuyện với bà ta như vậy.

Lê Văn Vân của ngày xưa đứng trước mặt bà ta còn không dám thở mạnh một cái.

Khi phục hồi lại tinh thần, ngay sau đó trong đầu của bà ta nổi giận!

“Cậu đứng lại đó cho tôi!” Bà ta hét lên một tiếng, nói: “Tại sao cậu có thể mua được nhà ở đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.