Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

Chương 5: Chương 5






Bí mật, bí mật —— Muốn cô đi đâu đào móc bí mật đây?

Đi bộ dưới ánh nắng chói chang, Ôn Nhu cầm tài liệu trung tâm thể hình do em gái phòng tài liệu đưa cho cô mà than vãn, vừa nhìn vừa thở dài.

Đời này cô đã từng đi đến thư viện, nhưng chưa từng đến trung tâm thể hình, có câu Cổ Ngữ: ngay cả dáng vẻ con heo đi bộ cũng không biết là cái gì, làm sao biết thịt heo có mùi vị gì?

Trong khoảng thời gian ngắn có muôn ngàn tư tưởng, bây giờ cô không biết phải bắt đầu tìm từ đâu, lại có thể đào móc được cái bí mật gì?

Mắt thấy chỉ còn một tiếng nữa là tan sở, ý nói chính là, nếu trong vòng một tiếng này cô không đào ra được một chút bí mật gì, để ngày mai khai báo với Lôi công, thì hôm nay cô sẽ không được gặp "hoàng tử cơ bắp" của cô .

Không được, cô phải đấu tranh vì tình yêu!

Hít một hơi, Ôn Nhu nghiêm túc xem mấy tờ tài liệu của trung tâm thể hình, trong đó một trung tâm thể hình tên là "Phi Lạc", trung tâm có nhiều chi nhánh ở đài loan, ngay cả Mĩ quốc, châu Úc cũng có chi nhánh.

Chính là "Phi Lạc" —— Ôn Nhu hưng phấn nghĩ.

Dù sao loại thừa tiền đếm mãi không hết này, tốc độ ông chủ lớn kiếm tiền còn nhanh hơn so mới máy in, nhất định có rất nhiều bí mật không thể cho ai biết, hoặc là bên trong trung tâm thể hình còn giấu giếm cảnh xuân(1), mới có thể làm cho nhiều thành viên tiếp tục dành nhiều tiền để chiến đấu.

Xem ra, ngày mai chẳng những là cô có thứ khai báo với Lôi công, mà buổi tối còn có thể nhìn thấy hoàng tử cơ bắp để nói chuyện tình yêu.

Càng nghĩ càng vui vẻ, đón một chiếc taxi, trong miệng của cô lại bắt đầu ngâm nga hát khẽ: "Đây là một điềm báo tốt , mí mắt của em. . . . . ."

"Tiểu thư!" Tài xế xe taxi ở đằng trước đột nhiên lên tiếng.

"Chuyện gì?" Tâm trạng tốt của cô bị buộc phải dừng lại.

"Cô có thể không hát nửa được không, đây là xe cổ, tôi sợ cửa thủy tinh sẽ bị vỡ?"

Lập tức, có một đàn quạ đen bay qua đầu Ôn Nhu.

"Xin lỗi." Cô hậm hực mà nói xin lỗi, âm thầm quyết định một lát nữa một đồng tiền lẻ thối lại cũng không cho hắn.

Chiếc xe rất nhanh đã đi tới trụ sở chỉ huy, vừa nhìn thấy cánh cửa khí thế ở đằng trước, tâm tình của cô lại tốt hơn.

Không khách khí lấy lại hai mươi đồng tiền lẻ, cô lập tức xuống xe đi thẳng vào.

Không hổ là trụ sở, phong thái sạch sẽ và rộng rãi, chỉ là đại sảnh(2) đón khách liền giống như sân vận động.

Đi trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng bóng cao cấp, cô cảm giác mình như con kiến nhỏ bé lạc vào cấm địa, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi của hai người tiếp tân, lại để cho cô cảm giác mình giống như oan hồn đang tới địa ngục trình diện .

"Chào chị, thật xin lỗi, xin hỏi chủ tịch của các chị có ở đây không?"

Vì biểu hiện thành ý lớn nhất, Ôn Nhu không sợ mặt dày, bày ra nụ cười thân thiết nhất.

"Cô tìm chủ tịch của chúng tôi làm cái gì?" cô tiếp tân mang bảng tên in trước ngực "Chân Kha Bạch" mang vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt đề phòng giống như đang nhìn một con khỉ hung tợn xông vào làm loạn.

"Tôi là phóng viên ban biên tập của đài truyền hình Vĩnh Sâm, muốn phỏng vấn ông ấy." Ôn Nhu đưa thẻ phóng viên cho tiếp tân xem, khóe mắt lặng lẽ quan sát bên trong.

"Tôi rất muốn giúp cô, nhưng chủ tịch chúng tôi bận rộn như vậy, làm thế nào có thời gian tiếp nhận phỏng vấn?" Một tiếp tân khác tên là "Cổ Hảo Hinh" , biểu tình đáng tiếc giả dối, khẳng định có thể đoạt được giải đặc biệt trong diễn xuất.

Rõ ràng là, tiếng tăm đài truyền hình không có hù dọa hai tiếp tân “Nhiệt Tình" này.

Không biết tại sao, cô cảm thấy hai người này tuy vẻ ngoài khác nhau, nhưng trong mắt đều cùng có địch ý, như là đang phòng bị cái gì đó.

Ừ, nơi này quả nhiên không phải là chỗ đơn giản, ngay cả tiếp tân cũng được nghiêm chỉnh huấn luyện —— cô lặng lẽ ghi chép lại ở trong lòng.

Tiếp tân rất có quy tắc, huấn luyện viên thể hình có nụ cười thân thiết, khách mời cũng đàng hoàng không có một chút gì là không bình thường, nhưng các biện pháp phòng bị bên trong rất nghiêm mật(3), có thể thấy được ông chủ là một lão hồ ly gian xảo.

Đối phó với người như thế, nhất định phải dùng trí, không thể dùng sức mạnh.

Sờ sờ máy chụp ảnh nhỏ cùng bút ghi âm đã chuẩn bị trong túi xách —— trang bị tiêu chuẩn của chó săn tin lá cải, cô tin tưởng có những thứ này, cô có thể đào ra được bí mật phát sóng liên tục vài tập.

"Nhưng tôi có hẹn trước với chủ tịch, chẳng lẽ ông ấy không có dặn dò các chị sao?" Nhờ có câu lạc bộ kịch ở đại học, mà cô có thể phát huy khả năng diễn trò.

"Thật gay go, vậy phải làm sao bây giờ, đây chính là cuộc phỏng vấn khẩn cấp. . . . . ." Nói xong, còn cố ý nặn ra hai giọt nước mắt.

"Cô có hẹn trước với chủ tịch?"

Đột nhiên xuất hiện một tiếng nói, giống như sứ giả chính nghĩa từ trên trời phái xuống, làm cho lòng Ôn Nhu lại bốc cháy lên một tia hy vọng.

Quay đầu nhìn lại, người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, không tính là rất đẹp trai, nhưng mà khuôn mặt tươi cười ân cần nhã nhặn, giữa hai lông mày mang cổ hơi thở nham hiểm.

"Đúng vậy, tôi cùng ông ấy có liên lạc qua điện thoại, hôm nay sẽ phỏng vấn, không biết anh có thể giúp một tay thuyết phục hai chị gái xinh đẹp này để cho tôi đi vào không?" Cô không tiếc nói ra những lời nói dối lòng.

"Không sao, tôi là quản lý ở đây, tôi tên là Trương Thiện Chí, tôi dẫn cô vào!"

"Không, không cần, không thể làm trể nãi thời gian của Trương quản lý, ngài cứ làm việc đi, tôi có thể trực tiếp đi vào tìm ông ấy."

Không đợi Trương Thiện Chí trả lời, Ôn Nhu kẹp chặt túi xách dưới nách, lấy tốc độ trăm mét vọt vào.

Nhưng trên thực tế, cô chưa từng tới đây, cũng không biết trung tâm chỉ huy ở chỗ nào trong cái mê cung to lớn này, chỉ có thể giống như con ruồi không đầu mà chạy loạn.

Mắt thấy chỉ còn lại một cánh cửa cuối cùng, cùng những vị khách đặc biệt có chuyên môn thể hình khác có hướng đi khác nhau, thoạt nhìn chỗ này giống như là chuyên làm một số hoạt động thấp hèn.

Cô đoán loại ông chủ lớn này nhất định rất khó đối phó, bên ngoài vẻ vang nhưng bản tính bên trong lại không được tử tế, nhìn vẻ mặt làm bộ tốt bụng của một tiếp tân thì biết.

Bất quá, các biện pháp phòng bị bên trong rất nghiêm mật, có thể thấy được vị chủ tịch này nhất định là một lão hồ ly gian xảo.

Căn cứ vào kinh nghiệm của chó săn tin lá cải nói cho cô biết, nơi nào càng không thể nghi ngờ thì nới đó càng đáng nghi.

Đối phó với người như thế, thì phải dùng trí, không thể dùng sức mạnh.

Ôn Nhu rón ra rón rén đi sát lại cửa chính, cô áp sát lỗ tai lên cánh cửa, quả nhiên nghe được tiếng thở dốc dày đặc từ bên trong truyền ra, còn âm thanh lay động két két, giống như là đang làm vận động kịch liệt nào đó.

Nhất định là vậy —— Ôn Nhu vừa hưng phấn vừa căng thẳng, sợ rằng một lát nếu chính mắt mình thấy cảnh nóng đặc sắc, sẽ bị choáng mà chảy máu mũi.

Cô đoán, bên trong nhất định là đang "bận rộn" , có lẽ sẽ không có người chú ý tới cô, trong lòng lúc này nhất định phải bình tĩnh, cô chuẩn bị máy chụp ảnh xong, nhẹ nhàng mở cửa ra ——

Nam nữ nhiệt tình quấn quýt nhau đâu? Ôn Nhu ngạc nhiên nhìn xung quanh khoảng chừng hơn mười người, nhìn như là phòng tập thể thao riêng, bên trong chỉ có một người đàn ông mặc áo thể thao là đang tập luyện trên máy, cùng âm thanh lay động két két tựa như rất ám muội.

Ôn Nhu có hơi thất vọng, thiếu đi cảnh thú vị bất ngờ, bảng báo cáo này cũng sẽ phai nhạt rất nhiều.

Nhưng mà một mỹ nam(4) cường tráng đang khỏa thân, cũng là một chuyện không tệ.

Cô vội vàng đi sát lại, đang muốn lấy bút ghi âm ra làm một cuộc phỏng vấn, hai mắt lại lập tức trợn lên, so với mắt trâu còn lớn hơn.

~~~

(1) cảnh xuân : cảnh tưởng nóng bỏng

(2) đại sảnh : phòng tiếp khách

(3) nghiêm mật : chặt chẽ không chỗ hở

(4) mỹ nam : chàng trai tuấn tú

"Phí Gia Lạc? Anh. . . . . . Anh làm gì ở đây?" Vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú có hóa thành tro cũng nhận ra kia, thiếu chút nữa thì Ôn Nhu nuốt luôn đầu lưỡi của mình.

Giương lên một chút mỉm cười, Phí Gia Lạc dừng lại động tác, đứng dậy rời khỏi máy tập thể hình.

"Sao em lại đến đây?" Phí Gia Lạc bất ngờ, thật không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đây.

"Chẳng lẽ, em điều tra tôi?" Bên môi lại nâng lên một nụ cười đắc ý.

"Tôi muốn tìm chính là chủ tịch ‘Phi Lạc ’, điều tra anh làm gì?" Mặt người này chẳng những dày hơn da trâu, còn rất thích dát vàng lên mặt.

"Tôi chính là chủ tịch của ‘Phi Lạc ’ “ Phí Gia Lạc thẳng thắn nói.

"Gạt người!" Ôn Nhu bị dọa sợ thiếu chút nữa là cằm bị trật khớp.

Cái người chỉ biết lấy tình yêu làm trò chơi giải trí này, người có khuôn mặt tuấn tú chỉ biết khoe khoang kia, làm sao có thể là ông chủ của trung tâm thể hình nổi tiếng? Chuyện này so với chuyện nhìn thấy heo lộn ngược càng làm cho cô kinh ngạc hơn.

"Lừa em là con chó nhỏ." Hắn vẫn ung dung vòng hai cánh tay lên trước ngực.

Sắc mặt Ôn Nhu trắng bệch, sợ hãi lùi lại hai bước.

Đúng , cô là con chó nhỏ, bằng không thì tại sao hắn chỉ nói một câu đơn giản, đã bị đùa giỡn phải xoay vòng?

Vốn tưởng rằng, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cơn ác mộng Phí Gia Lạc này, lại phát hiện hắn giống như ma quỷ luôn luôn xuất hiện trước mặt cô; tưởng hắn là một kẻ phong lưu bán nhan sắc, cũng không biết hắn đã xây dựng sự nghiệp của riêng mình.

Vốn là cảm thấy hắn tự cho mình hơn người khác, lập tức biến mất không chút dấu vết.

Trời ạ, thật là bi ai! Nữ sinh gương mẫu luôn luôn đứng nhất toàn trường năm đó, đến bây giờ chỉ là một phóng viên chạy theo tin tức lá cải để kiếm cơm, còn hắn đã là chủ tịch của vài trăm cái trung tâm thể hình—— Ông trời căn bản là không công bằng!

"Anh nhiều tiền như vậy, sao còn xuất đầu lộ diện đi làm ngôi sao thần tượng làm gì?" Cô không muốn thừa nhận, giờ khắc này cô vô cùng ghen tỵ với cái tên vượt trội hơn người này.

"Tốt đẹp cũng không thể tự mình thưởng thức." Phí Gia Lạc trả lời cô bằng một nụ cười kiêu ngạo làm tức chết người.

Trên thực tế, nguyên nhân là vì hắn thiếu người ta một ân tình, mà người kia đúng lúc là ông chủ của công ty giải trí sắp đóng cửa, vì cứu vãn sự nghiệp suy tàn, hắn liều lĩnh giúp một tay. . . . . .Vì vậy, trong vòng một đêm Phí Gia Lạc trở thành ngôi sao thần tượng của toàn bộ phụ nữ Đài Loan

Ôn Nhu giận đến nghiến răng, nhưng không thể không thừa nhận hắn có khuôn mặt tuấn tú và sức hấp dẫn sâu sắc, còn có hơi thở nhẹ nhàng tao nhã, phụ nữ đối với loại đàn ông này hoàn toàn không có sức kháng cự, cũng khó trách hắn thu phục được phụ nữ nửa bầu trời.

Cô cũng biết, cái người không chịu nhàn rỗi này, cái người thích tự kỷ đến bệnh, nếu biến thành phụ nữ ở cổ đại, nhất định là một dâm phụ lẳng lơ.

Mặc áo sơ mi trắng, quần da màu đen,cách ăn mặc toàn thân của hắn đúng mực là một kẻ phong lưu, không biết là cố ý hay là thả lỏng, tự nhiên cởi ra hai nút ở trước ngực, thấp thoáng có thể thấy được cơ ngực rắn chắc.

"Ừ, có tự tin là chuyện tốt, cũng không biết là rất giống khỉ đít đỏ." Cô hở ra nụ cười tinh tế ngọt ngào.

Bỗng nhiên giật mình, hắn không nhịn được ngửa đầu cười lớn.

Cô quả nhiên là một phóng viên tài giỏi, giỏi chuyện bên ngoài là khen ngợi nhưng lại thầm chê, một cái miệng lanh lợi làm cho người khác khó mà chống đỡ.

"Đừng nói về con khỉ hung ác, nếu đã tới đây, chúng ta liền lợi dụng cơ hội tốt này ôn lại kỷ niệm đi!" Phí Gia Lạc nở nụ cười tươi ngay cả con muỗi con ruồi cũng bị mê hoặc đến chết, từ từ đi đến gần cô.

Có quỷ mới muốn cùng hắn ôn chuyện cũ! Ôn Nhu cảnh giác lui về phía sau.

Cô và hắn là kẻ thù không đội trời chúng, chín năm trước hắn phá hỏng thanh danh của cô, chia rẽ tình cảm của cô cùng Hách Thế Gia.

Hiện tại lại cộng thêm một chuyện —— hắn còn vượt trội hơn cô, những thứ thù mới hận cũ này, cô sẽ ghi nhớ mãi mãi!

Hơi thở nóng âm phun lên lỗ chân lông của cô, cô mới phát hiện mình đã không có đường lui.

"Chúng ta là bạn cũ, sao lại căng thẳng như vậy?"

Nhìn thấy một ít mồ hôi hột trên chóp mũi đáng yêu của cô, ở dưới ánh đèn trong suốt, giống như là tố cáo chủ nhân của nó có bao nhiêu hồi hộp cùng lo lắng, nụ cười bên miệng hắn lại càng sâu hơn.

"Anh. . . . . . Anh đừng đến gần. . . . . . gần tôi. . . . . ." Cà Lăm chết tiệt, lúc cô cần khí thế để chống lại tên quỷ sa tan tàn ác này nhất, thì hết lần này tới lần khác lại bộc phát.

"Đừng xấu hổ, dù sao ở đây cũng không có người." Phí Gia Lạc càng thêm càn rỡ khiêu khích vài sợi tóc bên má của cô.

Xấu hổ, trong bụng cô giờ phút này là nổi giận cùng uất ức, chỉ muốn cầm cái gậy đánh đồ vật trút giận.

Nhưng mà không chú ý mối nguy hiểm Phí Gia Lạc, thân hình cao lớn của hắn đã gần như dán sát lên người của cô, một cỗ hơi thở có mùi xạ hương nhàn nhạt xông vào mũi cô, lại không có làm cho mũi của cô hắt hơi, ngược lại không hiểu sao cả người lại run rẩy.

"Đúng, chỉ là một con khỉ đít đỏ ham muốn sắc đẹp hoa cỏ." Giọng điệu cô không ổn định nói.

Con khỉ đít đỏ ham muốn sắc đẹp hoa cỏ? Nếu không phải là giờ phút này trên người cô có mùi hương nhàn nhạt, và từ góc độ của hắn, gần như là thấy được da thịt như tuyết như ẩn như hiện làm hắn phân tâm, thì hắn thật sẽ không nhịn mà bật cười.

"Được rồi, vậy con khỉ đít đỏ ham muốn sắc đẹp hoa cỏ này, muốn cùng bạn cũ thân cận một chút, em nói sẽ như thế nào?" Con ngươi đen sâu thẳm như hồ của Phí Gia Lạc nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn làm cho Ôn Nhu sợ hãi

Biết rõ mình có bao nhiu uy hiếp, hắn còn cố ý đem tay chống lên cánh cửa sau lưng cô, giống như là ám chỉ cô đã hết đường chạy trốn.

Tầm mắt Ôn Nhu chậm rãi hướng về phía cánh tay của hắn,giống như hai mắt không khống chế được mà nhìn chằm chằm nó.

Vén tay áo lên lộ ra một nửa cánh tay cường tráng màu đồng cổ, thậm chí bên trên còn đầy lông tơ khêu gợi, đó là tượng trưng cho người đàn ông chân chính ——

Thu hồi ánh mắt, tầm mắt Ôn Nhu không tự chủ được nhìn về lồng ngực trơn bóng màu đồng cổ kia, bỗng nhiên nghẹn một hơi thở ở ngực, thiếu chút nữa không thở được nửa.

Người này nhìn như yếu ớt bệnh tật , lại buông thả tình dục quá độ, thế nhưng lại có cơ ngực như vậy?

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu —— cô rất nghiêm túc đếm, oa, sáu múi, trăm nghe không bằng một thấy, chính mắt thấy mới biết hắn có khí thế hùng vĩ làm người ta kinh ngạc.

Kịp thời hút lại nước miếng đang chảy ra ở khóe miệng, cô chán ghét khinh bỉ chính mình.

Cho xin, Ôn Nhu, bây giờ không phải là lúc chảy nước miếng, là lúc giả thành hoa si, mau suy nghĩ một chút phải làm thế nào rút lui an toàn!

Nhưng nói thì dễ dàng, trên thực tế cô đã đắm sâu vào nam sắc, khó có thể tự thoát khỏi.

"Em thấy thích sao?" Phát hiện ánh mắt cô nhìn đăm đăm, hắn lại kiêu ngạo khoe ra cơ thể xinh đẹp.

Trong lúc nhất thời cô giống như lấy hơi thở mạnh, hô hấp đột nhiên trở nên rất khó khăn, hơi thở bị mắc nghẹn ở lồng ngực.

Cô vội vàng đập vào ngực, giống như cá vàng hấp hối há to mồm mà thở dốc.

"Em làm sao vậy?"Nụ cười đùa giỡn trên mặt Phí Gia Lạc lập tức tắt đi, để lộ ra một chút lo lắng.

Hắn đùa giỡn quá đáng mà tức giận?

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Suy yếu nghiêng mặt sang bên, nâng cánh tay gợi cảm để trên vai cô, để cho càng thở dốc nghiêm trọng hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

"Van xin anh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Dùng một chút sức lực cuối cùng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô thẳng tắp đụng vào trước ngực màu đồng cổ kia của hắn, dưới bóng râm của quần áo, là cơ bắp rắn chắc đang rung động, gần như đem áo sơ mi vừa người nứt ra.

Không được, Không thể đợi một phút nào nửa, cô nhất định sẽ bởi vì thiếu oxy mà ngạt thở đến chết——

Dùng sức đẩy hắn ra,Ôn Nhu xoay người kéo cửa ra, co chân chạy ra ngoài cửa, giống như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo.

"Em muốn đi đâu?" Phí Gia Lạc đuổi theo.

Ôn Nhu không có trả lời, bởi vì cô có chết cũng sẽ không thừa nhận —— cô đang muốn chạy trốn lấy mạng!

Còn sống sót từ miệng sói, làm cho Ôn Nhu bị chấn động và hoảng sợ không nhỏ, nhưng sợ Hách Thế Gia đói bụng, cô còn chạy đi mua một đống thức ăn, vừa lúc đi tới nơi trước bảy giờ.

Ôn Nhu xách thức ăn đi vào cửa, vừa thấy Hách Thế Gia liền quan tâm hỏi.

"Hôm nay anh. . . . . . Có khỏe không?" Thật ra thì cô muốn hỏi chính là: anh có nhớ em hay không?

Nhưng cô là một cô gái, dù sao cũng phải thể hiện kín đáo một chút, mặc dù bề ngoài Hách Thế Gia nhìn rất thô lỗ, là một người đàn ông chính cống, nhưng mà, cô nhìn ra được tâm tư của anh rất nhạy cảm và tinh tế, quá chủ động sẽ làm anh hoảng sợ.

Sau này cô mới biết, cha mẹ của Hách Thế Gia đã lần lượt qua đời vào mấy năm trước, bây giờ ngoại trừ em gái đã lập gia đình ra , thì anh cũng chỉ cô đơn một mình.

Thân thế đáng thương như vậy càng làm Ôn Nhu đối với anh hết sức thương tiếc, Ôn Nhu thề nhất định phải dùng tình yêu bắt giữ được anh —— không, là chiếu cố anh thật tốt.

"Anh có đói bụng không?" Vội vàng lấy thức ăn phong phú có thể ăn no cho ba người đàn ông từ trong túi xách ra, Ôn Nhu quan tâm giúp anh quay đũa, mở ra hộp thức ăn ra.

"Em giúp anh." Cô sốt sắng xới lên một phần cơm to đưa tới bên miệng anh.

"Không, không cần, anh có thể tự mình ăn, em chỉ cần giúp anh chuyển cái bàn tới đây là được." Nhìn Hách Thế Gia bên ngoài thô lỗ, lại có vẻ mặt đỏ bừng vì xấu hổ này.

"Ác!" Nhìn bàn trà nhỏ một chút, Ôn Nhu không tình nguyện lắp bắp lên tiếng trả lời.

Đem hộp thức ăn để lên bàn trà nhỏ, Hách Thế Gia bắt đầu ăn bữa tối.

"Chờ một chút sẽ có một bạn học tới thăm anh." Hách Thế Gia vừa ăn vừa nói không rõ ráng

"Bạn học?Bạn học nào?" Không biết người nào làm Trình Giảo Kim, lại chạy tới đây quấy rầy thời gian bồi dưỡng tình cảm của cô và Hách Thế Gia?

"Phí Gia Lạc." Hách Thế Gia ra sức xới cơm, không có chú ý tới sắc mặt của cô đã thay đổi

"Anh. . . . . . Anh làm sao sẽ. . . . . ." Đi chung với con ác ma kia?

Bây giờ Ôn Nhu quá kinh hãi rồi, ngay cả nói cũng không nói ra được.

Phí Gia Lạc, người đàn ông này là chó sao? Nếu không tại sao cô đi tới nơi nào, hắn cũng có thể tìm được cô?

"Làm sao liên lạc được với hắn phải không?" Hách Thế Gia chỉ trong hai phút ngắn ngủi, liền đem hộp thức ăn ăn sạch sẽ, miệng trống rỗng mà nói.

Ôn Nhu hơi giật mình gật đầu.

Có thể thấy được những lời nói đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển này, cũng không áp dụng ở trên người Hách Thế Gia, nhưng mà cô giờ phút này một chút tâm trạng vui vẻ cũng không có, ngược lại giống như là bị ném xuống đáy cốc tràn ngập bóng tối.

"Có lần cậu ấy đặc biệt đến Mĩ quốc xem trận bóng của anh, còn lưu số điện thoại cho anh, muốn anh khi trở về Đài Loan thì liên lạc với cậu ấy."

"Phải không?" Ôn Nhu thử đi ra khỏi suy nghĩ đen tối, lại phát hiện mình càng rơi càng sâu.

"Phí Gia Lạc" ba chữ này giống như là một ma chú, làm cho toàn thân của cô đều căng thẳng, cảm xúc bất thường, dẫn đến nhiệt độ trong người lại tăng lên một cách kỳ lạ.

Nhưng rõ ràng cái người sắp tới kia là cố ý không để cho cô sống dễ chịu,không đợi để cô rõ ràng, tiếng chuông cửa đã vang lên.

"‘ Thích Già ’, đã lâu không gặp!"

Vừa vào cửa, Phí Gia Lạc đã cười thật to, không khách khí chút nào gọi biệt danh thời trung học của anh.

"Đúng vậy, cũng đã hai năm !" Hách Thế Gia cùng Phí Gia Lạc ôm chằm nhau, Ôn Nhu đứng ở một bên, có cảm giác mình là dư thừa.

"Ôn Nhu cũng ở đây." Hách Thế Gia hơi lui người ra để hai người đối mặt, hoàn toàn không biết hai người này mới tan rã trong cụt hứng vào nhiều tiếng trước.

Ánh mắt của hai người lần lượt thay đổi trên không trung, trong phút chốc giống như là bùng lên ánh lửa, cho đến khi Ôn Nhu vội vàng di chuyển tầm mắt.

"Ác, em cũng tới nữa!" Bên ngoài rõ ràng là Phí Gia Lạc không có bất ngờ gì, giống như hành tung của cô hắn đều nắm rõ trong tay.

Miệng chó nói không ra ngà voi, không biết tại sao, mỗi lần hắn mở miệng luôn luôn làm cho cô nổi giận đùng đùng.

Ôn Nhu cố gắng kiềm chế, liều chết cắn chặt răng, rất sợ mình không khống chế được, sẽ giống như con chó bị chọc tức, liều lĩnh mà xông lên cắn hắn.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng lên của cô, Phí Gia Lạc kiềm chế không để cho khóe miệng hiện lên ý cười, để tránh chọc phải con mèo nhìn như ôn thuần, nhưng có thể bất thình lình cắn người.

"Đến chỗ tôi ở đi!" Đột nhiên, Phi Gia Lạc xoay người nói với Hách Thế Gia.

Hách Thế Gia đến chỗ Phí Gia Lạc?

Nhất thời, Ôn Nhu đang núp ở dưới đáy cốc buồn bã khóc khẽ, lại bị một tiếng sét đánh trúng.

Do dự vài giây, lần này cô rất cẩn thận, rất cẩn thận mà suy nghĩ nhiều lần, rốt cục có kết luận chính xác.

Ác ma này, căn bản là hắn cố ý tới phá hư chuyện tốt của cô —— Ôn Nhu giận đến cả người phát run.

"Này. . . . . ." Hách Thế Gia nhìn cô một cái.

"Cả ngày nhốt mình ở khách sạn sẽ buồn bực? Không bằng đến chỗ của tôi đi, buổi tối có tôi làm bạn, ban ngày liền đến cửa tiệm của tôi chơi một chút, tay của cậu chỉ là bị thương không phải là bị liệt, trừ tay phải ra, cũng phải ra ngoài hoạt động gân cốt toàn thân, tránh cho khi trở về Mĩ quốc chỉ có thể ăn không ngồi chờ."

"Đi chết đi!" Hách Thế Gia cũng không khách khí đánh hắn một quyền.

Tính tình hai người đàn ông này thật là trẻ con giống như học sinh trung học, không coi ai ra gì mà cãi nhau ầm ỉ.

Trong lúc bất chợt, dịu dàng cảm thấy dạ dày lại bắt đầu co giật âm ỷ.

Không được, đây nhất định là âm mưu, là quỷ kế Phí Gia Lạc muốn phá hư nhân duyên của cô, cô tuyệt không có thể để cho tên Trình Giảo Kim này lại được như ý.

"Đến nhà em ở tốt hơn."

Lời vừa nói ra, hai người đàn ông không hẹn mà cùng kinh ngạc quay đầu lại.

"Em trai của em đi bộ đội, có một gian phòng trống, không bằng đến nhà em đi, ba mẹ em thích nhất là xem bóng rỗ ."

Ôn Nhu khuyến khích nhiều lần.

Không biết tại sao, vừa nghĩ tới Hách Thế Gia và Ôn Nhu cùng ở dưới một mái hiên, thì Phí Gia Lạc lại có loại cảm giác không dễ chịu, nhưng không biết là bởi vì bảo vệ bạn thân mà sốt ruột hay là —— ghen tỵ.

"Em trai em?" Phí Galo khiêu khích."Không phải là cậu ấy đang chuẩn bị thi lại đại học lần thứ năm sao? Còn có, ba mẹ em cũng không thích bóng rỗ, mà là thích phim truyền hình Đài Loan?

Sắc mặt Ôn Nhu cứng đờ, cắn răng nghe ken két.

Cái tên làm cho người ta chán ghét này! Không biết hắn là xảo quyệt hay là có bản lĩnh phi thường, nói như vậy từ ba mẹ, đến em trai của cô, ba bữa cơm ăn cái gì, có mấy con chuột mấy con gián cũng điều tra rất rõ ràng.

Nhưng Phí Gia Lạc nói không sai, Ôn Hòa là không có đi bộ đội, bất quá cô sẽ nhanh chóng nghĩ cách để cho nó đi bộ đội —— Ôn Nhu quyết định chủ ý, tối nay lập tức đem đem Ôn Hòa con sâu gạo ở nhà năm năm đuổi ra khỏi cửa.

"Không cần anh quan tâm, dù sao anh ấy đến nhà tôi là được rồi."Ôn Nhu tức giận giậm chân.

"Đến nhà tôi, đàn ông có thế giới của đàn ông." Phí Gia Lạc kiêu ngạo giống như một đế vương.

"Tôi thấy anh là có dụng ý!" Ôn Nhu không khách khí trả lời.

"Người có dụng ý hẳn là em?" Phí Gia Lạc có tính toán chỉ liếc cô một cái.

"Anh ít ở đây ngậm máu phun người đi,cái người không có chút đạo đức nào, lời nói ác độc giống như con rắn, làm việc gian xảo giống như cá trạch, trái tim của anh căn bản là màu đen ." Cô tức giận mắng, đã không kịp giữ hình tượng!

"Tôi ác độc, gian xảo cũng còn tốt hơn em, căn bản là em mang mặt nạ giả thùy mị, trên thực tế cũng là một người phụ nữ đanh đá."

"Tôi là người phụ nữ đanh đá, vậy công tử bột cao siêu như anh thì sao?" Ôn Nhu chống tay lên eo, quyết định phát huy mọi thứ.

"Ít nhất là sẽ có nhiều người phụ nữ ngã vào lòng tôi, dáng này của em, đàn ông nhìn thấy em thì toàn bộ đều chạy trốn không kịp." Phí Gia Lạc ác độc nói.

"Anh ——"

"Hai người, bình tỉnh một chút, đừng ầm ĩ nửa!" Đầu Hách Thế Gia đã bắt đầu đau âm ỹ, vội vàng ra mặt hòa giải.

Hai người cũng bị chọc tức, đứng ngăn cách bởi Hách Thế Gia vẫn tiếp tục lấy mắt đấu với nhau.

Ôn Nhu là bởi vì tức giận tên Trình Giảo Kim này lại phá hư chuyện tốt của cô, mà Phí Gia Lạc cũng là bởi vì ghen tỵ —— nhìn bộ dạng ước gì đem kiệu lớn tám người đưa Hách Thế Gia về nhà của cô, thì trong lòng Phí Gia Lạc lại bực bội.

Hắn nhìn thấy phụ nữ yêu thích hắn, điên cuồng đuổi theo hắn, nhưng hắn tuyệt không thích người biết rõ mị lực vô địch của hắn, lại như cũ đem hắn loại bỏ đi, người phụ nữ không chú ý đến sự tồn tại của hắn—— Ví dụ như Ôn Nhu.

"Tôi ở đây là được rồi, nhà ai đều không đi, như vậy các người không thể không đồng ý?" Thật là, hai người lớn kia, còn cùng giống như đứa trẻ giận hờn đấu võ mồm.

"Em phải đi." Ôn Nhu không thể nhịn được nữa bỗng nhiên đứng dậy.

Cùng người này ở chung một chỗ, t không khí mỏng manh trong phòng làm cho cô rất nhanh không thở được nửa.

Nhìn bóng dáng cô rời đi , cuối cùng lý trí của Phí Gia Lạc cũng từ từ trở lại như ban đầu.

Hắn là đang xảy ra chuyện gì? Hắn phiền muộn lo lắng, cào cào sửa sang lại tóc.

Ở trong đống phụ nữ, hắn luôn luôn không động tâm, đi lại có thừa, nhưng lại bởi vì một người phụ nữ ngoan cố thể diện, mà làm cho phong độ của mình hoàn toàn biến mất?

Từ trước đến nay, hắn là có tinh thần tìm tòi học hỏi nhất, hắn thật muốn biết rõ, giữa hắn và Ôn Nhu rốt cuộc là đã chuyện gì xảy ra? Trong đầu người phụ nữ này lại đang nghĩ cái gì?

" ‘Thích Già’, cậu nghỉ ngơi sớm, tôi đi trước."

Mất hết hứng thú vỗ vỗ vai anh, ngay sau đó Phí Gia Lạc liền xoay người đi ra cửa.

Hết chương 5


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.