Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 336: Chương 336: Liều mạng




Dám ép ta thành ra như thế này? Ta phải giết các ngươi?!.

Bộc phát khí tức xông lên, Lý Anh Hào lao thẳng về phía Lâm Tuyết Nhi rồi đánh ra một chưởng mang theo uy lực kinh khủng vô cùng.

Cảm nhận ở sau lưng có cảm giác nguy hiểm truyền đến, Lâm Tuyết Nhi không một chút suy nghĩ liền bộc phát toàn bộ thực lực, tay phải nắm nhẹ chuôi kiếm rồi xoay người rút kiếm đánh ra một đạo kiếm chiêu sắc bén để chống lại.

Oanh!

Kiếm quang và chưởng ẩn kịch liệt giao phong bộc phát một tiếng động lớn, cùng với đó là một đợt sóng xung kích quét ra xung quanh và mang theo uy lực của hai đại chiêu thức.

Trượt dài hai chân một quãng, Lâm Tuyết Nhi sau khi ổn định lại cơ thể thì đưa mắt nhìn Lý Anh Hào thì lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng. Cô không thể tin được khi hắn ta phục dụng đan dược thì khí tức và thực lực lại tăng mạnh đến mức này.

Ban đầu, cô hoàn toàn áp đảo hắn về mọi mặt nhưng kể từ khi hắn phục dụng đan dược thì ngay cả chưởng ấn của hắn mà cô không thể phá tan được và thậm chí còn bị đẩy lùi ra xa. Nhận thấy mọi chuyện không được dễ dàng giống như trước, Lâm Tuyết Nhi cúi người thủ thế và trên gương mặt cô lộ rõ sự ngưng trọng.

Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi hiện tại, Lý Anh Hào đột nhiên nở một nụ cười lớn rồi lên tiếng. “Không phải ngươi tự cao tự đại lắm hay sao? Sao ngươi bây giờ lại nhìn ta với ánh mắt và có biểu cảm này?”.

“Ngươi đúng là khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn nhưng mọi chuyện kết thúc ở đây thôi?”.

Nhìn Lý Anh Hào từng bước tiến lại gần thì sắc mặt và ánh mắt Lâm Tuyết Nhi càng ngày càng trở nên âm trầm. “Trong thời điểm này mà ngươi dùng Bạo Khí Đan? Ngươi không cần mạng nữa hay sao?”.

“Ta dùng Bạo Khí Đan thì như thế nào?”. Đáp lại, Lý Anh Hào chẳng thèm để tâm đến những hậu quả do viên đan dược này mang lại mà cứ thản nhiên đáp lời. “Chỉ cần ta giết chết ba người các ngươi trong thời gian ngắn và loại bỏ dược lực ra ngoài thì mọi chuyện chẳng phải kết thúc hay sao?”.

Lời nói vừa dứt, Lý Anh Hào một lần nữa bộc phát khí tức của bản thân lên đến cứu điểm rồi xông lên. Chỉ trong nháy mắt, Lý Anh Hào thình lình xuất hiện ngay trước mặt Lâm Tuyết Nhi và hắn hướng lòng bàn tay hướng về phía cổ Lâm Tuyết Nhi.

Bị giật mình, hai con ngươi Lâm Tuyết Nhi đột nhiên co rút lại. Cô dường như có cảm nhận ở cổ có một làn gió mạnh thổi qua và có một cảm giác chẳng lành. Nhanh chóng phản ứng lại, Lâm Tuyết Nhi nhảy lùi ra sau để tránh né và liên tiếp vung ra ba đạo kiếm chiêu.

Tuy tốc độ của ba đạo kiếm chiêu là nhanh vô cùng nhưng tất cả đều không thể qua được ánh mắt của hắn ta. Liên tiếp lách người qua một bên, Lý Anh Hào nhàn nhã bước qua những công kích của Lâm Tuyết Nhi và từng bước áp sát lại gần.

Nhận thấy toàn bộ công kích hoàn toàn vô hiệu, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi nhìn hắn ta lúc này lộ rõ sự ngưng trọng vô cùng. “Cứ như thế này mãi không phải là cách? Nếu như có thể tìm thấy điểm yếu của hắn thì ta có thể tấn công để kéo dài thời gian. Chỉ cần Bạo Khí Đan hết tác dụng thì hắn ta tự khắc sẽ gục xuống?”.

Bất chợt, Lý Anh Hào thình lình xuất hiện ở sau lưng khiến Lâm Tuyết Nhi bị rùng mình và run lên một cái. “Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Thực lực của ta bây giờ càng ngày càng tăng còn ngươi thì càng ngày càng giảm?”.

“Ngươi tưởng rằng sẽ tìm ra cách để đối phó ta sao? Đừng có nằm mơ nữa?”.

Nhanh chóng vung kiếm đánh ra sau lưng, Lâm Tuyết Nhi quay người nhìn lại thì không còn thấy bóng dáng hắn ta ở đâu nữa nhưng khi cô cảm nhận ở sau lưng bỗng có một làn gió nhẹ thổi tới và có một tiếng động nhẹ liền đoán được Lý Anh Hào đang đứng ở đó.

Không một chút suy nghĩ, Lâm Tuyết Nhi bộc phát toàn lực và dùng tốc độ nhanh nhất để vung kiếm. Chỉ thấy lướt kiếm đột nhiên ánh lên rồi thình lình đánh ra, tưởng chừng sẽ có thể ép tên Lý Anh Hào lùi ra xa nhưng khi lưỡi kiếm sắp sửa đánh trùng thì đã bị hắn ta dùng một tay bắt lại.

Giữ chặt lưỡi kiếm rồi kéo mạnh một cái khiến Lâm Tuyết Nhi đứng không vững và bị ngã người về phía trước. Nhưng khi cô còn cách vòng tay của hắn ta không đến một cái gang tay thì cô đã phản ứng lại. Một tay đặt lên lồng ngực hắn ta ra rồi dùng lực đẩy mạnh một cái khiến Lý Anh Hào lùi ra sau mấy bước và nhân cơ hội đó để nhảy lùi ra xa.

Dương mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi nhảy lùi ra xa, Lý Anh Hào liếc mắt nhìn cô với biểu cảm khoái chí vô cùng. Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn dần trở nên trầm xuống và ánh mắt nhìn cô cũng dần thay đổi. “Chơi đùa như thế là đủ rồi? Đến lúc kết thúc thôi?”.

Ngay khi vừa dứt lời thì hắn ta liền bộ phát toàn bộ thực lực của bản thân rồi bước chân về phía trước một bước rồi thình lình biến mất và ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt Lâm Tuyết Nhi rồi ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi đánh ra một quyền.

Không kịp phản ứng, Lâm Tuyết Nhi chỉ có thể liếc mắt nhìn công kích đang đánh tới nhưng cơ thể cô lúc này giống như không còn nghe theo mệnh lệnh của bản thân nữa. Mặc dù cô rất muốn tránh né công kích chí mạng này nhưng cô không thể nào phản ứng lại được.

Ngay khi công kích chuẩn bị đánh trúng và ai ai cũng nghĩ Lâm Tuyết Nhi sẽ bị đánh gục bởi Lý Anh Hào nhưng đột nhiên. Quyền kình của hắn ta cách lồng ngực cô còn chưa đến một phân thì đột nhiên dừng lại giống như hắn ta đang cố ý trêu đùa cô vậy.

Nhưng không, ở trên cổ tay hắn ta có một bàn tay đang nắm chặt và ngăn lại quyền kình của hắn ta chỉ trong gang tấc. Cảm nhận cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức, Lý Anh Hào liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quan rồi hạ thấp giọng nói. “Ngươi…”.

Nhưng Đế Nguyên Quân chẳng thèm để tâm đến ánh mắt của hắn ta mà quay đầu nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng. “Tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi? Tên này giao lại cho ta?”.

Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi gật đầu nhẹ một cái rồi quay người rời đi.

Lý Anh Hào nhìn thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ánh mắt lộ rõ sự tức giận, quát. “Ngươi dám phá bỏ khoảnh khắc đó của ta?”.

Hắn ta vừa nói vừa bộ phát khí tức của bản thân và muốn phát lực để thoát ra nhưng cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng hề bị xê dịch. Cánh tay Đế Nguyên Quân giống như một tòa sơn nhạc nặng nề đang đè lên cánh tay của hắn ta vậy.

Cảm thấy không thể tin nổi, Lý Anh Hào liếc mắt nhìn vào ánh mắt Đế Nguyên Quân thì đột nhiên sững lại. Ngay khi hắn vừa nhìn vào ánh mắt vừa chạm nhau thì hắn ta có cảm giác Đế Nguyên Quân giống như một thứ tồn tại gì đó hết sức đáng sợ và khiến nội tâm hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng.

“...”. Nhận thấy người đứng trước người quá nguy hiểm nên hắn ta nhân lúc Đế Nguyên Quân vừa buông tay thì hắn ta liền nhảy lùi ra xa để kéo dài khoảng cách và cũng đúng lúc này, hắn nhìn thấy đám người dưới trước đều bị hai người đánh gục trên lôi đài thì hít vào một ngụm khí lạnh.

Ánh mắt hắn nhìn về phía La Thanh và Đế Nguyên Quân thì kinh hãi thốt ra. “Chỉ mới bao lâu chứ?”.

“Tên La Thanh không đủ thực lực đánh gục hai mươi người trong thời gian ngắn như vậy được? Là tên này sao? Rốt cuộc hắn ta là ai mà ngay cả ta phục dụng Bạo Khí Đan vẫn không thể địch lại?”.

“Thực lực của tên này không thể thấp hơn đại huynh?”.

Trong khi hắn ta đang đắm chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên, ở sau lưng hắn bỗng truyền đến một giọng nói âm trầm khiến toàn thân hắn đột nhiên run lên và toàn bộ lông tóc đều muốn dựng cả lên. “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”.

Ngay lập tức, hắn ta điên cuồng luyện hóa Bạo Khí Đan để gia tăng thực lực của bản thân rồi vung mạnh tay đánh vòng ra sau lưng. Nhưng khi quyền kình hắn chuẩn bị đánh tới thì bị Đế Nguyên Quân dùng tay bắt lại một cách dễ dàng.

Nhìn chằm chằm vào trong ánh mắt Lý Anh Hào, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh nói. “Chơi đùa như thế là đủ rồi? Đến lúc kết thúc thôi?”.

Bị Đế Nguyên Quân nhại lại lời nói và bị ánh mắt cùng với biểu cảm đầy sự khiêu khích và khinh thường nhìn lại thì khiến Lý Anh Hào cảm thấy tức giận vô cùng. Hắn ta lúc này chẳng thèm để ý đến nguy hiểm của bản thân nữa mà toàn lực luyện hóa triệt để Bạo Khí Đan rồi quát lớn một tiếng. “Ta liều mạng với ngươi?”.

- --

Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.