Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 9: Chương 9: Tên hỗn đản nhà anh




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cung Cảnh Hào một chân đá văng cửa ký túc xá.

Anh ta bước tiến vào, ánh mắt thâm độc, mục tiêu thẳng đến Vũ Tiểu Kiều.

Đây là một đại ác ma!

Sắc mặt và tư thế như vậy chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

An Tử Dụ lo lắng Cung Cảnh Hào sẽ gây bất lợi cho Vũ Tiểu Kiều, nên nhanh chóng chạy tới chắn trước mặt Vũ Tiểu Kiều, nhỏ giọng kháng nghị.

“Cung thiếu, nơi này... Nơi này là ký túc xá của con gái.” Nói xong câu đó, An Tử Dụ phát hiện mình thật ngốc.

Đại học Sử Đế Lan là sản nghiệp của Cung thị, Cung Cảnh Hào thân là con trai của tập đoàn Cung thị, đừng nói là ký túc xá của con gái, cho dù là WC nữ, Cung Cảnh Hào muốn đi, cũng không ai dám cản.

Cung Cảnh Hào một tay đẩy An Tử Dụ gầy yếu ra, thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở trước mặt Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều trong lòng run lên, theo bản năng lùi lại một bước.

Cô vừa mới tắm rửa xong, mái tóc dài ướt dầm dề còn nhỏ nước, một đôi con ngươi cũng toàn là nước, giống một đứa trẻ con thuần triệt trong sáng.

Cung Cảnh Hào nhìn nàng, trong đôi mắt đen toàn là khinh thường, ngược lại nhìn về phía chậu xương rồng bên cạnh chiếc máy tính trên bàn, đồng tử màu đen hơi hơi căng thẳng, hiện lên một đạo hung tàn. Anh ta giơ tay cầm lấy chậu cây xương rồng, không lưu tình chút nào mà ném xuống đầu Vũ Tiểu Kiều.

Một cái chớp mắt này, trong phòng yên tĩnh đến nỗi nghe thấy tiếng hít thở của không khí.

An Tử Dụ che miệng lại, sợ hãi kêu một tiếng, đánh vỡ không khí tĩnh mịch.

“A...”

Vũ Tiểu Kiều sau một lúc lâu không có phản ứng gì, đôi tay chậm rãi nắm lại thành quyền.

Cung Cảnh Hào vẻ mặt cương quyết bướng bỉnh, lạnh lùng cười, cuối cùng báo mối thù bị Vũ Tiểu Kiều ném đầy hoa lên người, nhìn chậu xương rồng trên đầu Vũ Tiểu Kiều, sắc mặt hơi chút hoà nhã.

“Vũ Tiểu Kiều, ở đại học Sử Đế Lan, cô là người đầu tiên dám khiêu khích tôi! Tuy rằng rất thú vị, giống như mèo vờn chuột, làm cho cuộc sống nhàm chán của tôi có chút hứng thú!”

“Nhưng cô phải hiểu được, xuất thân của cô, không biết đúng mực lần nữa, sẽ chỉ làm cho kết cục của cô thảm hại hơn.”

Mấy chữ cuối cùng, Cung Cảnh Hào cắn răng từng chữ.

An Tử Dụ sợ hãi, sợ Vũ Tiểu Kiều tức giận sẽ tiếp tục cùng Cung Cảnh Hào gây sự, nên xua tay với Vũ Tiểu Kiều, ý bảo cô nhịn một chút.

Vũ Tiểu Kiều cắn chặt răng.

Nhịn.

“Vũ Tiểu Kiều, bây giờ chúng ta tính toán rõ ràng, phí bồi thường cây mẫu đơn.”

Tên hỗn đản ác độc này, thế nhưng đem một tờ giấy ném trên người Vũ Tiểu Kiều: “Tôi tính toán một chút, tổng cộng chín mươi tám vạn bảy ngàn nguyên.”

Tiếp theo, tên hỗn đản này lại dùng giọng điệu ban ân: “Nể tình bạn bè học chung một trường giảm giá còn chín mươi vạn!”

Cái gì? Chín mươi vạn!!!

Cung Cảnh Hào lại nói tiếp: “Công trồng nuôi dưỡng mẫu đơn! Trong vòng bảy ngày, chín mươi vạn cần phải trả lại rõ ràng. Nếu không...”

Anh ta dừng lại một chút, để lộ từng mũi dao sắc bén: “Tôi sẽ lấy lãi.”

“Anh nói cái gì?” Âm thanh Vũ Tiểu Kiều đã run rẩy.

Cung Cảnh Hào lười biếng nghiêng đầu, thần sắc ngả ngớn, màu mắt có chút giận: “Cung Cảnh Hào tôi nói chuyện không bao giờ nói lại lần thứ hai!”

“Chặt cây?”

Vũ Tiểu Kiều tức giận đến cả người run run.

“Tôi chỉ lấy một cây hoa! Lúc nào thì chặt cây?”

“Thực may mắn mà nói cho cô, cô nhổ một cây hoa mẫu đơn, chính là một nhánh của cây mẫu đơn trăm năm.”

Một nhánh...

Vũ Tiểu Kiều cảm thấy chính ở trong lồng ngực cuả mình có một cơn giận, lúc nào cũng có thể bùng phát. Cô cắn đến hàm răng “Khanh khách”, từng chữ tràn ngập phẫn hận.

“Cổng lớn nhà anh, loại hoa quý như vậy, không sợ buổi tối bị trộm?!”

Cung Cảnh Hào khinh miệt cười lạnh: “Khách sạn Hải Long là nơi nào, là khách sạn cao cấp nhất của thành phố Kinh Hoa, khách của nơi đó đều là thân phận hiển hách! Mẫu đơn có nghĩa là hoa khai phú quý, được trồng từ lúc khánh thành, chính là thể hiện phẩm vị của khách ạn Hải Long.”

“Chín mươi vạn? Trồng được tiền sao?!” Cả người Vũ Tiểu Kiều càng thêm run run.

“Loại người hoang dã như cô hiểu cái gì gọi là phẩm vị hay sao? Mau chóng trả tiền, tôi không có thời gian cùng loại người như cô lãng phí thời gian!”

Vũ Tiểu Kiều hai mắt bắn ra lửa, hận không thể đem tên hỗn đản Cung Cảnh Hào này đốt thành tro tẫn.

“Đừng dùng ánh mắt này làm bẩn tôi, cô không xứng!” Cung Cảnh Hào khinh thường quát khẽ.

“Anh tưởng tôi dễ bị lừa phải không?” Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều căm hận.

“Vũ Tiểu Kiều, trước cổng lớn của khách sạn Hải Long có hai mươi tư camera giám sát, quá trình cô phạm tội đã bị ghi lại hoàn toàn, dừng mơ có thể trốn nợ!”

An Tử Dụ muốn nói giúp cho bạn, lại bị Cung Cảnh Hào một phen đẩy ra: “Không chuyện của cô, đứng một bên đi!”

An Tử Dụ thiếu chút nữa té ngã, liên tục xua tay với Vũ Tiểu, ý bảo cô phải nhịn xuống không được xúc đồng.

“Còn có, Vũ Tiểu Kiều, bây giờ cô đã là học sinh năm ba đại học, tốt nhất thu liễm một ít, đừng có chọc tức tôi! Nếu không, cô có thể cút ra khỏi đại học Sử Đế Lan!”

Cung Cảnh Hào ngạo mạn xoay người, bóng dáng cao thẳng không ai bì nổi như vậy.

“Cung Cảnh Hào, tên hỗn đản nhà anh!”

Vũ Tiểu Kiều không thể nhịn được nữa, rốt cuộc mắng ra tiếng.

Bước chân Cung Cảnh Hào dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, bên trong đôi mắt đen tràn ngập u ám: “Vũ Tiểu Kiều, tôi nghĩ cô thật sự chán sống rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.