Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 21: Chương 21: Tại sao cô không chết




Đây không phải lần đầu Diệp Cẩn Niên đến ‘Ẩn Long’, nhưng nhất định là lần đầu tiên ‘hưởng thụ’ cách đãi ngộ như vậy.

Sau khi xác nhận danh tính của Diệp Cẩn Niên, người vừa tới dùng cái khăn đen bịt mắt Diệp Cẩn Niên lại, hai người hai bên, một trái một phải dắt cô, đi vào ‘Ẩn Long’.

Chỉ e rằng, do chưa từng chiêu đãi khách đến ít tuổi như Diệp Cẩn Niên, hai bàn tay to siết trên hai bả vai mảnh khảnh của Diệp Cẩn Niên, tường chừng như sắp nhấc cả người Diệp Cẩn Niên lên, thay vì nói hai người này dẫn Diệp Cẩn Niên đi, không bằng nói bọn họ hợp sức xốc Diệp Cẩn Niên đi.

Màn tra tấn như thế diễn ra được mười phút cuối cùng cũng tuyên cáo kết thúc, Diệp Cẩn Niên xoa xoa bả vai bị bọn họ giữ đến đau nhức, thở ra một hơi thật dài.

Cái khăn đen trên mắt được người ta tháo ra, Diệp Cẩn Niên từ từ mở mắt, sau khi thích ứng được với ánh sáng xung quanh, phát hiện lúc này bọn họ đang đứng ở bên ngoài chiếc cửa kính màu đen, ánh mắt không có cách nào xuyên vào được bên này, nhìn rõ ràng tình huống bên trong, nhưng người ở bên trong lại có thể dễ dàng quan sát tất cả những chuyện xảy ra ở bên ngoài cửa.

"Xin chờ một chút."

Đầu bức tường hoa văn hắt ra một tia sáng rất nhỏ, quét qua cổ áo người đàn ông không dễ phát hiện ra được, vài giây sau, cửa kính màu đen từ từ mở ra.

Tất cả trước mắt liền trở nên rộng mở trong sáng.

Có ai ngờ được, bên trong chung cư có vẻ ngoài bình thường như thế, lại ẩn giấu một công trình kiến trúc lộng lẫy phá lệ như vậy?

Thềm của căn phòng rất cao, đèn thủy tinh trang trí trên trần nhà lóng lánh chói mắt, cùng với đèn trên vách tường xa hoa phối hợp hòa lẫn, làm cho toàn bộ phòng khách sáng như ban ngày.

Bốn góc phòng khách có bốn chiếc cột đá màu trắng đứng sừng sững phân biệt, phía bên trên có chạm trổ vật tổ hình rồng trắng, đó là dấu hiệu riêng của tổ chức ‘Ẩn Long’.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Nếu như quan sát kỹ còn có thể phát hiện, bốn chiếc cửa sổ hình vòng tròn ở bốn phía của phòng khách thật ra cũng chỉ là để trang trí cho căn phòng, hiện tại chính là buổi trưa, thế nhưng lại không hề có chút ánh sáng mặt trời nào chiếu vào.

Bởi vì nơi đây, là cơ quan đầu nào của ‘Ẩn Long’, thực sự là một vương quốc dưới lòng đất.

Ánh mắt Diệp Cẩn Niên quét theo hai hàng ghế trống được sắp xếp chỉnh tề, cuối cùng dừng ở trên người cậu thiếu niên đang nhắm mắt giả vờ ngủ say trên chiếc ghế dài ở vị trí đầu não.

Tất cả mọi nơi trong phòng khách, chỉ có duy nhất chỗ của hắn là nơi không bị ánh sáng bao trùm, trên người cậu thiếu niên là bộ quần áo màu đen thoải mái, cùng với tông nền xám xịt phía sau tôn nhau lên, dường như muốn làm cho hắn tan biến hòa vào trong bóng tối.

Tư thế ngủ của cậu thiến niên lười biếng mà tùy ý, nước da thật trắng, đẹp đẽ không có chút tì vết nào, lông mi thật dài ở trên mặt tạo thành hai bóng râm nửa hình tròn, đôi môi mỏng treo hình vòng cung hờ hững, trước cái nhìn soi mói của Diệp Cẩn Niên, cặp mắt kia từ từ mở ra, nhàn nhạt quét về phía cô, đôi môi đỏ tươi cong lên, giọng nói lành lạnh như ngọc.

"Chào mừng tới ‘Ẩn Long’, Niên tiểu thư."

Long Việt, thế hệ đương gia mới của Ẩn Long.

Trong ấn tượng về người thiếu niên này, đã từng phách lối mà tùy hứng, so với người trước mặt, hoàn toàn khác biệt.

Làm người thừa kế của Ẩn Long, Diệp Cẩn Niên đã sớm nghĩ ra Long Việt tuyệt đối sẽ không chỉ có một vài mặt mình đã nhìn thấy, chỉ đó điều, chính mắt nhìn thấy bộ dáng hắn lạnh nhạt, biến ảo khôn lường như vậy, vẫn có chút không thích ứng lắm.

Tỉnh bơ di dời tầm mắt của mình, một năm trước, Diệp Cẩn Niên từng tận mắt nhìn thấy Long Việt xử trí một cô gái nhìn hắn chằm chằm, lúc này đây, cô cũng không muốn mình rước lấy những phiền toái không cần thiết.

"Niên Nhạc Nhạc, mười ba tuổi, con gái nuôi của tập đoàn Thiệu thị, người thừa kế hợp pháp đầu tiên của Niên Thị. Cha là tổng giám đốc tiền nhiệm của Niên Thị, mẹ là……" Long Việt vuốt vuốt cái thẻ trong tay, tùy ý đọc tư liệu gia cảnh trước đó của Niên Nhạc Nhạc, giọng nói lên xuống đều đều đến khi đọc đến thân phận của mẹ Niên Nhạc Nhạc thì đột nhiên dừng lại, giương mắt bắt đầu quan sát Diệp Cẩn Niên.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Mặc trên người bộ đồng phục học sinh trường Y Nhĩ, dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo đáng yêu, trong đôi mắt lại hoàn toàn không có nét ngây thơ, non nớt mà ở độ tuổi này nên có.

"Cô tới đây, Thiệu Tư Hữu có biết không?"

"Không biết, tới nơi đây là quyết định của bản thân tôi, không có liên quan đến nhà họ Thiệu." Diệp Cẩn Niên lắc đầu, ngay sau đó hỏi ngược lại: "Nếu như không có nhà họ Thiệu làm hậu thuẫn, tôi liền không thể giao dịch được với Ẩn Long ư?"

"Niên tiểu thư nói đùa rồi, coi như không có nhà họ Thiệu làm chỗ dựa, cô cũng thế, rất có tư cách giao dịch với Ẩn Long." Từ trên chiếc ghế, cậu thiếu niên chậm rãi ngồi dậy, gõ gõ mảnh giấy trên tay, sau đó lại bắn tầm mắt lên trên người Diệp Cẩn Niên lần nữa, "Nói đi, Niên tiểu thư muốn có được gì từ nơi này của ‘Ẩn Long’?"

"Chưa cần nói tới tôi muốn có được cái gì." Giọng nói Diệp Cẩn Niên rất chậm, cố gắng giảm bớt sự non nớt trong giọng nói của mình xuống mức thấp nhất, "Giao dịch công bằng, tôi tới Ẩn Long là muốn đòi ‘tiền nhuận bút’, trước đó đã cung cấp thông tin cho tòa soạn Phong Lâm."

"Tiền nhuận bút?" Long Việt nghiêng đầu, suy xét vài giây, ngón tay thon dài đặt trên mi tâm nhẹ nhàng xẹt qua, ngay sau đó bật ra tiếng cười nói với Diệp Cẩn Niên: "Thì ra là cô."

"Là cô gọi điện đến nhắc toà soạn Phong Lâm đi kiểm tra màn hình giám sát ở sân bay, thu thập bằng chứng ngoại tình của Nam Cung Minh Húc." Long Việt đưa chiếc thẻ đang cầm trong tay cho người phía sau, tay chụp lên tay vịn của ghế: "Chuyện này đích thực là rất có ích cho Phong Lâm, nhưng mà Niên tiểu thư phải hiểu rõ một điểm, sau khi báo đăng tin này ra, Nam Cung Minh Húc vì sự chỉ trích của dư luận mà không suôn sẻ tiếp quản được tập đoàn Diệp Thị, kết quả như thế đối với nhà họ Thiệu - thân là đối thủ cạnh tranh mà nói, hình như đã giúp đỡ rất nhiều. Nhìn từ góc độ này, chúng ta nên coi như là đôi bên đều được lợi."

"Cung cấp tin tức này cho tòa soạn Phong Lâm, đơn giản chỉ là giao dịch của cá nhân tôi với Ẩn Long, lợi ích của tập đoàn Thiệu Thị cũng không phải lý do để tôi làm chuyện đó, nếu như ‘Ẩn Long’ cảm thấy chuyện này có lợi cho Thiệu thị, có thể tự mình tìm đến Thiệu thị đòi báo đáp." Diệp Cẩn Niên nói xong, từ trong ngực lấy ra một mảnh giấy, đưa cho người đứng bên cạnh cô mang đến cho người kia.

"Lùi một bước mà nói, nếu như nhất định phải đem tôi và Thiệu Thị nhập thành làm một, sự việc lúc trước được coi Ẩn Long và Thiệu thị hai phe đều có lợi, thế nên sau đây tôi hi vọng Ẩn Long có thể giúp tôi làm hai chuyện, ngoài ra cũng đồng thời chỉ có lợi chứ không có hại đối với Ẩn Long, anh vẫn như trước có thể làm cho nó thành giao dịch hai bên đều có lợi, hơn nữa, Ẩn Long giống như sẽ là phía đắc lợi nhất."

"Có hứng thú." Long Việt khẽ cười ra tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Cẩn Niên xem kỹ hơn một phần, cặp mắt nhanh chóng lướt qua tờ giấy lần nữa, "Đối phương sử dụng máy chủ proxy nặc danh cao, tra ra chỉ sợ sẽ có chút phiền toái, kỳ hạn là bao lâu."

"Một tháng, trong vòng một tháng, tôi phải biết được đáp án." Đối với việc Long Việt sẽ đáp ứng mình, Diệp Cẩn Niên cũng không hề bất ngờ, nhưng thời gian của cô không còn nhiều, nếu thật sự đúng như lời Lâm Thụy nói, ông cụ Thiệu sẽ mang mình đi cùng, trong vòng một tháng, cô nhất định phải xác định được vị trí của chị gái.

"Được." Long Việt đưa hai tay ngược về phía sau, tựa người lên lưng ghế, có chút hào hứng nhìn Diệp Cẩn Niên với thân hình nhỏ nhắn phía dưới, "Tôi có thể nhận lời cô khiến cho lần này hai bên đều thu được lợi, nhưng nhìn lại một số vấn đề, vẫn cần cô giải thích nghi hoặc giúp tôi, tôi rất tò mò. . . Cô, tại sao không chết?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.