Cơn Lốc Yakuza

Chương 11: Chương 11




Hứa Mộc Tình hơi bĩu môi, cô phát hiện dường như mẹ mình càng ngày càng hướng về phía Lý Hàng.

Rõ ràng anh ta vào cửa còn chưa tới ba ngày!

Hơn nữa, trong lòng Hứa Mộc Tình vẫn có một người khác.

Hứa Mộc Tình kéo Lý Hàng vào phòng mình.

“Anh không được phép tiếp cận với mẹ tôi, nếu không đến lúc đó bà ấy thật sự coi anh là con rể thì phải làm sao?”

Khóe miệng Lý Hàng hơi nhếch lên: “Vậy thì làm thật luôn.”

“Không được!”

“Tôi đã nói với anh rồi, trong lòng tôi đã có người khác rồi.”

Lý Hàng lập tức cúi đầu cười hỏi.

“Vậy người đó tên là gì?”

“Anh ấy tên là Lý…”

Hứa Mộc Tình suýt chút nữa thì nói ra tên Lý Hàng, cô nhanh chóng đưa tay ra che miệng.

Sau đó tức giận lườm Lý Hàng một cái bằng đôi mắt xinh đẹp của mình.

Cô quay đầu đi, khẽ mím đôi môi đỏ mọng gợi cảm: “Hừ, tôi không nói cho anh biết!”

Thực ra, hôm đó trong phòng phẫu thuật cô đã nói với Lý Hàng rồi.

Một cái tên giống hệt nhau!

Phiền chết đi được!

Trong mắt Lý Hàng lúc này, Hứa Mộc Tình vô cùng đáng yêu.

Anh luôn nhịn không được mà muốn trêu chọc cô.

Khuôn mặt Lý Hàng ngày càng đến gần hơn, thậm chí anh còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Hứa Mộc Tình.

“Nếu em đã không muốn anh làm con rể nhà em, vậy thì anh sẽ làm con nuôi.”

“Từ nhỏ anh đã mồ côi cha mẹ, chưa bao giờ được cảm nhận hơi ấm gia đình”.

“Mặc dù bình thường trông mẹ hơi hung dữ, động một chút là cầm dao, nhưng thực ra mẹ đối xử với mọi người rất tốt.”

“Còn cha, tuy rằng không nói nhiều, nhưng ông ấy là một người tốt.”

“Về phần em trai em…”

“Anh rể, ăn sáng thôi!” Lúc này, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa truyền đến.

Hứa Mộc Tình lại giậm chân: “Tên nhóc nuôi ong tay áo.”

Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hàng dịu dàng đi rất nhiều.

“Bất kể như thế nào, tôi muốn nói với anh rằng tôi đã có người trong lòng rồi.”

“Đợi tim tôi khỏe lại, anh hãy đi đi.”

“Đi tìm người phù hợp hơn với anh.”

Cô gái tốt bụng này.

Rõ ràng là vì trong lòng cô luôn nhớ đến một người, nhưng lúc từ chối Lý Hàng, cô vẫn không muốn anh bị tổn thương.

Lý Hàng nhìn bóng lưng Hứa Mộc Tình bước ra khỏi phòng, anh nở nụ cười ấm áp rực rỡ trên môi.

“Cô gái ngốc.”

“Cả đời này anh cũng sẽ không rời xa em đâu.”

Hứa Mộc Tình vừa đi xuống từ cầu thang.

Lý Hàng đã đi xuống cầu thang trước, anh lái một chiếc xe máy điện dừng bên cạnh Hứa Mộc Tình.

Chiếc xe ô tô duy nhất trong nhà đã bán rồi, bây giờ chỉ có thể chạy xe máy điện đi làm.

“Lên xe nào vợ!”

Hứa Mộc Tình liếc xéo Lý Hàng một cái.

“Anh biết tòa nhà văn phòng công ty ở đâu không? Để tôi lái xe cho.”

Ngay khi Hứa Mộc Tình vừa nói xong, Lý Hàng lập tức làm ra một động tác vô cùng phấn khích.

Anh xoa tay cười nói.

“Em lái đi.”

Hứa Mộc Tình vốn không nghĩ gì nhiều, nhưng khi thấy vẻ mặt này của Lý Hàng cô liền không khỏi hơi nhíu mày.

Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình nghĩ ra nếu cô lái xe thì Lý Hàng sẽ ngồi phía sau.

Vậy tay anh ta sẽ đặt ở đâu?

Lại nhìn biểu cảm gian xảo của Lý Hàng.

Hứa Mộc Tình đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô vươn tay vỗ vào vai Lý Hàng.

“Ai da!”

Lý Hàng bị đau kêu lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đau đớn.

“Sao vậy, anh không sao chứ?”

Hứa Mộc Tình vừa nghe thấy tiếng của Lý Hàng liền nhanh chóng cúi đầu quan tâm.

Nhưng Hứa Mộc Tình rất nhanh nhận ra rằng cô lại bị Lý Hàng trêu chọc.

Cô hừ một tiếng, quay người đi về phía cổng của khu nhà.

Lý Hàng lái chiếc xe máy điện đuổi theo sau, vừa xin lỗi vừa cười nói.

Khó khăn lắm mới dỗ Hứa Mộc Tình lên xe được.

Lý Hàng dễ dàng lái xe trong thành phố anh đã thuộc hết đường.

Hứa Mộc Tình yên lặng ngồi sau lưng Lý Hàng.

Vốn dĩ cô không muốn có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với Lý Hàng.

Nhưng khi tên Lý Hàng xấu xa này lái xe, anh luôn cố tình đi vào những chỗ có ổ gà.

Hứa Mộc Tình không có lựa chọn nào khác ngoài việc nắm lấy vai của Lý Hàng bằng cả hai tay.

Nhưng đi được một đoạn, Hứa Mộc Tình phát hiện dường như đã đi sai đường.

“Tôi đã nói mà, anh đi sai đường rồi! Tòa nhà văn phòng công ty ở phía tây, bây giờ chúng ta đang đi về phía bắc.”

“Không sai được, không sai được, em xem đi, ngay phía trước kìa.”

Hứa Mộc Tình nhìn theo tay Lý Hàng phát hiện trước mặt là một cửa hàng 4S Mercedes-Benz!

Hứa Mộc Tình vốn tưởng rằng Lý Hàng đang nói đùa, nhưng khi thấy Lý Hàng lái xe vào cửa hàng nhà người ta, cô không khỏi hoảng sợ.

“Chúng ta đến đây làm gì?”

“Mua đồ chứ làm gì.”

Lý Hàng nói một cách rất tự nhiên, như thể chỉ đang tùy tiện vào một siêu thị nhỏ mua đồ ăn vặt.

Anh đậu chiếc xe máy điện bên cạnh, nắm tay Từ Muội bước vào trong.

Đây là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình đến cửa hàng 4S Mercedes-Benz.

Chiếc xe hơi trước đây của nhà cô cũng chỉ là hãng Buick rất bình thường, giá khoảng hơn khoảng mấy chục ngàn tệ.

Đối với cô mà nói, mua một chiếc xe hơi sang trọng như Mercedes-Benz chính là một mong ước xa vời.

Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đều ăn mặc rất giản dị.

Mặc dù Hứa Mộc Tình vô cùng xinh đẹp nhưng trên người cô không có bất kỳ món trang sức giá trị nào.

Những người bán hàng đầy kinh nghiệm thà đứng đó tán gẫu chứ không ai để ý tới Lý Hàng và Hứa Mộc Tình.

Còn Lý Hàng lại coi như họ không tồn tại, kéo Hứa Mộc Tình đi nhìn đông nhìn tây.

Hứa Mộc Tình vươn tay kéo ống tay áo Lý Hàng, thì thầm nói.

“Chúng ta đi thôi, xe ở đây đắt quá.”

“Em thích mẫu xe như thế nào?”

Lý Hàng dường như không nghe thấy lời nói của Hứa Mộc Tình, không để ý đến ai mà hỏi.

Hứa Mộc Tình lắc đầu: “Tôi không thích cái nào cả, chúng ta đi thôi.”

Ngay khi Hứa Mộc Tình vừa nói xong, Lý Hàng liền nắm tay cô bước tới trước một chiếc Mercedes-Benz “E-Class” màu trắng.

Vừa rồi, khi Lý Hàng đưa Hứa Mộc Tình đi từ chỗ nọ qua chỗ kia xem, anh phát hiện ra ánh mắt Hứa Mộc Tình thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía chiếc xe này.

Lý Hàng trực tiếp vươn tay mở cửa.

“Nào, ngồi vào cảm nhận một chút.”

Hứa Mộc Tình ngoài mặt thì nói không, nhưng cơ thể cô đã rất thành thật ngồi vào ghế lái trong xe rồi.

Từ đôi mắt phát sáng của cô, có thể nhìn ra cô thực sự thích chiếc xe này.

“Quý khách, mời cô xuống xe.”

Lúc này, một nữ nhân viên bán hàng trang điểm đậm đi tới.

Cô ta vừa nhìn Lý Hàng và Hứa Mộc Tình thì thấy không giống những người có thể mua nổi xe hơi.

Cô ta nghiêm nghị, giọng nói cũng thể hiện sự không kiêng dè.

“Loại xe này có giá hơn bảy trăm ngàn, chắc không phải loại mà cô có thể mua được đâu!”

Hứa Mộc Tình nắm chặt tay đang vô lăng rồi rút lại.

Vốn dĩ cô đang rất thích thú, dường như đã bị dội một gáo nước lạnh.

Hứa Mộc Tình tối sầm mặt định xuống xe, Lý Hàng liền đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên vai cô.

Lý Hàng nhìn người bán hàng.

“Tại sao cô nghĩ tôi không mua nổi chiếc xe này?”

“Hừ!”

Người bán hàng cười chế nhạo.

“Tôi nói này, thưa quý khách, anh có thể đừng ra vẻ trước mặt bạn gái nữa được không?”

“Loại người như anh tôi gặp nhiều rồi!”

“Nếu anh mua được thì bây giờ mua đi chứ!” Giọng của nhân viên bán hàng ngày càng lớn.

Đã thu hút sự chú ý của nhiều người gần đó!

“Nếu như anh có thể mua được chiếc Mercedes Benz bảy trăm ngàn tệ này, tôi sẽ uống hết chai nước rửa kính ô tô bên cạnh!”

Khóe miệng Lý Hàng hơi nhếch lên.

Anh đưa tay ra chỉ một nữ nhân viên bán hàng đang đứng ở cửa cách đó không xa.

Lý Hàng hướng về phía cô ấy móc ngón tay ý chỉ lại đây.

Nữ nhân viên bán hàng này là người mới.

Công việc hôm nay của cô ấy là đứng ở cửa đón khách.

Vừa nãy Lý Hàng và Hứa Mộc Tình tùy ý dừng chiếc xe máy điện, là cô ấy đã dắt chiếc xe vào chỗ đỗ xe gần đó.

“Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì không a?”

Nữ nhân viên bán hàng mới này có thái độ rất tốt, trên môi nở nụ cười hòa nhã.

Lý Hàng từ trong túi lấy ra một tấm thẻ màu đen ném cho cô ấy.

“Đi thanh toán đi, mật mã là sáu số không. Tôi muốn chiếc xe này.”

“Hả?”

Hứa Mộc Tình và nữ nhân viên bán hàng mới đồng thanh.

Biểu cảm trên khuôn mặt của họ cũng không khác nhau là mấy.

Nhưng so với sự ngạc nhiên của Hứa Mộc Tình, nữ nhân viên bán hàng kia lại càng bất ngờ hơn.

Thẻ đen!

Đây là loại thẻ ngân hàng được ngân hàng phát hành với số lượng có hạn, không phải loại mà người bình thường có thể dùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.