Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 6: Chương 6




Ở trong mắt Lâm Cảnh Trăn, trên mặt cô luôn có biểu cảm cao cao tại thượng vênh vênh váo váo, xinh đẹp không thể tả nhưng lại khiến người khác e dè.

Tô Thính Ngôn cười lên lại là như vậy.

“Tôi không phải người tốt nghiệp đại học Berkeley mà là Tô Khuynh Tình, cho nên cô ta nói mẹ tôi không tỉnh lại nữa lại anh sẽ tin tưởng đúng không?”

“Anh cũng không phải anh Trăn lúc nhỏ sẽ cùng tôi mắng đôi tiện nhân kia, anh phản bội tôi, thậm chí còn lên giường của con tiện nhân kia, như thế nào, mùi vị tiện nhân có phải dở giống như anh mắng hay không?”

Trên mặt Lâm Cảnh Trăn lập tức đen xuống.

“Tô Thính Ngôn, sao lời nói của cô lại bẩn thỉu như vậy.”

“Tôi xinh đẹp như vậy cũng uổng công cho anh nhìn, nói chuyện mà không bẩn thì tôi cảm thấy nói chuyện với anh đều như thưởng cho anh vậy, nếu thế tôi sợ chết mất.”

“Cô… Cô đã thay đổi rồi, Thính Ngôn, cô ở nông thôn nhiều năm như vậy, giống như những phụ nữ nông thôn thô tục kia rồi…”

“Tôi thấy anh nếm mùi vị gà rừng nhiều, khẩu vị cũng nên thay đổi đi.” Tô Thính Ngôn tựa vào cạnh cửa, nhìn anh ta, những lời mắng mỏ độc ác của anh ta khi nãy đã không thể tổn thương cô, cô giống như là người đã không có cảm giác đau vậy.

“Tô Thính Ngôn!” Anh ta gọi tên đầy đủ của cô.

“Thế nào? Tôi ở nông thôn bao nhiêu năm, trong xương tôi vẫn là tiểu thư nhà họ Tô, đặt vào quá khứ, Tô Khuynh Tình nhìn thấy tôi còn phải quỳ trước mặt tôi kêu tôi là Đại tiểu thư!”

“Tô Thính Ngôn, tốt lắm.” Anh ta nhìn Tô Thính Ngôn, từ từ, càng ngày càng thất vọng, “Khuynh Tình cứ nói giúp cô mãi, nhưng cô lại không biết điều, cô ấy tự mình chăm sóc mẹ cô, nhờ tôi đưa mẹ cô tới bệnh viện của Lâm Vũ, dùng bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho bà, mình cũng ngày đêm nghiên cứu sách chữa bệnh, hễ dì có chút hi vọng tỉnh lại thì cô ấy sẽ không chọn từ bỏ.”

“Cô ta còn cướp thanh mai trúc mã của tôi, leo lên giường anh, lần sau gặp được cô ta, tôi nhất định phải cảm ơn cô ta mới được.”

“Bất chấp lý lẽ…”

Mặt Lâm Cảnh Trăn không thể nhịn được nữa, đi thẳng ra ngoài.

Bên ngoài, Tô Khuynh Tình vội vàng cản anh ta lại.

“Em xem cô ta bây giờ rốt cuộc bị làm sao vậy!”

Tô Khuynh Tình vội vàng ôm lấy anh ta, “Cảnh Trăn, Tô Tề là tâm huyết của dì Cố, bây giờ dì Cố bị bệnh, còn là mẹ ruột của chị ấy, trong lòng chị ấy nhất định khổ sở, hơn nữa… Em đúng là con gái của kẻ thứ ba, chị ấy không tin chẩn đoán của em cũng có thể hiểu…”

“Khuynh Tình, em chính là quá lương thiện, cô ta như vậy mà em còn nói giúp cô ta, cô ta không tin em, nói giống như rất hiểu em vậy, em dầu gì cũng tốt nghiệp đại học Berkeley trở về, cô ta một người nông thôn thì biết cái gì.”

Tô Khuynh Tình thở dài, “Ban đầu em cũng không hiểu, tại sao dì đưa chị ấy đến nông thôn, cho dù ở Kinh Đô học một trường y khoa cũng tốt, nhà họ Tô cũng yên tâm để chị ấy thừa kế, bây giờ chị ấy trở lại, học hành gì cũng không có, nhà họ Tô ai có thể phục chị ấy chứ.”

Lâm Cảnh Trăn không hiểu những thứ này, nhưng nhìn cô ta hiểu chuyện như vậy, trong lòng vẫn rất dễ chịu.

“Tâm tính em như vậy chính là thiên tính của người là bác sĩ, anh một thương nhân, khắp người đầy mùi tiền, đều cảm thấy không xứng với em.”

Anh ta đau lòng ôm cô ta.

Tô Khuynh Tình cười một tiếng, dựa vào trong ngực Lâm Cảnh Trăn.

Trong lòng Tô Khuynh Tình đã sớm có chủ ý, nhà họ Tô chỉ có một bệnh viện, cho dù bệnh viện có lớn hơn nữa thì thế nào, tập đoàn Lâm Vũ lại khác, một bệnh viện tư nhân này của nhà bọn họ đã là bệnh viện số một cả nước rồi, những sản nghiệp khác lại không đếm xuể, không hổ là nhà giàu có số một Kinh Đô.

Lâm Cảnh Trăn cho dù chỉ là con thứ, nhưng cũng có chức vị rất cao ở tập đoàn Lâm Vũ.

Vào Lâm Vũ, đó mới là hoàn toàn bước vào giới xã hội thượng lưu của Kinh Đô.

Đáng tiếc, Tô Thính Ngôn không quý trọng cơ hội này.

Mẹ Tô Thính Ngôn cũng không biết nghĩ như thế nào mà đưa con đến nông thôn, Tô Thính Ngôn nào còn có một chút giá trị con người, dù có một gương mặt xinh đẹp thì rốt cuộc là đứa con gái nông thôn, nhà họ Lâm có thể không chê sao.

Cô ta đang ở trong vòng tay của Lâm Cảnh Trăn nên không chú ý tới Tô Thính Ngôn ở bên ngoài.

Cô như đang nhìn câu chuyện của người khác vậy, khoanh tay trước ngực nhìn hai người đang ôm nhau thắm thiết.

“Cô cứ thế nhìn bọn họ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.