Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại

Chương 13: Chương 13




Tôi nhướn mày hỏi:

“Vậy là gì?”

Cô ấy lấc đầu, bi thương nói:

“Trước giờ đều không phải vấn đề từ quần áo, sắc đẹp của cậu là trời sinh, khí chất tự nhiên sinh ra thế nào cũng không che được, giống như mình... Thay đổi quần áo cũng như vậy. “

Quý Noãn sợ gây áp lực cho Trần Sở Sinh, cho nên gần đây vẫn không dám đi gặp anh ta. Hôm nay khó khăn lắm mới có dũng khí rồi lại bắt đầu chùn bước.

Tôi khích lệ cô ấy nói:

“Hay là thử xem?”

Quý Noãn hy vọng hỏi tôi:

“Anh ấy có bài xích mình không?”

“Sẽ không đâu, phép lịch sự tối thiểu anh ta chắc vẫn có.”

Tưởng tượng và hiện thực lúc nào cũng có sự khác biệt, khi tôi và Quý Noãn tràn ngập mong đợi chạy tới thị trấn nhỏ thì cuối cùng bị bà nội của anh ta chặn ở ngoài cửa, chúng tôi nói hết nước hết cái, bà ấy mới cho chúng tôi vào.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Trần Sở Sinh, trên người mặc một bộ áo lông đã cũ, ngồi trên xe lăn anh ta không còn hai chân, ánh mắt đờ đẫn nhìn một gốc cây mai khô héo trong vườn.

Khuôn mặt Trần Sở Sinh xanh xao, trên mặt chằng chịt vết sẹo nhỏ, thấy anh ta như vậy, Quý Noãn không kiềm chế được chính mình lặng lẽ rơi nước mắt, tôi có thể hiểu sự run rẩy tận sâu trong đáy lòng cô ấy.

Quý Noãn chậm rãi đến gần gọi:

“Trần Sở Sinh. “

Giọng nói của cô ấy rất nhẹ, sợ làm phiền anh ta. Sắc mặt Trần Sở Sinh dường như phút chốc hoảng hốt, anh ta chậm rãi nghiêng đầu nhìn Quý Noãn, ánh mắt đục ngầu, xa lạ hỏi:

“Cô là ai... “

Quý Noãn khựng lại một chút, đột nhiên không biết phải làm sao.

Tôi vội vàng hỏi:

“Quý Noãn anh có quen không?”

Anh ta cười như một đứa trẻ không biết thế giới hiểm ác, lộ ra một hàm răng trắng hỏi:

“Quý Noãn là ai?”

Nghe vậy ánh mắt ngổn ngang của Quý Noãn nhìn bà nội Trần Sở Sinh, bà lão thở dài nói:

“Thằng bé thường xuyên như vậy, cũng không biết có phải là ngốc hay không. “

Trong giọng nói của bà nội Trần Sở Sinh chỉ có sự bất lực bị năm tháng mài mòn, dường như quá quen với bộ dạng này của Trần Sở Sinh.

Quý Noãn không nói gì, mà lặng lẽ nhìn Trần Sở Sinh.

Dường như muốn tìm một tia hy vọng từ đôi mất của anh ta.

Lúc lâu sau, Quý Noãn lên tiếng trước:

“Đi thôi, chúng ta về nhà. “

Tôi và cô ấy quay trở lại Ngô Thành, trên xe Quý Noãn kiên định nói:

“Anh ấy không ngốc, anh ấy nhận ra mình, mình nhìn ra sự đấu tranh trong đôi mắt của anh ấy. “

“Vậy cậu...”

“Anh ấy không muốn nhận mình.”

Dường như cô ấy đã đưa ra quyết định gì đó, sau khi trở lại Ngô Thành, Quý Noãn muốn đem quán trà chuyển nhượng lại, tôi hỏi lại cô ấy:

“Quyết định rồi sao? Cho dù người nhà không đồng ý, ai cũng xem thường anh ta, cậu vẫn muốn dựa vào bên cạnh anh ta? Cả đời này chăm sóc một người đàn ông không thể tự lo liệu cuộc sống của mình?”

Quý Noãn gật đầu, kiên định nói với tôi:

“Quý Noãn tám năm trước nên chết rồi, hiện giờ cái mạng này vốn là của anh ấy, anh ấy không nhận mình cũng được, giả ngốc cũng được, đời này mình chỉ muốn đi bên cạnh anh ấy, chỉ cần có thể gặp anh ấy mỗi ngày, ở bên cạnh anh ấy, khổ sở đến đâu mình cũng có thể chịu đựng được, hơn nữa chắc chắn rằng, sau này mình nhất định sẽ hạnh phúc, mình thật sự sẽ hạnh phúc, bây giờ mình đã cảm thấy được hạnh phúc, ít nhất trước khi biết anh ấy còn sống, mình nghĩ rằng đời này mình sẽ không thể yêu nữa, sẽ không có cảm giác tim đập thình thịch nữa. Nhưng bây giờ... Thanh Vãn, chỉ cần Trần Sở Sinh anh ấy tồn tại, Quý Noãn mình chính là một người phụ nữ có sức sống. “

Từ hạnh phúc, Quý Noãn nói ba lần.

Nhưng muốn vứt bỏ tất cả đi theo Trần Sở Sinh, tiền là không thể thiếu, bởi vì những ngày tháng sau này, cơm ăn áo mặc không như đàn ca sáo nhị đều cần có.

Tôi nghĩ tới nhắc nhở cô ấy:

“Tuần trước, mình đặt một tấm thẻ ngân hàng bên cạnh máy tính của cậu, chắc cậu cũng biết là mình để lại, nhưng chưa từng hỏi mình mật khẩu.”

Quý Noãn mím môi, nói:

“Mình biết mật khẩu. “

Nghe vậy, tôi cười nói:

“Vẫn là cậu hiểu mình.”

Tôi và Quý Noãn quen biết nhau rất sớm, trước khi Cố Nam Thành xuất hiện, cho nên cô ấy đã sớm biết tình ý của tôi dành cho anh ta.

Càng biết rằng tất cả mật khẩu của tôi đều là ngày tôi quen Cố Nam Thành.

Ngày 27 tháng 12 năm 2009, ngày tuyết đầu mùa.

“Thanh Vãn, sắc mặt cậu rất nhợt nhạt, nụ cười rất miễn cưỡng.”

“Vậy sao? Chắc là do thời tiết quá lạnh đấy. “

Tôi ở quán trà cùng Quý Noãn tán gẫu vài câu rồi rời đi, lúc đang định trở về biệt thự, một số điện thoại lạ gọi đến cho tôi.

Tôi bắt máy hỏi:

“Ai vậy?”

“Tôi là Cố phu nhân Ôn Tuyết Nhi.”

Tôi cười khẩy nói:

“Hai người vẫn chưa kết hôn.”

Ôn Tuyết Nhi khựng lại một chút, cô ta cố chấp nói:

“Tôi biết, nhưng tôi chính là muốn nói cho cô biết tôi là Cố phu nhân, Cố phu nhân của Cố Nam Thành, Ôn Tuyết Nhi bị cô cướp đoạt vị trí Cố phu nhân ba năm, Thanh Vãn, tôi chờ anh ấy ba năm, nhịn cô ba năm, hiện giờ chẳng qua là sửa lại sai lầm mà thôi, cuối cùng tôi đã đạt được như ý nguyện trở thành Cố phu nhân người người ngưỡng mộ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.