Cửu Tiêu

Chương 19: Chương 19: Đại trưởng lão Truyền Công Các




Thoạt nhìn, ngược lại là có mấy phần bộ dáng nhà giàu mới nổi, thấy vậy người của Thái Bạch Tông đều cau mày, nhưng vị Đại trưởng lão Truyền Công Các sau khi nhìn thấy ngọc bội Hồng Loan treo ở bên hông của thiếu niên, lập tức thu hồi tâm tư khinh thường.

Khối ngọc bội kia lớn chừng một bàn tay, ở trên có họa tiết, rõ ràng không phải là phàm vật, chỉ sợ là ở trong An Châu cũng đều là trân bảo vô cùng hiếm thấy.

Ăn mặc như vậy, lại có khối ngọc bội này, như vậy tuyệt đối không phải là hạng người bình thường.

Gã đương nhiên sẽ không ngờ được, ngọc bội kia vốn là treo ở trên người của đại tiểu thư Tần gia Đông Thổ, bị Phương Quý đại gia dùng mấy con thỏ con đổi tới...hơn nữa còn chỉ là vật kèm theo, cho nên ở trong mắt của Phương Quý giá trị của ngọc bội chỉ bằng một cái đuôi của thỏ con!

“Tự mình đi tới sao?”

Vị Đại trưởng lão Truyền Công Các kia đánh giá Phương Quý một chút, thấy hắn chỉ có một thân một mình, cũng không có người lớn đi cùng, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Nhưng gã cũng không có nhiều lời, khách khách khí khí mời Phương Quý lên núi, Phương Quý thấy cái bộ dáng này của gã, liền biết là thư giới thiệu của lão bà bà áo đen có tác dụng, trong lòng cảm thấy yên tâm, khoát khoát tay để cho đoàn xe đi xuống núi, còn bản thân thì mừng khấp khởi đi theo Đại trưởng lão Truyền Công Các lên trên núi.

Trước khi đi, còn ngoái đầu nhìn hai vị đệ tử thủ sơn một chút, lộ ra vẻ mặt có một chút đắc ý.

Ngược lại là cái nhìn này, khiến cho hai vị đệ tử thủ sơn hoài nghi, luôn cảm thấy đã gặp qua vị công tử này ở nơi nào đó?

...

“Tông chủ của bản tông có việc đi ra ngoài, bây giờ không có ở trong núi, bất quá Hồ gia Lĩnh Nam rất có nguồn gốc cùng với Thái Bạch Tông chúng ta, nhất là Hồ Tú tiền bối, càng là đã từng giúp đỡ tông chủ chúng ta tại Đông Thổ, tiểu hữu là do nàng đích thân viết thư tiến cử, tông ta đương nhiên sẽ không lãnh đạm, chỉ là ở trong thư chỉ nói tiểu hữu chính là hậu nhân một người bạn cũ của nàng, cũng không nói quá kỹ, lại không biết là tiểu hữu đến từ gia tộc nào?”

Đại trưởng lão Truyền Công Các mang theo Phương Quý, một đường đi lên núi, đi tới phía trước một tòa đại điện cổ kính trên sườn núi, đi vào trong điện, liền để cho Phương Quý ngồi ở trên bồ đoàn đối diện, đọc lại thư giới thiệu ở ngay trước mặt của Phương Quý, lúc này mới mỉm cười mở miệng hỏi.

Phương Quý nghe thấy gã hỏi, liền gật đầu liên tục, nói: “Đúng, Hồ Tú bà bà bảo ta tới đây, ta tên là Phương Quý, người ở thôn Ngưu Đầu!”

Đại trưởng lão Truyền Công Các nghe vậy, lại khẽ cười một tiếng.

Đối với vị Đại trưởng lão Truyền Công Các Thái Bạch Tông này mà nói, Hồ gia Lĩnh Nam bất quá chỉ là một phương hào môn thế gia, còn không được tính là cái gì, nhưng vị Hồ Tú bà bà xuất thân từ Hồ gia Lĩnh Nam kia, lại là không thể khinh thường, không nói đến việc nàng phục vụ những quý nhân tại Tần gia Đông Thổ kia, coi như là chính tu vi của nàng cũng không thể khinh thường, người do nàng đích thân viết thư tiến cử, Thái Bạch Tông tự nhiên sẽ muốn thu nhận...

Bất quá dựa vào quy củ của tiên môn, vào thời điểm thu đồ đệ, đương nhiên cũng muốn hỏi rõ ràng lai lịch một phen.

Nhất là thiếu niên họ Phương này, rõ ràng không phải là người của Hồ gia Lĩnh Nam, tại sao lại đáng giá cho Hồ Tú bà bà đích thân viết thư tiến cử?

Bất quá sau vài câu hỏi thăm, lại thấy thiếu niên này dường như không hiểu ý tứ của chính mình, chỉ nói ra tên của mình, còn nói là đến từ thôn Ngưu Đầu cái gì đó, khiến cho gã có một chút ngoài ý muốn, nhìn thấy biểu hiện bình thản ở trên mặt của thiếu niên, liền biết thiếu niên này hoặc là giấu diếm thân phận của mình, hoặc là thật sự có lai lịch đơn giản, chỉ là bởi vì dính lấy một ít nhân quả, mới được Hồ Tú bà bà đưa đến Thái Bạch Tông.

Chuyện này đối với Thái Bạch Tông mà nói, cũng không tính là việc đại sự gì, một là Hồ Tú bà bà có thân phận siêu nhiên, lại có giao tình với tông chủ, sẽ không đến mức đưa người không sạch sẽ tới, hai là một ít con cháu thế gia mai danh ẩn tích đi vào tiên môn tu hành, cũng là chuyện thường xảy ra.

Đại trưởng lão Truyền Công Các lại thuận miệng hỏi Phương Quý vài câu, ví dụ như là đã từng đọc sách gì, phải chăng đã tu luyện căn cơ hay chưa, câu nào mà Phương Quý có thể trả lời liền trả lời thành thành thật thật, gặp được câu hỏi mà hắn không hiểu, cũng thản nhiên nói là không biết, cũng may là Đại trưởng lão Truyền Công Các cũng không hỏi nhiều, gã tự mình đến tiếp Phương Quý, một là vì cho Hồ Tú bà bà mặt mũi, hai là cũng muốn nhìn xem Phương Quý có phải là có lai lịch lớn hay không.

Bây giờ hỏi thêm mấy câu, trái lại là nhìn ra Phương Quý không giống như xuất thân từ đại gia tộc, trong lòng ngược lại là có một vài suy nghĩ.

“Ha ha, Thái Bạch Tông chúng ta do tông chủ sáng lập, lập phái được 300 năm, không tính là đạo thống cổ xưa, nhưng cũng có quy củ của mình, tiểu hữu muốn bái nhập làm môn hạ Thái Bạch Tông chúng ta, tuy có thư giới thiệu của Hồ Tú tiền bối, nhưng cũng phải tuân thủ quy củ, không biết tiểu hữu có thể chịu đựng hay không?”

Nghe gã nói, Phương Quý liên tục gật đầu: “Có thể chịu, có thể chịu!”

Trước kia thế nhưng đã nghe lão mù họ Chu nói qua, hành tẩu trên giang hồ, đến núi nào thì bái núi đó, bản thân mình thật sự có thể bởi vì một phong thư của Hồ Tú bà bà liền bái nhập tiên môn, cũng đã là một việc vui ngoài ý muốn, cho nên không thể đòi hỏi thêm. Mặc dù đối với mình mà nói, tuân thủ quy củ dường như là một chuyện tương đối khó khăn, nhưng vô luận như thế nào, tốt xấu gì cứ đáp ứng trước rồi lại nói...

Đại trưởng lão Truyền Công Các cười cười, nói: “Mặt khác, Thái Bạch Tông ba năm thu đồ đệ một lần, khoảng cách bây giờ so với lần thu đồ đệ trước đây đã qua hơn một năm, chư vị đệ tử đã sớm tiến vào các cốc, bắt đầu tu hành luyện khí, không biết tiểu hữu muốn đi vào cốc nào để tu hành?”

Phương Quý nghe lời này, lại là có một chút phát mộng, ngay cả những gì mà Đại trưởng lão Truyền Công Các nói cũng đều nghe không rõ.

Đại trưởng lão Truyền Công Các nhìn thấy loại dáng vẻ này của hắn, cũng hơi kinh ngạc, thiếu niên này có thể được Hồ Tú bà bà đích thân viết thư giới thiệu, ở trên người còn đeo một khối ngọc bội có giá trị vô lượng, nhất là sau khi gặp gã, mặc dù biểu hiện thành thành thật thật, nhưng lấy sự từng trải của gã, lại rõ ràng nhìn ra được thiếu niên này dường như cũng không có loại kính sợ khi người bình thường gặp được người tu hành kia?

Vô luận nhìn như thế nào, đều giống như là có thân phận không tầm thường, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác đối sự tình với tu hành, lại hoàn toàn không có một chút hiểu biết nào?

“Đệ tử của Thái Bạch Tông, mới vào sơn môn, đều cần tiến vào ba cốc tu hành, theo tiến cảnh tu hành quyết định ngày sau đi đến mạch nào, tiểu hữu nếu là do Hồ Tú tiền bối tiến cử, chắc hẳn là có tư chất bất phàm, tiến vào Thanh Khê Cốc để tu hành chắc hẳn không có vấn đề gì...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.