Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 49: Chương 49




Posche màu đỏ chạy băng băng trên đường cao tốc, Tôn Đạt Trạch lặng lẽ nhìn người ngồi bên cạnh.

Anh ta nhịn rất lâu, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Cô tên là gì?”

Thiếu nữ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không quay đầu lại nói: “Làm sao?”

“Chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, đây cũng là một loại duyên phận, tôi nghe nói một vài đại sư khí công có thể cách không đả thương người, có phải cô...”

Anh ta còn chưa dứt lời, thiếu nữ đã quay đầu, lạnh lùng nhìn anh ta.

“...Có phải cũng là người thích khí công?” Tôn Đạt Trạch nói.

“Không phải.” Cô lại quay đầu.

Tôn Đạt Trạch lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi anh ta còn tưởng rằng phải chết nữa!

Sao những người có khả năng đặc biệt này đều có tính tình kỳ lạ vậy!

“Cách cửa hàng còn xa lắm không?” Thiếu nữ hỏi.

“Mười lăm phút.” Tôn Đạt Trạch nhìn ngoài cửa sổ: “Nếu như không phải đang sửa cầu, chúng ta đã tới lâu rồi.”

Đường Na vội vã vào hộp đêm, không muốn tốn thời gian trên xe, khi thấy ven đường có một cửa hàng treo biển “Quần áo nữ nguyên bản Fashion Boo”, cô quả quyết mở miệng: “Dừng xe.”

Tôn Đạt Trạch không dám khiêu chiến với cô, lập tức đỗ xe bên lề đường.

Thiếu nữ cũng không quay đầu lại mở cửa xuống xe.

Tôn Đạt Trạch xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng lựa chọn tắt máy xuống xe, đuổi theo bóng lưng thiếu nữ.

Đường Na đẩy cửa thủy tinh, đi vào cửa hàng sáng sủa rộng rãi.

Gấu Pooh treo trên cửa thủy tinh phát ra tiếng máy móc: “Hoan nghênh quý khách... Hoan nghênh quý khách...”

Một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, quần áo thời thượng ngồi sau quầy chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên, lười biếng nói: “Hoan nghênh, xem thoải mái.”

Đường Na đi đến trước mặt cô ấy, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi muốn tới hộp đêm, người canh cửa không cho tôi vào.”

Lúc này cô gái thời thượng mới ngẩng đầu từ điện thoại.

Cô ấy đánh giá Đường Na một lượt từ trên xuống dưới, tán đồng khẽ gật đầu: “...Là tôi tôi cũng không cho cô vào.”

“Tôi muốn mua quần áo có thể đi vào hộp đêm.” Đường Na nói.

“Ok.” Cô ấy nhún vai, hững hờ nói: “Quần áo chỗ tôi đều có thể vào hộp đêm.”

Lúc này Tôn Đạt Trạch đi vào trong cửa hàng, Đường Na vẫy tay với anh ta.

“Không phải anh muốn đưa tiền mặt trên người cho tôi sao?”

Tôn Đạt Trạch chần chừ không bước.

“Tôi nhớ sai à?” Cô nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ.

“Không, không nhớ sai, không nhớ sai, là tôi quên...” Tôn Đạt Trạch gượng cười lấy ví da cá sấu của anh ta.

Đường Na rút ra một xấp toàn 100 tệ, trả ví không cho Tôn Đạt Trạch, cười híp mắt nói: “Cám ơn anh.”

Tôn Đạt Trạch: “...Không khách khí?”

Dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của cô gái thời thượng, Đường Na đập bốn nghìn tệ lên quầy.

“Cô đến phối đồ cho tôi.” Đường Na nhìn chằm chằm quần áo phác họa ra đường cong uyển chuyển trên người cô ấy.

Cô gái thời thượng chậm rãi đứng dậy, bàn tay sơn móng tay màu đỏ đặt trên xấp tiền toàn 100 tệ trên quầy.

Cô ấy sờ độ dày xấp tiền, nhìn về phía Tôn Đạt Trạch: “...Đây là người đàn ông của cô?”

Đường Na nói: “Ngựa của tôi.”

Tôn Đạt Trạch: “...”

“Cô tới hộp đêm là tìm đàn ông của cô hay là tìm đàn ông của người khác? Tôi sẽ căn cứ điểm này quyết định cô mặc quần áo gì.”

Đường Na cảm thấy cô ấy hỏi rất lạ, nghĩ ngợi, cô nói: “Tìm người đàn ông của tôi.”

“Lại là một cô gái ngốc... Được, đi theo tôi.” Cô gái thời thượng từ trên ghế đứng dậy, nói: “Tôi sẽ biến cô thành nữ vương trong hộp đêm, để người đàn ông xấu không có ánh mắt kia tâm tình nguyện gục dưới chân cô.”

Đường Na thử tưởng tượng cảnh Ngu Trạch cam tâm tình nguyện gục dưới chân cô.

...Nằm sấp thì thôi, không đẹp lắm, cô chỉ muốn khiến anh khắc sâu nhận thức hậu quả nghiêm trọng của việc bỏ lại một mình cô mà đi sung sướng một mình.

Cô quyết định bắt anh quỳ một gối xuống, như thế cô sẽ giống như công chúa.

Cô hạ quyết tâm, hứng thú bừng bừng đuổi theo cô gái thời thượng.

Đúng mười một giờ đêm là giờ cao điểm xếp hàng trước cửa RAH, mấy bảo vệ duy trì trật tự đang tán nhảm về chuyện cười vừa rồi.

“Anh Tôn sẽ ngủ với cô gái kia không?”

“Anh cứ nói đi? Nhìn thời gian, mua quần áo lâu như vậy hả? Sợ là mua trên giường rồi!”

“Các người trông thấy mấy người phụ nữ trước đó anh Tôn dẫn tới không? Tôi nhìn thấy Hứa Nhân, nữ diễn viên diễn Thanh Xà.”

“Làm sao không nhìn thấy? Kim chủ bị cô gái khác dụ đi ngay trước mặt, mặt cô ta cực kỳ khó coi.”

“Trông cô gái nước ngoài kia hơi non, không biết trưởng thành chưa nữa.”

“Tắt đèn rồi ai còn quan tâm cô ta mặc cái gì, có trưởng thành hay không?”

Mấy người thấp giọng cười vang.

Một chiếc Porsche màu đỏ lái lên đường cái, trực tiếp đi đến chỗ đỗ xe trước hộp đêm.

Một người trong đó lấy cùi chỏ huých một người khác: “Đây không phải xe của anh Tôn à?”

“Cái gì?”

Ba người khác đều nhìn về phía Porsche.

Tên bảo vệ đuổi thiếu nữ tóc vàng đi tặc lưỡi: “Không phải chứ, ăn vào trong miệng rồi còn phun ra?”

Porsche màu đỏ sáng chói dừng lại trước cửa RAH, cậu ấm nổi tiếng trong hộp đêm Hoành Điếm mở cửa xuống xe, bước nhanh tới vị trí phụ xe ân cần mở cửa cho người ở bên trong.

Đây là mặt trời mọc từ hướng tây?

Mấy bảo vệ kinh ngạc rớt cả cằm, bọn họ không chớp mắt nhìn chằm chằm vị trí phụ xe.

Một chiếc giày cao gót màu bạc sáng chói đặt trên mặt đất, tiếp đó là một chiếc khác. Một cô gái tóc xoăn nhẹ dài màu vàng bước từ trong xe ra, người đàn ông trẻ tuổi đưa tay muốn đỡ cô, lại bị cô không chút do dự từ chối.

Thiếu nữ da trắng môi đỏ, dây xích bạc của váy dây quấn vài vòng quanh chiếc cổ mảnh khảnh, theo làn da trắng nõn không tì vết thõng xuống khuôn ngực đầy đặn nửa hở nửa che, khuôn mặt cô như thiếu nữ, nhưng lại quyến rũ hơn thiếu nữ rất nhiều.

Váy dây làm bằng chất liệu sequins phản chiếu ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp, cộng với những hạt sequins nhỏ được đính ở khoé mắt cô, cô giống như nữ thần bước ra từ trong ánh trăng, cả người đều đang phát sáng.

Bảo vệ mới từ chối thiếu nữ trước đó không lâu không tự chủ được nuốt ngụm nước miếng.

Anh ta dám khẳng định, chỉ cần cô đi vào cánh cửa này, đàn ông bên trong đều sẽ điên cuồng vì cô

“Cản trở làm gì?” Tôn Đạt Trạch nhíu mày nhìn anh ta.

Lúc này bảo vệ mới phát hiện anh ta cản đường của hai ngươi nên vội vàng tránh ra, nhìn Tôn Đạt Trạch che chở thiếu nữ tóc vàng đi vào con đường trải thảm đỏ.

“Xin bỏ điện thoại, máy ảnh, máy ghi âm và các thiết bị có chức năng quay chụp, ghi âm vào trong giỏ.” Người phục vụ nữ nhìn hai người đi mà quay lại nói.

Đường Na để di động vào trong giỏ, Tôn Đạt Trạch theo sau.

“Hội phí...” Người phục vụ nữ còn nói.

Tôn Đạt Trạch cướp lời: “Ghi vào sổ của tôi.”

Tôn Đạt Trạch hiển nhiên là khách quen, người phục vụ nữ hiểu rõ nói: “Được rồi, đây là vòng tay của anh, chúc anh và bạn gái đi chơi vui vẻ.”

Tôn Đạt Trạch nhận vòng tay bằng da có gắn số, nghiêm mặt nói với Đường Na: “Cô cũng có thể gọi cho tôi.”

Đường Na coi như không nghe thấy, trực tiếp đi vào bên trong.

“Chờ tôi một chút!” Tôn Đạt Trạch đuổi theo.

Đường Na không quen đi giày cao gót, bước nhanh vào hộp đêm ồn ào, mục tiêu của cô rất rõ ràng, bò sát nhỏ dám can đảm bỏ cô lại một mình tìm vui đâu rồi?

Cô đi rất nhanh nên suýt trẹo chân, Tôn Đạt Trạch đuổi kịp lúc cô dừng lại, nói: “Cô muốn tìm ai? Cô nói cho tôi một chút, tôi gọi các anh em của tôi cùng tìm giúp cô.”

“Không cần.” Đường Na không chút do dự từ chối.

Tiếng nhạc ing tai nhức óc truyền đến từ bốn phương tám hướng, mỗi góc độ nhìn sang đều lít nha lít nhít đầu người, mùi thuốc lá quanh quẩn trong không khí làm Đường Na cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cô nhìn chung quanh một chút, chen về phía cầu thang lên tầng hai.

Lúc sắp chen đến chân cầu thang, cô đụng phải một thanh niên xăm cánh tay đeo dây chuyền vàng, vẻ mặt tức giận của đối phương khi nhìn thấy Đường Na thì trở nên kinh ngạc.

“Người đẹp! Một mình? Chơi cùng không!” Anh ta lớn tiếng nói.

Cô gái tóc đen đi cùng thanh niên xăm cánh tay dừng bước, sắc mặt khó coi nhìn Đường Na.

Đôi môi tô son màu đỏ tím như trúng độc của đối phương làm Đường Na nhớ tới, cô ta chính là người phụ nữ đã chế giễu mình lúc xếp hàng.

Tôn Đạt Trạch chen tới, giơ tay hất cánh tay muốn sờ đùi thiếu nữ của thanh niên xăm mình ra: “Cút! Không nhìn thấy ông đây à?”

Thanh niên xăm cánh tay đổi sắc mặt: “...Anh nói cái gì?”

Tôn Đạt Trạch không hề sợ hãi, cười lạnh nói: “Ông nội Tôn của cậu bảo cậu cút, không nghe thấy?”

Nghe thấy mấy chữ ông nội Tôn, sắc mặt thanh niên xăm cánh tay biến đổi, quay người đi, người phụ nữ tóc đen oán hận nhìn Đường Na một cái rồi quay người đi theo thanh niên xăm cánh tay.

Đường Na đẩy những người còn lại ra, rốt cuộc chen lên cầu thang có thể nhìn ra xa, Tôn Đạt Trạch theo sau.

Anh ta lớn tiếng nói: “Cô đã tìm được chưa?”

Đường Na lắc đầu.

“Có lẽ anh ta không tới đây...” Tôn Đạt Trạch nói.

Đường Na lại lắc đầu, căn cứ liên hệ của cô và Ngu Trạch, cô rất khẳng định anh đang ở trong toà nhà này.

Tôn Đạt Trạch nhanh trí, nói: “Có lẽ anh ta đã đi theo những người phụ nữ khác rồi.”

“Đi rồi? Đi đâu?”

“Đi khách sạn thuê phòng.” Tôn Đạt Trạch nói: “Từ cửa sau ra ngoài chính là sảnh lớn khách sạn, tiện lắm!”

Thuê phòng?

Trong nháy mắt, Đường Na bỗng nhiên hiểu ra.

Nếu như Ngu Trạch ở trong tòa nhà này, nhưng lại không ở RAH, đó không phải là tới khách sạn trên tầng sao?

Là cô đánh giá thấp bò sát nhỏ này, anh không chỉ có thể bỏ cô một người đi hộp đêm tìm thú vui, còn có thể mang theo người khác đi khách sạn tìm thú vui!

Giỏi! Giỏi lắm!

Đường Na nghiến răng nghiến lợi đi xuống dưới, cô muốn trở về đốt giày của anh!

Tôn Đạt Trạch cố nén mừng thầm, ngăn cản thiếu nữ đang tức giận, nói: “Bây giờ cô trở về chẳng phải khiến anh ta chê cười sao? Anh ta có thể chơi ở bên ngoài, cô cũng có thể mà!”

Đường Na tưởng tượng, đúng ha, anh có thể tìm việc vui, cô cũng có thể tìm! Không dẫn cô chơi cùng thì sao?

Cô cũng có thể tìm người khác chơi!

Tôn Đạt Trạch trà trộn trong đám phụ nữ đã lâu, liếc mắt là nhìn ra thái độ của thiếu nữ đã mềm mỏng, anh ta rèn sắt khi còn nóng thổi phồng vài câu, cuối cùng dẫn thiếu nữ tới trước sân khấu.

“Anh Tôn, hôm nay tới hơi trễ, các bạn của anh đã chuyển chỗ hết rồi.” Bartender cười nói với Tôn Đạt Trạch, dư quang nhìn thiếu nữ tóc vàng bên cạnh anh ta mấy lần.

“Tôi vẫn như cũ, cho cô ấy một ly Long Island Iced Tea.” Tôn Đạt Trạch nói.

“Hiểu rõ.” Bartender nở nụ cười sâu xa.

Người nào lăn lộn hộp đêm không biết Long Island Iced Tea có nồng độ cao nhất? Bartender biết rõ chút mưu kế nhỏ của đàn ông.

“Tôi muốn giống như anh.” Thiếu nữ cảnh giác nhìn anh ta.

Tôn Đạt Trạch cố ý nói: “Tôi uống Whisky có nồng độ cao, rất dễ say, cô thật sự muốn uống hả?”

“...Được rồi.”

Hai ly rượu anh ta gọi rất nhanh làm xong.

“Nói, ở hộp đêm chơi cái gì?” Thiếu nữ xụ mặt nói.

“Chơi cái gì? Chính là uống rượu, nói chuyện phiếm, nhảy múa...”

Tôn Đạt Trạch còn chưa dứt lời thì thấy thấy thiếu nữ tóc vàng cầm ly rượu lên, một hơi uống hết nửa ly Long Island Iced Tea.

Trong lòng Tôn Đạt Trạch nở hoa, mím chặt môi cũng sắp không kìm nén được ý cười.

“...Anh cười cái gì?” Cô nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

Tôn Đạt Trạch lập tức thay đổi vẻ mặt đau khổ như mẹ ruột chết.

Lúc anh ta biểu diễn đau khổ, thiếu nữ tiếp tục ực một hơi hết nửa ly Long Island Iced Tea còn lại, Tôn Đạt Trạch không thể không ho một tiếng, nâng tay che khoé môi sắp bay lên của anh ta.

Cứng rắn không được thì mềm, đại sư khí công thì thế nào? Anh ta cũng không tin cô còn là thần rượu!

Tôn Đạt Trạch nói: “Bây giờ cô còn chưa nói cho tôi cô tên là gì, chúng ta cũng coi như quen biết một hồi, trao đổi số điện thoại, mọi người làm bạn bè...”

“Chỉ có bạn bè mới biết được số điện thoại của tôi.” Thiếu nữ nói.

“Chúng ta trải qua lần này còn không tính là bạn bè ư?”

Thiếu nữ nghĩ ngợi, nói: “...Nếu như anh đọc chính xác tên tôi, tôi sẽ nói cho anh biết số điện thoại của tôi.”

Tôn Đạt Trạch tràn ngập lòng tin, mở miệng nhận lời: “Có thể! Chỉ cần cô nói cho tôi tên của cô, tôi chắc chắn có thể đọc đúng!”

“Tôi tên...”

Tôn Đạt Trạch vểnh tai, tập trung tinh thần nghe.

“Tôi tên Anastasia Gravnovskaya Elena Gagarina.” Thiếu nữ nói một chuỗi tên.

“...”

Tôn Đạt Trạch cảm thấy chuỗi tên này như một đám bột nhão chảy vào đầu anh ta, làm suy nghĩ của anh ta đều dính vào nhau.

“A...” Tôn Đạt Trạch chần chờ nói: “Agatha.”

Tên của tác giả viết truyện huyền nghi chạy ra từ trong miệng anh ta, Tôn Đạt Trạch muốn tát mình một cái.

Tôn Đạt Trạch nhìn cô: “Cô nói dối cũng để ý một chút, cô còn nhớ vừa rồi cô nói tên gì không?”

“Tên của tôi sao tôi không nhớ?”

“Cô lặp lại lần nữa.”

“Nina Ivanovich Ivanovna.”

“...Rõ ràng không giống tên trước?”

“Anh nói trước tôi nói thế nào?”

“...”

Thiếu nữ hạ mắt, lông mi thật dài che một nửa con ngươi trong trẻo: “...Còn nói muốn làm bạn với tôi, giả, đều là giả.”

Mũi giày cao gót màu bạc liên tục đá vào quầy rượu.

Dù Tôn Đạt Trạch biết cô đang cố ý lừa gạt anh ta, trông thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô, anh ta cũng không tức giận nổi.

Trước đó Tôn Đạt Trạch nhìn thấy cô thì muốn ngủ với cô, bây giờ nhìn thấy động tác tức giận như trẻ con của cô, trong lòng anh ta bỗng nhiên dâng lên cảm giác trìu mến kỳ lạ.

Mặc dù playboy Tôn Đạt Trạch cảm thấy có rất nhiều phụ nữ gợi cảm, xinh đẹp, nhưng vẫn là lần đầu tiên cảm thấy người nào đó đáng yêu từ tận đáy lòng.

Cho dù trước đó người này khiến anh ta nếm thử đau khổ khi trứng bị voi giẫm nát.

Anh ta lại nghĩ đến ly Long Island Iced Tea kia, trong lòng cũng hơi là lạ.

“Tôi uống rượu rồi, kế tiếp là cái gì?” Cô hỏi.

“Nói chuyện phiếm.” Tôn Đạt Trạch lập tức nói: “Tôi đã giới thiệu bản thân rồi, tôi không lừa cô, tôi là thành viên ban giám đốc Điện ảnh và truyền hình Hắc Mã, bố tôi là chủ tịch công ty, cô có thể hỏi một chút, nhà họ Tôn chúng tôi xếp hàng đầu trong số công ty điện ảnh Trung Quốc...”

Thấy thiếu nữ không ngắt lời, Tôn Đạt Trạch lập tức hăng hái, anh ta nói tiếp: “Tôi cảm thấy cô rất thích hợp phát triển ở ngành giải trí, tôi có thể nâng cô làm nhân vật nữ chính, cô muốn hợp tác với ngôi sao này? Tôi mời anh ta đến diễn chung diễn cô! Tôi để cô lên phim Tết, đưa cô tới Hollywood...”

Thiếu nữ vẫn rầu rĩ không vui.

Tôn Đạt Trạch nói: “Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân còn khó tìm sao? Cô đừng không vui...”

Thiếu nữ ngẩng đầu trừng anh ta: “Tôi không có không vui!”

“Được được được, cô không có.” Tôn Đạt Trạch giơ hai tay đầu hàng.

Rượu cũng uống, chuyện cũng nói rồi, hiện giờ chỉ còn nhảy múa.

Thiếu nữ nhìn người sát người trên sàn nhảy, vẻ mặt mất hứng, cô đi xuống ghế dựa chân cao, hơi lảo đảo, Tôn Đạt Trạch vừa định đỡ, cô đã tự đứng vững.

“Cô muốn đi đâu thế?” Tôn Đạt Trạch gọi với cô.

Cô không quay đầu. Không gian ồn ào làm anh ta không chắc cô có trả lời câu hỏi của anh ta không.

Tôn Đạt Trạch bước nhanh đuổi theo thiếu nữ muốn xuyên qua đám người, dùng tay che chở cô không để đàn ông gần đó sàm sỡ... Trước kia anh ta cũng làm không ít chuyện như vậy.

Anh ta cảm thấy thiếu nữ phát thẻ người tốt rất đúng, Tôn Đạt Trạch anh ta sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên phát hiện mình là người tốt.

Đường Na bước nhanh ra khỏi hộp đêm, rốt cuộc hít thở được không khí trong lành mát mẻ.

Mùi khói thuốc bên trong hộp đêm làm cô như nghẹn ở cổ họng, đứng ngồi không yên. Cô ghét nơi này. Không hề vui tí nào.

Tôn Đạt Trạch đi từ trong hộp đêm ra, sau khi đổi lại điện thoại của hai người ở cửa ra vào thì bước nhanh đi đến bên cạnh cô: “Cô muốn đi đâu thế? Tôi đưa cô đi.”

Đường Na nhận điện thoại anh ta đưa tới, không phản bác.

Có hời không chiếm là đồ ngốc.

Một giọng nói truyền đến từ phía sau: “Gây chuyện xong muốn chạy? Dễ dàng như vậy à?”

Thanh niên xăm cánh tay và người phụ nữ tô son màu đỏ tím đi từ trong hộp đêm ra, phía sau bọn họ còn có một đám nam nữ vẻ mặt không tốt.

Tôn Đạt Trạch nhíu mày: “Cậu biết tôi là ai không?”

“Không phải là cháu trai mượn uy phong của bố gieo giống khắp nơi à?” Thanh niên xăm cánh tay cười, đưa tay phải giấu sau lưng ra.

Đường Na trông thấy một cây côn thép.

Tôn Đạt Trạch hỏi: “...Tôi và cậu có thù?”

“Anh và anh chúng tôi có thù, anh ngủ với người phụ nữ của anh ấy.” Thanh niên xăm cánh tay nói, anh ta buông côn thép thẳng đứng trong tay ra, chờ cây côn đập xuống đất lại nhấc lên, rồi lại buông ra.

Trong lối vào hộp đêm loáng thoáng truyền đến tiếng nhạc, tiếp “coong” lặp đi lặp lại càng làm tăng bầu không khí khẩn trương.

“Gia đình có mấy đồng tiền bẩn thì giỏi lắm hả? Dám lăn lộn ở đây, nhà ai không có mấy đồng tiền bẩn?” Thanh niên xăm cánh tay cười lạnh: “Hôm nay tôi muốn để anh biết, có tiền cũng không thể phòng kết quả bị đánh.”

Sắc mặt Tôn Đạt Trạch thay đổi, chậm rãi chuyển ra sau lưng Đường Na.

“Cô có thể giải quyết bọn họ không?”

Đường Na quả quyết đi sang một bên, nhường chỗ cho người đàn ông phía sau: “Có thể. Nhưng tại sao phải làm?”

Tôn Đạt Trạch xem xét thời thế, quả quyết xoay người chạy.

“Đuổi theo!” Thanh niên xăm cánh tay gầm lên giận dữ, rất nhiều nam nữ sau lưng đều đuổi theo Tôn Đạt Trạch.

Thanh niên xăm cánh tay và người phụ nữ tô son màu đỏ tím, còn có bảy tám nam nữ cà lơ phất phơ đứng tại chỗ.

“Tại sao em không đi?” Thanh niên xăm cánh tay nhìn về phía người phụ nữ tóc đen bên cạnh.

Người phụ nữ tóc đen cười lạnh nói: “Thế vì sao anh không đi?”

“Mục tiêu của chúng ta là cùng một người sao?” Thanh niên xăm cánh tay nhìn về phía Đường Na.

“Có lẽ.” Người phụ nữ tóc đen nói.

“Đừng làm rộn, cô ta là con mồi của tôi.”

“Sao em không biết đêm nay bạn trai của em có mục tiêu mới?”

Người đàn ông xăm cánh tay cười nhẹ an ủi người phụ nữ tóc đen đang ghen: “Ngoan. Ngày mai anh lại tới tìm em.”

Người phụ nữ tóc đen hất mạnh tay anh ta ra, khóe mắt liếc qua thấy chỗ thiếu nữ vừa mới đứng đã không còn một ai, tức giận nói: “Cô ta chạy rồi!”

Trừ cô gái tóc đen, những người khác chạy theo thanh niên xăm cánh tay ra ngoài.

Người phụ nữ tóc đen oán hận nhìn bóng lưng của bọn họ, quay người trở về hộp đêm, ba nam nữ trẻ tuổi đi ra từ cửa khách sạn sát vách đi ngang qua cô ta.

“Lần trước tôi ăn Napoleon là mười mấy năm trước lận.”

Lê Hoằng nhìn hộp bánh gatô Napoleon trong tay, như có điều suy nghĩ, anh ta quay đầu nhìn về phía Ngu Trạch bên cạnh, nói: “Cảm ơn nhé.”

Trong tay Ngu Trạch cũng xách một hộp Napoleon.

“Không có gì.”

“Nếu không nhờ Ngu Trạch, tôi còn không biết bánh gatô trong khách sạn ngon như thế.” Nguyễn Nhu xách hộp bánh gatô nho nhỏ, ngửa đầu nhìn Ngu Trạch, vẻ mặt tươi cười: “Chắc chắn Napoleon này ngon lắm, tối nay tôi sẽ ăn hết nó! Cám ơn anh, Ngu Trạch!”

Ngu Trạch vẫn câu nói kia: “Không có gì.”

Lê Hoằng nhìn ngay cánh cửa hộp đêm cách đó không xa, Lâm Phong Tư và nhóm nhà sản xuất chính khác còn vui đùa bên trong.

“Hai người muốn quay lại không?” Lê Hoằng hỏi.

Nguyễn Nhu lập tức nhìn về phía Ngu Trạch.

Ngu Trạch lắc đầu: “Tôi phải về rồi.”

“Đúng vậy, Na Na còn đang chờ cậu.” Lê Hoằng khẽ gật đầu: “Ngu Trạch không lái xe hả? Tôi đưa cậu về, Nguyễn Nhu thì sao?”

Nguyễn Nhu còn chưa mở miệng, Ngu Trạch nói trước: “Không cần, tôi bắt xe là được rồi.”

“Cậu nhìn trên đường đi, giờ ở đâu ra taxi. Tôi đưa cậu về, vốn tôi cũng không có ý định quay lại.” Lê Hoằng cười nói: “Không phải tôi đang lo lắng an toàn của cậu, là lo lắng an toàn của Napoleon của Na Na. Con bé đang ở nhà chờ cậu đấy.”

Ngu Trạch bị anh ta thuyết phục.

Lúc ba người tới chỗ Lê Hoằng đỗ xe ở hộp đêm, Nguyễn Nhu không ngừng tìm đề tài nói chuyện với Ngu Trạch.

“Bình thường anh ở nhà làm sao giết thời gian?”

“Sáng tác bài hát, rèn luyện...”

“Không nhàm chán hả?”

Nhàm chán ư?

Lúc không nhàm chán, sách tinh trong nhà không phải đang doạ dẫm người khác thì là đang trên đường doạ dẫm người khác.

Ngu Trạch tình nguyện nhàm chán cũng không muốn tiếp nhận áp lực đạo đức khi người ở chung điên cuồng thăm dò ranh giới pháp luật.

“Cũng được.” Ngu Trạch nói.

Anh ta cúi đầu nhìn Nguyễn Nhu, nữ diễn viên có chút danh tiếng này đang chăm chú nhìn anh, giống như rất tập trung vào cuộc trò chuyện này.

Anh chỉ cảm thấy rất nhàm chán.

Không bằng im lặng.

Anh nhớ tới sách tinh một mình ở nhà, hôm nay cô rất yên tĩnh, giống như không vui vẻ lắm, lúc anh về nhà nhìn thấy cô chỉ ăn một nửa thức ăn ngoài, có lẽ lúc này cô đói bụng rồi.

Suy nghĩ vụn vặt xuất hiện trong đầu anh, cuối cùng đều cùng một động cơ.

Nếu như anh mang Napoleon cô thích ăn nhất về, chắc chắn cô sẽ rất vui.

Ngu Trạch khẽ vuốt dây lụa trên hộp Napoleon, tâm tư đã bay về nhà.

Liệu cô sẽ vui không?

Ba người đi đến chỗ Lê Hoằng đỗ xe, Ngu Trạch ngồi lên ghế sau xe thể thao màu xanh ngọc của Lê Hoằng, sau đó Nguyễn Nhu cũng ngồi vào bên kia ghế sau, Lê Hoằng ngồi ghế điều khiển đằng trước, anh ta vừa cài dây an toàn, vừa nói: “Buổi tối hôm nay cậu có thu hoạch gì không?”

Nguyễn Nhu nhìn về phía Ngu Trạch, Ngu Trạch nhìn ngoài cửa sổ, nơi đó có hai bảo vệ hộp đêm đang nói cái gì đó.

“Không có.” Anh nói xong, cảm thấy phản ứng quá lạnh nhạt, dừng một chút, lại thêm một câu: “Đều không phải Bá Thưởng trong tưởng tượng của tôi.”

Bá Thưởng ngả ngớn là ngả ngớn giả, ngả ngớn ở đây đều là ngả ngớn thật.

Lê Hoằng cười một tiếng, khởi động máy: “Trong lòng của cậu đã có đáp án.”

Ngu Trạch lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.